Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 54: Chương 54




Cái khác không nói, chuyện đập điện thoại di động như vậy, Đường Dật không nên nói lời xin lỗi sao? Người khác thích là chuyện của người khác, cũng không phải là lỗi của cô.

“Anh không thích em thân cận với người đàn ông khác, em chỉ có thể chơi game với anh, đi bar với anh.” Đường Dật đặc biệt chăm chú nhìn Phó Sủng, cứ nhìn cô nhóc này chằm chằm như vậy, duỗi tay ra, cúi đầu, hôn lên môi Phó Sủng.

Đường Dật chủ động, không đổi lấy sự chống cự của Phó Sủng, Phó Sủng níu chặt cổ Đường Dật, chủ động đưa lên nụ hôn của mình, nông nông sâu sâu, hít lấy không khí lẫn nhau, Đường Dật chỉ cảm thấy cả đáy lòng cũng đang run rẩy, thở gấp gáp buông Phó Sủng ra.

Nhìn mắt Phó Sủng, cũng hơi ửng đỏ, mặt nghiêm nghị, Đường Dật mím chặt môi, đột nhiên ôm Phó Sủng đi thẳng vào trong phòng.

“Làm gì? Anh ôm em như vậy là xong sao?” Phó Sủng kêu to với Đường Dật, thực sự cười sáng lạn như vậy, đúng như ánh mặt trời trong mùa đông, mặc dù không ấm, lại sáng rực rỡ chói mắt.

Trên mặt Đường Dật cũng nín nhịn, phun ra từ trong cổ họng: Trong tiếng chuông điện thoại di động vừa rồi của em, hát sao, crazy ban đêm anh thật sự quá lợi hại, cho nên còn muốn làm lại, chúng ta còn muốn làm lại, còn muốn làm lại.”

“Vô lại, lưu manh, đó là tiếng hát, đừng mượn đề tài này để nói chuyện của mình?” Phó Sủng giả bộ quát với Đường Dật.

Đường Dật không khỏi cười khẽ, cúi đầu nhìn Phó Sủng: “Vậy cũng không, anh xem ra em cũng muốn, hôm nay anh sẽ tới sảng khoái!”

Ôm Phó Sủng vào trong phòng, khoảnh khắc khi đặt Phó Sủng nằm trên giường, cả người Đường Dật đè lên.

Lần nữa chặn lại hô hấp của Phó Sủng, vốn cũng không phải cô gái kiểu cách, cũng không biết ai bắt đầu trước, hoặc đến từ phản ứng bản năng, dáng vẻ quấn quýt si mê, quấn trên giường, ga giường màu xanh lá cây làm nổi bật, có mùi vị đẹp đặc biệt.

“Sủng nhi…” Đường Dật say sưa kêu một tiếng, Phó Sủng ngẩng đầu lên, mặc cho Đường Dật gặm cắn nhè nhẹ như vậy, không có lời tâm tình dư thừa, anh muốn Phó Sủng, từ trong lòng đều đặc biệt muốn đoạt lấy Phó Sủng.

Một hồi trằn trọc triền miên, trong không khí tràn đầy hương vị xa xỉ, Phó Sủng vùi đầu trong ngực Đường Dật, yên lặng giống như con mèo nhỏ, Đường Dật nghiêng đầu nhìn Phó Sủng, trong mắt là lửa lòng sau cưng chiều.

Đưa tay vuốt mặt Phó Sủng, khóe môi Đường Dật nhếch lên nụ cười nhạt: “Có mệt không?”

Trước kia Phó Sủng cũng thế, cô rất kích thích dữ dội, giống như tính tình của cô, không chút nào giấu giếm, không chút nào tỏ vẻ kệch cớm, cô vĩnh viẽn biết cô muốn gì, cũng sẽ nói rõ cho anh biết, cô muốn.

Đường Dật cảm thấy Phó Sủng chính là một mê hoặc, anh vĩnh viễn có thể đắm chìm, cho dù là thể xác hay tinh thần, để cho anh không nhịn được đi thăm dò, nhưng càng thăm dò càng rơi vào tay giặc.

“Cũng tốt, có muốn một lần nữa không?” Khóe môi Phó Sủng khẽ nhếch lên nụ cười nhạt, Đường Dật vừa nghe, mắt vốn khẽ híp lập tức mở ra, nhìn Phó Sủng cười nói: “Được, nhiều thêm mấy lần cũng không có vấn đề gì.”

Anh chính là khí huyết mạnh mẽ, cô nhóc này còn cố ý.

“Không cần, chọc anh chơi thôi, ngày mai năm giờ em phải dậy chạy bộ, tiếp nữa không chịu nổi.” Phó Sủng cười lớn đẩy Đường Dật đang nhào lên, Đường Dật cũng thật sự không làm khó Phó Sủng, biết huấn luyện rất vất vả, cho nên anh cũng không để Phó Sủng quá mệt mỏi.

Thở dài một cái, Đường Dật nằm bên cạnh Phó Sủng hỏi: “Em hận anh để em đến đơn vị này sao?”

Một nửa tâm tư của anh là muốn Phó Sủng gần anh hơn, dù đứng xa xa nhìn cũng tốt rồi, một nửa kia chính là hy vọng cô nhóc này có thể dần dần có tư cách, người cả đời này nếu bạn chính là ngồi ăn rồi chờ chết, quá lãng phí sinh mạng trời cao mang đến cho bạn rồi.

“Không có, có thể nhìn thấy anh em cũng rất vui vẻ, mặc dù ngoài miệng nói vĩnh viễn không muốn thấy anh.” Phó Sủng nhìn trần nhà, nói lời trong lòng, biết sau hai tháng có thể ngày ngày nhìn thấy Đường Dật, đột nhiên không hiểu sao cô vui vẻ hai lần. Đường Dật nhìn Phó Sủng, vừa định nói chuyện, Phó Sủng đẩy Đường Dật một cái, nhẹ giọng nói: “Em muốn tắm rửa, ngủ!”

“Được, dọn dẹp cho em một chút.” Đường Dật đáp một tiếng, ôm Phó Sủng vào nhà tắm, tắm rửa cho Phó Sủng, lại ôm về giường, nằm bên cạnh Phó Sủng, cho đến khi Phó Sủng ngủ thật say, Đường Dật mới đứng dậy rời đi, trở về nhà của mình.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, nơi xa đã có tiếng còi rời giường, tiếng nọ nối tiếp tiếng kia, Phó Sủng đưa tay nắm ga giường, khẽ cắn răng, từ trên giường bật dậy gấp rút đổi trang phục huấn luyện, chạy tới sân huấn luyện.

Tập hợp trước sau như một, Tiếu Khải nhìn Phó Sủng, biết cô xin nghỉ, nhưng không biết lý do xin nghỉ là gì, chỉ nghe tiểu Hải nói phó đội trưởng Đường cũng xin nghỉ, hơn nữa cô nhóc này cùng về với phó đội trưởng Đường, chắc trước kia đều là chỗ quen biết?

“Phó Sủng, thân thể như thế nào?” Tiếu Khải cao giọng hỏi Phó Sủng.

Phó Sủng hơi sững sờ, nhìn bản thân một chút, lúc này mới trả lời: “Tôi vô cùng tốt, không bệnh không tai nạn.” Cô không hiểu sao Tiếu Khải đột nhiên hỏi vậy.

“Vậy là được, ngày hôm qua xin nghỉ, còn tưởng cô ngã bệnh, không có chuyện gì là tốt rồi.” Tiếu Khải đáp lại Phó Sủng, ngược lại đột nhiên cất cao giọng: “Toàn thể đã có mặt, hôm nay mười hai cây số, không đạt quy định thời gian, để xem ông đây phạt các người như thế nào?”

Mười hai cây số theo lệ thường, lời Tiếu Khải vừa dứt, toàn đội ngũ nhanh chóng xông ra ngoài, Phó Sủng ngược lại buồn bực, sớm biết đã nói thân thể không tốt? Mười hai cây số đó không phải đùa giỡn, lê tấm thân mệt mỏi, Phó Sủng rớt lại sau cùng đội ngũ.

Chạy bộ, giải tán, ăn cơm, ngay sau đó là kỹ năng huấn luyện một ngày, Phó Sủng dần đã quen với sinh hoạt này, nghe một đám ông lớn nhạo báng lẫn nhau.

Tìm kiếm niềm vui trong đau khổ thuộc về họ, cô cũng sẽ không tim không phổi cười theo, mặc dù thường bởi vì không vượt qua chướng ngại vật mà bị lính cũ cười nhạo nhiều hơn, lúc lính mới không tốt cũng sẽ bị mắng: “Nhìn cậu còn không bằng phụ nữ.”

Cho tới trưa huấn luyện cuối cùng xong, cơm nước xong, mọi người đều tự tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi ngắn ngủi, Phó Sủng nhìn chung quanh, cả ngày hôm nay đều không thấy Đường Dật, cũng rất kỳ quái, người đàn ông này chưa bao giờ một ngày không xuất hiện ở sân huấn luyện.

Phó Sủng rảnh rỗi không có việc gì, bắt đầu đi dạo chung quanh, tới đại đội đặc chủng mấy ngày, cô vẫn chưa tham quan một chút, trừ mấy sân huấn luyện, cô hoàn toàn không biết đâu vào đâu, rất nhiều lính cũ nói, sân huấn luyện rất nhiều.

Thật ra thì ở chỗ này đã lâu trừ buồn tẻ vô vị cũng cảm thấy có việc vui khác, ở một dãy nhà nhỏ không xa, Phó Sủng nhìn thấy một nhóm binh lính, nhất là trong nhóm binh lính đó, có bóng dáng quen thuộc với cô.

Khóe môi nhếch lên cười, Phó Sủng sải bước đi tới dãy nhà này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.