Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 44: Chương 44: Tâm cảnh thăng cấp




Thấy làn sương màu đỏ kia sắp tiến vào kiếm laser...

Đội trưởng đội săn nắm bắt thời cơ lập tức ném kiếm laser qua một bên, không có kiếm laser hấp dẫn, làn sương kia liền quay trở về tinh hạch, đội trưởng đội săn thầm nghĩ không tốt, vội vàng giữ lại làn sương trong lòng bàn tay.

Thoáng chốc sương mù đột nhiên ngừng lại, ngưng mà không tán.

Chẳng lẽ... thành công?

Đội trưởng đội săn mừng như điên, vội vàng hít sâu, tự khuyên mình nhất định phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể vì nhỏ mà mất lớn.

Chậm rãi dẫn dắt sương mù tụ trong lòng bàn tay, dần dần thu nhỏ lại, làn sương mù trong suốt chầm chậm ngưng tụ đậm hơn.

Chu Bách Triết quan sát tới nóng nảy, cậu không biết tình huống trong cơ thể đội trưởng đội săn rốt cuộc thế nào, chỉ có thể chờ đợi, chẳng qua qua vài phút, sắc mặt đội trưởng bắt đầu ảm đạm, thoạt nhìn giống như tiêu hao quá độ, thế nhưng lòng bàn tay vẫn không có chút biến hóa.

“Sao vẫn chưa được?” Chu Bách Triết nhịn không được lẩm bẩm.

Áo Cổ Đinh hơi nheo mắt giống như quan sát gì đó, qua thật lâu thì khẳng định nói: “Ông ta thất bại.”

Chu Bách Triết theo bản năng phản bác: “Vẫn chưa tới lúc, sao anh lại biết Tây Ba thất bại?”

Áo Cổ Đinh không giải thích, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Chu Bách Triết, không có chút tình tự biểu cảm.

Thế nhưng cố tình biểu cảm này lại làm Chu Bách Triết cảm thấy sợ hãi, toàn bộ lá cây đều run rẩy.

Đáng chết, Áo Cổ Đinh này rốt cuộc dùng cách gì hại mình cứ như quỷ nhát gan vậy, không ngừng phát run, thực sự quá mất mặt ớt mà!

Ngay lúc này, một tiếng hét thảm vang lên, suy nghĩ của Chu Bách Triết nháy mắt bị kéo trở lại, sau đó bị một màn trước mắt làm kinh hoảng, cũng may kịp thời phản ứng tiến tới hỏi: “Ông làm sao vậy?”

Sắc mặt đội trưởng đội săn phờ phạc, tiếng hét thảm vừa nãy chính là ông phát ra.

Áo Cổ Đinh tựa hồ không hề bất ngờ, nhàn nhạt nói: “Sử dụng tinh thần lực quá độ, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe.

Chu Bách Triết nghe vậy thì yên tâm: “Ông gấp như vậy làm gì, chuyện gì cũng phải từ từ mà tới, gấp gáp là xôi hỏng bỏng không ngay.”

Đội trưởng đội săn cười khổ: “Cũng không biết hôm nay tôi có thể sống sót được không.”

Chu Bách Triết khoanh chân ngồi xuống, đỉnh cái đầu nặng trịch nói: “Không phải Áo Cổ Đinh đã nói rồi sao, ông chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”

Sau khi nói xong, cậu suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: “Tình huống này tôi cũng từng bị rồi, lần sau ông chú ý một chút là được.”

Đội trưởng đội săn lắc đầu, Ớt đại vương hiểu nhầm ý ông, cười khổ nói: “Ớt đại vương, tiền đề chính là tôi phải vượt qua trùng triều hôm nay mới được.”

Trùng triều?

Chu Bách Triết nhất thời yên lặng, thật lâu sau mới quay đầu nói với Áo Cổ Đinh: “Trùng triều thật sự vẫn chưa kết thúc à?”

Áo Cổ Đinh nghe vậy thì ngẩng đầu, chăm chú nhìn về phương xa, con ngươi lại càng thâm trầm lạnh lùng hơn, khí lạnh li ti tỏa ra, ngay cả không khí tựa hồ cô đặc lại.

Mà xa xa thì bắt đầu truyền tới tiếng gầm thét như khiêu khích.

Nhóm thôn dân vốn đang trò chuyện lập tức ảm đạm, run lẩy bẩy nhìn ra xa xa, tiếng gầm kia thực sự quá đáng sợ, mang theo mùi máu tanh tưởi tận xương tủy.

Nhóm sinh vật trong rừng sớm đã chạy thoát thân, ngay cả một con bọ nhỏ cũng không thấy.

“Trùng triều lại sắp tời sao?”

Ý niệm này lan tràn trong lòng mỗi người, bọn họ theo bản năng nhìn về phía nam nhân có khí thế cường đại, thầm cầu nguyện anh có thể giết chết đám trùng biến dị cấp năm kia, bảo vệ thôn làng không bị trùng triều hủy diệt.

Chu Bách Triết vừa nghe âm thanh này liền cảm nhận được là trùng biến dị cấp năm, lẩm bẩm: “Quả nhiên vẫn còn trùng biến dị cấp năm khác.

Đến lúc này tâm tình Chu Bách Triết có chút nặng nề, theo bản năng sờ sờ đám ớt nhỏ trên đỉnh đầu, nhẫn tâm làm ra một quyết định khó khăn.

Chính là... cậu phải dùng viên tinh hạch cấp năm kia.

Tinh hạch mất rồi có thể kiếm lại, thế nhưng người một khi chết thì thật sự mất hết.

Cho dù tinh hạch này đắt thế nào cũng vậy.

Ôm chặt viên tinh hạch cấp năm, Chu Bách Triết nhắm mắt bắt đầu hấp thu năng lượng bên trong, năng lượng nồng đậm làm Chu Bách Triết thoải mái đến mức suýt chút nữa đã kêu thành tiếng, cũng may cậu phản ứng kịp thời, nhanh chóng bóp chết chuyện mất mặt kia.

Năng lượng trong tinh hạch này quá nồng đậm, thậm chí so với viên tinh hạch cấp năm trước đó còn nồng đậm hơn, Chu Bách Triết mất chút thời gian mới hấp thu hết, sau đó nhịn không được duỗi lá cây.

Thật sự là làm người ta say mê như ma túy, cậu yêu ma túy, nó làm cậu thực vui sướng a!

Chu Bách Triết ợ một tiếng, xoa xoa chùm ớt con có chút nặng rồi mở cửa hàng, kiểm tra bảng thông tin.

[Tên] Chu Bách Triết

[Giới Tính] Nam

[Chủng Tộc] Ớt

[Cấp Bậc] Cấp hai

[Trạng Thái] Một cây ớt biết chạy biết nhảy còn biết ca hát nói chuyện.

[Kỹ Năng] Bom ớt: công kích, Loa nhỏ: sinh hoạt

[Tích Phân] 523

Chu Bách Triết nhìn chằm chằm điểm tích phân một hồi lâu, cuối cùng thở sâu một hơi, bản đại vương còn phải cố gắng nhiều hơn, cho dù con đường phía trước đầy ắp chông gai cũng không thể ngăn cản được khao khát thăng cấp của cây ớt cậu đây!

Năm trăm điểm tích phân căn bản không đổi được thứ gì hữu dụng, thậm chí là kĩ năng cũng cần rất nhiều tinh hạch.

Ngay lúc Chu Bách Triết lo lắng suy tư, đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên một tia kinh ngạc, anh chưa từng thấy qua người nào có thể thoải mái hấp thu tinh hạch như vậy, câu ớt này tựa hồ mang đến bất ngờ không dứt.

Đến mức đội trưởng đội săn không hề kinh ngạc chút nào, ông đã sớm biết Ớt đại vương rất lợi hại, Ớt đại vương chính là người duy nhất có thể hấp thu nhiều tinh hạch hệt như ăn kẹo như vậy.

Chu Bách Triết nghiêng đầu nhìn đống tinh hạch gần đó, tâm động không thôi, thế nhưng số tinh hạch này hơn phân nửa là do Áo Cổ Đinh giết, nửa còn lại thì cũng chỉ có một nửa công lao của cậu mà thôi.

Chịu không nổi hấp dẫn, Chu Bách Triết nói với Áo Cổ Đinh: “Số tinh hạch kia anh thật sự không cần à?”

Ánh mắt Áo Cổ Đinh vẫn như cũ, nhàn nhạt nói: “Em muốn thì lấy đi.”

Có lời này của Áo Cổ Đinh, Chu Bách Triết yên lòng, tâm tình cũng hưng phấn hẳn: “Vậy thì tốt quá, vừa vặn tôi cần dùng.”

Cậu chưa từng nói cám ơn Áo Cổ Đinh, chẳng biết vì sao cậu có cảm giác nếu mình nói cảm ơn thì sẽ bị Áo Cổ Đinh lạnh nhạt.

Mặc dù ý niệm này rất kỳ dị nhưng Chu Bách Triết rất tin tưởng trực giác của mình, chính vì thế cũng luôn hành động theo trực giác.

Chu Bách Triết tìm trưởng thôn thông báo: “Trưởng thôn, chốc nữa rất có thể sẽ có một đợt trùng triều nữa.”

Trưởng thôn gật đầu, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng nghe vậy vẫn khó tránh sợ hãi, ông sợ người toàn thôn sẽ chết ở đây, sợ đám nhỏ còn chưa kịp thấy thế giới bên ngoài đã chết, chúng còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu.

Nếu có thể, ông nguyện ý hi sinh tính mạng mình để đổi lấy cơ hội sống cho đám nhỏ vô tội.

Chẳng qua... điều này căn bản không thể.

Trưởng thôn cười khổ, tâm tình cũng suy sụp.

“Trưởng thôn.” Chu Bách Triết không thể không lên tiếng: “Tôi muốn lấy đi hai phần ba số tinh hạch.”

Trưởng thôn sửng sốt, há miệng muốn nói gì đó.

Chu Bách Triết sợ trưởng thôn cự tuyệt, vội vàng giải thích: “Trong này có hơn phân nửa là Áo Cổ Đinh giết, vừa nãy anh ấy đã đáp ứng tặng tinh hạch cho tôi rồi.”

Trưởng thôn nghe vậy thì lắc đầu cười khổ: “Ớt đại vương, ngài hiểu lầm, đối với kẻ địch mạnh mẽ, tôi biết phải làm gì là chính xác nhất, ngài... muốn dùng tinh hạch thăng cấp để đối phó với trùng biến dị đúng không?”

Chu Bách Triết không hề kinh ngạc khi trưởng thôn đoán được, thực sảng khoái thừa nhận: “Đúng vậy, trùng triều này vẫn chưa kết thúc, ở nơi chúng ta không biết khẳng định có trùng biến dị cao hơn cấp năm quan sát.”

“Cho nên, ngài thăng cấp thì nói không chừng khả năng chống lại đám trùng kia sẽ cao hơn...” Trưởng thôn lẩm bẩm.

Chu Bách Triết chụp lá cây, lập tức nói: “Đúng vậy!”

Trưởng thôn lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ớt đại vương, số tinh hạch kia ngài lấy hết đi, dù sao giữ lại thì tạm thời cũng chưa dùng tới, còn không bằng để ngài thăng cấp.”

Chu Bách Triết sửng sốt, tâm tình phức tạp, cậu không biết nên nói gì, vị trưởng thôn này thực lòng muốn tốt cho thôn, dĩ nhiên thỉnh thoảng cũng bày ra chút kế nhỏ để lấy lòng cậu.

Thế nhưng bất kể thế nào cũng không thể phủ nhận trong thôn này, ngoại trừ nhà A Ngưu thì trưởng thôn là người đối xử với cậu tốt nhất.

Cho dù thôn này có vài người không hoan nghênh cậu, thậm thí còn rất tham lam, thế nhưng nó không thể gạt đi chuyện thôn này đã mang đến rất nhiều tình tự xúc động, còn cả những tấm chân tình.

Cậu không muốn thôn này biến mất, cậu muốn bảo vệ thôn, trả lại phần nợ ân tình, không còn nợ nần gì nhau nữa.

“Trưởng thôn, cám ơn.” Chu Bách Triết nhẹ giọng nói.

Biểu tình sầu khổ của trưởng thôn thoáng chốc thả lỏng: “Không có gì, chỉ là tinh hạch thôi mà.”

Chu Bách Triết cười cười, không giải thích.

Cậu cám ơn trưởng thôn không chỉ vì tinh hạch mà còn vì nguyên nhân khác, lúc nhóm thôn dân bêu xấu cậu, trưởng thôn vẫn như cũ tin tưởng cậu, hoàn toàn không hề nghi ngờ, phần tín nhiệm này thực sự rất đáng quý.

Đồng thời cũng cám ơn trưởng thôn nguyện ý tiếp nhận cậu, để cậu có khoảng thời gian vui vẻ sau khi tới thế giới này.

Trử bỏ nhóm trưởng lão mang tới những ký ức không tốt, còn lại đều là ký ức vui vẻ ấm áp.

Tỷ như Tiểu Tây rõ ràng rất yếu ớt nhưng lại kiên cường hiểu chuyện, tuổi nhỏ nhưng hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.

Tỷ như A ngươi, rõ ràng dáng dấp thô kệch nhưng lại rất tỉ mỉ ôn nhu với vợ và con mình, tính cách thật thà trung hậu.

Tỷ như đội trưởng thủ vệ, mặc dù cấp bậc cùng hiểu biết kém hơn hẳn đội trưởng đội săn nhưng ông cũng rất kiên nhẫn, tận trung với phận sự bảo vệ thôn làng, vì thế cơ hồ có rất nhiều lần suýt chết trong miệng trùng.

Còn có... trưởng thôn, ông cũng là người rất tốt, nếu không có trưởng thôn ủng hộ, cho dù thôn dân hiền lành thế nào cũng không thể nhanh chóng tiếp nhận cậu như vậy.

Những người này giống như cưỡi ngựa chong đèn vậy, vừa chân thực lại hư ảo, thế giới xa lạ này thật ra cũng đáng giá để cậu quý trọng.

Giờ phút này Chu Bách Triết hoảng hốt thấy mình tiến vào một thế giới xa lạ, nơi đó mặc dù tối đen, đưa tay không thấy năm ngón nhưng vòng tròn đỏ đại diện cho cậu so với trước kia lại lớn hơn gấp đôi!

Chẳng lẽ...

Tinh thần lực của cậu lại mạnh mẽ hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.