Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 123: Chương 123: Áo cổ đinh bại lộ thân phận




Chu Bách Triết nghe vậy thì suýt nữa đã phì cười, vị Áo tướng quân kia cư nhiên cũng thích ăn cay, thế nhưng thực đáng tiếc, trình độ chịu cay của Áo Cổ Đinh không phải ai cũng so được.

Áo Cổ Đinh nhíu mày xoay người rời đi.

Giọng điệu của lão gàn dở làm anh có chút không thích.

Lão gàn dở đột nhiên nói: “Đất tiệm tôi là tốt nhất, tôi chính là chuyên gia thực vật! Anh muốn đất tốt không phải vì muốn trồng cây à?”

Bước chân Áo Cổ Đinh hơi dừng lại, quay đầu: “Gạt tôi thì ông phải trả cái giá rất lớn.”

Giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng lão gàn dở đã đạt tới cấp bốn tựa hồ lại cảm thấy uy áp ùn ùn đập vào mặt, cảm giác này cho dù là đối diện trực diện với trùng biến dị cấp sáu cũng không kinh hoảng tới vậy.

Sắc mặt lão gàn dở trắng bệch, cường ngạnh nói: “Tính tình ông già tôi đây tuy không tốt, còn thích đuổi khách nhân, thế nhưng thực lực của tôi được cả mười dặm đường xung quanh công nhận.”

Áo Cổ Đinh nhíu mày, người này không giống giả vờ, người bình thường cảm nhận được uy áp của anh sớm đã gục ngã, thế nhưng người này vẫn kiên trì giữ vững, rõ ràng là nói thật.

Ban đầu Chu Bách Triết có chút phẫn nộ, tính khí của lão gàn dở này quả thực làm người ta chán ghét, thế nhưng không ngờ lại rất tự hiểu chính mình, biết mình tính tình vừa kém lại còn thích đuổi khách, cố tình biết rõ lại cố ý phạm vào, quả thực rất kỳ lạ.

Áo Cổ Đinh xoay người thản nhiên nói: “Tôi tiếp nhận khảo nghiệm.”

Lão gàn dở lắc đầu: “Người tràn đầy tự tin muốn khiêu chiến ở chỗ tôi không biết có bao nhiêu, thế nhưng không người nào có thể vượt qua khảo nghiệm này.”

Vừa nói, lão gàn dở vừa mang quả ớt của mình lên.

Trong khay, những quả ớt nhỏ thoạt nhìn non nớt ướt át mê người, tựa hồ có thể bóp ra nước, thoạt nhìn không hề khác biệt những quả ớt khác.

Áo Cổ Đinh cầm quả ớt lên, biểu tình bình thản bỏ vào miệng...

Lão gàn dở hai tay ôm ngực, bình tĩnh nhàn nhã, tựa hồ có thể tưởng tượng dáng dấp bị cay tới chết đi sống lại của vị khách trước mặt.

Nghĩ nghĩ, ông lão nhịn không được lắc đầu thở dài, giống ớt này là ông đã đi rất nhiều năm, trải qua rất nhiều lần thực nghiệm mới lai giống được, một khi xuất ra, không người nào có thể chống đỡ.

Vốn, ông định tuyên truyền loại ớt này để Áo tướng quân nghe phong phanh tìm tới, thế nhưng đến tận bây giờ ngài ấy vẫn chưa từng xuất hiện.

Thế nhưng sự tình không thể một lần là xong, mọi việc đều phải từ từ tiến hành, ông tuyệt đối có lòng tin mình sẽ chờ được!

Áo Cổ Đinh nhai quả ớt, vẻ mặt bình tĩnh nuốt xuống.

Lão gàn dở lắc đầu, xem này xem này, lát nữa khẳng định không chịu nổi.

Áo Cổ Đinh liếc mắt, một lần nữa cầm lấy quả ớt thứ hai...

Sắc mặt lão gàn dở có chút biến đổi, không ngừng nói với mình, đối phương chỉ đang cố giả vờ mà thôi, ông không tin ăn xong quả thứ hai mà vẫn có thể bảo trì biểu tình bình tĩnh như vậy.

Kết quả....

Chuyện kế tiếp chính là một cú tát thẳng vào mặt lão gàn dở.

Áo Cổ Đinh không biến sắc ăn hết toàn bộ số ớt, nâng mắt thản nhiên nói: “Được chưa?”

Lão gàn dở hét thất thanh: “Cái này.... không có khả năng.”

Sao lại có người chịu nổi loại ớt mà ông khó khăn lắm mới nghiên cứu được chứ?

Phải biết loại ớt này đã được không ít người thử nghiệm, cho dù là người tự tin có khả năng ăn cay nhất cũng không chịu nổi!

Lão gàn dở cảm thấy lòng kiêu ngạo của mình vỡ vụn đầy đất.

Nghe đồn tướng quân là người ăn cay giỏi nhất tinh tế, ngài ấy có thể uống cạn một chai dầu ớt.

Nghe nói tướng quân tìm kiếm loại ớt cay nhất khắp thế giới.

Thế nhưng bây giờ, một người không biết tên lại có thể ăn tươi số ớt này.

Điều này làm lão gàn dở không thể nào tiếp thu.

Ông suy nghĩ một chút, căn răng nói: “Anh chờ đó, tôi sẽ mang ra loại ớt cay nhất! Tôi không tin anh có thể chịu nổi.”

Cây ớt kia cả tinh tế này chỉ có hai quả, có thể nói là loại ớt cay nhất mà ông đã gặp từ nam ra bắc!

Ngày hôm nay, ông quyết định lấy quả ớt này ra, để vị khách này đứng thẳng đi vào bò lếch đi ra!

Không cay chết người này, ông thề không làm người!

Lão gàn dở cẩn thận từng li từng tí cầm một vật tới, vẻ mặt nhức nhối: “Anh thử cái này xem?”

Áo Cổ Đinh nhàn nhạt liếc nhìn quả ớt, ẩn ẩn ngửi được vị cay của nó truyền tới.

Lão gàn dở dùng khăn ướt che mũi, đắc ý nói: “Thấy chưa hả, quả ớt này vẫn giữ nguyên được dáng vẻ vốn có, cũng còn tỏa ra mùi cay mãnh liệt.”

Áo Cổ Đinh thầm lắc đầu, hoàn toàn không có hứng thú với quả ớt này: “Có thể đưa đất dinh dưỡng cho tôi chưa?”

Lão gàn dở sửng tốt: “Tôi đã mang quả ớt quý nhất của mình ra rồi mà anh cũng không thèm liếc mắt à?”

Áo Cổ Đinh nhíu mày: “Sao tôi lại phải ăn nó, tôi đã hoàn thành yêu cầu của ông rồi.”

Lão gàn dở vỗ đầu, lúc này mới nói: “Già quá rồi, suýt chút nữa đã quên nói rõ quy tắc.”

Sắc mặt Áo Cổ Đinh có chút trầm đi: “Quy tắc gì?”

Lão gàn dở: “Bởi vì chưa từng có người nào vượt qua được ải đầu tiên nên quên nói ải thứ hai với anh, hiện giờ nếu anh đã qua được ải đầu tiên thì tôi sẽ đưa ra ải thứ hai.”

Ánh mắt Áo Cổ Đinh cực kỳ lạnh lùng, thản nhiên nói: “Tôi nhớ khi nãy ông không có nói như vậy.”

Lão gàn dở mặt dày nói: “Cửa thứ hai này khá đặc biệt, nếu như anh thông qua thì tôi sẽ cho anh đất dinh dưỡng tốt nhất, vô luận là thực vật không đủ dinh dưỡng thế nào, chỉ cần trồng vào loại đất này thì sẽ lập tức sinh trưởng khỏe mạnh! Tôi nói cho anh biết, cho dù là Hà giáo sư cũng không thể làm hoàn mỹ hơn tôi đâu.”

Lúc nói những lời này, tự tin toát ra chứng minh ông không phải đang khoe khoang mà là thật sự cảm thấy kỹ thuật của mình mạnh mẽ không ai sánh bằng.

Áo Cổ Đinh nhìn lướt qua lão gàn dở, nhíu mày: “Ông là...Từ giáo sư?”

Lão gàn dở sửng sốt: “Anh biết tôi?”

Áo Cổ Đinh thản nhiên nói: “Có nghe nói qua.”

Vị lão gàn dở này là chuyên gia nghiên cứu cùng bồi dưỡng thực vật, nghe nói mấy năm trước đột nhiên biến mất, cũng không biết đã đi đâu.

Thế nhưng tin tức này anh cũng chỉ nhìn thoáng qua trong góc tin tức.

Không quá để ý.

Đối với thế giới tương lai này, mọi người càng chú trọng tới chuyên gia nghiên cứu kiếm kích quang cùng lũ trùng biến dị hơn, đối với chuyện gia nghiên cứu đất dinh dưỡng, căn bản không thèm để tâm.

Vì thế đó cũng là vì sao vị này mặc dù đã đạt tới cấp bậc giáo sư vẫn không có cách nào tiếp cận nhân vật như Áo Cổ Đinh.

Bị phát hiện thân phận, lão gàn dở nhịn không được đỏ ửng gương mặt già nua, trước kia vẫn luôn ỷ rẳng không ai nhận ra mình nên mới mở cửa hàng bán những thứ mà người ta cần mua, thế nhưng có một yêu cầu là phải ăn ớt.

Ông cũng không thiếu tiền!

Có phung có phí cũng không xài hết được.

Ai bảo ông có một đứa con trai ngoan rất có tiền chứ.

Lão gàn dở dụi dụi mũi: “Vậy tôi miễn phí đất dinh dưỡng cho anh, nhưng anh giúp tôi một chuyện được không?”

Thấy chiêu thứ nhất bất thành, lão gàn dở quyết định chuyển sang kế sách dụ dỗ.

Tâm tư Áo Cổ Đinh khẽ động: “Có thể.”

Lão gàn dở vội vàng đưa tâm huyết mình nghiên cứu được tới trước mặt Áo Cổ Đinh: “Nếm thử xem quả ớt này thế nào, đó chính là thảnh quả nghiên cứu mấy năm nay của tôi, tôi cảm thấy anh sẽ không chịu nổi.”

Lão gàn dở rất tự tin với loại ớt này!

Thế nhưng Chu Bách Triết lại thầm lắc đầu, vị cay của quả ớt này còn không bằng một phần vạn của cậu!

Ngay cả ớt của cậu Áo Cổ Đinh còn không có phản ứng, càng miễn bàn tới những loại ớt khác.

Trong tầm mắt lão gàn dở, Áo Cổ Đinh bỏ quả ớt vào miệng, chân mày khẽ giãn ra, kẽ gàn dở nháy mắt khẩn trương: “Sao, thế nào?”

Áo Cổ Đinh gật đầu, đưa ra đánh giá: “Mức độ cay quả thực không tệ.”

Nếu như không so với Ớt đại vương thì quả ớt của Từ lão hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất.

Thế nhưng lúc này Từ lão giống như bị sét đánh ngang tai, cả người lung lay sắp đổ, chỉ là ông không biết, Áo Cổ đinh nói hơi cay đã là đánh giá rất tốt rồi.

Nhưng lúc này Từ lão đã hoàn toàn bị đả kích.

Bởi vì ông nhìn ra được, người thanh niên khí độ bất phàm này thật sự không bị ớt của mình làm cay.

Ngay cả một vị khách bình thường cũng nói chỉ hơi cay mà thôi, như vậy đối với Áo tướng quân chẳng phải chẳng có vị gì à?

Vẻ mặt Từ lão tràn đầy mất mác, rõ ràng đã hoàn toàn mất đi tự tin.

Áo Cổ Đinh đứng dậy nói: “Có thể đưa đất dinh dưỡng tốt nhất cho tôi chưa?”

Từ lão mất hồn mất vía gật đầu, đưa đất dinh dưỡng mình tự tay chế luyện ra: “Chính là cái này.”

Áo Cổ Đinh gật đầu, có chút do dự: “Từ lão, ông biết làm thế nào trồng ớt không?”

Từ lão cười khổ: “Quả ớt anh vừa ăn chính là do tôi tỉ mỉ bồi dưỡng ra.”

Áo Cổ Đinh lập tức nghiêm túc nói: “Vậy ông biết làm thế nào để cây ớt càng thoải mái hơn không?”

Thoải mái?

Từ lão cảm thấy thực kỳ quái, từ này dùng trên người một cây ớt có phải hơi kỳ quái không?

Thế nhưng Từ lão vẫn thành thật trả lời: “Dùng đất dinh dưỡng này của tôi trồng nó xuống, phơi nắng nhiều một chút, tưới chút nước, chú ý đừng phơi nắng quá lâu.”

Từ lão nói những kinh nghiệm liên quan tới việc trồng ớt với Áo Cổ Đinh, Áo Cổ Đinh ghi nhớ thật kỹ, nói cám ơn.

Từ lão phất tay nói: “Đi mau đi, đừng có lắc lư chướng mắt ông già này nữa, nghĩ tới thôi đã cảm thấy khó chịu.”

Áo Cổ Đinh gật đầu, xoay người rời đi.

Trở lại khách sạn, Chu Bách Triết cuối cùng cũng có thể chui ra, vội nói: “Áo Cổ Đinh, anh đi xa như vậy là vì mua cái này à?”

Áo Cổ Đinh cầm chậu hoa cẩn thận trút đất dinh dưỡng vào, thuật tiện rưới chút nước: “Ừm.”

Chu Bách Triết không rõ trong lòng mình có xúc cảm thế nào, nhịn không được nói: “Kỳ thực... anh không cần phải... mua cái này.”

Còn vì mua nó mà giằng co nhiều như vậy.

Áo Cổ Đinh ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Đất lúc trước không tốt bằng cái này, nó có thể giúp em sinh trưởng khỏe mạnh hơn.”

Tâm tình Chu Bách Triết cực kỳ phức tạp, cuối cùng cũng không hỏi tiếp.

Kỳ thực cậu rất muốn hỏi, người mà anh thích rốt cuộc có phải là tôi hay không.

Nhưng lại sợ mình tự mình đa tình, thế nhưng mỗi một việc mà Áo Cổ Đinh làm đều vì nghĩ cho cậu.

Chu Bách Triết cực kỳ xoắn xuýt, đặc biệt tâm phiền ý loạn.

Ôm tâm tình như vậy, Chu Bách Triết ngồi xổm trong chậu hoa để Áo Cổ Đinh lấp đất, nghiêm túc tưới nước.

“Ở bên trong đợi một hồi, hấp thu nhiều chất dinh dưỡng một chút.”

Chu Bách Triết gật đầu, cậu đặt cành lá sát mép chậu tạo thành tư thế chống cằm, mắt không chớp nhìn ngắm phong cảnh ở xa xa, tâm tư sớm đã bay đi thật xa.

Chỉ là thỉnh thoảng cậu lại lén lút liếc nhìn Áo Cổ Đinh, mỗi lần đều không ngoài ý muốn bị Áo Cổ Đinh phát hiện, đối phương căn bản không ngẩng đầu, chỉ chuyên tâm nghiên cứu bản đồ chiến đấu, thản nhiên nói: “Muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn.”

Giọng nói của đối phương rất nghiêm túc, đồng thời có thể vì trong phòng không có người nào khác nên trông anh rất thả lỏng, thần thái thậm chí có chút lười nhác, nhịp tim Chu Bách Triết cũng vì thế mà lỗi nhịp vài lần.

Mẹ nó, thật sự là quá hấp dẫn người mà!

Chu Bách Triết đơ người một hồi lâu, sau khi bình phục tâm tình thì vội vàng chuyển chủ để.

“Đúng rồi, nhóm Hoàng Mao đâu?”

Áo Cổ Đinh không ngẩng đầu lên nói: “Ra ngoài mua thức ăn với đồ dùng hằng ngày rồi, trong chiến hạm đã không còn thức ăn.”

Chu Bách Triết tựa hồ nhớ tới gì đó, cười nói: “Nói không chừng chuyện đầu tiên bọn họ làm là ăn một bữa no nê, ngây người trên phi thuyền lâu như vậy nhất định đã sớm thèm ăn tới phát cuồng rồi.”

Áo Cổ Đinh nghe vậy thì cười nhạt: “Không sai.”

Chu Bách Triết lại hỏi: “Kia anh không ăn à?”

Áo Cổ Đinh thản nhiên nói: “Đối với tôi mà nói, thức ăn chỉ là thứ lấp đầy bụng.”

Ngụ ý chính là mặc kệ có ngon hay không, anh căn bản không có hứng thú.

Chu Bách Triết liếc mắt, cậu rốt cuộc phát hiện thế giới này vẫn còn lưu giữ một ít phong tục của địa cầu cổ, thế nhưng về phương diện món ăn thì thiếu sót cực kỳ lớn.

Cậu tin tưởng chỉ cần mình mang ra các loại thức ăn ngon của địa cầu cổ, Áo Cổ Đinh nhất định sẽ có hứng thú.

Chỉ đáng tiếc thế giới tương lai này căn bản không có các loại gia vị cần thiết.

Đòi hỏi bản thân cậu phải tự tìm kiếm.

Nghĩ tới số lượng nguyên vật liệu khổng lồ kia, Chu Bách Triết bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Quên đi, thôi đi thì hơn.

Cậu căn bản không có thời gian nhiều như vậy, lại càng không có tinh lực để làm vậy.

Đúng lúc này, gần đó đột nhiên vang lện âm thanh kỳ quái làm Chu Bách Triết hiếu kỳ: “Đó là âm thanh gì vậy?”

Áo Cổ Đinh nhíu mày nói: “Đi, xem thử xem.”

Còn chưa dứt lời, đám Hoàng Mao đã gõ cửa: “Đại nhân.”

Thế giới tương lai này sớm đã có chức năng dùng âm thanh mở cửa, Áo Cổ Đinh chỉ nói một tiếng, cánh cửa đóng chặt lập tức mở ra.

Nhóm Hoàng Mao nhanh chóng tiến vào, cũng không cần phải đóng cửa, bởi vì chỉ cần nói một tiếng thì cánh cửa kia sẽ tự động đóng lại, rất phù hợp với người lười.

“Chuyện gì?” Áo Cổ Đinh hỏi.

Anh hiểu rõ đám cấp dưới này, trừ phi là có chuyện quan trọng cần báo, bằng không tuyệt đối sẽ không quấy rầy mình.

Sắc mặt Hoàng Mao có chút nặng nề: “Nơi này xuất hiện tung tích trùng vương biến dị cấp bảy.”

Áo Cổ Đinh chợt đứng dậy, âm thanh vô thức lạnh băng: “Vương tộc nơi này phương pháp đối phó gì không?”

Chu Bách Triết ở bên cạnh nhìn một màn này, tâm tình có chút phức tạp.

Thời khắc này Áo Cổ Đinh lại càng giống như một vị thần ở cao cao.

Quả nhiên, anh thật sự không phải người bình thường.

*

Rất nhanh, tất cả mọi người trên tinh cầu bị cưỡng chế tiếp nhận tin tức cảnh báo do vương tộc gửi tới.

Yêu cầu mọi người phải chờ ở trong thành đừng ra ngoài, trùng biến dị cấp bảy rất có thể sẽ công thành!

Trùng biến dị cấp bảy?

Tất cả dị năng giả hoảng loạn, thậm chí muốn lái phi thuyền rời đi, thế nhưng ngay lúc này bọn họ hoảng sợ phát hiện tất cả phi thuyền tựa hồ đều mất đi hiệu lực.

Áo Cổ Đinh híp mắt, có chút suy tư.

Hoàng Mao kinh hô: “Sao giống như đúc trường hợp của chúng ta lần trước vậy?

Đều là trùng biến dị cấp bảy, cũng đều là phi thuyền mất đi năng lực di chuyển.

Kế tiếp, có phải là mạng tinh tế ngừng trệ, tất cả phương tiện đều biến thành vật trang trí?

Nghị lại thì, chưa chắc là không có khả năng.

Ánh mắt Áo Cổ Đinh rét run, nhanh chóng nói với Hoàng Mao: “Lập tức liên hệ vương tộc lệnh cho mọi người lánh nạn, trùng biến dị cấp bảy không phải thứ bọn họ có thể đối phó.”

Hoàng Mao vô thức liếc nhìn Ớt đại vương, sau đó vội vàng cúi đầu: “Vâng.”

Nhóm Hoàng Mao lập tức lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Áo Cổ Đinh cùng Chu Bách Triết.

Lúc này Chu Bách Triết còn đang ở trạng thái ngơ ngác chưa hồi phục tinh thần, bởi vì trong đầu cậu vẫn còn vang vọng câu nói: “Liên hệ vương tộc...”

Này rốt cuộc là sao?

Áo Cổ Đinh có thể liên hệ vương tộc?

Chu Bách Triết nhận ra, hình như mình đã nghĩ địa vị của Áo Cổ Đinh---- hơi thấp.

Đột nhiên cậu nghĩ tới vị Áo tướng quân mà Từ lão kia nhắc tới.

Tim cậu đập rộn ràng....

Chẳng lẽ?

Chu Bách Triết chợt ngẩng đầu, nói với Áo Cổ Đinh: “Lẽ nào anh là con trai của Áo tướng quân?”

Áo Cổ Đinh đang định giải thích rõ thân phận của mình: “...”

Đúng lúc này ở gần đó truyền tới từng trận tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gầm gừ đặc trưng của trùng biến dị.

Áo Cổ Đinh hơi biến sắc, cũng không kịp giải thích đã trực tiếp bỏ Chu Bách Triết lên vai: “Đi, ra ngoài xem một chút.”

Chu Bách Triết ôm chặt cổ Áo Cổ Đinh, mắt nhắm lại, dùng tinh thần lực quan sát xung quanh, loại thị giác này giúp cậu thuận tiện điều tra hơn.

Ra khỏi cửa khách sạn liền thấy ở cuối hành lang xuất hiện vài con trùng biến dị có lớp xác đỏ như máu, chúng nó giương nanh múa vuốt nhanh chóng chộp lấy đám người đang chạy trốn trối chết ở xung quanh, sau đó dùng răng nanh sắc bén cùng cái càng lớn của mình xé toạt bọn họ ra, làm bọn họ ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp.

Một vài dị năng giả vội vàng tiến hành chém giết.

Số lượng trùng lúc này mới giảm bớt một chút, điều này làm không ít người thở phào một hơi, thế nhưng sắc mặt vẫn còn có chút mờ mịt, còn có chút sợ hãi.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Vì sao ở trong thành phố lại gặp trùng triều tập kích chứ?

Đám binh sĩ trấn thủ rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy?

Ngay lúc này không trung toàn thành truyền tới âm thanh báo động.

[Toàn thể cư dân xin nhanh chóng tập trung ở Thiên Không Thành, trùng vương biến dị cấp bảy đang triệu tập một lượng lớn trùng biến dị công thành, xin tất cả cư dân cầm vũ khí trong tay, cố hết khả năng tự bảo vệ mình, các chiến sĩ chúng tôi sẽ cố hết sức bảo vệ mọi người, xin mọi người đừng kinh hoảng, chú ý bảo vệ chính mình.]

Là âm thanh của người phụ trách tối cao của tinh cầu này, nó làm mọi người nháy mắt an tĩnh lại, tuy mọi người vẫn còn hoang mang hoảng sợ nhưng đã trật tự hơn rất nhiều, nhanh chóng rời khỏi nơi trùng triều tụ tập chạy về phía Thiên Không Thành.

Trên đường có không ít chiến sĩ đang chiến đấu với trùng biến dị.

Nhưng số lượng của trùng biến dị thật sự quá nhiều.

Đừng thấy đây là một tinh cầu, thực tế chỉ có một thành phố mà thôi, phần còn lại là khu vực chưa khai thác.

Bởi vì nơi này chỉ là trạm trung chuyển cung cấp chỗ nghỉ tạm thời cùng buôn bán hàng hóa mà thôi.

Thế nhưng trải qua trăm ngàn năm phát triển, trạm trung chuyển dần dần phát triển thành thành thị, bắt đầu có người nguyện ý định cư lâu dài, nhân khẩu cũng từng chút phát triển.

Mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt.

Thế nhưng bây giờ có trùng vương cấp bảy tồn tại, hết thảy đã bị triệt để phá hủy.

Sắc mặt người phụ trách tối cao âm trầm, đang định liên hệ với thuộc hạ của mình thì quang não trong tay tựa hồ bị nhiễm virus, bắt đầu không ngừng chớp tắt, cuối cùng xuất hiện một hàng chữ.

[Bị sóng điện từ không rõ quấy rối, toàn bộ thiết bị đóng lại----]

Người phụ trách tối cao biến sắc, vội vàng khởi động lại nhưng quang não không hề phản ứng, điều này làm hắn cực kỳ khủng hoảng.

Lẽ nào, hết thảy thiết bị thật sự sẽ đóng lại?

Người phụ trách tối cao ló ra ngoài cửa sổ nhìn xuống phía dưới, tâm tình triệt để trầm xuống.

Phàm là thiết bị máy móc đều khựng lại không còn động tĩnh.

May mắn bây giờ đang là ban ngày, bằng không nếu là ban đêm thì thành phố phải đối mặt với bóng tối đáng sợ.

Người phụ trách tối cao nhanh chóng mở cửa, phân phó xuống dưới lập tức khởi động hệ thống tựu cứu cao cấp nhất.

Nó hoàn toàn không cần dựa vào hệ thống mạng tinh tế, chỉ cần một lượng lớn tinh hạch là có thể khởi động, nhưng lượng tiêu hao cũng cực kỳ đáng sợ.

Thế nhưng hiện giờ là thời điểm đặc thù, thứ cần dùng thì phải dùng.

Rất nhanh, mạng cục bộ được khởi động, quang não của mọi người một lần nữa khởi động, thế nhưng chỉ có thể tiến hành liên lạc trên tinh cầu này, mọi người vui mừng không thôi, vội vàng liên hệ người thân cùng bạn bè để xác nhận đối phương có an toàn hay không, tiếng khóc vì vui sướng dần dần lan tỏa làm thành phố này trở thành tòa thành tràn đầy tiếng khóc bi thương.

“Đại nhân.” Sau khi phát hiện có thể sử dụng quang não, Hoàng Mao lập tức liên hệ Áo Cổ Đinh, báo lại tình huống bên này với đối phương.

“Tôi đã báo thân phận của mình với người phụ trách tối cao để đối phương lập tức triệu tập binh lực, một phần bảo hộ dân chúng tiến tới Thiên Không Thành, phần còn lại thì sẵn sàng đợi lệnh.”

Áo Cổ Đinh gật đầu, trầm tĩnh nói: “Tốt, kế tiếp lệnh cho tất cả chiến sĩ thu hút sự chú ý của trùng triều.”

“Rõ----” Hoàng Mao nghiêm nghị nói.

Chu Bách Triết ở bên cạnh nghe thấy rất rõ, một lần nữa cảm thấy khiếp sợ với năng lực của Áo Cổ Đinh.

Xem ra địa vị của vị Áo tướng quân kia rất cao, cư nhiên có thể ra lệnh cho vương tộc của tinh cầu này.

Nó càng làm Chu Bách Triết ý thức được....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.