Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chương 247: Chương 247




Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, ngạc nhiên nói: “Phụ hoàng, con không phải muốn thương tổn mình a, thật là đau, ai, ai biết con sẽ xui xẻo như vậy đâu?”

“Tuyết Mạn nha đầu, con nên hiểu ý của trẫm, không cần giả bộ hồ đồ với trẫm!” Sắc mặt Mạc Ngự Minh tối đi, trong tiếng nói dần dần mang theo ý lạnh.

Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, nhìn Mạc Ngự Minh một cái, nghiên cứu ý tứ trong lời nói của ông, rốt cuộc mới phản ứng, khóe miệng không ngừng co rút, “Phụ hoàng, ngài không phải là nghĩ sai lệch chứ? Liễu Thiếu Bạch là bằng hữu của con a, lúc trước, lần đầu tiên con trở về thăm Lăng gia, ở trên đường đụng phải hắn, ngay lập tức con đi đuổi theo Hiên nhi, kết quả hắn ôm một con heo đụng con ngã lăn, cho nên con liền mắng hắn là biến thái nam, còn có Ngô Đồng, ai, con thật lòng xem huynh muội bọn họ là bằng hữu, Ngô Đồng lại……”

Nhất thời lâm vào thương cảm, Lăng Tuyết Mạn cầm ống tay áo, cúi đầu xuống.

Mạc Ngự Minh xem xét kỹ lưỡng nàng, con ngươi sắc bén như mũi tên, vậy mà nàng lại cúi đầu, chỉ lo thương cảm, chưa từng chú ý tới tâm tình biến hóa trong mắt ông.

Thản nhiên như vậy, thật là là không có vấn đề gì! Mạc Ngự Minh lại khôi phục lạnh nhạt, nhưng ngay sau đó ném ra một vấn đề khác, “Tuyết Mạn nha đầu, trẫm nghe nói Ngô Đồng bóp cổ con, là bởi vì con nói Hàn Nhi chết chọc giận nó?”

“A?” Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, trả lời: “Đúng vậy, nàng nhất định nói với con là phu quân không có chết, còn đi thổi tiêu cho nàng nghe, thật kỳ quái, còn nói bài nhạc gì đó mà chỉ hai người bọn họ biết, sau đó ta thấy nàng có chút rối loạn thần kinh, liền muốn để cho nàng thanh tỉnh, nàng liền, liền bóp cổ con.”

“Thổi tiêu?” Mạc Ngự Minh giật mình, như có suy nghĩ, nói nhỏ: “Đúng vậy, Hàn Nhi thổi tiêu rất hay, nó bởi vì thân thể không tốt, võ công chỉ luyện sơ qua, nhưng lại hứng thú với thổi tiêu, trẫm còn tặng cho nó một cây tiêu bạch ngọc nữa.”

Nói đến chỗ này, Mạc Ngự Minh ngước mắt, “Ngô Đồng có nói nó nghe được tiếng tiêu lúc nào không?”

“Ách, không có nói, nhưng phụ hoàng à, tha chết cho nàng đi, nơi này của nàng có vấn đề, thấy một người đàn ông liền nói là phu quân, còn nói phu quân không có chết, cho nên, nàng bóp cổ con cũng là do không khống chế nổi tâm tình.” Lăng Tuyết Mạn chỉ chỉ cái đầu, thở dài nói.

“Vậy sao? Con nói Ngô Đồng thấy một người đàn ông liền nói là Hàn Nhi? Nó nói là người nào?” Mạc Ngự Minh cau mày lại hỏi.

“Một người thị vệ ở Tứ Vương phủ.” Lăng Tuyết Mạn nói.

“Thị vệ kia thường đi lại ở trong vương phủ sao?”

“Không thường, hắn là thị vệ trông chừng Hương Đàn Cư, có mấy lần con đi ra ngoài, quản gia sợ con gặp nguy hiểm, lại sợ thị vệ bình thường võ công thấp kém, cho nên điều cao thủ Hương Đàn Cư giúp con.”

Mạc Ngự Minh híp mắt, lúc này trong Long Dương cung, tất cả thái giám cung nữ đều bị hắn bảo lui xuống, con ngươi sắc bén quét qua mỗi một chỗ trong đại điện, cuối cùng mới trở lại trên mặt Lăng Tuyết Mạn, hỏi: “Là thị vệ nào?”

“Vô Giới a.” Lăng Tuyết Mạn mặc dù không hiểu Mạc Ngự Minh vì sao phải truy hỏi kỹ càng sự việc, nhưng nàng không dám không đáp.

“Vô Giới này tướng mạo như thế nào?” Mạc Ngự Minh lại hỏi.

“Thân cao cao, vóc người vừa phải, không mập cũng không gầy, bộ dạng lạnh như băng, ai, tất cả thị vệ Hương Đàn Cư đều một dạng lạnh như băng, tướng mạo Vô Giới nha, da màu đồng, mắt to mày rậm, sống mũi cao thẳng, ách…… Phụ hoàng, con không miêu tả nữa.” Lăng Tuyết Mạn tạm thời ngừng lại, buồn bực nhìn Mạc Ngự Minh.

Mạc Ngự Minh không có nghe được đoạn sau, trợn mắt, “Cái nha đầu này!”

“Phụ hoàng, con nói thật sự sẽ không sao chứ?” Lăng Tuyết Mạn ủy khuất chu mỏ.

“Vậy con xem tên thị vệ Vô Giới đó giống Hàn Nhi mấy phần?” Mạc Ngự Minh lại hỏi, trong giọng nói có chút khẩn trương.

Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, liền khoát tay, “Một phần cũng không giống, phu quân con đẹp mắt hơn hắn nhiều!”

“Vậy sao?” Mạc Ngự Minh giật giật chân mày, suy tư chốc lát, lại hỏi: “Tuyết Mạn nha đầu, kể từ khi con gả vào Tứ Vương phủ, trong vương phủ có chuyện tình đặc biệt gì xảy ra hay không?”

“Đặc biệt?” Lăng Tuyết Mạn chắc lưỡi, đột nhiên nghĩ đến tình nhân, trong lòng hết hồn, chẳng lẽ hoàng thượng phát giác? Phái tai mắt giám thị nàng sao? Vừa nghĩ như thế, vội tự nói với mình nhất định phải tỉnh táo, nhất định không thể bại lộ bí mật, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, làm bộ như khổ cực suy nghĩ nửa ngày, mới chậm rãi nói: “Chuyện đặc biệt cũng không có, không phải Nhã Phi ở cùng con một thời gian sao? Nàng rõ ràng a. Mỗi ngày nhiệm vụ chính của con là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ăn no chơi, chơi mệt mỏi ăn nữa, sau đó sẽ ngủ.”

“Khụ khụ!” Mạc Ngự Minh bị sặc, trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, trách mắng: “Con là heo à!”

“Ách, phụ hoàng, ta cũng không muốn vậy, nhưng một mình ta còn có thể làm gì? Ai, dầu gì ngài cũng đã cho con một đưa con trai, con còn coi như là có bạn, nếu không con càng không biết sống làm sao.” Lăng Tuyết Mạn phiền muộn than thở, liên tiếp than với Mạc Ngự Minh, tỏ vẻ đáng thương, để Mạc Ngự Minh hỏi nữa.

Nét mặt Mạc Ngự Minh thoáng qua một tia bi thương, tim đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu, vẻ mặt giống như hạ quyết tâm, nghiêm túc nói: “Tuyết Mạn nha đầu, ban đầu Hàn Nhi qua đời từng giao phó muốn con thủ tiết cho nó cả đời, cho nên, trẫm không thể nào sự chấp thuận cho con rời Tứ Vương phủ gả người khác, con tốt nhất thu phần tâm tư này cho trẫm! Lời này, trẫm còn phải nói với mấy đứa bọn lão Nhị! Hàn Nhi chết đi, trẫm đau đớn các con không thể nào tưởng tượng nổi, người chết là quan trọng nhất, trẫm sẽ không làm trái nguyện vọng nhi tử!”

Lăng Tuyết Mạn trong nháy mắt trở nên tĩnh mịch, kinh ngạc nhìn Mạc Ngự Minh hồi lâu, đôi môi động nhiều lần, mới gian nan phát ra thanh âm, “Phụ hoàng, Tuyết Mạn không hề muốn gả cho các Vương gia khác, Tuyết Mạn là vương phi của Tứ Vương Gia, là mẫu thân của Hiên nhi, sẽ an phận sống ở Tứ Vương phủ, xin phụ hoàng yên tâm!”

“Tốt, trẫm muốn chính là những lời này của con!” Mạc Ngự Minh hài lòng gật đầu, sau đó lại nói: “Nha đầu, về án của Liễu Thiếu Bạch cùng Ngô Đồng, trẫm sẽ xét xử, không thể nào hoàn toàn xem là vô tội mà phóng thích, đem quốc pháp thành vô ích, con về đi!”

“Dạ, Tuyết Mạn cám ơn phụ hoàng khai ân! Tuyết Mạn cáo lui!”

Trong cung điện yên tĩnh, Mạc Ngự Minh tựa vào trên nệm, suy tư hồi lâu, mở miệng nói: “Lý Đức Hậu!”

“Nô tài ở đây!” Lý công công đi ra, khom người nói.

“Tuyên Liễu Thiếu Bạch đến đây!”

“Dạ, hoàng thượng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.