Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 170: Chương 170: Tuyệt không cho cô thời cơ 2




Hiên Viên Liệt không tiếp tục hỏi tới, Miêu Miêu cũng không tiếp tục nói. Như vậy đi qua nửa giờ...

Trong phòng ngủ Mộ Tiêu Tiêu. Hiên Viên Liệt đẩy cửa đi đến.

Trên giường lớn, Tiêu Tiêu ôm gối đầu ngủ say, váy ngủ xanh biếc bởi vì tư thế bất nhã mà bị kéo đến trên đùi...

Anh đi tới đầu giường. Nhìn dấu răng trên cổ cô cùng trên bờ vai thêm ra tới: “Ngân?” Khẽ đọc chữ kia, tay vuốt ve khuôn mặt của cô.

Trong lúc ngủ mơ Tiêu Tiêu mấp máy môi: “Miêu Miêu... Đừng làm rộn, đi chơi.” Lười biếng nói qua.

Hiên Viên Liệt ngồi xuống đầu giường, tiến đến tai cô, cắn vành tai của cô lẩm bẩm nói: “Cô là muốn đứng lên chơi với tôi? Hay là muốn ngủ bị tôi chơi...” Nói qua tay rơi vào bên trên xương quai xanh cô, chậm rãi hướng phía dưới.

Thanh âm của anh trong đầu Tiêu Tiêu mơ mơ màng màng đảo quanh, chơi? Chơi? Một hồi mới phản ứng được, nhất thời thanh tỉnh, mở ra hai con mắt, mặt của anh rõ ràng chiếu vào mắt của cô.

“Hiên Viên Liệt...” Cô ngồi đứng lên, nắm chăn mền bên cạnh đắp lên.

“Còn cần che sao? Làm đều làm nhiều lần như vậy rồi...” Ngón tay của anh từ xương quai xanh cô trượt đến bên trong.

Tiêu Tiêu lập tức ôm lấy ngực: “Tốt, tôi lập tức mặc quần áo cùng với anh đi Hàn Quốc.” Cô bình tĩnh nói qua, cũng không phải là đối với câu nói kia không tức giận, không phiền muộn, mà chính là... Dù cho trong lòng có lửa giận cũng không biết hướng chỗ nào phát, cũng chỉ đành chịu đựng.

Hiên Viên Liệt cũng không có lại cùng cô nhiều lời, đi ra gian phòng của cô. Ai ngờ mới vừa đi ra, đụng phải Mộ Miêu Miêu trên hành lang phồng hai má lên.

“Chú... Chú tại sao có thể thừa dịp chúa qua kéo thịch thịch, vụng trộm vào phòng mẹ?” Miêu Miêu nheo mắt mèo lại.

Hiên Viên Liệt cười cười: “Ngoan, trở về tiếp tục kéo thịch thịch.” Dỗ dành Miêu Miêu.

“Chú, phi lễ chớ nhìn...”

“Miêu Miêu, con ăn điểm tâm không?” Lúc này, Mộ Tiêu Tiêu đã mặc quần áo đi ra, cô một thân quần dài màu lam, tóc đen xõa.

Bị Tiêu Tiêu cắt ngang đối thoại của hai người, Mộ Miêu Miêu cũng không có tiếp tục nói nữa.

Hơi thu thập, Tiêu Tiêu đưa Miêu Miêu đến trung tâm thuê sát thủ, cùng Hiên Viên Liệt đi phi trường.

Phi trường Seoul...

Dưới phi cơ Tiêu Tiêu duỗi lưng một cái, trên máy bay ngủ cái cô cũng đau rồi. Bởi vì Hàn Quốc dù sao cũng là địa bàn Bang Bá Hổ, cho nên cô cùng Hiên Viên Liệt cũng không phải ngồi máy bay riêng đến mà chính là địa bàn phổ thông phi cơ, đi vào Seoul.

Lấy ra một tờ bản đồ, Tiêu Tiêu hướng trên bản đồ chỉ: “Bang Bá Hổ tại vị trí này, nó đối diện một con phố khác có một khách sạn, chúng ta ở nơi này tương đối dễ dàng.”

“Công tác chuẩn bị của cô làm rất đầy đủ.” Hiên Viên Liệt nói, cầm lên tay của cô đi ra phía ngoài.

Ý đồ cô liên tục tránh thoát mấy lần, đều không có có thành công. Trong nội tâm cô hốt hoảng.

Trong khách sạn.

“Một gian phòng.” Hiên Viên Liệt lạnh lùng nói với lễ tân.

Tiêu Tiêu gấp: “Thật ngại quá, tiểu thư, mời mở hai gian.” Vẫn là hơi cười nói qua.

Mắt đen băng lãnh nhìn cô, lại lạnh lẽo nhìn nhân viên lễ tân: “Mở một gian.”

Nhân viên lễ tân bị dọa đến toàn thân run một cái, không dám dừng lại, lập tức thuê một gian phòng ở giữa, đưa thẻ phòng lên: “ phòng 707, tạ ơn.”

Hiên Viên Liệt cầm thẻ phòng, dắt Mộ Tiêu Tiêu tiến vào trong thang máy. Hoàn toàn không cho cô thời cơ xoay người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.