Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Chương 101: Chương 101: Chuyện kỳ quái trong bệnh viện (2)




Chuyển ngữ: Mẹ Cherry

***

Về đến nhà, Kỷ Lương sắp xếp lại những thông tin hôm nay thu lượm được ở bệnh viện. Bận rộn một hồi vẫn không thể nào tìm được manh mối gì trong đống hỗn độn đó. Căn bản là vì cô không thể nào có được tư liệu mật của bệnh viện, để lấy được thông tin của người chết, nên cũng không có cách nào tìm ra cách liên lạc với người thân của họ. Hơn nữa, đây là bệnh viện Thị Lập, không phải mấy phòng khám vớ vẩn hay mấy bệnh viện nhỏ ngoài kia, nếu không có đủ chứng cứ chính xác, thì tốt nhất không nên gây nên sóng gió gì, nếu không cẩn thận, đầu sóng đó đánh ngược lại, có thể sẽ ụp chết chính mình.

Dù ngẫu nhiên có người tử vong, thì cũng không thể nào tất cả mọi người nằm trên chiếc giường đó đều chết hết được.

Kỷ Lương gãi gãi bút lên đầu. Đúng lúc này, Kỷ Duệ bước ở bên ngoài vào, gõ cửa nói: “Kỷ Tiểu Lương, đến giờ ăn cơm rồi ạ.”

“À — ừ, mẹ xuống ngay.” Kỷ Lương đáp lời nhưng cơ thể vẫn không cử động, vẫn nhìn chằm chằm một đống chữ lộn xộn mình vừa viết ra kia.

Kỷ Duệ chán nản liếc mắt một cái, rồi bước tới, đập tay lên quyển sổ trước mặt cô: “Mẹ, ăn cơm!”

“Ha ha ha —.” Kỷ Lương ngượng ngùng cười, kéo tay con trai: “Đi thôi đi thôi, ăn cơm nào, ăn cơm nào.” Sau đó, cô lại cầm bút, khoanh vòng tròn lên quyển sổ, đặt trọng tâm vào cái tên Trương Minh Đức.

Trương Minh Đức, cũng chính là bác sĩ Trương đã nhận tiền ‘bồi dưỡng’ ở bãi đỗ xe kia, khiến cô khó mà quên được.

“Này— anh Duệ.” Trên bàn ăn, Kỷ Lương và vội vài miếng cơm.

“Gì ạ?” Đôi tay nhỏ bé nhanh nhẹn gắp thức ăn vào bát Kỷ Lương.

“Con có tin có ma không?”

“Tin ạ!” Cậu trả lời không chút do dự.

“Còn lâu ấy! Con mà cũng tin mấy thứ đó à?!” Kỷ Lương không nói nên lời. Không khoa học chút nào, theo suy nghĩ của cô, thì tên nhóc này không thể nào tin vào mấy thứ giả thần giả quỷ mới đúng — với khí phách tàn bạo điên cuồng của tên nhóc này cộng với tính cách tự kỷ, bảnh choẹ đó, thì làm sao có thể tin vào ma quỷ chứ.

“Ngay trước mặt con đã có một rồi mà.” Kỷ Duệ phỉ báng không khách khí: “Ma nữ háo sắc.”

“… Nếu bà đây mà không háo sắc, thì năm đó làm sao đẻ ra anh được.” Dám bôi bác cô à, hơn nữa, cả đời cô cũng chỉ ‘háo sắc’ có duy nhất một người, có ma nữ háo sắc nào mà ngây thơ chung tình như cô không? Có không?

Kỷ Duệ không tiếp tục tranh luận với cô về vấn đề này nữa: “Kỷ Tiểu Lương, không phải mẹ lại định liều lĩnh làm gì đấy chứ? Trước khi Hạ Vũ nhà mẹ đi đã dặn dò, có chuyện gì con có thể lập tức gọi điện thoại thông báo cho bố đấy.”

“Anh có phải là con trai mẹ không đấy?” Tên nhóc ăn cây táo rào cây sung.

“Mẹ có muốn ngày mai đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN thử không? Con vẫn rất nghi ngờ, không biết có phải năm đó bác sĩ đã bế nhầm con không.” Cậu đề nghị với vẻ mặt rất chân thành.

“…” Nói chuyện với tên nhóc này, đúng là một sự khảo nghiệm khả năng nhẫn nại của cô. Kỷ Lương quyết định không nói mấy chuyện vô nghĩa với cậu nữa, nếu không, lát nữa cô thực sự không chịu nổi mà tiến hành ‘bạo hành gia đình’ với cậu mất. Có điều… chuyện ở bệnh viện đó, thực sự khiến cô cảm thấy hứng thú: “Này — anh Duệ…” Cô ra vẻ thần bí, nháy mắt vài cái với cậu.

“Mắt mẹ bị rút gân à?” Đã là phụ nữ bao nhiêu tuổi rồi mà còn học đòi mấy cô nhóc giả vờ nhí nhảnh đáng yêu này nọ chứ, đúng là… Thôi được, đúng là mẹ cậu như thế cũng rất đáng yêu, nhưng mà, còn lâu cậu mới nói cho mẹ biết.

Kỷ Lương không thèm để ý đến sự phỉ nhổ của cậu, bê bát đũa đến bên cạnh cậu, tiện tay gắp mấy miếng thịt vào bát cậu: “Mai mẹ đưa anh đến bệnh viện khám sức khỏe định kỳ nhé.”

“… Năm ngoái con vừa khám tổng thể rồi.” Còn chưa tới lúc khám lại mà, mẹ cậu cố tình lấy cớ thì có.

“Vậy anh tới bệnh viện cùng mẹ đi, gần đây mẹ cảm thấy tinh thần không được phấn chấn lắm!”

Nhìn vẻ mặt hiện giờ của mẹ hưng phấn như vậy, không phấn chấn chỗ nào chứ?

“Ăn không ngon!”

Kỷ Duệ liếc mắt nhìn cái bát trống không của cô, đây là bát thứ ba rồi, nếu thế này mà còn không ngon miệng, thì phải ăn thế nào mới tính là ngon miệng?

“Ngủ cũng không yên…”

À! Cái này thì gần đây cậu cũng để ý, hai mắt mẹ thâm quầng lên… Có điều, cũng có thể là vì Hạ Vũ không ở nhà, nên một mình mẹ khó ngủ chăng.

“Tóm lại là mẹ cảm thấy không thoải mái, nên con đi cùng mẹ đến bệnh viện đi.”

“Cũng nhân tiện kiểm tra luôn mắt mẹ nhé?”

“Hả?” Kỷ Lương không hiểu ý của cậu: “Đi thôi, đi thôi, dù sao đến đó cũng có thể kiểm tra tổng thể luôn…”

“Kiểm tra xem có phải mẹ bị ‘bệnh trợn mắt’ không, khả năng trợn mắt nói dối tốt thế cơ mà.” Nói xong, cậu đặt bát đũa đã ăn xong lên bàn: “Tối nay mẹ phải rửa sạch hết bát đĩa đấy.”



Kỷ Lương nhìn tên nhóc quỷ rời khỏi bàn ăn, phản ứng vừa rồi của cậu là… đồng ý à?!

*

Hôm sau, Kỷ Lương lại đến bệnh viện Thị Lập, sau khi lấy số thứ tự xong, cô đi thẳng lên tầng ba, muốn xem tình trạng của Tạ Quang Khiết nằm trên chiếc ‘giường ma’ kia thế nào rồi.

Lúc đến phòng 318, cô phát hiện ra, đã không còn thấy chiếc giường kê sát cửa đâu nữa, người trên giường cũng không thấy trong phòng bệnh.

“À… xin lỗi, cho cháu hỏi Tạ Quang Khiết đâu rồi ạ?” Cô hỏi một bệnh nhân khác trong phòng.

“Cô tìm cậu thanh niên kia à…” ông chú nằm trên giường bệnh 319 nói: “Chết rồi, chết rồi!”

Kỷ Lương giật mình.

Chết rồi sao? Không phải chứ?‼!

“Chú ơi, xảy ra chuyện gì thế ạ?” Không phải là lại có biến chứng sau phẫu thuật chứ?!

“Cậu nhóc đó à…” Ông chú kia vừa nói vừa thở dài: “Là do trong lòng nghĩ quẩn, nên tự tử!”

Tự tử!

Lần này không giống lúc trước…

Thì ra sau khi Tạ Quang Khiết tỉnh lại, cảm thấy vô cùng ân hận. Nghĩ đến mấy năm làm công trên thành phố, mà chẳng tiết kiệm được xu nào, giờ còn gây ra chuyện này, ca phẫu thuật rất khó khăn, chắc chắn chi phí không nhỏ, làm phiền hai người lớn tuổi trong nhà. Hơn nữa, hai chân của anh ta đã bị hỏng hẳn, sau này cũng không thể đi lại như người bình thường. Anh ta càng nghĩ, càng tự trách mình, càng thấy căm phẫn chính bản thân mình, cuối cùng, thừa lúc mọi người không để ý, anh ta liền dùng dao gọt trái cây, cắt cổ tay tự tử…

“Máu của cậu ấy, nhuộm đỏ cả cái giường kia…” Khi Kỷ Lương bước ra khỏi phòng bệnh, cô lại gặp bà thím lao công béo hôm trước. Thím béo vừa nhìn thấy cô, lập tức kéo cô vào một góc nói: “Hù chết người ta, hù chết người ta luôn ấy. Máu của cậu ta, còn chảy tràn từ trên giường đó, nhuộm đỏ cả sàn nhà… Sáng nay lúc tôi đi quét dọn phát hiện ra, suýt nữa sợ chết khiếp…” Thím béo vừa sợ hãi vỗ vỗ ngực, vừa lắc đầu: “Đáng thương quá… Cô không biết đâu, sáng nay, mẹ của cậu thanh niên đó khóc đến ngất đi, người bố cũng khóc ròng, nước mắt nước mũi giàn rụa…”

“Đúng thế… dù có nghĩ quẩn, chẳng lẽ cũng không nhớ trong nhà mình vẫn còn hai người lớn tuổi hay sao.” Dưới con mắt của Kỷ Lương, thì đây chẳng qua là một bi kịch do con người tạo ra mà thôi.

Nhưng thím béo lại không cho là vậy, mặt đầy vẻ thần bí nhìn cô: “Cô gái à, hôm qua tôi đã nói với cô rồi, cô còn không tin…” Mặt bà có vẻ rất đắc ý, giống như là rốt cuộc cũng có thể chứng mình rằng những lời của mình không phải chỉ để lừa người: “Cái giường kia có điềm xấu mà, tôi thấy, cậu thanh niên đó, cũng không phải quý nhân nặng vía, đương nhiên không thể chống lại được ‘ma quỷ’ trên chiếc giường này mà. Chuyện này cũng không phải do cậu ta nghĩ quẩn, mà là do mấy thứ không sạch sẽ kia tác quái thì đúng hơn…”

“Mẹ—” Kỷ Duệ không nghe nổi nữa, thầm lườm một cái khinh thường, sau đó giục giã Kỷ Lương rời đi.

“Ôi chà, con trai cô đấy à? Xinh trai quá.” Vừa nhìn thấy Kỷ Duệ, hai mắt thím béo sáng ngời, vươn tay vừa sờ vừa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, trên miệng vẫn tiếp tục nói mấy câu mê tín: “Nhưng mà, cô gái à, mấy nơi như bệnh viện này, trẻ con yếu bóng vía, không nên dẫn nó tới thường xuyên…” Nói xong, bà lại quay đầu cười với Kỷ Duệ: “Nhóc này nhìn đáng yêu quá, cháu mấy tuổi rồi?”

“À… thím à, cháu còn có việc, cháu đi trước đây!” Nhìn sắc mặt con trai càng lúc càng đen, Kỷ Lương vội vàng ôm cậu rời đi. Để cậu tiếp tục ở đây bị sờ rồi nhéo, tên nhóc này chắc chắn sẽ bùng nổ.

Kỷ Duệ cầm khăn tay, chà sát lên mặt: “Kỷ Tiểu Lương, sao mẹ toàn quen mấy người quái dị thế.”

“Hì hì hì… sơ xuất sơ xuất.” Kỷ Lương cười nhận lỗi, ai mà nghĩ được thím béo kia không thân quen gì mà lại vừa động khẩu vừa động thủ thế chứ. Nhưng mà… ai bảo con trai của cô đáng yêu như vậy! Điểm này khiến cô vô cùng tự hào!

Hai mẹ con đang đi, thì đột nhiên ở phía trước rất lộn xộn, một đám người vây quanh một bác sĩ mặc blouse trắng, cãi nhau ầm ĩ.

Kỷ Lương nhận ra mấy người trong đó: người đeo kính mắt, dáng vẻ rất nhã nhặn là bác sĩ Trương Minh Đức, còn có cả hai người là bố mẹ của Tạ Quang Khiết nữa.

“Người bệnh gặp chuyện không may ở bệnh viện các anh, các anh phải chịu trách nhiệm!”

“Đúng thế, bệnh viện của các anh cũng phải nói cho rõ ràng!”

Hai người vừa nói là hai thanh niên nhìn trạc tuổi như Tạ Quang Khiết, có vẻ là anh em của Tạ Quang Khiết.

“Tôi chỉ có thể nói, đây là do người bệnh tự gây ra, không liên quan gì đến bệnh viện của chúng tôi hết.” Khi nói chuyện, vẻ mặt Trương Minh Đức vẫn rất nhã nhặn: “Bệnh viện của chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu cậu ấy, giúp cậu ấy tỉnh dậy, nhưng cuối cùng cậu ấy lại gây ra chuyện như vậy, phía bệnh viện cũng tôi cũng thấy rất tiếc nuối.” Rất ra dáng một người phát ngôn của bệnh viện lớn.

“Bệnh viện của các anh không sát sao với người bệnh, giờ người ta chết rồi thì không quan tâm nữa sao?”

“Anh họ tôi chết ở bệnh viện của các anh…”

“Tôi đã dò hỏi rồi. Các anh để cho em họ tôi ngủ trên chiếc giường không sạch sẽ, thường xuyên có người chết, chính các anh hại chết em họ tôi…”

Những tiếng cãi vã làm xung quanh khu này đều xôn xao ầm ĩ cả lên, hơn thế nữa, có người lại nhắc đến chuyện chiếc ‘giường ma’ khiến cho những người bệnh không biết chuyện gì liền xì xào bàn tán, cũng khiến sắc mặt của một vài bác sĩ ở đây trông vô cùng khó coi.

“Các anh nói linh tinh cái gì thế, mỗi một chiếc giường ở bệnh viện của chúng tôi đều rất sạch sẽ!”

“Các anh còn nói lung tung nữa, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đến đấy. Chúng tôi có thể tố cáo các anh tội phỉ báng, bôi nhọ bệnh viện của chúng tôi.”

Hai bác sĩ trẻ tuổi có vẻ dễ kích động hơn, liền xông tới tranh cãi. Người nhà họ Tạ vốn cũng đã rất đau thương, phẫn nộ, giờ nghe bọn họ nói vậy, không thể áp chế được lửa giận nữa.

Không khí nhất thời vô cùng căng thẳng.

“Được rồi, đừng nói nữa.” Lúc này, vẫn là Trương Minh Đức ra mặt, trên mặt gã không có vẻ gì kỳ lạ, vẫn giữ dáng vẻ nhã nhặn: “Tôi biết hiện giờ mọi người đều đang rất đau lòng” giọng nói của gã mang theo vẻ thương tiếc: “Chúng tôi cũng thấy rất buồn khi xảy ra chuyện đáng tiếc như vậy. Bệnh viện của chúng tôi cũng sắp xếp y tá phụ trách từng phòng bệnh, nhưng họ cũng không thể nào vén chăn của từng bệnh nhân ra để nhìn được. Hơn nữa, khi Tạ Quang Khiết tự sát, không phải người chịu trách nhiệm chăm sóc cậu ấy đã phát hiện ra đầu tiên sao?” Gã nhìn sang sắc mặt trắng bệch của bố mẹ Tạ: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu mạng cậu ấy… Xin các vị đừng quá đau lòng. Còn về chuyện giường ma gì đó, thì xin đừng nói linh tinh. Chuyện này vốn là chuyện bịa đặt, dù có đưa ra tòa thì luật sư họ cũng sẽ không chấp nhận.”

Người ta nói, không đánh người tươi cười. Khi Trương Minh Đức nói những lời này, gã đều bày ra dáng vẻ của một người tốt, còn nói rất hợp tình hợp lý, khiến mọi người nhà họ Tạ đứng một lúc lâu mà cũng không biết phải đáp lời thế nào mới ổn.

“Ông Tạ, gặp phải chuyện thế này, chúng tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, tôi sẽ nói chuyện với cấp trên, xem có thể giảm bớt một chút chi phí điều trị cho ông bà hay không.” Trương Minh Đức nắm tay bố mẹ Tạ.

Nhà họ Tạ vẫn còn chưa thanh toán được chi phí phẫu thuật, giờ lại gặp phải chuyện này… Ông Tạ nước mắt lưng tròng nói: “Bác sĩ Trương, anh… anh là người tốt… Là A Quang có lỗi với các anh…” Nghĩ đến con trai đã qua đời, bố Tạ không thở nổi, tối sầm mặt mũi rồi ngất xỉu. Mọi người xung quanh hoảng sợ đến luống cuống tay chân, vội vàng cấp cứu cho ông…

Mấy người bệnh và người nhà bệnh nhân đứng xung quanh cũng nghe nói chuyện của nhà họ Tạ, trên mặt họ đầy vẻ cảm thông, thương thay cho nhà họ, tai họa ập tới liên tiếp.

Trương Minh Đức để cho mấy bác sĩ trẻ kia hỗ trợ cấp cứu, còn mình thì rời đi trước. Vừa đi được vài bước, gã lại nhìn thấy hai mẹ con nhà họ Kỷ đang đứng xem gần đó: “Cô Kỷ, trùng hợp thế.”

“Bác sĩ Trương.” Kỷ Lương cũng cười chào hỏi gã.

“Sao thế? Hôm nay cô đến bệnh viện làm gì?”

Đương nhiên không thể nói trắng ra là tới để điều tra này kia được, Kỷ Lương nghĩ rất nhanh, liền kéo Kỷ Duệ ra phía trước: “Tôi đưa tên nhóc này tới khám bệnh.”

Bác sĩ Trương nhìn Kỷ Duệ, đưa tay xoa đầu cậu nhóc: “Em trai năm nay mấy tuổi rồi?”

Kỷ Duệ cố kìm nén cảm giác muốn hất bàn tay đang xoa đầu cậu ra, trên mặt vẫn nở nụ cười hồn nhiên ngây thơ: “Tám tuổi ạ.”

Bởi vậy mới nói, con trai cô đúng là yêu nghiệt mà, khả năng khống chế cảm xúc còn lợi hại hơn cả người trưởng thành, Kỷ Lương nghĩ.

“Tám tuổi à…” Trương Minh Đức cười tủm tỉm rút tay về, sau đó gọi một y tá đến: “Tiểu Dương, cô đưa cậu nhóc này đi khám đi.”

Y tá được gọi là tiểu Dương kia, chính là cô y tá trẻ hôm đó đã tìm cho Hạ Vũ chiếc ‘giường ma’ kia. Cô y tá nhỏ vừa nhìn thấy cậu nhóc đẹp trai này, không nói hai lời liền cười toe toét nhận ‘công tác đột xuất’ này: “Em trai ngoan, đi cùng chị nào!”

“Mẹ…”

Kỷ Duệ túm lấy vạt áo Kỷ Lương không chịu buông tay, một tiếng ‘mẹ’ của cậu khiến Kỷ Lương khiếp vía: “Bác sĩ Trương, thế này… không tiện lắm. Cứ để chúng tôi chờ một lát cũng được.” Cô muốn từ chối khéo, ra vẻ được đối xử đặc biệt như thế không tốt lắm.

Đâu ngờ Trương Minh Đức lại ra vẻ không hiểu sự từ chối của cô: “Không sao, cứ để tiểu Dương đưa hai người đi. Cô kiên nhẫn chờ được, thì trẻ con cũng không kiên nhẫn được, khám sớm cho xong cũng tốt mà.”

Thật sự là không có cách nào từ chối! Nhưng Kỷ Lương lại nghĩ, có lẽ có thể theo cô y tá trẻ này, rồi nhân tiện hỏi thăm một chút cũng tốt: “Vậy cảm ơn bác sĩ Trương.” Nói xong, cô liền bế con đi theo tiểu Dương. Kỷ Duệ bị cô bế vẫn nhìn về phía Trương Minh Đức ở đằng sau. Trương Minh Đức cũng phát hiện cậu nhóc nhìn gã, liền giơ tay vẫy vẫy cậu, sau đó cười xoay người đi về hướng khác.

“Bác sĩ Trương là người rất tốt.” Kỷ Lương còn chưa nghĩ ra phải bắt đầu thế nào, thì tiểu Dương đã nói liến thoắng: “Tuy anh ấy hiện giờ đã có vợ, và con gái, lại hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng trong bệnh viện của chúng tôi, có rất nhiều nữ bác sĩ với y tá thích anh ấy đấy.”

“Thật à?” Kỷ Lương tỏ vẻ kinh ngạc.

“Chị đừng bất ngờ!” tiểu Dương nói: “Chị nghĩ mà xem, bác sĩ Trương vừa có bằng cấp, lại thu nhập cao, tướng mạo cũng không tồi, bản lĩnh, tay nghề cũng cực tốt. Thời bây giờ ấy mà, tuổi tác đâu phải vấn đề gì quan trọng chứ. Nhưng bác sĩ Trương là người rất biết ơn người khác, lúc trước, khi anh ấy xuất ngoại du học, thì mọi chi phí học hành, sinh hoạt đều do giám đốc bệnh viện… cũng chính là bố vợ anh ta bây giờ, chu cấp cho anh ta. Cho nên, mấy năm nay, tuy danh tiếng của anh ta rất lẫy lừng, lại có rất nhiều bệnh viện danh tiếng hứa hẹn mức lương cao chót vót để kéo anh ta qua, nhưng anh ta cũng không đi, mà chọn ở lại bệnh viện chúng tôi. Tình cảm của anh ta với vợ cũng rất tốt, không giống một số bác sĩ khác, cứ thấy y tá trẻ trung xinh đẹp thì liền mê mẩn, tìm cơ hội động tay động chân…”

Nghe tiểu Dương ca ngợi Trương Minh Đức, Kỷ Lương không khó để nhận ra, danh tiếng của Trương Minh Đức trong bệnh viện này thật sự rất tốt, nhìn cô bé này, có lẽ đã coi gã là thần tượng của mình rồi.

Có điều, cô cũng nhận được không ít thông tin từ câu chuyện vừa rồi, không ngờ Trương Minh Đức lại ở rể…

“Nghe cô nói vậy, thì bác sĩ Trương thực sự rất giỏi nhỉ.”

“Đúng thế.”

“Bác sĩ Trương lợi hại như vậy, thì chuyện phẫu thuật điều trị này nọ mấy năm nay chắc cũng không xảy ra vấn đề gì đâu nhỉ.”

“Trong bệnh viện chúng tôi, bác sĩ Trương có biệt danh là ‘bàn tay vàng’ đấy.” tiểu Dương càng nói càng hăng say: “Có rất nhiều bệnh nhân, khi đưa tới bệnh viện đều trong tình trạng nguy kịch, chỉ nhìn cũng thấy không thể cứu được, nhưng từ trước đến giờ, bác sĩ Trương đều không bao giờ chịu đầu hàng. Anh ấy nói, nếu bác sĩ mà đầu hàng, thì làm sao có thể cứu người được chứ! Có rất nhiều người đã được bàn tay của anh ta cứu về, nên cờ thi đua treo đầy trong phòng làm việc của anh ấy.”

Xem ra, Trương Minh Đức thực sự có tài, bảo sao dám nhận tiền bồi dưỡng như vậy, nếu không có chút bản lĩnh, thì nhận tiền bồi dưỡng cũng sẽ thấy run tay.

“Vậy bác sĩ Trương và chiếc ‘giường ma’ kia, ai lợi hại hơn ạ?” Kỷ Duệ ra vẻ ngây thơ hỏi thẳng vào vấn đề mấu chốt mà Kỷ Lương đang muốn hỏi.

Hỏi câu này thật sự quá chuẩn.

Hơn nữa, vì là do Kỷ Duệ hỏi, dùng vẻ ngây thơ của trẻ con để thắc mắc, nên mới khiến người ta không nghi ngờ. Chứ nếu để Kỷ Lương lên tiếng hỏi, thì e rằng tiểu Dương sẽ nghi ngờ mà không trả lời. Cách hỏi của Kỷ Duệ cũng rất hợp lý, ý như đang muốn hỏi: Ultraman và quái vật, ai lợi hại hơn ai vậy, đúng tính cách của một cậu nhóc.

“Giường… giường ma gì chứ…” tiểu Dương cũng bị vấn đề này dọa cho lắp bắp: “Em trai à, đây toàn là do người khác nói linh tinh thôi.”

“Chị…” Kỷ Duệ chớp chớp đôi mắt to rất ngây thơ, nhìn chằm chằm tiểu Dương: “Ai lợi hại hơn ạ?”

Gớm ghiếc! Còn làm nũng nữa! Cơ thể hổ mẹ của Kỷ Lương hơi chấn động.

“Đương… đương nhiên là bác sĩ Trương rồi.”

“Vậy người vừa rồi sao lại chết ạ?”

“Là do anh ta nghĩ quẩn nên tự tử, không liên quan gì đến bác sĩ Trương đâu.” Tuy tiểu Dương nói vậy, nhưng mặt lại có vẻ hơi lo lắng, thỉnh thoảng khẽ vuốt cánh tay mình, một lát sau, cô ta vẫn không nhịn được, liền hỏi: “Em nghĩ… trên đời này có ma thật không?”

“Ha ha ha — có chứ ạ —” Kỷ Lương cười nghịch ngợm, nhanh chóng trả lời: “Đương nhiên là có ma rồi, chị gái, chị nhát gan thật đấy.”

Không khí hơi nặng nề bỗng bị Kỷ Duệ pha trò liền nhẹ nhàng đi nhiều. Tiểu Dương cũng cười, tự trách mình sao bỗng dưng lại sợ bóng sợ gió: “Cũng phải! Chúng tôi đều là những người đi cứu sống người khác, dù ma quỷ có đến, cũng là đến tìm chúng tôi để báo ân mới đúng.”

“Cô thường trợ giúp bác sĩ Trương phẫu thuật sao?” Kỷ Lương hỏi.

“Đúng thế, tôi công tác ở bệnh viện hơn một năm, đều theo học hỏi bác sĩ Trương.

“Chị ~” Kỷ Duệ gọi cô ta: “Chiếc ‘giường ma’ kia giết bao nhiêu người rồi ạ?”

“Em trai đừng nói lung tung.” Tiểu Dương cốc khẽ vào đầu cậu: “Giường làm sao giết người được.”

“A!” Kỷ Duệ xoa xoa chỗ vừa bị cốc: “Vậy người mới giết người à…”

“Tất nhiên rồi, kẻ xấu sẽ giết người.” Tiểu Dương cười, bị logic của cậu nhóc con này chọc cho buồn cười.

“Vậy bác sĩ Trương có giết người không?”

“Đương nhiên là không rồi…” Tiểu Dương không vui khi thần tượng của mình bị nói xấu: “Bác sĩ Trương đâu phải là người xấu, anh ấy là người tốt, chuyên cứu người mà…” Nói tới đây, đột nhiên tiểu Dương dừng lại, giống như nghĩ ra chuyện gì, lại cảm thấy có gì đó không ổn.

“Cô Dương, cô sao vậy?” Kỷ Lương nhận ra sắc mặt cô ta đột nhiên trắng bệch.

“Không… không có gì…” tiểu Dương cười cứng ngắc: “Thông tin của em trai đã khai đủ chưa? Mải nói chuyện phiếm, tôi quên mất chuyện bác sĩ Trương dặn dò, mau đi khám bệnh thôi, tôi còn việc khác phải làm nữa.”

Nhìn cô ta như vậy, Kỷ Lương biết là có vấn đề, nhưng cô không nói ra, chính cô cũng không có cách nào ép cô ta nói ra được: “Chuyện đó… nếu cô Dương còn bận việc khác thì cứ đi trước đi, tự tôi đưa cháu đi cũng được.”

“Sao thế được, bác sĩ Trương đã dặn rồi, tôi nhất định phải làm tốt.” Nói xong, cô ta rút tờ giấy khai thông tin ra, vừa hỏi Kỷ Duệ, vừa điền vào. Nhìn cô ta cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà thần tượng giao cho, Kỷ Lương chỉ có thể hy vọng con trai giữ thể diện cho mình, dù sao, cũng coi như một lần đi khám sức khỏe tổng thể thôi mà.

Còn cô… cũng muốn đi làm một vài việc… Nhìn tiểu Dương kê khai xong, Kỷ Lương liền kiếm bừa một cái cớ — đau bụng, sau đó vội vàng chạy mất, mục tiêu đương nhiên là tầng ba, văn phòng của Trương Minh Đức.

Đúng vậy, giường sẽ không giết người, nhưng người sẽ giết người. Câu vừa rồi của anh Duệ đã chỉ điểm cho cô!

Còn về việc vì sao lại bắt đầu từ chỗ Trương Minh Đức thì… chỉ có thể trách gã đã để cô bắt gặp gã nhận một lượng ‘tiền bồi dưỡng’ lớn đến như vậy thôi. Đúng là có chút đáng ngờ.

Muốn lẻn vào văn phòng của Trương Minh Đức, đương nhiên không thể ngang nhiên đi vào được, nếu không, lỡ bị phát hiện, cô sẽ gặp rắc rối to. May mà mỗi tầng của bệnh viện đều có phòng nghỉ cho y tá, mà trong phòng nghỉ của y tá, thì luôn có một vài bộ đồng phục của y tá.

Cửa phòng nghỉ bị khóa. Nhưng không sao, chuyện bẻ khóa đối với đám cảnh sát các cô mà nói, thì là việc quá đơn giản, chỉ cần một thanh sắt nho nhỏ hoặc một con chip nhỏ cũng có thể làm được. Cô bước vào, đến khi bước ra, cô đã trở thành một y tá xinh đẹp

Đương nhiên, y tá xinh đẹp là do cô tự nghĩ vậy thôi, chứ nếu qua miệng Kỷ Duệ, thì sẽ biến thành một bà y tá mất.

Tay cô cầm một bảng kê để trên bàn, đi tới bên bàn tiếp tân, cúi đầu hỏi: “Có nhìn thấy bác sĩ Trương ở đâu không?”

Y tá trực đang ngồi trước máy tính chơi trò “Địa chủ”, không cả ngước mắt lên nhìn cô: “Bác sĩ Trương à? Hình như vừa ra ngoài rồi.”

Trời giúp cô! Kỷ Lương thầm hô trong lòng: “À vậy à, cảm ơn!”

Văn phòng của Trương Minh Đức nằm ở cuối hành lang, ở đó rất ít khi có nhân viên qua lại, nhưng thỉnh thoảng cũng vẫn có người đi tới. Kỷ Lương giả vờ gõ cửa, sau đó một tay cầm tay nắm cửa, một tay lách thanh sắt nhỏ vào, tách tách hai cái, rồi mở cửa ra, đi vào phòng vô cùng tự nhiên, sau đó đóng cửa lại, khóa trái.

Văn phòng của Trương Minh Đức không rộng, chỉ tầm như một phòng bệnh bình thường, nhưng bày biện cũng không tệ, nhìn phòng làm việc có vẻ rất sạch sẽ. Đúng như tiểu Dương nói, cờ thi đua màu đỏ được treo đầy trên tường của phòng làm việc của gã. Nếu không phải vì cô đã nhìn thấy gã nhận số tiền bồi dưỡng lớn như vậy, thì Kỷ Lương sẽ thực sự nghĩ gã là một bác sĩ tốt.

Cô không để mất nhiều thời gian, sau khi xác định trong phòng làm việc không có bất cứ thiết bị theo dõi nào, cô cũng có thể thả lỏng mình một chút, rút một đôi găng tay cao su vừa rồi tiện tay cầm trong phòng nghỉ của y tá ra, đeo vào — ở bệnh viện, mấy thứ này là sẵn nhất, nhanh tay trộm một đôi là được rồi.

Trên giá sách bên trái có rất nhiều các sách nghiên cứu y học, cũng có cả những cuốn tiểu thuyết, truyện ký dành cho việc thư giãn, nghỉ ngơi. Trên bàn có một số hồ sơ tài liệu, nhưng cô dùng gần nửa tiếng kiểm tra cũng không thấy có gì khả nghi. Trong số hồ sơ này, trừ hồ sơ bệnh án của một số bệnh nhân ra, thì đa phần là tài liệu nghiên cứu y học của nước ngoài.

Kỷ Lương bật máy tính trên bàn làm việc, thấy yêu cầu nhập mật mã, cô thầm mắng tên họ Trương kia đúng là cẩn thận, tra xét thêm một lúc nữa bên bàn làm việc vẫn không thu hoạch được gì, trừ cái máy tính yêu cầu mật mã kia.

Cô đi đến bên trái giá sách, toàn bộ đều là sách y, quyển nào nhìn cũng dày và nặng.

“Hả?”

Kỷ Lương rút lại quyển sách vừa đặt lên giá ra, quyển này không mỏng hơn quyển sách cô đang cầm bên tay trái, nhưng mà… lại nhẹ hơn một quyển tay trái cô cầm một chút, tuy chỉ một chút thôi, nhưng vẫn khiến cô nhận ra.

Kỷ Lương lật sách ra, quả nhiên, cô phát hiện giữa quyển sách bị khoét rỗng, bên trong giấu một chiếc USB.

Lấy đi!

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã ngay lập tức bị Kỷ Lương bác bỏ. Nếu Trương Minh Đức quay về phát hiện ra mất chiếc USB này, chắc chắn gã sẽ nghi ngờ, như vậy đúng là đánh rắn động cỏ. Cô liếc mắt nhìn chiếc máy vi tính đặt trên bàn làm việc…

Kỷ Lương cố gắng nhớ phương pháp phá mã mà cậu nhóc Kỷ Duệ đã dạy cô… Con người thường tư duy theo quán tính, có rất nhiều người đặt mật mã là những thứ có liên quan đến mình, ví dụ như sinh nhật của mình, một vài ngày kỷ niệm đặc biệt của mình… Nhưng đây là cách làm của những người bình thường, theo Kỷ Duệ thì là, chỉ có tay mơ mới dùng như thế.

Còn những người đã qua đào tạo cao cấp như Trương Minh Đức, lại đã từng du học nước ngoài, thì không thể nào dùng một loại mật mã dễ bị phá giải như thế được.

Vậy mật mã của gã là gì?!

Kỷ Lương ngồi vào ghế làm việc của họ Trương, dùng góc độ này của Trương Minh Đức để quan sát toàn bộ căn phòng…

Từ lời kể của cô y tá trẻ, có thể thấy được Trương Minh Đức là một người được giáo dục rất cao cấp, tuân thủ kỷ luật nghiêm ngặt, là một nhân vật có thể gánh vác được trọng trách lớn, hơn bốn mươi, gần năm mươi tuổi. Gã có vẻ là một người đàn ông có quan niệm rất truyền thống, cũng theo chủ nghĩa truyền thống. Từ những cuốn sách và cờ thi đùa đỏ chót trong phòng làm việc, có thể thấy được công việc này khiến cho gã cảm thấy rất thỏa mãn và vẻ vang — cho nên gã mới treo hết tất cả cờ thi đua lên tường!

Ánh mắt cô sáng lên khi nhìn thấy bức tranh được treo trên bức tường cạnh cửa ra vào, đối diện với bàn làm việc này. Trong tranh là Napoleon với vóc dáng thấp, những bộ sách trên giá bên trái, ngoài một số sách về nghiên cứu y học, những tập san về ngành y, thì còn một số tiểu sử về những danh nhân: như bốn tập về Churchill, tiểu sử về bà Thatcher — cũng chính là quyển sách bị khoét rỗng giấu USB bên trong, còn có cả những bộ sách liên quan đến Napoleon nữa… (*)

(*) – Churchill: Sir Winston Leonard Spencer-Churchill (30 tháng 11, 1874 – 24 tháng 1, 1965) là một nhà chính trị người Anh, nổi tiếng nhất với cương vị Thủ tướng Anh trong thời Thế chiến thứ hai

- Mrs. Thatcher: Margaret Hilda Thatcher, Nữ Nam tước Thatcher (nhũ danh: Margaret Hilda Roberts, 13 tháng 10 năm 1925 – 8 tháng 4 năm 2013), còn được mệnh danh là người đàn bà thép, là một chính khách người Anh, luật sư và nhà hóa học. Bà là lãnh tụ Đảng Bảo thủ Anh từ năm 1975 đến 1990, Thủ tướng Anh trong suốt thập niên 1980 (1979 – 1990), và là người phụ nữ duy nhất đến nay giữ hai chức vụ đó. Nhiệm kỳ thủ tướng của bà dài nhất trong lịch sử Anh kể từ năm 1827.

- Napoleon: Napoléon Bonaparte (tiếng Pháp: Napoléon Bonaparte [napoleɔ̃ bɔnɑpaʁt], tiếng Ý: Napoleone Buonaparte; 15 tháng 8 năm 1769 – 5 tháng 5 năm 1821) là một nhà quân sự và nhà chính trị kiệt xuất người Pháp trong và sau cuộc cách mạng Pháp cũng như các cuộc chiến tranh liên quan ở châu Âu.(wikipedia)

Xem ra gã thực sự rất thích đọc tiểu sử về các danh nhân, nhất là những vĩ nhân thống trị, điều này cũng thể hiện sự khát vọng của gã đối với quyền lực…

Kỷ Lương nhìn khung ảnh đặt trên bàn làm việc, đó là bức ảnh chân dung của Trương Minh Đức và vợ theo phong cách phục cổ, trang phục trong bức ảnh cũng là thời đại của Napoleon…

Xem ra gã thực sự rất sùng bái Napoleon.

Kỷ Lương đánh tên Napoleon bằng tiếng Anh vào ô nhập mật khẩu, nhưng tiếng chuông vang lên báo sai mật mã.

Cô suy nghĩ một chút, rồi nhập lại lần nữa: NapoléonBonaparte, enter, tiếng máy tính khởi động khiến sắc mặt cô giãn hẳn ra.

Cô bật dậy, lấy chiếc USB kia cắm vào CPU, nhanh tay mở ra, bên trong là một vài tập tin word… Cô mở tập tin đầu tiên, bên trong là tài liệu ghi chép một số bệnh tật. Ở đằng sau mỗi cái tên đều có mở ngoặc, trong ngoặc là ghi chú những cái tên các bộ phận trong cơ thể, có tim, có gan… đủ cả. Kỷ Lương nhớ qua những tên bệnh này, sau đó mở tập tin thứ hai, bên trong là toàn bộ tài liệu ghi chép về những bệnh nhân đã đến bệnh viện Thị Lập để điều trị hoặc khám bệnh, trong đó có đánh dấu một số thông tin cơ bản của mỗi người, ví dụ như nhóm máu, tình hình sức khỏe, địa chỉ, cách liên lạc…

Trong tập tin thứ ba là danh sách của một số người kèm theo số điện thoại liên lạc…

Kỷ Lương xem qua một lượt, đúng lúc này, ở tầng dưới của bệnh viện, Trương Minh Đức tươi cười bước vào thang máy, ấn vào nút lên tầng ba…

Vừa bước vào thang máy, gã đứng quay lưng lại camera giám sát, nụ cười trên mặt Trương Minh Đức liền biến mất, nghĩ đến những chuyện phiền phức kia, gã cảm thấy hơi khó giải quyết. Thời gian không còn nhiều, nếu không nhanh lên một chút, thì phiền phức này sẽ ập vào người gã, không thể tránh khỏi.

Gã còn đang suy nghĩ, thì thang máy dừng ở tầng hai, khi cửa mở ra, trên mặt hắn lại là nụ cười hiền hòa như bình thường.

“Bác sĩ Trương.” Người vừa bước vào là Kỷ Duệ và tiểu Dương.

“Khám xong chưa?” Nhìn Kỷ Duệ, nụ cười trên mặt Trương Minh Đức càng đậm hơn: “Để chú xem nào.” Gã cầm kết quả khám trên tay tiểu Dương, xem qua: “Nhóc thật khỏe mạnh.” Không giống lũ trẻ bây giờ, còn nhỏ tuổi mà không thiếu dinh dưỡng thì lại béo phì.

Đinh—

Đến tầng ba, Trương Minh Đức bước ra ngoài, tiện tay kéo Kỷ Duệ ra: “Mẹ cháu đâu?”

“Cũng không biết cô Kỷ kia chạy đi đâu…” Nhắc đến, tiểu Dương liền oán giận: “Vừa rồi còn nói đi vệ sinh, sau đó thì đi biệt tăm không thấy bóng đâu.” Để mặc con trai ở đây như vậy, thật quá bất cẩn. Một cậu nhóc đáng yêu thế này, nếu bị lừa đi mất thì làm sao? Cho nên, bây giờ cô ta mới đang đưa Kỷ Duệ đi tìm mẹ.

“Vậy à… Vậy trước hết cứ cho cậu nhóc vào phòng làm việc của tôi đi, để cậu bé ngồi đó chờ, đỡ phải chạy lung tung. Cô đi tới lễ tân nói với người ta, nếu mẹ cậu bé đến tìm, thì bảo cô ấy đến phòng làm việc của tôi nhận người là được.”

“Vâng…”

Kỷ Lương vừa tắt máy vi tính, trả USB về chỗ cũ, đi tới gần cửa muốn ra ngoài, thì chợt nghe có tiếng nói chuyện từ ngoài cửa vọng vào, khiến cô chửi thầm trong lòng một câu, sau đó định tìm chỗ trốn…

“Chú bác sĩ ơi… cháu muốn đi tiểu, đi tiểu, cháu muốn đi tiểu…” đột nhiên Kỷ Duệ hô lên, kéo tay Trương Minh Đức: “Chú đưa cháu đi tiểu…”

Trương Minh Đức đang móc chìa khóa định mở cửa vào phòng, bị cậu bé kéo như vậy, đành phải dừng lại: “Đi nào! Chú đưa cháu đi tiểu trước vậy…”

Giọng nói vừa đi xa, Kỷ Lương vội vàng lẻn từ phòng làm việc ra, quay đầu chạy thẳng về phía phòng y tá, thừa lúc bên trong không có ai, liền nhanh tay thay bộ đồ y tác ra, đổi lại quần áo của mình, rồi chạy ra nhận con…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.