Màu Xanh Huyền Bí

Chương 32: Chương 32




Tang Đồng ủ rũ cúi đầu đi bộ về nhà, trở lại Lạc gia cũng đã thấy đèn đều được bật lên hết rồi. Ở dưới lầu cùng bạn bè thân hữu còn chưa có rời đi chào hỏi xong, cô liền chạy nhanh lên phòng trên lầu, lấy một bình thuốc giấu ở trong túi xách, quay người lại liền nhìn thấy Lạc Hưởng Ngôn đứng ở cạnh cửa, không đã biết nhìn cô bao lâu rồi.

Tang Đồng sợ hết hồn, hỏi: “Anh trở về khi nào?”

Lạc Hưởng Ngôn ôm ngực nhìn cô: “Em chân trước vừa vào cửa, thì anh chân sau đã đến nhà rồi! Làm gì đó sao chạy nhanh như vậy, gọi em mấy tiếng cũng không nghe?”

Tang Đồng lúc này mới nhớ tới thứ trên tay, cố giả bộ bình tĩnh rũ tay áo xuống cánh tay, nắm chặt bình thuốc, nhàn nhạt nói: “Không có gì, chạy về đi toi¬let.”

Lạc Hưởng Ngôn nhíu mày, cười lạnh nói: “Vô nghĩa! Trong tay em cầm là cái gì?”

Tang Đồng ngượng ngùng cười: “Không có gì, đồ linh tinh thôi, em đang chuẩn bị ném đi đây……”

Trong khoảng thời gi¬an này Tang Đồng giấc ngủ vẫn không tốt, tâm tình cũng càng ngày càng lo lắng, liền len lén mua thuốc ngủ. Kết quả càng uống ngược lại tinh thần càng không thoải mái. Hôm nay nghe lời Trần lão tiên sinh nói, tự nhiên muốn ném nó đi, không nghĩ tới vừa đúng lúc bị Lạc Hưởng Ngôn nhìn thấy.

Lạc Hưởng Ngôn lắc đầu một cái, thở dài nói: “Đừng ném, uống chút đối với em mới có lợi!”

Tang Đồng sửng sốt, bật thốt lên mà hỏi: “Thuốc ngủ uống nhiều đối với thân thể có chỗ nào tốt chứ?”

Lạc Hưởng Ngôn thần bí cười cười, đắc ý nói: “Em mua về ngày đầu tiên đã bị anh len lén đem đổi, bên trong tất cả đều là thuốc bổ, dầu cá dưỡng nhan!”

Khó trách cảm thấy mùi vị kì quái, trước kia chưa từng uống thuốc ngủ, còn tưởng rằng mùi vị chính là có chút khoa trương chứ!

Tang Đồng ấm áp, Lạc Hưởng Ngôn trong mắt luôn luôn không có người khác, lúc nào thì quảng qua sống chết của người khác. Nhưng hắn luôn rất cẩn thận quan tâm tất cả của cô, âm thầm vì cô làm nhiều như vậy, còn không có yêu cầu cô báo đáp cái gì.

Tang Đồng thở phào một cái, bỏ lại bình thuốc, đặt mông ngồi ở trên giường, cố ý làm đanh mặt lại hỏi: “Nói, anh tại sao lục lọi túi xách của em? Này không phải là ** rồi!”

Lạc Hưởng Ngôn thong thả ung dung đi tới trước mặt cô, cúi người xuống cười như không cười nói: “Tiểu Trần là phụ tá anh để bên người em, em để cho cô ta mua cho em loại thuốc này, cô ta tự nhiên sẽ báo cho anh trước tiên.”

Tang Đồng cố làm ra vẻ tức giận kéo cổ áo của hắn, hung hăng cắn lên cằm hắn một cái.

“Tốt, dám sớm như vậy đặt tai mắt nằm vùng ở bên cạnh em!”

Lạc Hưởng Ngôn không có phản kháng, mặc cho cô ở trên cằm mình phát tiết một phen. Ngồi ở bên cạnh cô đem cô ôm vào trong ngực, nghiêm túc nói: “Đồng ý với anh, mặc kệ gặp phải chuyện gì, sau này cũng đừng làm chuyện hại mình.”

Tang Đồng ngẩn người, vươn tay ôm lấy hông hắn, cũng hết sức nghiêm túc bảo đảm nói: “Ừ, em về sau có chuyện gì cũng sẽ nói cho anh biết!”

Lạc Hưởng Ngôn hôn một cái lên đỉnh đầu của cô nói: “Anh không quan tâm em có phải ca sĩ hay ảnh hậu hay không, anh chỉ quan tâm đến con người em thôi…… Chỉ cần em cảm thấy tốt, anh liền rất vui vẻ rồi!”

Trong lòng Tang Đồng mềm mại xuống, chỉ đột nhiên cảm thâý đông qua xuân tới, hoa đào bay đầy trời.

Tang Đồng mềm mại tựa vào trước ngực của hắn, bên tai là giọng nói trầm ổn có lực của Lạc Hưởng Ngôn, cánh tay kiên cố ôm cô, mang đến cho cô cảm giác an toàn chưa bao giờ có.

Nghỉ ngơi mấy ngày, thần kinh Tang Đồng hoàn toàn buông lỏng xuống, ngủ hai buổi tối ngon lành, trạng thái đã được điều chỉnh tốt nhất. Ngày nghỉ vừa kết thúc, nội tâm tràn đầy tự tin theo sát Lạc Hưởng Ngôn đi tới trường quay.

Nghiêm Dực Toàn làm việc vô cùng nghiêm túc, mỗi ngày đều tới trường quay trước nhất, tự mình chỉ huy mọi người sắp xếp công việc chuẩn bị đạo cụ.

Nghiêm Dực Toàn nhìn Tang Đồng một lát, cười gật gật đầu mà nói: “Không tệ không tệ, tối thiểu khí sắc tốt hơn rất nhiều, người cũng có tinh thần!”

Tang Đồng cười híp mắt khen tặng hắn: “Nghiêm Đạo qua một năm mặt mày cũng hồng hào, trông trẻ hơn rất nhiều……. Nghiêm Đạo, tôi nghĩ những lời ngài nói với tôi lúc trước, tôi đã khắc sâu hiểu rõ.”

Nghiêm Dực Toàn ngẩng đầu suy nghĩ một chút, quyết định thật nhanh nói: “Cô đi hóa trang đi, hôm nay trực tiếp quay đoạn lần trước bị hỏng!”

Lạc Hưởng Ngôn nhìn Tang Đồng rời đi, mới lên trước đối với Nghiêm Dực Toàn thành khẩn nói cám ơn: “Cám ơn Nghiêm Đạo những ngày qua đã chăm sóc Tang Đồng.”

Nghiêm Dực Toàn không để ý khoát tay áo: “Đây là việc tôi phải làm, diễn viên không có trạng thái tốt khi làm việc, tôi làm đạo diễn tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm…… Lại nói Tang Đồng rất có thiên phú, chỉ là xác định sai phương hướng, một khi đã hiểu được, tôi sẽ không cần bận tâm nữa rồi!”

Lạc Hưởng Ngôn khẽ mỉm cười: “Nếu không phải là ngài đối với cô ấy có nhiều khoan dung, sợ rằng cô ấy đã sớm bị loại rồi.”

Nghiêm Dực Toàn ha ha cười lên: “Tôi không có khoan dung cô ấy, cái gì nên mắng tôi đều mắng…… Thế nào, cậu hôm nay là tới thám thính hay sao?”

“Ừ, tôi muốn xem cô ấy diễn một chút……”

Nghiêm Dực Toàn đang vội, nghe vậy nói: “Vậy cậu cứ tự nhiên, tôi đi nhìn xem một chút đạo cụ làm xong chưa!”

Động tác làm việc của nhân viên nhanh chóng, rất nhanh liền bố trí xong đạo cụ, cảnh quay này là lúc thái tử Tây Tấn vì muốn lợi dụng Cố Gia quân, nắm giữ binh quyền, liền tìm cách để xin cưới Cố Khanh Trần làm vợ. Cố Khanh Trần biết được tin tức, tìm Thái hậu làm chủ, quỳ gối van xin Thái hậu lưu nàng thêm hai năm.

Tang Đồng hít sâu, tưởng tượng thấy bản thân tách ra làm hai người, một người toàn tâm nhập vai câu chuyện xưa, một ở bên cạnh, nhìn chăm chú phối hợp với chung quanh.

Mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo, Tang Đồng phịch một tiếng nặng nề quỳ xuống, quỳ gối đi tới, than thở khóc lóc khẩn cầu Thái hậu.

Màn diễn này cần quỳ thật lâu, Lạc Hưởng Ngôn thấy vậy đau lòng không dứt.

Lạc Hưởng Ngôn mặc dù không quá hiểu kĩ thuật diễn xuất, nhưng dù sao cũng ở nơi này lăn lộn nhiều năm như vậy, diễn có được hay không vẫn có thể nhìn ra được.

Tang Đồng có thể ở trước mặt những diễn viên gạo cội bình thường phát huy, không bị khí thế của bọn họ áp chế, cũng đã rất tốt.

Nghiêm Dực Toàn cũng rất hài lòng, cảnh diễn này trực tiếp thông qua.

Tang Đồng đi xuống nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cảnh mới, Nghiêm Dực Toàn cuối cùng không có đen mặt lại nữa, vẻ mặt tươi cười nói: “Không tệ không tệ, tiếp tục giữ vững là không có vấn đề gì lớn nữa rồi!”

Tang Đồng thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở bên sân khấu để thợ trang điểm trang điểm lại.

Lạc Hưởng Ngôn vội vàng lại gần, giúp cô khoác thêm y phục, sau đó mang cái ghế ngồi ở đối diện cô, đem cặp chân của cô cầm lên thả đến trên đùi mình, nhẹ nhàng xoa đầu gối giúp cô.

Tang Đồng cười trêu ghẹo hắn: “Ơ, Lạc Nhị gia này thật là chuyên nghiệp nha, hoàn toàn có thể đem anh thay thế vị trí phụ tá của Tiểu Trần nha, như vậy còn có thể tiết kiệm được không ít tiền hen!”

Lạc Hưởng Ngôn liếc mắt: “Em cứ tạm thời đắc chí đi! Giá trị con người của anh so với em còn cao hơn, một phút đồng hồ ngàn vạn việc trên dưới, để cho anh tới hầu hạ em? Nghĩ hay lắm!”

Tang Đồng một chân đạp tới, đang muốn đáp trả lại một cách mỉa mai, thì nhìn thấy Lương Nguyên đi tới.

Tang Đồng có chút không được tự nhiên, vừa định rút chân về, liền bị Lạc Hưởng Ngôn giữ lấy thật chặt.

Lạc Hưởng Ngôn cũng không ngẩng đầu lên, thong thả ung dung xoa đầu gối của cô, cử chỉ thân mật vô cùng.

Lương Nguyên nụ cười như cũ ôn hòa như gió xuân, đưa cho cô bình thuốc trong tay nói: “Thuốc này hoạt huyết tiêu sưng hiệu quả rất tốt, em trước kia rất thích dùng nó, rất nhanh khỏi……”

Tang Đồng sờ sờ lỗ mũi, nhìn Lạc Hưởng Ngôn một cái, thấy hắn không có phản ứng, cười khan vươn tay: “Vậy thì cám……”

Lạc Hưởng Ngôn dùng lực trên tay bóp cô nhe răng trợn mắt, Tang Đồng liền thu tay lại.

Tang Đồng nhìn lại ánh mắt cảnh cáo của Lạc Hưởng Ngôn, sờ sờ lỗ mũi nói: “Cám ơn anh Lương Nguyên, đầu gối của tôi không có việc gì, chỉ cân Hưởng Ngôn xoa xoa chút là tốt rồi, thuốc anh cứ giữ đi……”

Lương Nguyên cười cười, ánh mắt không thay đổi, đem bình thuốc đặt ở trên băng nghế bên cạnh.

“Em cứ cầm đi, anh vẫn còn.”

Lương Nguyên rời đi, Lạc Hưởng Ngôn liền hừ mũi một tiếng.

Tang Đồng đưa tay cầm lấy bình thuốc, trấn an nói: “Được rồi được rồi, anh không cần phải mất hứng, em bảo Tiểu Trần ném nó đi!”

“Không cần!” Lạc Hưởng Ngôn đoạt lấy bình thuốc, kéo ống quần của cô, hướng về phía đầu gối hơi sưng của cô bôi thuốc, sau đó dụng lực xoa nhẹ.

Vừa đau vừa xót, Tang Đồng biết xoa thuốc không chà xát không có hiệu quả, hơn nữa Lạc Hưởng Ngôn sắc mặt có vẻ không bình thường, càng khiến cô không dám phản kháng.

Tang Đồng càng ngày càng có thể tìm đúng cảm giác diễn xuất, mỗi lần sẽ rất nhanh tiến vào trạng thái, diễn cũng dễ dàng hơn nhiều.

Các đoạn diễn rất thuận lợi, Lạc Hưởng Ngôn vừa đúng đang rảnh rỗi, liền cả ngày ngồi ở trường quay.

Đến gần tối hôm nay nội dung còn lại một cảnh cuối cùng.

Tang Đồng đọc kịch bản, kì quái liếc Lạc Hưởng Ngôn một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói gì, chột dạ nhận lấy bình nước mát nhân viên làm việc đưa tới, hướng trong miệng rót vào.

Hành lang cổ kính, Tang Đồng mặc một bộ sa y màu xanh, ngồi ở bên hành lang không có một bóng người, nhìn cảnh sắc ngoài vườn.

Nghiêm Dực Toàn ngồi yên, thư ký trường quay gõ bảng ghi cảnh, máy quay bắt đầu ghi hình.

Cả trường quay rất an tĩnh, chỉ có tiếng máy móc ong ong kêu nhỏ.

Cố Khanh Trần ngồi yên nơi đó, tư thái thanh thản, sắc mặt lại mơ hồ có chút nóng nảy sầu lo.

Đột nhiên, Lăng Phi Dương cất bước đi nhanh vào hành lang, tay áo tung bay, ánh mắt sáng ngời, hăng hái……

Lạc Hưởng Ngôn ôm ngực ngồi ở bên sân nhìn một màn này, đột nhiên hiểu ra tại sao ban đầu Tang Đồng lại thích Lương Nguyên rồi.

Lương Nguyên ánh mắt khi chăm chú diễn xuất, không thể phủ nhận là có thể câu dẫn lòng người.

Cố Khanh Trần lập tức đứng lên, mong đợi nhìn Lăng Phi Dương.

“Tam ca, như thế nào?”

“Muội yên tâm! Phụ vương không có đồng ý, đại ca lần này khẳng định muốn trở mình cũng không được nữa rồi!”

Lăng Phi Dương nhướng mày thần sắc vui vẻ, cái loại tinh thần bồng bột phấn chấn tràn đầy năng lượng như lây sang mọi người.

Cố Khanh Trần cắn cắn môi, gương mặt dâng lên màu đỏ xinh đẹp, lại dũng cảm nhìn thẳng ánh mắt của hắn hỏi: “Vậy…… Tam ca có hay không cùng hoàng thượng nói chuyện của chúng ta?”

Lăng Phi Dương ngẩn người, nắm tay của nàng nhẹ nói: “Thật xin lỗi, Khanh Trần, sợ rằng còn phải uất ức nàng chờ thêm một chút rồi…… Bây giờ đang nhạy cảm như vậy, không phải là thời cơ tốt nhất!”

Ánh mắt của Cố Khanh Trần ảm đạm xuống, gượng cười nói: “Không có chuyện gì, lâu như vậy ta đều đợi được, không thể vào lúc cuối cùng làm trễ nải chàng.”

Lăng Phi Dương dịu dàng cười cười, đưa tay nhẹ nhàng vén một chòm tóc toán loạn của nàng ra sau tai, sau đó nâng mặt của nàng lên, cúi đầu chậm rãi mà tới gần……

“Cái gì!”

Lạc Hưởng Ngôn bỗng nhiên đứng lên, Tang Đồng bị sợ đến rụt cổ một cái.

Vừa rồi diễn xuất nhập vai hết sức hoàn mỹ, Nghiêm Dực Toàn đang hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm vào màn hình máy quay, bị hô như vậy, sợ đến thiếu chút nữa đập đầu vào phía trước.

Lạc Hưởng Ngôn bước đi lên trước, mặt lạnh hỏi: “Có diễn cảnh hôn?”

Nghiêm Dực Toàn sắc mặt hết sức khó coi: “Thế nào? Có cảnh diễn hôn ngạc nhiên cái gì!”

Lạc Hưởng Ngôn cắn răng nghiến lợi nói: “Đổi kịch bản!”

Nghiêm Dực Toàn tự nhiên không đồng ý, đen mặt lại mắng: “Không nhìn nổi cút ngay, đi ra ngoài! Nhân viên làm việc vào vị trí, làm lại từ đầu!”

Lạc Hưởng Ngôn biết đây là cần cho bộ phim, hắn mặc dù là giám đốc của Vinh Hiển, cũng không có quyền can thiệp vào cảnh diễn. Không thể làm gì khác hơn là lửa giận bừng bừng đứng ở bên sân, ánh mắt kia, giống như đối đãi với cô vợ hồng hạnh xuất tường.

Tang Đồng nuốt nước miếng một cái, cười cười đối với hắn lấy lòng, liền tiếp tục nhập vào cảnh diễn.

Lăng Phi Dương nhẹ nhạng nâng mặt của nàng lên, chậm rãi đến gần……

Lạc Hưởng Ngôn ánh mắt giống như giết người, Tang Đồng cảm thấy như dao găm phía sau lưng, mắt thấy Lương Nguyên sắp hôn nàng, không khỏi quay đầu đi, tránh ra.

“Cắt ——“

Nghiêm Dực rống giận: “Tang Đồng, cô cũng là một phụ nữ, cô kiểu cách cái rắm! Cô cho rằng mình còn là tiểu cô nương thuần khiết a! Một nụ hôn có cái gì? Một lần nữa!”

Tang Đồng cảm thấy cực kỳ lúng túng, ánh mắt Lạc Hưởng Ngôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt của Lương Nguyên bao hàm quá nhiều thống khổ và hối hận, ép tới cô hít thở không thông.

Tang Đồng liền diễn xuất đi xuống.

“Nghiêm, Nghiêm Đạo, có thể hay không đóng thế?” Không có biện pháp, Tang Đồng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đề nghị.

Nghiêm Dực bạo phát: “Cho đại gia cô đóng thế! Mấy người các ngươi tới đây, đem Lạc Nhị gia ném ra ngoài cho tôi!”

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Lạc Nhị gia đen mặt rời đi.

Cuối cùng cũng bình yên, Nghiêm Dực Toàn nặng nề thở ra một hơi, lạnh lùng nói: “Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, một lần này mà không qua, hai người các ngươi liền ăn hết đống phim nhựa vô dụng này cho tôi!”

Lạc Hưởng Ngôn vừa đi, áp lực chợt giảm, Tang Đồng lập tức nhập vào vai diễn.

Cảnh này kết thúc rất thuận lợi.

Tang Đồng tẩy trang đi ra ngoài, liền nhìn thấy Lạc Hưởng Ngôn ngồi ở trong xe, cánh tay khoác lên trên cửa sổ xe, trên tay cầm nửa điếu thuốc lá.

Tang Đồng đi tới, đưa tay trước mắt hắn giơ giơ: “Lạc Đà, về nhà!”

Lạc Hưởng Ngôn tắt thuốc vứt bỏ, nhàn nhạt nói: “Chờ một chút nữa hãy vào, trong xe có mùi thuốc lá.”

Nhớ thật lâu trước đây, trong một lần Tang Đồng tham gia hoạt động, Lạc Hưởng Ngôn cũng tới, ở phía sau hậu đài chờ nhàm chán, Lạc Hưởng Ngôn liền thuận tay rút ra điếu thuốc.

Hàn Tả Tả lập tức đưa tay dập tắt thuốc của hắn, không khách khí chút nào nói: “Thật xin lỗi, Tang Đồng là ca sĩ, hơn nữa phải bảo vệ tốt giọng nói, thuốc lá này khói thuốc không tốt, Nhị gia ngài hay là ra ngoài hút đi!”

Từ đó về sau, Lạc Hưởng Ngôn cũng không còn có ở trước mặt Tang Đồng hút thuốc, thậm chí sau khi kết hôn cũng rất ít hút thuốc, sợ mang theo mùi thuốc lá ảnh hưởng đến Tang Đồng.

Không khí có chút ngưng trệ, Tang Đồng ngồi vào trong xe, lúng ta lúng túng hỏi: “Lạc Đà, em diễn cảnh hôn….. có phải anh mất hứng hay không?”

Lạc Hưởng Ngôn cười lắc đầu một cái: “Đừng nghĩ loạn, em đóng phim là việc cần phải làm, anh mặc dù có chút không vui, nhưng có thể hiểu.”

Lạc Hưởng Ngôn giúp cô cài tốt dây an toàn nhưng không có ngồi trở lại, nhìn cô do dự nói: “Anh chỉ là….. nhìn em cùng Lương Nguyên phối hợp ăn ý như vậy, cảm thấy có chút khó chịu thôi.”

Lạc Hưởng Ngôn thở dài: “Anh không thể không thừa nhận, hắn thật sự rất ưu tú. Hai người bọn em đứng chung một chỗ, chỉ một cái ánh mắt cũng biết đối phương cần gì…… anh có chút sợ.”

Lạc Hưởng Ngôn lưu luyến nhiều bụi hoa đã lâu, từ trước đến giờ mọi việc đều thuận lợi, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Nhiều phụ nữ chủ động với hắn hình thành tính tình kiêu ngạo tự phụ của Lạc Hưởng Ngôn. Nhưng bây giờ, hắn rõ ràng là cũng rất sợ hãi.

Nếu không phải quá mức để ý, làm sao có thể dễ dàng lo được lo mất như vậy?

Tang Đồng đột nhiên thấy chua xót thay cho hắn, nắm tay của hắn nói: “Anh ta đương nhiên rất ưu tú, nếu không cũng sẽ không có địa vị hôm nay…… Nhưng vậy thì thế nào đây? Lạc Đà, anh có biết hay không, em cùng Lương Nguyên ở chung một chỗ, chưa từng có cái loại cảm giác bình yên này. Anh không phải như vậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không rời bỏ em! Em nhìn vào anh, là có thể nhìn thấy chúng ta hai người cùng nhau đến già! Cho nên…… Anh không cần phải lo lắng, người kia tốt thì sao, không ai có thể mang em từ bên cạnh anh cướp đi?”

Lạc Hưởng Ngôn từ từ mỉm cười, cố ý cau mày than thở: “Nhưng anh lại cảm thấy thiệt thòi lớn rồi…… Sớm biết có cảnh hôn, anh sống chết cũng không để cho em nhận diễn bộ phim này!”

Tang Đồng đưa tay nâng mặt của hắn, hừ hừ mà cười: “Diễn cảnh hôn có cái gì…… Mau lái xe, về nhà chúng ta đến diễn cảnh trên giường!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.