Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Chương 5: Chương 5




Ở lầu một nơi diễn ra tiệc rượu, có khảm vô số kính.

Mà từ lầu hai trở đi, chính là hành lang vòng tròn. Hành lang này bị ngăn cách bởi ghế lô, còn có rèm rất dày che lấp, là nơi phù hợp dành cho việc riêng tư, người ngồi trong ghế lô, có thể nhìn xuống tiệc rượu, mà không bị người bên ngoài nhìn thấy.

Ghế lô này, là nơi riêng tư tốt nhất của trai gái. Đồng thời, cũng là địa điểm tốt nhất để quan sát.

Một người thanh niên với khuôn mặt tuấn tú nhưng tái nhợt, đang đứng ở xa rào chắn chạm trổ bên cạnh ghế lô. Tấm rèm che đậy thân hình của hắn, làm cho người dưới lầu hoàn toàn không nhìn thấy hắn, mà thị lực của hắn vượt trội hơn người thường, rất thuận tiện cho hắn ung dung quan sát.

Khuôn mặt vô cùng khôi ngô cùng thân mình mảnh khảnh, rất dễ dàng làm cho người ta bị mê hoặc, không nhận ra hắn rốt cuộc là nam hay là nữ.

Vừa mới bắt đầu, tầm mắt của hắn, đã dừng ở một nơi duy nhất trong bữa tiệc, không có dời đi.

Bỗng dưng, cửa ghế lô bị đẩy ra, một người đàn ông thô lỗ khoảng chừng ba mươi tuổi , vẻ mặt mang ý cười tiến vào, đặt mông trên ghế dựa, còn đem hai chân đặt trên rào chắn.

Quần áo hắn không chỉnh tề, ngay cả cà- vạt cũng đút trong túi quần, trên cổ còn sót lại vết hôn , mệt mỏi nhưng cũng không thể không thừa nhận hắn vẫn rất khôi ngô?

“Cậu rốt cục đã trở lại.” Người thanh nhiên cũng không có quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng mang theo châm chọc.

Sở Lãng cười, chẳng hề quan tâm.

“Lão Tam, thả lỏng bản thân chút đi, đã có Lão Đại theo sát bên cạnh phu nhân, không có việc gì đâu.“

“Như vậy cũng không có nghĩa là cậu có thể lơ là nhiệm vụ mà đi chung chạ với đàn bà.”Giọng nói của Liễu Vũ càng lạnh hơn.

“Vừa rồi tôi cũng ở ngay sát vách, không có đi xa.” Sở Lãng mặt dày, hai tay đút vào túi quần, còn chớp chớp mắt phải.

“Hơn nữa, nếu có xảy ra chuyện gì thì cậu đã cho tôi biết rồi, không phải sao?” Liễu Vũ không trả lời, im lặng một lúc thật lâu.

Biết đồng bọn thật sự giận, Sở Lãng mới thở dài một hơi, thu lại thái độ không đứng đắn, cố gắng nhẫn nại hỏi.

“Dưới lầu có tiến triển gì không?“

“Bên cạnh Hắc Báo có một người đàn bà.“

“Bên người hắn lúc nào chẳng có đàn bà, nhưng lại đều là người đẹp” Sở Lãng cố gắng giấu bản thân trong tấm rèm.

” Đàn bà của hắn, từ trước đến nay đều do Bạch Diễm Dung cung cấp.” Đây là bí mật mà toàn bộ Thượng Hải đều biết *đã bảo bí mật mà cả Thượng Hải đều biết (T_T) *choáng*, ko phải bọn ta chém đâu nhá ^^*.

“Thật không?” Liễu Vũ thì thào tự nói.

Sở Lãng hơi chau mày.

“Cậu hẳn là rõ ràng so với tôi, Bạch Diễm Dung đưa cho đàn bà cho Hắc Báo, đều là người đẹp được chọn lựa kỹ càng, bối cảnh sạch sẽ, xuất thân trong sạch.” Hắn vẫn cho rằng, toàn bộ tình báo Thượng Hải, dường như đều nằm trong tay Liễu Vũ.

Liễu Vũ có chút đăm chiêu, vẫn nhìn dưới lầu, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng.

“Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua, Hắc Báo đối với người đàn bà nào lại lộ ra biểu tình như vậy.” Hắn bình tĩnh nói, nhưng sắc mặt lại có vẻ trắng bệch, hai tay càng nắm chặt rào chắn chạm trổ phía trước.

Phản ứng không bình thường của đồng bọn khiến cho Sở Lãng chú ý. Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm một bên mặt của Liễu Vũ, nhìn một hồi lâu mới nói.

“Là loại đàn bà thế nào mà có thể khiến cho cậu để ý như vậy?” Hắn tò mò hỏi, rốt cục cũng đứng dậy, đi lên phía trước.

Muốn tìm thấy bóng dáng Hắc Báo, thật ra rất dễ dàng, dù sao cũng đấu nhau nhiều năm, hắn đối với người đàn ông kia đã quen thuộc quá mức. Nhưng mà, khi hắn gặp người bên cạnh Hắc Báo, bóng dáng yểu điệu mê người kia, mắt hắn lập tức sáng lên, nhịn không được huýt sáo.

Chiếc váy sexy kia không che lấp được hết thân thể, hấp dẫn tất cả đàn ông, mà lễ phục bên người, dính sát vào đường cong thân thể, ngay cả thắt lưng kim tuyến, cũng như ẩn như hiện.

Hắc Báo thật biết cách hưởng thụ, quả nhiên nên tán thưởng.

Sở Lãng nheo mắt lại, suồng sã thưởng thức bóng dáng xinh đẹp kia của nàng, ở trong lòng lặng lẽ thúc giục, hy vọng nàng mau mau xoay người lại, để hắn cẩn thận nhìn một cái, xem nàng xinh đẹp đến cỡ nào.

Sau một lúc lâu sau, người đàn bà kia thật sự xoay người lại, khuôn mặt xinh đẹp, ở dưới ánh đèn, rõ rệt vô cùng, cho dù cách hơn nửa phòng tiệc, hắn vẫn có thể thấy rõ ngũ quan xinh xắn của nàng.

Vẻ mặt của Sở Lãng, nháy mắt trở nên khiếp sợ.

Liễu Vũ ở một bên, đưa ngón tay mảnh khảnh ra, thẳng chỉ vào Mẫu Đơn, lúc này đang đứng bên cạnh Hắc Báo, nhẹ giọng nói:

“Chính là người đàn bà kia.” gió đêm lạnh buốt, lướt qua từng trận một.

Bước ra đại sảnh rộng lớn kia của khách sạn, khi cánh cửa kính mở ra, đối mặt với gió lạnh, khiến nàng khẽ run lên. Mặc dù bên ngoài bộ váy dạ hội đỏ tươi nàng còn mặc thêm áo khoác, Hắc Trọng Minh ở cửa hàng đã chọn chiếc áo da dày, nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh đến run rẩy.

Mẫu Đơn đi theo Hắc Trọng Minh, đang đi xuống cầu thang khách sạn, lái xe chờ đợi rất lâu, sớm đã chạy xe đến cửa kiên nhẫn ngồi chờ.

Đúng lúc bọn họ đứng trước xe thì có một người đàn ông mặc âu phục, vội vàng đi tới, hàn huyên bắt chuyện với Hắc Trọng Minh, bộ dáng thân thiện, nghe nội dung hai người nói chuyện, hình như là bạn làm ăn cũ.

Nhưng là, đối phương không để ý tới nàng, cũng không nói nàng có thể tự lên xe, đến trước khi Hắc Trọng Minh chấm dứt câu chuyện, nàng chỉ có thể đứng ở một bên, hứng cơn gió lạnh thấu xương thổi qua thân mình không ngừng run rẩy của nàng.

Về việc trò chuyện buôn bán, đối với nàng mà nói, không có ý nghĩa gì, nàng cố gắng giấu diếm vẻ mặt nhàm chán, hai tròng mắt trong suốt, không tự chủ nhìn về phía sông Hoàng Phổ.

Trên mặt sông, phản chiếu hoàn toàn khung cảnh rực rỡ của đô thị có nhiều người nước ngoài ở, cảnh lung linh trong nước, so với ảnh thật đẹp hơn, càng sáng lạn, giống như là thế giới bên kia.

Nàng lẳng lặng thưởng thức, bởi vì khí hậu rét buốt, nên mỗi lẫn thở đều phun ra một ngụm khí, cả người đều phủ sương trắng.

Mẫu Đơn hơi hơi sửng sốt, không khỏi ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía chân trời tối tăm, bắt đầu rơi những bông tuyết nhỏ.

A, tuyết rơi!

Khó trách lại lạnh như thế.

Nàng vươn tay ra, đón được bông tuyết lạnh như băng . Nhưng bông tuyết vừa vào tay, trong nháy mắt liền biến mất, chỉ để lại trong tay nàng hơi lạnh ướt át.

Bỗng nhiên trong lúc đó, khóe mắt của nàng thoáng nhìn thấy một tia sáng. Nàng được rèn luyện lúc nào cũng phải cảnh giác, nên nó gần như là bản năng của nàng, làm cho nàng bỗng dưng hết thất thần, quay đầu nhìn lại.

Một chiếc xe màu đen có rèm che, đang chạy về hướng trước cửa khách sạn với tốc độ cao. Tia sáng loang loáng vừa rồi, là thủy tinh của cửa kính xe phản chiếu đèn đường mà thành.

Xe trong nháy mắt tới gần, nàng rõ ràng phát hiện, có người đàn ông nhô đầu ra, trong tay cầm một khẩu súng lục, mà họng súng ở phía đối diện chĩa vào lưng của Hắc Trọng Minh.

Nguy hiểm tới gần, mà hắn cũng không có phát hiện. Hắn không có thấy chiếc xe kia, chuyện này nằm ngoài tầm nhìn của hắn, mà sơ sót nhất thời này, lại tạo cho sát thủ một cơ hội tuyệt vời để ám sát .

Âm thầm bảo vệ hắn, bảo đảm hắn có thể tránh mọi nguy hiểm.

Lời Phu nhân dặn đi dặn lại, hiện lên trong đầu nàng.

Nhưng ngoại trừ nhiệm vụ phu nhân giaoo, còn có tâm tư nào đó càng khiến nàng vội vàng, càng sâu trầm, khi nhìn thấy hắn gặp nguy hiểm, đột nhiên một trận hoảng sợ tập kích đầu nàng, khiến Mẫu Đơn còn không kịp tự hỏi, thân thể đã có hành động trước.

“Cẩn thận!” Nàng hô to cảnh cáo, chạy về phía trước, khi tiếng súng vang lên, nàng đã bổ nhào vào trước người Hắc Trọng Minh, đồng thời ngăn cản viên đạn bắn vào hắn.

Tiếng nổ lớn vang lên quanh quẩn ở trong không khí. Đau nhức khủng khiếp, đồng thời trên vai trái của nàng bị nứt toét ra.

Tất cả mọi người hoảng hốt, ôm đầu kêu sợ hãi , vội vàng ngồi gập thân mình xuống, né tránh viên đạn công kích, chỉ sợ chịu vạ lây.

“Có người nổ súng! Nằm úp xuống! Nằm úp xuống!” Mọi người kêu la, hoảng sợ né tránh. Cách đó không xa truyền đến tiếng lốp bánh xe ma sát trên mặt đất đến chói tai, chiếc xe thần bí có rèm che, sau khi nổ sung xong, liền nhanh chóng tăng tốc mà chạy.

Khi xác định nguy hiểm qua đi, Mẫu Đơn đã đau đến không đứng được .

Đau quá, rất đau .

Nàng cố gắng phải đứng vững, nhưng hai chân yếu đuối, đã không có một chút khí lực dư thừa nào, thân thể nàng bị trúng đạn, chỉ có thể yếu đuối dựa vào trong lòng ngực của Hắc Trọng Minh, áo choàng trắng như tuyết, sang trọng quy’ phái ban đầu đã bị bắn rách ra, trên đó còn dính rất nhiều bông hoa bằng máu đang không ngừng chảy xuống.

Một đôi tay mạnh mẽ ôm nàng ngồi xuống. Hơi thở ấm áp phả vào hai gò má lạnh như băng của nàng. Nàng yếu đuối mở mắt ra, chỉ thấy trong mắt Hắc Trọng Minh tràn ngập lửa giận, làm cho người ta sợ hãi?

Hắn tháo cà- vạt ra, nhanh chóng trói chặt bả vai của nàng, đè lên miệng vết thương không ngừng chảy máu kia. Sau đó, hắn không hề lưu tình chút nào, đưa tay buộc chặt cà- vạt, buộc thật mạnh để ngăn chặn miệng vết thương vì bảo vệ hắn mà trúng đạn của nàng.

Đau đớn trong nháy mắt tăng lên gấp bội, nàng khó có thể chịu đựng được, liên tiếp hít không khí, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.

Hắc Trọng Minh không vì như vậy mà buông tay, ngược lại buộc càng thêm chặt. Hắn thậm chí không có liếc nhìn nàng một cái, liền quay đầu hướng tới Châu Mãn, thủ hạ của mình, đang đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đuổi tới, lạnh lùng ra lệnh.

“Gọi điện thoại bảo bác sĩ Hoàng đến nhà. Còn nữa, điều tra xem ai nổ súng, bắt sống hắn cho tôi, tôi muốn đích thân làm thịt hắn.” Tuyết trắng phía chân trời, thản nhiên bay xuống, dừng ở trên mái tóc đen của hắn.

Giờ phút này trên khuôn mặt tuấn tú kia, từ khi Mẫu Đơn gặp đỡ hắn đến nay, đây là vẻ mặt hung ác nhất.

Hắc Trọng Minh ôm nàng, vội vàng lên xe, quai hàm sít chặt lại. giọng nói hắn cực kì lạnh, ra lệnh với lái xe. “Dùng tốc độ nhanh nhất trở về cho tôi.” Hắc Trọng Minh thịnh nộ ra lệnh, không một ai dám cãi lời. Lái xe kinh hãi, chăm chú giẫm lên chân ga, lái xe với tốc độ cực kỳ nhanh, ở trong đêm đen nhanh như điện chớp, gào thét chạy đi.

Vừa mới lên xe, hắn liền vươn tay sờ vào tấm lưng trần trụi của nàng.

Mẫu Đơn quả thật không thể tin được.

Người đàn ông chết tiệt này , chẳng lẽ không có một chút nhân tính sao?

Nàng đã bị trọng thương, thế mà hắn còn muốn . . . . . . Muốn. . . . . . Tiếng mắng phẫn nộ đã muốn vọt tới bên miệng Mẫu Đơn, nhưng sau lưng nàng bàn tay thô ráp lại thu trở về, không có tiếp tục làm càn.

“Viên đạn không có bắn xuyên qua, vẫn còn nằm trong cơ thể em.” Hắn trầm giọng nói.

Hóa ra, hắn chạm vào lưng trần của nàng, chỉ là vì xác nhận vết thương của nàng. Nàng thở hổn hển một hơi, ngước nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Em biết.” Nàng mở miệng, giọng nói so với trong tưởng tượng của bản thân thì suy yếu hơn.

Hắc Trọng Minh ôm nàng, để cho nàng ngồi ở trên đùi hắn, bàn tay to từ đầu tới cuối chỉ ép chặt vết đạn nàng trên vai, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy thấm ướt cà- vạt, máu đỏ dính đầy người hắn, khiến bàn tay hắn vừa ẩm ướt lại vừa trơn trượt.

“Tôi nghĩ người bình thường thấy viên đạn, đều biết tránh xa một chút.” Hắn nhếch đôi lông mày rậm, trừng mắt người con gái bé nhỏ trong lồng ngực nói, giọng nói nghiêm khắc giống như là quở trách.

Miệng của nam nhân này, vĩnh viễn không phun ra được lời tốt đẹp.

Mẫu Đơn mặc kệ, đau đớn quá độ cùng với lượng máu chảy ra không ít, làm cho nàng càng lúc càng suy yếu. Nàng nhắm hai mắt lại, cảm thấy được thế giới, như đang xoay tròn, hơn nữa càng xoay tròn, nàng càng lóa mắt.

Đáng giận, lạnh quá!

Rốt cuộc nàng đến đây để làm cái gì?

Mẫu Đơn bắt buộc bản thân tự hỏi, đem sự chú ý từ miệng vết thương đang đau đớn kia chuyển đi.

Đúng rồi, nàng phải bảo vệ người đàn ông này.

Tuy rằng, hắn rất đáng chết, nhưng hắn không thể chết được – còn chưa thể chết được!

“Người đàn bà này!” giọng nói của Hắc Trọng Minh đột nhiên vang lên trong lúc nàng đang mơ màng.

“Mở mắt ra!” Hắn ra lệnh cho nàng.

Mẫu Đơn thở hổn hển, nàng từ trong thế giới u mê kia bị hắn kéo ngược trở lại. Nàng mở hai mắt, không ngờ phát hiện, khuôn mặt tuấn tú đang khẩn trương kia ở rất gần, dường như là kề sát ở trước mặt nàng.

Trên khuôn mặt ngăm đen khôi ngô kia, có chút tức giận.

“Bây giờ còn chưa đến lúc ngủ.” Hắn lớn tiếng nói.

“Em. . . . . .” Nàng giận dữ trừng mắt hắn, buồn bực nói.

“Em biết. . . . . .”

“Vậy tiếp tục tỉnh táo cho tôi.” Hắc Trọng Minh quay lại trừng mắt nhìn người phụ nữ sắc mặt đang tái nhợt trong lòng kia, ngang ngược yêu cầu.

“Sợ, sợ em. . . . . . làm bẩn xe của ngài sao?” Tuy rằng yếu ớt khó chịu, nhưng nàng vẫn như cũ nhịn không được mở miệng châm chọc.

“Đúng vậy.” Đôi tay mạnh mẽ ôm nàng càng chặt.

Hắn ngẩng đầu lên, con ngươi đen lợi hại vừa nhìn cảnh phố phía trước vừa tính toán khoảng cách, nhưng vẫn kiên trì nói chuyện cùng nàng .

“Đây là xe mới của tôi, vừa mới đổi được vài ngày, tôi cũng không muốn nó bẩn nhanh như vậy ”

“Ai bảo ngài ôm em lên xe “ nàng mở miệng châm chọc, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

“Đây là ngài . . . . . Gieo gió gặt bão. . . . . .” Nàng hít vào một hơi, cố gắng muốn tỉnh lại, nhưng từng trận gió liên tục từ cửa xe lùa vào, khiến nàng nhịn không được run rẩy.

Xe nhanh chóng xuyên qua bóng đêm bao phủ ở trong thành thị.

Tuy rằng, Hắc Trọng Minh giống như cái lò sưởi tỏa hơi ấm, nhưng nàng nằm ở trong ngực hắn lại vẫn cảm thấy rất lạnh, mà vết thương trên vai, cũng đau nhức như trước, dần dần khiến nàng chết lặng, nàng từ từ không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, càng lúc càng suy yếu.

Quả thật là châm chọc , người đàn ông này rõ ràng là kẻ thù, mà nàng lại có thể vì cứu hắn, mà chết ở trong lồng ngực hắn.

Ý thức Mẫu Đơn dần trở nên mơ hồ. Bởi vì mất máu quá nhiều nàng chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, lần thứ hai ‎ ý thức rơi vào khoảng không tăm tối vừa mới thoát ra, từ từ nàng lịm đi.

“Người đàn bà này! Nhìn tôi!” Không thể, nàng mệt mỏi.

“Mở mắt ra!” giọng nói của hắn lạnh như băng, mà cơ thể lại nóng như lửa.

“Người đàn bà này!” Nàng ở trong bóng tối, nghe được hắn lớn tiếng ra lệnh.

“Mở mắt ra, đừng để tôi nói lần thứ hai.” Nàng vẫn không để ý đến.

Đủ rồi, nàng mệt mỏi quá, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không quan tâm, chỉ muốn đi vào giấc ngủ ngon, nhưng lại cảm thấy. . . . . . một cơn đau đớn kịch liệt bỗng dưng phát ra ở vai phải không bị thương của nàng.

Đau đớn vô cùng khiến nàng kêu ra tiếng, ý thức từ trong bóng tối, nhanh chóng đi ra.

Nàng đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, theo trực giác nàng mở to mắt, thấy vai phải có dấu răng, qua vài giây mới hiểu được chuyện gì.

Hắn cắn nàng, hơn nữa cắn rất mạnh, cơn đau nhức kia, làm cho nàng tỉnh táo lại.

Đau đớn và buồn bực cùng nhau ập đến, trong khoảng thời gian ngắn Mẫu Đơn cũng không biết lấy sức lực từ đâu, theo phản xạ liền vun tay đánh trả, hung hăng tát hắn một cái.

Bốp!

Hắc Trọng Minh không có né tránh, vì bị đánh nên trên khuôn mặt khôi ngô nghiêm khắc kia nháy mắt xuất hiện một khối đỏ sậm.

Mẫu Đơn thở phì phò, cắn răng trừng mắt hắn.

“Ngài đang làm cái gì?” Nàng chất vấn.

“Giúp em duy trì tỉnh táo.” Hắn coi như không có việc gì mà trả lời, khuôn mặt tuấn tú không có chút bất an, cũng không có nửa điểm tức giận, còn cúi đầu nói, liếm liếm vào vết thương trên vai phải của nàng đã bị hắn cắn.

“Tôi đã cảnh cáo em.” Hắn thản nhiên nói.

Người đàn ông này thật không khác gì dã thú.

Tôi nên để viên đạn kia xuyên qua đầu ngài?”

“Đúng vậy, em hẳn là nên làm thế.” Hắc Trọng Minh nhếch khóe miệng, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đang ngước lên kia, lạnh lùng cười nói: “Đáng tiếc không còn kịp rồi.” Chiếc xe lướt nhanh, rốt cục cũng dừng lại ở trước cửa Hắc gia, sớm có người thông báo, xảy ra chuyện nghiêm trọng ngoài ý muốn, nên cả tòa nhà đèn đuốc sáng trưng, mọi việc đã chuẩn bị thỏa đáng, bảo vệ và người hầu thấy xe dừng lại, liền lập tức tiến lên mở cửa xe.

“Bác sĩ Hoàng đâu?” Hắc Trọng Minh ôm Mẫu Đơn xuống xe, nhanh chóng đi thẳng về phía phòng.

Chân trước của hắn vừa mới bước phòng khách đã thấy một bác sĩ già đeo kính mắt viền vàng, người đầy bụi bặm, mang theo va li da tiến đến “Tôi ở trong này,” Ông ung dung nói, vẻ mặt bình tĩnh, đối với sự việc như thế này thấy mãi riết rồi quen.

“Tình trạng thế nào ?”

“Cô ấy bị trúng đạn.”

“Viên đạn đâu?”

“Còn ở trong miệng vết thương.”

“Ý thức thế nào?” Hắc Trọng Minh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lồng ngực liếc mắt một cái, tuy rằng miệng nàng tím ngắt, sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể tựa đầu trên vai hắn, nhưng nàng vẫn trừng mắt nhìn hắn, không có nhắm mắt lại.

“Cô ấy tỉnh.”

“Tốt lắm.” Khi hai người đàn ông nói chuyện, Hắc Trọng Minh đã ôm nàng đi tới phòng ngủ. Hắn đem nàng đặt trên giường, nhưng bàn tay vẫn ngăn miệng vết thương trên vai nàng.

Bác sĩ Hoàng nhanh chóng đeo găng tay, dùng bông băng chấm cồn, cúi người cẩn thận lau vết máu gần miệng vết thương, vừa nhẹ nhàng lau vết thương, nhưng vẫn không quên hỏi thăm: “Tiểu thư, cô nghe thấy tôi nói chuyện không?” Cồn kích thích làm cho nàng đau đến nỗi hít thở không thông, trong khoảng thời gian ngắn không mở miệng được, chỉ có thể gật đầu hưởng ứng.

Bác sĩ Hoàng gật gật đầu, lấy ra một bình thủy tinh nhỏ, cùng một hòm sắt, từ bên trong hòm lấy ra cây kim tiêm. Ông đem thuốc gây tê cho vảo trong ống tiêm một cách thành thạo.

“Tôi phải lấy viên đạn ra”. Ông kiên nhẫn giải thích.

“Bây giờ tôi sẽ gây tê cho cô, nhưng gây tê bình thường phải đợi đến năm, mười phút sau, mới hoàn toàn có tác dụng. Cô đã mất rất nhiều máu, tôi phải mau chóng mổ cầm máu, cho nên không thể đợi cho đến khi thuốc hoàn toàn có tác dụng.” Điều này cũng có nghĩa là khi cảm giác đau đớn của nàng còn chưa biến mất thì nàng phải tiếp nhận thêm cơn đau nhức do phẫu thuật gây ra. Vì mạng sống, nàng không có sự lựa chọn nào khác.

Nàng chỉ có thể đồng ý.

” Ông, ông bắt đầu đi. . . . . .” Bác sĩ Hoàng gật gật đầu, đem kim tiêm đâm vào vai nàng, sau đó ngẩng đầu lên, nói với Hắc Trọng Minh, người vẫn hoàn toàn không rời đi kia: “Tiên sinh, ngài có thể dời tay đi.” Vẻ mặt của Hắc Trọng Minh không hề có biểu hiện gì, đem bàn tay dính đầy máu dời di khỏi cái cà vạt sang trọng quý phái đang tạm thời buộc chặt để cầm máu trên vai nàng. Lúc này, cái cà vạt kia đã dính đầy máu của nàng, đến nỗi không nhìn ra được màu sắc vốn có của nó.

Bác sĩ Hoàng cầm lấy dụng cụ y tế, cắt bỏ cà vạt, máu vẫn còn chảy ra, nhìn thấy miệng vết thương hơi mở ra một chút , sau đó ông banh miệng vết thương ra.

Trong nháy mắt dao giải phẫu hạ xuống, Mẫu Đơn cắn chặt môi, cố chịu trận đau nhức kia, từng giọt từng giọt mồ hôi từ trên trán của nàng nhanh chóng túa ra.

Lúc đầu nàng còn chịu đựng được. Nhưng khi thầy thuốc kia rạch miệng vết thương ra, sự chịu đựng của nàng đã vượt qua cực hạn, đau đớn làm cho nàng mất đi lý trí, thậm chí nắm chặt tay, muốn tấn công thầy thuốc vì đã làm tăng thêm đau đớn của nàng.

Động tác của Hắc Trọng Minh nhanh hơn so với nàng. Không biết từ lúc nào hắn đã đến bên giường, dùng bàn tay to dính đầy máu nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đã muốn nâng lên chuẩn bị tấn công của nàng.

“Đừng làm như vậy. Tấn công ông ấy, sẽ không làm cho mọi chuyện tốt hơn đâu, sẽ chỉ làm cho ông ta mất nhiều thời gian hơn thôi.” Hắn dùng tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán của nàng, con ngươi đen chăm chú nhìn nàng “Lúc này em phải nhẫn nại.”

Nhẫn nại sao? Hắn nói thật đơn giản

Người bị bác sĩ cầm cái kìm sắc nhọn, tìm kiếm qua lại ở miệng vết thương, đâu phải là hắn!

Cái kìm lạnh như băng kia lại bắt đầu quấy nhiễu, Mẫu Đơn hít một ngụm khí, cà người túa ra mồ hôi lạnh, bởi vì cơn đau đớn đáng sợ này đã làm cho thân thể của nàng cong lên.

“Đừng nhúc nhích.” Hắc Trọng Minh nhanh chóng nằm úp người xuống, dùng một tay kia đè nặng đầu vai của nàng, không cho nàng nhúc nhích.

Mẫu Đơn thở gấp gáp, dường như muốn ngất đi, hai tay bị kiềm kẹp, trái lại nắm chặt tay hắn, mới có thể ngăn cản bản thân không tấn công vị bác sĩ đang cứu vớt mạng sống của nàng.

Nhưng mà, đau quá.

Môi nàng mất đi sắc đỏ, nhẹ nhàng run rẩy : “Phải mất. . . . . . phải mất bao lâu nữa?” Ánh mắt Hắc Trọng Minh sâu thẳm. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn người đứng ở bên giường, đang chuyên tâm đang tìm viên đạn.

“Nhanh lên.” Hắn hạ lệnh.

“Tôi biết.” Bác sĩ Hoàng ngay cả ngẩng đầu lên cũng không có, tiếp tục tìm kiếm .

“Viên đạn bị nát, còn có hai mảnh nhỏ, ngài giữ chặt cô ấy.” Cái kìm lạnh như băng, lại tiến vào ở chỗ sâu trong miệng vết thương, lần lượt quấy qua quấy lại. Nàng đau đến rơi lệ, thở dồn dập, hai mắt lờ mờ nước mắt, càng dùng sức nắm chặt tay hắn.

Hắc Trọng Minh nhìn chăm chú vào Mẫu Đơn đang ở trước mắt cố sức chịu đựng đau đớn, lại run rẩy không thôi. Hắn cũng từng bị viên đạn bắn trúng nên biết rõ cảm giác đau đớn đến tận xương tủy này là như thế nào, có nhiều người đàn ông trong cơn đau đớn này cũng giãy dụa kêu to, mà nàng cho dù cắn đứt môi, chảy nước mắt, vẫn chưa từng hô một tiếng đau nào.

Nàng chìm sâu trong đau đớn, hết hít vào rồi thở ra, dùng bàn tay nhỏ bé siết chặt tay hắn, móng tay đâm vào da hắn,từng trận đau đớn cứ hết lần này đến lần khác từ bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng truyền vào trong tay hắn.

Bộ dáng vừa kiên cường lại vừa yếu ớt kia, không hiểu tại sao lại tác động tới hắn.

“Kêu lên đi, như vậy sẽ khiến em cảm thấy dễ chịu hơn một chút.” Hắn mở miệng nói.

Câu nói kia, dường như được cho là an ủi.

Người đàn ông tàn nhẫn như vậy, cũng sẽ an ủi người khác sao?

Mẫu Đơn thở dốc nhìn Hắc Trọng Minh, trên đôi lông mi dính đầy nước mắt.

Nàng căm ghét bản thân giờ phút này sao lại trở nên yếu đuối, căm hận bản thân mình như cây tơ hồng, chỉ có thể dựa vào người hắn. Nhưng là, nàng không có cách nào buông tay ra, vẫn nắm chặt bàn tay to ấm áp của hắn, như là người chết đuối vớ được một khúc gỗ trôi dạt vậy.

Sức lực giống như xuyên qua tay hắn, truyền đến trong người nàng..

Nàng không ngừng nói với bản thân mình, là do nàng mất quá nhiều máu mà sinh ra ảo giác, nhưng vẫn như cũ không thể buông tay. Khi một đợt đau đớn khác xuyên thấu miệng vết thương, nàng đau đến không thể kiềm chế được, tiếng khóc dường như muốn trào ra khỏi miệng, nhưng đến giây phút cuối cùng lại bị nàng mạnh mẽ nhịn xuống.

Người đàn bà này thật ngoan cố!

Biểu hiện vừa dũng cảm vừa nhu nhược lại vừa đau khổ của nàng khiến cho ngực hắn như bị người ta bóp chặt, tuy không đau đớn nhưng cũng làm cho hắn tức giận, mất đi khả năng duy trì bình tĩnh.

“Nói cho tôi biết, vì sao em thay tôi đỡ viên đạn kia?” Hắn nắm khuôn mặt của nàng, táo bạo chất vấn, muốn dời đi sự chú ý của nàng.

Vấn đề này làm cho nàng kinh hãi, dường như ngay cả hô hấp cũng thiếu chút nữa ngừng lại.

“Em…. không muốn…..” Nàng ứa mô hồi lạnh, mở miệng đứt quãng.

“Tôi không tin.” Hắn nhìn nàng, cười lạnh.

“Em cũng không thích tôi, vì sao còn muốn cứu tôi?”

“Em không. . . . . . em không biết. . . . . .” Nàng càng lúc càng bối rối.

“Nói cho tôi biết.” Hắn đè nàng xuống, đôi mắt đen nhíu lại, tiếp tục ép hỏi

“Tại sao?” Hắn ép hỏi, làm cho nàng kinh hoảng.

Vì nhiệm vụ!

Vì nhiệm vụ!

Chỉ là vì nhiệm vụ!

Ở trong lòng nàng hò hét. Lại biết cho dù như thế nào cũng không thể nói ra. Gây tê bắt đầu phát huy tác dụng, nhưng nàng lại kháng cự tác dụng của thuốc, biết mình phải tìm lý do thuyết phục hắn, ngàn vạn lần không thể làm cho hắn nghi ngờ.

Ý thức sẽ tiêu đi, nàng cố gắng chống đỡ, run giọng trả lời.

“Bởi vì em cần. . . . . . Cần tiền . . . . . . Để bảo đảm tương lai của em. . . . . . Nếu ngài. . . . . . chết. . . . . . em chỉ có thể quay về. . . . . . Trở về. . . . . . Trở lại câu lạc bộ đêm. . . . . . em. . . . . . em không muốn trở về. . . . . . người đàn ông khác. . . . . . chưa chắc đã tốt hơn ngài . . . . . .” Hắn cũng không tin lý do nàng nói, phụ nữ có lẽ yêu tiền, nhưng không có một phụ nữ nào ngu dốt đến nỗi vì tiền mà trả giá bằng tính mạng của mình.

Nhưng hắn không có nghi ngờ nàng, cũng không có tiếp tục ép hỏi nàng.

“Ừ.” Hắn nhìn chăm chú vào đôi môi trắng bệch run rẩy của nàng, thong thả nhếch khóe miệng, khi bác sĩ Hoàng dùng cái kìm kẹp lấy mảnh đạn cuối cùng kia, hắn từ từ lau đi mồ hôi trên trán nàng, vỗ về khuôn mặt ẩm ướt của nàng, mở miệng cam đoan.

“Tôi sẽ giữ em ở bên cạnh.” Câu trả lời này làm cho Mẫu Đơn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Khi bác sĩ Hoàng buông cái kìm, bắt đầu giúp nàng cầm máu khâu lại vết thương, cuối cùng nàng cũng không chống cự được tác dụng của thuốc gây tê. Hai mắt của nàng dần dần mờ mịt, lo lắng bắt đầu tiêu tan, ngay cả suy nghĩ cũng càng ngày càng không rõ ràng.

Khuôn mặt tuấn tú trước mắt, dần dần trở nên mơ hồ.

Mất quá nhiều thể lực, Mẫu Đơn rốt cuộc không chống đỡ được, mệt mỏi cùng với tác dụng của thuốc, từ từ nhắm mí mắt lại.

Lúc này đây, nàng rốt cục có thể ngủ một giấc.

Hắc Trọng Minh không có cắn nàng nữa, mà lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, thật lâu không có rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.