Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 118: Chương 118: Mua sắm vui chơi ở khu giao dịch tự do




Kéo tay hai cô bé chạy theo Hùng, Tân tò mò đánh giá khung cảnh trước cổng khu giao dịch tự do. Dưới ánh sáng vàng vọt của bóng đèn cao áp chiếu xuống, hắn thấy có khá nhiều người ra vào bên trong chợ dù thời tiết lạnh giá và mưa phùn rơi lất phất. Khoác trên mình những chiếc áo khoác dày, mọi người ai cũng vội vã gấp gáp nét mặt hiện đầy nỗi lo âu khiến cho bầu không khí có chút gì đó u buồn. Bị cảm nhiễm bởi bầu không khí, tâm trạng An Nhiên đang cực kì phấn khích dần trầm lắng trở lại. Tuy nhiên, sự háo hức của con bé đến chỗ mới lạ vẫn không giảm xuống mà càng tăng lên, khi ra sức kéo hắn chạy nhanh hơn nữa. Tới chỗ đông người, Thương vẫn luôn tỏ ra rụt rè như vậy, còn ba cô gái thì đã ngừng cuộc nói chuyện rồi lặng lẽ quan sát người đi đường. Hơi lệch pha so với khung cảnh một chút là Hùng và con Lu, một người thì trợn mắt cố gắng tìm kiếm những cô gái xinh đẹp, một chó thì chạy vòng quanh cả nhóm có vẻ rất vui.

Đi đến gần cổng chợ, Tân phát hiện hai bên có vài chiến sĩ bộ đội mang súng đứng canh gác. Không biết có phải kiểm tra thẻ công dân rồi mới vào được không, hắn đến bên cạnh Hùng vỗ vai cất tiếng hỏi:

- Ê Hùng! Có phải kiểm tra thẻ không nhỉ?

- Hả! À không anh, những đồng chí canh gác ở đây chỉ duy trì trật tự thôi. – Giật mình thoát khỏi trạng thái mê gái, Hùng cuống quýt đáp lời.

- Lau nước rãi trên miệng đi, chúng ta vào thôi... Chú làm cho khoảng sân dưới chân sắp ngập lênh láng hết rồi... – Cảm thấy buồn cười về thái độ của cậu em, Tân mở miệng trêu đùa rồi cất bước kéo An Nhiên và Thương đi trước.

- Hi Hi... – Ba cô gái đi sau nghe Tân nói liền không nhịn được che miệng cười với nhau.

Hơi xấu hổ vì bị mọi người cười chê, nhưng với bản tính mặt dầy của mình, Hùng phục hổi rất nhanh. Gãi đầu gãi tai một chút, hắn ta hô lên rồi đuổi theo mọi người:

- Ấy! Anh Tân! Đợi em với chứ!

.............MTTH..............

Vượt qua cổng bước vào trong khu giao dịch tự do, đập vào mắt Tân là lối đi rộng lớn với hai bên đường lác đác vài gian hàng. Không ồn ào náo nhiệt như khu chợ đêm thông thường, bầu không khí bên trong chợ khá là yên tĩnh. Mỗi gian hàng chỉ có vài người lặng lẽ xem vật phẩm rồi rất nhanh thì rời đi tiến sâu vào bên trong. Có vẻ như vật phẩm ở vài gian hàng đầu tiên không được ưa chuộng lắm nên mọi người mới ít hứng thú như vậy. Không hiểu chủ cửa hàng bán những gì, hắn tò mò nắm tay An Nhiên và Thương định tiến lại gần quan sát thì Hùng chạy tới trước mặt lên tiếng:

- Anh Tân! Muốn quất ngay thì cũng phải có tiền đã chứ anh, tay không thế này làm sao mua sắm được cái gì.

Nghe Hùng nói Tân khó hiểu hỏi lại:

- Chẳng phải chúng ta có thẻ Dcoin đấy thôi. Thanh toán bằng thẻ không được à?

- À! Quên chưa nói cho anh biết, thẻ Dcoin này chưa có phương thức thanh toán qua máy POS. Muốn mua sắm trong “Khu an toàn” thì anh phải đổi sang tiền giấy. – Hùng từ tốn giải thích.

- Thế được! Vậy chúng ta đi đổi tiền tiêu thôi! – Gật đầu tỏ ra mình đã hiểu, Tân thúc giục Hùng.

- Ô sờ kê ngay! Quầy đổi tiền ở ngay cổng kia kìa, anh em mình đến triển thôi. – Hùng chỉ tay vào văn phòng nhỏ ngay gần cổng ra vào nói.

Thấy vậy, Tân cùng mọi người nhanh chóng di chuyển tới chỗ văn phòng. Đẩy cửa kính bước vào bên trong, hắn phát hiện có vài người đang đứng xếp hàng chờ đổi tiền giống như nhóm của hắn. Chọn lấy một hàng ngắn nhất, cả bọn xếp đằng sau kiên nhẫn chờ tới lượt. Nhớ tới số tiền trong thẻ của mình là 120Dcoin, hắn phân vân không biết sắp tới nên rút bao nhiêu thì ổn nữa đành lên tiếng hỏi Hùng.

- Ê Hùng! Anh có 120Dcoin, chú bảo anh nên rút ra bao nhiêu thì hợp lý?

- 120Dcoin cơ à! – Nghe Tân nói, Hùng ngạc nhiên bật thốt lên. Không hiểu sao ông anh là người mới lại có nhiều nhiều tiền trong thẻ vậy, cậu ta liền cất tiếng hỏi lại:

- Sao anh có nhiều tiền dữ vậy?

- Chú quên à! Cả nhóm bọn anh được thưởng 400Dcoin khi giao nộp bốn khẩu súng AK cho quân đội đấy thôi, cộng thêm 20Dcoin tiền thưởng mới gia nhập nữa. Anh chia cho Huyền Linh 100Dcoin và mấy cô bé 200Dcoin, còn lại 100Dcoin thì số tiền trong tài khoản như vậy là hợp lý rồi còn gì. – Tân nhanh chóng giải thích.

- Ấy chết! Em quên béng mất. – Vỗ đầu, Hùng sực nhớ ra là có điều này như ông anh nói. Ngẫm nghĩ một chút, cậu ta đưa ra lời khuyên:

- Nếu anh chỉ muốn mua mấy thứ bánh kẹo đơn giản thì rút 20Dcoin là đủ rồi. Còn muốn mua sắm thêm những thứ khác phải cần khoảng 50Dcoin mới thoải mái.

Gật đầu đồng ý lời khuyên của Hùng, nghĩ tới vấn đề khác, hắn lên tiếng hỏi tiếp:

- Đồng Dcoin này có bao nhiêu mệnh giá vậy Hùng?

- Có tất cả bốn mệnh giá anh ự, nhỏ nhất là 1Dcoin, lớn nhất là 50Dcoin. Ở giữa lần lượt theo thứ tự 1Dcoin, 5Dcoin, 10Dcoin và 50Dcoin là hết. – Hùng từ tốn đáp lời.

- Hơi ít mệnh giá nhỉ! – Tân cảm khái. Ngẫm lại, hắn cảm thấy 50Dcoin mình sắp đổi từ trong thẻ ra có vẻ ít nên lo lắng hỏi.

- Liệu số tiền thế này có đủ không?

- Ha hả... Đừng lo anh! Chỗ tiền ấy đủ rồi vì bánh kẹo bán ở đây giá khá rẻ. – Vỗ vai ông anh, Hùng cười nói.

- Tại sao ở chỗ này lại bán rẻ vậy Hùng? – Tân tò mò hỏi tiếp.

- Đó là do những vật phẩm ở đây mẫu mã hơi xấu một chút, không còn nguyên gói, nguyên hộp, hay bị va đập méo mó, hoặc nhãn mác bị mất và chất lượng không được đảm bảo... Nhưng đấy không phải là vấn đề lớn nếu anh mua những thứ đồ khô như bánh kẹo. Thêm nữa, trong thời buổi bây giờ, bánh kẹo được xếp vào mặt hàng lãng phí vì giá trị dinh dưỡng của nó mang lại không nhiều so với số tiền bỏ ra nên rất ít người mua. Và như vậy thì giá cả tất nhiên phải rẻ đi rồi. – Hùng kiên nhẫn giải thích.

Nghe Hùng khẳng định, Tân yên tâm hơn hẳn. Kết thúc cuộc đối thoại cũng là lúc đến lượt cả bọn đổi tiền. Thủ tục rất đơn giản, hắn đưa thẻ Dcoin với khai thông tin để nữ đồng chí nhân viên xác nhận, rồi nói ra yêu cầu số tiền mình muốn rút là xong. Ngẫm nghĩ lại hoàn cảnh của mình, hắn quyết định tiết kiệm chỉ rút 40Dcoin. Số tiền hắn được nữ đồng chí nhân viên đưa cho là bốn tờ, mỗi tờ mệnh giá 10Dcoin. Cầm những tờ tiền mới giơ lên, hắn tò mò nghiên cứu. Mặt trước của tờ tiền với bên phải in hình chùa một cột, còn bên trái là quốc huy của đất nước Việt Nam cùng hai khẩu súng AK vắt chéo nhau, phía dưới thì ghi mệnh giá cả chữ và số. Sang mặt sau, hắn thấy một bức tranh phong cảnh, để ý kĩ thì đây không phải là nơi nào xa lạ mà chính là cổng vào “Khu an toàn”. Trên cùng bức tranh còn có dòng tiêu đề, ngân hàng quân đội “Khu an toàn” Việt Nam. Không biết tờ tiền này được làm bằng chất liệu gì chẳng phải giấy cũng chẳng phải Polime sờ rất mềm mịn lại có chút co giãn.

Quả là một tờ tiền thú vị, hắn thầm cảm khái. Trong lúc chờ đợi mấy cô gái đổitiền, hắn lên tiếng hỏi Hùng:

- Chú biết đồng Dcoin này làm bằng chất liệu gì không?

- Cái này anh hỏi đúng người rồi? Ngoài em ra thì ít ai để ý thông tin này lắm. – Hùng vỗ ngực tự tin khẳng định. Sau đó, cậu ta chậm dãi giải thích:

- Cái này quân đội cũng không nói rõ lắm, em chỉ biết thứ tạo ra đồng Dcoin là loại vật liệu mới có cấu trúc hữu cơ đặc biệt không giống bất cứ loại nào trước kia. Quân đội giải thích lí do dùng loại vật liệu này là nó cực kì khó sao chép kể cả với người sở hữu siêu năng lực. Lại kết hợp với công nghệ in 3D phân tầng nhiều lớp, đồng Dcoin gần như không thể làm giả được.

Vài phút sau, rút tiền xong, cả bọn hưng phấn cùng nhau tiến nhanh vào trong chợ. Trừ Tân rút 40Dcoin ra thì những người khác rút rất ít. Huyền Linh lấy 20Dcoin, còn Thương và An Nhiên mỗi người10Dcoin. Hùng, Trâm và Hà không rút tiền bởi trong túi vẫn còn, không cần thiết phải rút thêm.

Có tiền trong tay, Tân cảm giác tự tin hơn hẳn. Cùng cả bọn kéo nhau đến quầy hàng gần nhất cổng, hắn tò mò quan sát đống vật phẩm xếp trên bàn. Toàn là bánh kẹo, mục tiêu hắn muốn mua, nhưng số lượng không nhiều lắm, lại không còn nguyên zin, nguyên hộp giống như Hùng nói, một số có vỏ thì bị méo mó, rách rưới. Để cải thiện hình ảnh mẫu mã xấu, chủ cửa hàng đã rất thông minh khi gói các loại kẹo rời màu sắc sặc sỡ chất lượng tốt, mỗi loại một ít thành từng túi nhỏ rồi buộc nơ con bướm xinh sắn bên trên khiến sản phẩm nhìn bắt mắt hơn hẳn. Giá của mỗi một túi kẹo là 1Dcoin có vẻ rẻ và rất hấp dẫn người mua. Ngoài bánh kẹo ra, hắn còn nhìn thấy có cả nước ngọt có ga, nước trái cây, số ít lon bia nữa, và đương nhiên vẻ ngoài của những sản phẩm này không được bắt mắt rồi.

Đến trước giỏ kẹo dẻo, hắn chọn lấy những túi kẹo có chất lượng tốt nhất và vẻ ngoài bắt mắt rồi mua. Sau đó, hắn sang giỏ bánh bên cạnh tiếp tục lựa chọn thêm vài túi bánh chất lượng nữa. Ước lượng túi đồ trong tay, hắn cảm thấy như vậy đã gần đủ nên lựa thêm vài thanh chocolate có giá đắt đỏ 1Dcoin một thanh rồi tính tiền. Thanh toán xong, hắn phải trả mất 20Dcoin, còn lại trong túi 30Dcoin nữa, vẫn đủ để đi dạo một vòng chợ. Dùng ít tiền như vậy là do Huyền Linh cũng góp thêm một ít để mua quà tặng cho các cháu, hắn bảo không cần, nhưng cô ấy nhất định nhét vào tay.

Trước cửa hàng gần như chỉ có mỗi nhóm của hắn là dừng lại chọn mua bánh kẹo, mọi người gần như chỉ nhìn lướt qua rồi đi. Xung quanh còn một, hai cửa hàng nữa cũng trong tình trạng ế ẩm như vậy. Chủ cửa hàng phiền muộn, ngáp ngủ liên tục cho thấy tình hình kinh doanh thật không khả quan. Nhưng những điều này lại không hề ảnh hưởng đến hứng thú của mấy cô gái chút nào. Có vài cái kẹo thôi mà ba cô gái cùng hai cô bé lựa chọn cả buổi không xong. Cầm túi kẹo lên xem chưa được mấy giây thì bọn họ lại đột ngột buông xuống, rồi vài giây sau lại nắm một cáicùng loại cho vào túi ni-lon. Hắn nhìn vẻ ngoài mấy túi kẹo không khác gì nhau cả nên chẳng thể hiểu nổi các cô gái nghĩ gì trong đầu nữa.

Đối với An Nhiên, hôm nay chắc là ngày vui nhất của con bé bởi đây là lần đầu tiên được đi chơi chợ đêm. Con bé cười tít mắt liên tục, hai tay nắm vài viên kẹo sặc sỡ lấy ra từ túi nhỏ mà mẹ vừa mua cho, còn miệng thì phồng lên nhồm nhoàm nhai kẹo tỏ ra cực kì hạnh phúc. Thương cũng vậy, khúc mắc trong lòng được giải tỏa đã giúp sức sống thanh xuân của tuổi mới lớn quay trở lại khiến em nhìn năng động hơn hẳn. Mặc dù, Thương vẫn chẳng mấy khi cười, nhưng mọi người không còn cảm thấy buồn man mác khi ở gần em nữa. Con Lu cũng cực kì hưng phấn, thỉnh thoảng nó sủa nhẹ lên thúc giục An Nhiên và Thương bóc kẹo cho mình. Còn Hùng thì không hứng thú với đồ ngọt lắm, tới quầy là cậu ta nhắm ngay vào mấy lon bia méo mó. Nhưng giá của vật phẩm này khá chát nên cậu ta cứ lưỡng lự mãi không biết có mua hay không. Cảm thấy buồn cười, hắn định đến mua tặng cậu em, nhưng Hùng đã làm ra quyết định nhanh hơn. Cắn răng, cậu ta cương quyết mua hai lon bia rồi lại tiếp tục đấu tranh với mấy lon nước ngọt.

Lắc đầu khẽ cười, Tân để mặc cho Hùng và mấy cô gái cùng con Lu vui chơi, còn bản thân hắn thì bước lại gần chỗ ông bác trung niên, chủ cửa hàng bánh kẹo cất tiếng hỏi chuyện:

- Tình hình buôn bán không được tốt lắm nhỉ bác?

Đang ngồi đút củi vào bếp lò đun siêu nước, ông bác ngẩng đầu lên thấy người hỏi chuyện là khách hàng của mình liền nhiệt tình kéo cho Tân cái ghế nhựa rồi cười nói:

- Thì cậu cũng thấy đó, giờ có mấy người quan tâm mua mấy thứ bánh kẹo này đâu. Nhưng công sức mạo hiểm sưu tầm của đội nhóm thằng con mang về, không bán không được.

Cho tay lại gần bếp củi hơ cho đỡ buốt, hắn quét mắt một vòng nhìn quanh túp lều đơn sơ, ngoài cái sạp đơn làm giường, vài bộ quần áo rét treo bên cạnh, cùng một ít dụng cụ thì không còn gì khác của ông bác rồi tiếp chuyện:

- Vậy con bác đã gia nhập quân đội chưa?

- Nó chưa! Nó nói là không thích sự gò bó trong quân ngũ nên chỉ tham một khóa huấn luyện bắt buộc liền cùng vài thanh niên khác rủ nhau thành lập một nhóm nhỏ nhặt nhạnh những thứ còn dùng được ở khu vực sát biên giới “Khu an toàn”. Nó cứng đầu lắm, bác bảo nó vào quân ngũ cho nên người mà không nghe...Khụ... Khụ... – Lâu không có người trò truyện, ông bác bất giác nói ra lời trong lòng. Có lẽ bực tức đứa con làm ông bác động chạm đến bệnh tình nên nói được một nửa thì ho lên dữ dội.

Vội đưa tay vuốt lưng giúp ông bác đỡ ho, hắn quan tâm hỏi:

- Bác không sao chứ?

Ho thêm vài tiếng nữa, ông bác cầm cốc nước nóng lên thổi hơi uống vào. Thoải mái hơn hẳn, ông bác vẫy tay đáp lời ra hiệu mình không sao:

- Không việc gì đâu cháu... Bệnh cũ hen suyễn ấy mà...

Rót cho Tân một cốc nước sôi nóng hổi, thả vào vài sợi chè khô xong, ông bác cất tiếng hỏi:

- Cháu mua bánh kẹo để làm quà tặng cho đứa nhỏ à?

Tiếp nhận cốc nước, hắn cảm giác mình như trở lại khoảng thời gian làm công nhân chạy theo công trình. Sự mộc mạc giản đơn làm ấm lên tấm lòng, hắn thấy không khí bỗng không còn quá rét lạnh nữa. Hơi ngạc nhiên vì ông bác biết mình mua quà tặng cho đối tượng là cháu nhỏ, hắn hỏi lại:

- Sao bác lại biết cháu mua quà cho đứa nhỏ?

- Ha ha... Thì ngoài mấy đứa nhỏ thích kẹo ngọt ra còn mấy ai lãng phí vào thứ này nữa. Ăn chưa được vài phút là đã thấy đói bụng rồi. – Uống thêm một ngụm nước chè quý giá, ông bác cưới đáp.

Nghe ông bác nói, Tân cũng hé miệng cười rồi nhấp ngụm nước chè. Vị vẫn đắng chát như vậy, trước kia hắn không thích thứ này mà giờ cảm giác uống ngon thế. Nhìn ông bác lôi ra từ túi ni-lon gói kĩ, không cần hỏi hắn cũng biết được chè rất khó kiếm. Bỏ ra chiêu đãi thế này cho thấy ông bác phải quý hắn lắm đây.

Vừa trò truyện vừa thưởng thức cốc chè được hơn năm phút thì ở đằng kia, Huyền Linh cất tiếng gọi hắn:

- Anh Tân! Bọn em chọn mua xong rồi, anh bảo ông bác ra tính tiền giúp với.

- Được!

Đáp lời xong, Tân chào ông bác đợi cả bọn thanh toán xong liền rời khỏi quầy hàng tiến sâu hơn vào trong chợ. Vượt qua vài quầy hàng bán thực phẩm khô, đến khu vực tiếp theo, cả bọn bắt đầu thấy lượng người đi lại đông hơn. Mọi người tập trung nhiều vào những cửa hàng mà trên quầy bày bán những thứ vũ khí tự chế và dụng cụ sinh tồn. Tò mò, hắn cùng cả bọn xúm lại xem xét. Nghiên cứu một chút, hắn thấy có khá nhiều thứ hay ho như súng bắn đinh tùy biến từ máy nén hơi mini, nỏ bắn tên nhỏ, dao, mã tấu, dùi cui điện... Những thứ này có vẻ hay, nhưng hắn thấy không cần thiết với mình nên không mua. Không giống như nhóm của hắn, những người xung quanh mua vũ khí rất nhiều. Ngoài mua bán, họ còn mang đồ của mình đến sửa chữa nữa. Những cửa hàng bán vũ khí này có quy mô bên trong khá lớn, ngó đầu vào xem hắn còn thấy có cả máy tiện, máy mài rồi dụng cụ hàn.

Đoạn đường có những cửa hàng vũ khí này còn xen kẽ cả những cửa hàng bán quần áo. Bày bán ở đây không phải là những loại quần áo thời trang bình thường mà là những loại có vẻ ngoài xấu, nhưng vật liệu tốt rộng rãi, không thấm nước và giữ nhiệt. Mẫy chỗ này lượng người tìm tòi mua sắm cũng rất đông, họ đa số đi theo đội ngũ chứ rất ít cá nhân đơn lẻ. Ngắm nghía một lúc, đi dạo hết khu vực vũ khí và trang phục, thấy không còn gì hay cả bọn lại kéo nhau tới nơi khác.

Vào sâu hơn một chút tới vùng trung tâm, cả bọn tới nơi có đài phun nước lớn đã ngừng hoạt động, xung quanh xếp rất nhiều bức tượng ghế ghỗ. Tới chỗ này đã gần cuối khu chợ, bởi ở đây Tân không thấy còn mấy cửa hàng nữa mà chỉ có một hai nơi nhỏ bán đồ ăn vặt. Chủ cửa hàng bán đồ ăn rất đơn giản là một chút bánh ngô, bánh khoai, ngoài ra thì không còn gì nữa. Lượng người đi lại gần đây rất ít, đa số là những cặp đôi, dù trời mưa lạnh, nhưng vẫn ngồi tựa vai trên ghế nhìn rất hạnh phúc. Đúng là dù hoàn cảnh có khốc liệt đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn cản được tình yêu chớm nở.

Không hứng thú về nơi này lắm, hắn định lên tiếng kêu mọi người rời đi thì bị mấy cô gái kéo vào quầy ăn vặt. Góp tiền, cả bọn mỗi người mua một cái bánh do giá khá đắt rồi tới một cái ghế gần đó cạnh ngọn đèn chùm kiểu châu âu. Lấy tay áo lau qua một chút, cả đám lấy đồ ra cùng nhau ngồi ăn. Hùng đưa cho mấy cô gái vài lon nước ngọt vừa mua rồi cùng hắn mở bia uống. Không thoát khỏi sự nhiệt tình của cậu em, hắn bất đắc dĩ phải chạm lon và ăn bánh khoai. Bia khá đắng, uống không ngon lắm do bị va đập mạnh, nhưng hắn vẫn cố uống hết. Tới chỗ có nhiều thức ăn, con Lu liền bộc lộ bản chất ăn hàng thực sự của nó. Hết nịnh nọt An Nhiên, Thương và ba cô gái cùng hắn, nó còn không có liêm sỉ khi bán manh xu nịnh cả Hùng. Hành động của con Lu khiến cả bọn cất tiếng cười liên tục. Từ khi tận thế diễn ra, những giây phút nhẹ nhàng thế này có lẽ sẽ rất hiếm khi xảy ra nên ai cũng cố gắng tận hưởng nó. (Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa tại Fanpage đảo 13)

Ăn đủ đồ ăn vặt xong, cả bọn tiếp tục đi vòng vèo khám phá từng ngóc ngách trong khu chợ ngắm nghía vật phẩm và dòng người. Nhưng quy mô khu chợ khá nhỏ, chỗ bán đồ ăn vặt đã gần như là điểm cuối nên rất nhanh cả bọn không còn nơi nào để khám phá nữa.

Đi đến hết chợ, tuy cả bọn chưa được thỏa mãn, nhưng thời gian đã hơn bảy giờ, khá muộn nên Tân đề nghị kết thúc. Không ai phản đối, cả đám mang túi quà đến khu ký túc xá trường giáo dưỡng để thăm Thu Trang, Kim Ngân và Uyên Nhi. Nói chuyện với bác gái quản lý ký túc xong, cả bọn được phép đến phòng các cô bé chơi, nhưng phải ra về trước lúc tám giờ. Đồng ý với bác gái, cả bọn nhanh chóng tới phòng ba cô bé. Bước vào trong, Tân ngạc nhiên khi thấy tất cả các cô bé người trong phòng đang nô đùa với nhau rất là vui nhộn. Xem ra, ba cô bé đãnhập bọn rất tốt giúp hắn bớt lo đi nhiều. Ngoài ba cô bé thì trong phòng còn bảy người nữa, tất cả chạc tuổi nhau nên mấy người có thể kết bạn được nhanh chóng cũng là điều dễ hiểu. Rồi dưới ánh mắt cảm động, hắn tặng cả ba một túi quà đầy ắp bánh kẹo lớn. Kêu ba cô bé chia kẹo cho các bạn cùng phòng xong, cả bọn ngồi lại chơi một lúc rồi ra về.

Trở lại khu chung cư, Trâm và Hà quyết định buổi tối sẽ ngủ lại ở phòng Huyền Linh và hai cô bé. Thấy thế Hùng cũng bắt chước muốn ở cùng phòng với Tân, nhưng bị hắn nhanh chóng ngăn cản. Hai người đàn ông với nhau ngủ cùng giường còn ra cái thể thống gì. Nghĩ như vậy, hắn tống cổ Hùng ra khỏi phòng mặc kệ ánh mắt u oán của cậu ta.

Cả buổi chiều vận động ra mồ hôi khá khó chịu, Tân quyết định tắm rửa kĩ càng trước khi đi ngủ. Không có nước nóng, hắn phải cắn răng tắm nước lạnh. Để tăng sức chịu đựng cho bản thân, hắn kéo con Lu bắt nó phải tắm cùng với mình.

Một lát sau, tắm xong, lau khô đầu tóc Tân cùng với con Lu lên giường, rồi rất nhanh thì cả hai chìm vào giấc ngủ.

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.