Manh Thê Khó Dỗ Thủ Tịch Cưng Chiều Vợ Ngọt Ngào

Chương 72: Chương 72: Ý Ý phản kích




Cùng một nghành với cô, là lão yêu bà bắt cô đi mua cà phê, lần trước bị Nam Cảnh Thâm bắt uống hơn mười ly cà phê.

Sau Ý Ý có hỏi qua tên của cô ta, giống như kêu Annie gì đấy, đáng tiếc cô không có cơ hội nói chuyện, từng có vài lần, Ý Ý tốt tính tiếp cận cô ta, muốn cùng cô ta giải thích thuận tiện làm dịu đi quan hệ, dù sao cùng ở chung nghành, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, chính là người ta căn bản là không chịu tiếp cô, vừa nhìn thấy cô, cô ta trông cứ như thâm thù đại hận cô vậy. Cô cảm thấy rằng mình nợ cô ta rất nhiều tiền.

Ý Ý cũng sẽ không mặt lạnh mặt nóng với người ta.

Chính là không nghĩ tới, vụ cà phê sự kia, lại bị Annie mang thù đến bây giờ, còn lôi kéo đồng nghiệp khác trong công ty, ngay tại chỗ cô nói bậy, loại hành vi này, quả thực đáng xấu hổ.

Vừa thấy tầm mắt của Ý Ý, một vài vị câm miệng, che dấu uống rượu, ánh mắt cũng hướng đi nơi khác.

Duy chỉ có Annie, chủ động chống lại tầm mắt, khiêu khích nói:

- Nhìn cái gì.

Ý Ý giơ lên bánh bích quy trong tay.

- Cô là nói loại này sao, tôi cảm thấy ăn rất ngon, thơm thơm giòn giòn, còn rất xốp, cô có muốn nếm thử không?

Annie ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới câu mở miệng đầu tiên Ý Ý nói cư nhiên là vậy.

Ai muốn cùng cô ta ngay tại nơi cao cấp này bình luận bánh bích quy ăn có ngon hay không.

Cô ta tự nhiên càng hèn mọn, khóe miệng kéo đến lổ tai.

Ý Ý vỗ vỗ tay, nâng váy, bước ra khỏi cái bàn. Mọi người đều nghĩ cô định rời đi, nhưng cô lại đi thẳng vào đây, cuối cùng dừng lại trước nhóm phụ nữ.

- Các người vừa rồi đang nói đến tôi đi, cảm thấy tôi ăn mặc không đúng ở chỗ nào sao?

Mấy người phụ nữ quả thực cảm thấy hoài nghi, họ nhìn nhau, rồi nhìn cô, cười nhạo nói:

- Tôi không nhìn lầm đi, sao lại có người phụ nữ da mặt dày như vậy.

- Nếu nghe thấy chúng tôi đang nói cô, còn dám tới, sao lại không biết xấu hổ như vậy.

Một tiếng khó nghe trong lời nói, không thể nói là thiệt nhiều hay ít, Ý Ý cũng không biến sắc, cúi đầu, nhấc lên váy nhìn nhìn, bĩu môi.

- Tôi không cảm thấy khó coi nha, cái lễ phục màu xám này, từ thắt lưng chính là kiểu dáng bánh ngọt, loại này kén chọn dáng người, nếu trên người hơi có chút thịt, trông sẽ rất mập. Đây hình như là mẫu Cucci đầu xuân, ngôi sao nữ kêu Lâm Duẫn, ở lễ trao giải có mặc qua nha.

- Giá cả sao, ngô......

Ý Ý nắm cằm, buồn rầu nghĩ nghĩ.

- Giống như hơn ba trăm vạn đi.

Nói xong, lập tức vang lên tiếng hút khí, mấy người phụ nữ trố mắt nhìn nhau.

- Còn có cái vòng cổ này.

Vòng cổ Ý Ý đeo có chút dài. Mặt dây chuyền được giấu một nửa sau cổ áo. Cô lấy nó ra, se se ở đầu ngón tay. Cô cố tình uốn cong nó, đem nó để trước mặt họ

- Đây là nhãn hiệu gì tôi quên rồi, hình như là một tên tuổi lớn trên quốc tế, đây là của khuê mật của tôi, không phải cô ấy mua, mà bố cậu ấy là nhà đầu tư của thương hiệu này, vòng cổ này là được người ta tặng, trên thế giới chỉ có 2 cái. Một cái khác được đặt trong hộp thủy tinh của cửa hàng, được dùng để trưng bày không để bán, một số người trả giá với bạn tôi 7 trăm vạn, cô ấy cũng không chịu bán.

Lời này vừa dứt, tiếng hút không khí càng rõ ràng.

Nụ cười trên mặt Annie nứt toát, khóe miệng cương cứng, làm sao cũng cười không được, lại vẫn mạnh miệng cười nhạo nói:

- Có cái gì đắc ý, cũng không phải đồ của cô.

- Chính là khuê mật tôi tặng tôi nha, còn có cái váy cũng tặng tôi.

Ý Ý cau mày, khe khẽ thở dài.

- Tôi đem một ngàn vạn mặc ở trên người, nơm nớp lo sợ, chỉ sợ bị cướp mất, cô ngẫm lại đi, lấy tiền lương của chúng ta, cho dù làm cả đời cũng mặc không được xa xỉ phẩm, càng không thể mặc thử, ngẫm lại thật bi ai.

Cô là cố ý.

Cố ý nói những lời này, làm cho mấy người phụ nữ mồm miệng này khó xử.

Ở đây người nghe, đều là một hàng lão nhân nhiều năm, đã sớm luyện mắt nhìn tai nghe, nếu còn nghe không hiểu ý cô thì thật châm chọc, ngu xuẩn.

Nhưng mà, Ý Ý căn bản không để các cô có cơ hội, lại liên tiếp ra chiêu.

- Còn có a, các vị tỷ tỷ biết không, vì cái gì tôi trang điểm trang nhã, trên tay còn không có trang sức, bởi vì tôi không nghĩ đem chính mình ăn mặc xinh đẹp, giống mấy con gà được vẽ bằng nhiều màu, lúc nào cũng trưng ra chính mình, làm cho người ta nghĩ cách mua chúng.

- Tiêu Ý Ý, nói chuyện với cô sao lại thối như vậy, miệng của bạn không dài à!

Annie hoàn toàn phẫn nộ rồi, một ly rượu hất vào người cô.

Ý Ý né ra sau một chút, không kịp né, ngực dính rượu vang, lan ra một mảng lớn, phi thường đột ngột.

Cô không tức giận, ngược lại khẽ cười nói:

- Gấp cái gì nha, hiện tại cảm thấy miệng tôi thối, vừa rồi lúc các người vây quanh nói tôi, sao không cảm thấy miệng mình cũng ti tiện như vậy?

- Cô......

- Tôi cái gì, tôi là vừa mới vào công ty thực tập, tôn trọng các vị là tiền bối, nhưng tốt xấu mời các người phải có bộ dáng tiền bối, muốn ra oai phủ đầu tôi sao? Không đạo lý bị các người khi dễ, tôi còn nén giận, cái này gọi là ăn miếng trả miếng, các vị tỷ tỷ, niệm tình tôi mới là đứa trẻ mới tốt nghiệp đại học, tha thứ cho tôi nhé.

- Quả thực, nói chuyện với cô......

- Đúng rồi, cái váy này, tôi sẽ gửi cho cô hóa đơn và thư luật sư vào ngày mai, chúng ta sẽ đàm phán chuyện bồi thường.

Thái độ cường ngạnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn không lưu cho người ta đường sống.

Annie hoàn toàn thay đổi sắc mặt, mặt trắng bệch, vừa nghe nói phải bồi thường cái váy giá trên trời, cô ta không tự giác run lên, vài vị hảo tỷ muội thừa dịp còn chưa đụng tới mình đều chật vật rời đi.

- Ba ba ba ——-

Không nhẹ không nặng, tiếng vỗ ta từ xa xa chậm rãi tới gần.

Ý Ý xoay người, mắt nhìn một nửa, đầu tiên nhìn thấy đôi giày da, nhìn lên, là tây trang tinh tế, áo khoác màu be, hoa văn cà vạt đầy màu sắc, khuôn mặt Nam Vân hường ngày diêm dúa lẳng lơ, nay tăng thêm vài phần tà khí.

Giờ phút này hắn ôm lấy môi, tầm mắt từ chỗ cao nhìn xuống, ngang với trán Ý Ý, chế nhạo nói:

- Tính cách em thật sự là thay đổi không ít, trước đây ôn dịu ngoan thuận, anh chưa bao giờ thấy em giận dữ như vậy.

- Đó là bởi vì anh không có phát hiện ra.

- Nga?

Hắn dương cao giọng, trong mắt dần hiện ra hứng thú.

- Em oán giận anh trước kia không có hiểu em?

Ý Ý cười cười, mặt mày nhạt nhẽo, cố tình trời sinh cô có khuôn mặt nhuyễn manh nhỏ nhắn, loại biểu tình lạnh lùng không thích hợp với cô, nhưng nó cũng có vẻ như cô không thích những người trước mắt.

- Không phải, may mắn anh không quá hiểu tôi, nếu không, anh còn có thể theo tôi nói chuyện yêu nhau mấy năm đó sao.

Thật không?

Không hẳn!

Hiện giờ Ý Ý, cô trừ một mặt dịu ngoan, bộ dáng giận dỗi này, càng làm cho hắn cảm thấy chân thật.

Cũng càng...... làm cho tâm khó nhịn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.