Mai Trắng Trong Tuyết

Chương 72: Chương 72: Quân cơ




Tại quân doanh.

Quân lính đang tập luyện vô cùng nghiêm túc, hàng hàng lớp lớp, mỗi động tác đều ngay ngắn. đồng loạt khiến người lần đầu tiên nhìn thấy sẽ có cảm giác choáng ngợp trước khí thế ngút trời này. Đó chính là quân doanh của Dương Thiên Vũ. Cao thắng – phó tướng của hắn đang điều khiển quân lính diễn tập, còn Dương Thiên Vũ ngồi trên đài cao, thân mặc giáp sắt, tay cầm giáo dài, hàng lông mày kiếm hơi chau lại, nhìn vô cùng uy nghiêm. Thời tiết đang tốt dần lên, việc hành quân, đánh trận cũng thuận lợi không ít. Nhưng thuận lợi cho ta cũng đồng nghĩa sẽ thuận lợi cho địch. Chính vì vậy hắn đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên thế nào?

Lúc mới giao chiến với quân Thiên Tước, dù đã đoán được kẻ đứng đằng sau những chuyện này là ai, nhưng khi nhìn thấy người đó, hắn vẫn không tránh được cảm giác bất ngờ. Có lẽ sâu thẳm trong tâm khảm hắn vẫn không muốn phải một lần nữa nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn, máu chảy đầu rơi. Hoàng cung là gì? Hoàng vị là gì? Một gia đình trong hoàng tộc không đơn thuần là gia đình nữa. Ngoài là phụ tử, phu thê, huynh đệ, bọn họ còn là quân thần, còn có ngôi vị chí tôn chắn ở giữa. Chính vì thế mới có cảnh tương tàn hết lần này đến lần khác như thế này.

Hắn vẫn nhớ rõ từng chi tiết trong trận chiến đầu tiên trực tiếp đối mặt với Dương Thiên Khanh khi đến đây. Dương Thiên Khanh đứng bên chiến tuyến kẻ thù, hắn mặc giáp đen, khuôn mặt thêm mấy phần trưởng thành, kiên quyết. Nhìn vẻ mặt hận không thể xẻ thịt lột da Dương Thiên Vũ của Dương Thiên Khanh, Dương Thiên Vũ biết, bọn họ đã không còn quan hệ ruột thịt từ lâu rồi, thậm chí bây giờ đã trở thành những kẻ thù không đội trời chung.

Lúc ấy, Dương Thiên Khanh đã nói rằng, hắn muốn đòi lại giang sơn vốn thuộc về hắn. Gần ba năm nay cho Dương Thiên Cảnh ngồi nhờ như vậy là đủ rồi. Nhìn dáng điệu điên cuồng của Dương Thiên Khanh, Dương Thiên Vũ siết chặt chuôi kiếm trong tay. Vì một ngôi vị, giang sơn hai lần phải tắm máu tanh mưa máu, có đáng không?

Dù đã trải qua mấy năm lăn lộn bên ngoài, nhưng tính tình Dương Thiên Khanh hình như không có gì thay đổi, vẫn cái kiểu hấp tấp, nóng vội đó. Trận chiến đó, Dương Thiên Vũ đã khiến hắn phải lui binh trong ê chề, nhục nhã. Nhưng Dương Thiên Vũ biết, chỉ một trận thắng nho nhỏ thì không thể lơ là cảnh giác. Hắn cũng biết, bên phía Thiên Tước có rất nhiều tướng tài, Dương Thiên Khanh chẳng qua chỉ là quân cờ, là con tốt thí trong tay bọn họ mà thôi.

Chính bởi trầm tĩnh, cẩn trọng, không tỏ ra khinh địch, nhưng cũng đủ khôn ngoan, quyết liệt, mười bảy ngày qua, trải qua hai trận chiến lớn và mười bốn trận nhỏ lẻ, Dương Thiên Vũ đã thống lĩnh quân Huyền Vũ bẻ gãy thế tấn công như vũ bão của Thiên Tước, lấy lại được châu Thanh Lục, đồng thời những chiến thắng liên tiếp này cũng cổ vũ sĩ khí trong quân đội lên cao hơn bao giờ hết. Từng đoàn lương thực, nhu yếu phẩm cung cấp ra chiến trường, trong đó có phần không nhỏ do nhân dân góp sức chính là nguồn động viên lớn nhất cho các chiến sĩ chiến đấu để bảo vệ đất nước.

Trước đó phía Thiên Tước thế quân như nước, có thể nhanh chóng chiếm được sáu châu của Huyền Vũ nên bọn chúng có phần ỷ thắng sinh kiêu, vì vậy Dương Thiên Vũ mới nhanh chóng đập tan được bọn chúng, giành về một châu. Nhưng những thất bại đó giống như gáo nước lạnh giội thẳng vào khí thế bừng bừng của bọn chúng, sẽ khiến chúng đề cao phòng bị, và cũng sẽ tỉnh táo hơn khi ra đối sách. Chính vì vậy, Dương Thiên Vũ càng lo âu cho bước tiếp theo.

Châu Thanh Lục tiếp giáp với Nhan Đàm nên quân Thiên Tước đang dồn sức phòng vệ ở phía bắc Nhan Đàm. Nơi đây địa thế núi non trùng điệp. Muốn từ Thanh Lục đi đến Thiên Tước chỉ có con đường đi qua Thung Nhai. Nơi này là một thung lũng đi xuyên qua những dãy núi trùng điệp, cây cối um tùm, là nơi dễ thủ khó công, rất thuận tiện cho kẻ địch ẩn thân mai phục. Nếu hành quân qua đây, chắc chắn lành ít dữ nhiều. Nhưng kẻ địch đang cố thủ bên phía Nhan Đàm, nếu không tấn công thì chính là dâng năm châu kia cho bọn chúng.

Sau động tác cờ hiệu của Cao Thắng, tất cả binh sĩ lập tức theo hàng lối đi về phía lều trại của mình. Lúc này Cao Thắng mới đi về phía Dương Thiên Vũ, khom người.

– Vương gia, đã tập luyện xong.

Dương Thiên Vũ khẽ gật đầu.

– Ngươi đi thông báo cho Lưu Hiểu, Hàn Xuân Lĩnh, Tần Minh Hạo và Lương Đổng Thanh đến doanh trại của ta. Cả ngươi nữa.

– Vâng.

Cao Thắng đáp một tiếng rồi lập tức rời đi. Dương Thiên Vũ cũng quay trở về trại của mình. Trại của hắn được bố trí ở trung tâm, có một vòng các trại xung quanh che chắn, bảo vệ. Bên trong trại được ngăn làm hai phòng, một phòng ngoài để bàn việc quân cơ, còn phía trong, sau tấm rèm màu lục là chỗ để hắn nghỉ ngơi.

Dương Thiên Vũ đứng bên tấm bản đồ bằng da to lớn căng ngang trại, trên người vẫn là áo giáp sắt khiến hắn trông giống một pho tượng lạnh lẽo, oai nghiêm. Hắn đứng như thế, nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ hồi lâu, mọi người đến đông đủ một lúc rồi hắn mới quay người, ra dấu cho tất cả ngồi xuống.

– Hiện giờ theo tình báo bên ta, quân Thiên Tước đang dồn lực lượng mai phục ở Thung Nhai. Mọi người thấy chúng ta nên thế nào?

Mặc dù câu hỏi nhẹ nhàng nhưng giọng hắn lạnh lẽo như băng khiến tất cả đều có chút căng thẳng. Mấy ngày hôm nay bọn họ cũng đã vắt óc suy nghĩ nhưng tạm thời vẫn chưa có kế hoạch gì chu toàn.

Một lúc lâu sau, Cao Thắng lên tiếng.

– Theo thuộc hạ thấy, hiện giờ quân Thiên Tước đang bảo vệ chặt chẽ phía Thung Nhai, nhưng mặt Ô Viễn lại lơ là.

Dương Thiên Vũ không đáp. Thanh Lục tiếp giáp với Nhan Đàm, nhưng Nhan Đàm lại tiếp giáp Ô Viễn. Nhan Đàm và Ô Viễn có chung điểm giao với Thùy Châu về phía tây. Mấy châu này đều đang bị Thiên Tước chiếm đóng. Dương Thiên Vũ cũng đang nghĩ đến việc sẽ vòng qua Thảo Xuyên và Đan Châu để đến Ô Viễn, dù sao nơi này kẻ địch đang lơi lỏng, không hề đề phòng. Lưu Hiểu lên tiếng.

– Nếu muốn đến Ô Viễn chúng ta buộc phải đi đường vòng, như thế sẽ hao tổn sức lực binh sĩ. Chưa kể di chuyển quãng đường xa thế, nếu kẻ thù nắm được thông tin, thời gian bọn chúng điều động binh đến chắn ở Ô Viễn chắc chắn nhanh hơn chúng ta nhiều.

Mọi người lập tức bàn tán về kế hoạch Cao Thắng đưa ra, chỉ riêng Dương Thiên Vũ vẫn không nói gì.

– Chúng ta có thể điều một đội đánh nghi binh ở Thung Nhai, như vậy sẽ thu hút sự chú ý của kẻ địch. Còn về phía Ô Viễn, sẽ phải chọn những khinh kỵ binh dùng thời gian ngắn nhất, thần tốc tiến đánh Ô Viễn, như vậy có thể chiếm được thế bất ngờ. – Cao Thắng nói.

Mặc dù phương án Cao Thắng đưa ra xem chừng rất khả thi nhưng còn nhiều sơ sót, mọi người vẫn chỉ có thể bàn tán, chưa ngã ngũ được cách giải quyết cho tình hình nan giải hiện giờ. Đợi mọi người bàn tán một hồi, cuối cùng Dương Thiên Vũ mới chậm rãi lên tiếng.

– Tri châu Thảo Xuyên và Đan Châu đều là trung thần, có thể tin tưởng được.

Mọi người đều im lặng suy ngẫm về câu nói này của Dương Thiên Vũ. Một lúc sau, Cao Thắng nói.

– Vậy, theo ý vương gia, chúng ta sẽ mượn sức ở Thảo Xuyên và Đan Châu?

Dương Thiên Vũ gật đầu.

– Ta đã cho người hỏa tốc mang mật thư đến cho tri châu của hai châu này, bọn họ sẽ chọn ra một đội binh lính tinh nhuệ nhất giúp sức chúng ta. – Hắn chỉ vào bản đồ. – Thiên Tước đang ra sức bố quân ở Thung Nhai, nghĩ rằng có thể cắt đứt đường tiến của ta. Vậy chúng ta sẽ cho bọn chúng một cơ hội tiếp tục nghĩ như vậy. Hàn Xuân Lĩnh, hai ngày sau ngươi đem theo năm nghìn binh mã tiến vào Thung Nhai, dò đường là chính, nếu gặp dấu hiệu gì không tốt lập tức rút lui, bảo toàn quân sĩ. Nhưng phải khiến bọn chúng tin rằng ta đang dò đường để công phá Thung Nhai, hiểu chứ?

– Vâng, thưa vương gia. – Hàn Xuân Lĩnh lập tức nhận lệnh.

– Cao Thắng, ngươi dẫn theo hai vạn khinh kỵ binh tinh nhuệ nhất đi vòng qua Thảo Xuyên và Đan Châu, phải nhớ, hành quân lấy thần tốc làm đầu. Qua hai châu này sẽ có người trợ giúp ngươi. Tối đa bảy ngày phải đến được cổng thành Ô Viễn. Đánh nhanh thắng nhanh để địch không kịp điều quân từ nơi khác tới.

– Vâng, vương gia. – Cao Thắng hô lớn.

– Lưu Hiểu, Tần Minh Hạo, mỗi người dẫn hai nghìn quân tạo thành gọng kìm trái – phải hỗ trợ Hàn Xuân Lĩnh. Ba cánh quân của các ngươi phải đánh thế nào để địch không nghi ngờ, kéo dài thời gian cho Cao Thắng kịp tới Ô Viễn.

Hai người này lập tức nhận lệnh.

– Lương Đổng Thanh, ngươi lập tức cho người bện hình nhân bằng rơm đặt trong các trại trống, sắp xếp lều bạt, bếp ăn như thường, bố trí để nếu có do thám của địch cũng sẽ không phát hiện có sự thay đổi quân số trong doanh trại.

– Vâng, vương gia.

– Sau khi Cao Thắng chiếm được Ô Nhai phải lập tức đánh thẳng vào Nhan Đàm, quân ta sườn bên này cũng phối hợp tấn công, trái phải phối hợp bóp nát quân Thiên Tước tại Nhan Đàm.

Tất cả đồng thanh dạ ran. Hóa ra Dương Thiên Vũ đã có đối sách chu toàn hết cả, chỉ là hắn muốn xem phương pháp của mọi người ra sao mà thôi.

Sau khi tất cả đã lui đi rồi, chỉ còn lại một mình Dương Thiên Vũ ngồi trong doanh trướng, hắn chăm chú nhìn bản đồ, suy ngẫm thêm các tình huống phát sinh và cách ứng đối. Trời đang ngả về chiều, trong trướng mới chỉ thắp một cây nến. Ánh sáng chập chờn chỉ soi tỏ nửa khuôn mặt anh tuấn nghiêng nghiêng. Khi việc quân tình cơ bản đã giải quyết ổn thỏa, trong lòng hắn lại nặng trĩu một bóng hình. Nàng ít khi viết thư cho hắn, nếu viết cũng chỉ vài dòng rằng ở nhà bình an, nàng ổn. Nhưng trong thư Hắc Mã báo cáo tình hình ở kinh thành và vương phủ cũng nhắc đến đôi dòng rằng vương phi có vẻ nhớ mong vương gia nên gầy đi trông thấy, cũng thường nhốt mình trong thư phòng, ít ra ngoài, mong vương gia sớm khải hoàn trở về.

Hắn nhìn tờ giấy trắng bày trước mặt. Đúng vậy, hắn đang rất cố gắng giành lại giang sơn Thiên Tước, giành lại cuộc sống bình yên cho ngàn vạn bá tính, cũng là giành lại thời gian ấm áp được ở cùng nàng! Hắn chậm rãi chấm bút vào nghiên, nét chữ phóng khoáng, tiêu dật dần hiện lên trên trang giấy trắng, dòng dòng chữ chữ là nỗi nhớ nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.