Mặc Mạch

Chương 62: Chương 62: Tương lai (02)






Có những thứ mà tuổi trẻ chẳng thể nào tránh khỏi, hoặc là trưởng thành, hoặc là chia ly.

Tin tức An Cẩm Thành sắp sửa ra nước ngoài về sau cả lớp gần như ai cũng biết, Lâm Mộ cũng không thấy bất ngờ gì cho lắm, cơ mà lúc nói chuyện với Lâm Triều vẫn kềm không được tò mò hỏi:【Hai người tới đâu rồi?】

Lâm Triều khó hiểu:【Tới đâu là tới đâu?】

Lâm Mộ cảm giác bà chị mình thiệt là giả vờ giả vịt:【Còn bày đặt giả bộ, tính yêu xa hẻ?】

Lâm Triều ngó thằng em mình tựa như đang nhìn một thằng ngốc:【Yêu cái gì mà đương? Nhiệm vụ trước mắt là phải cố gắng học tập phấn đấu vì tương lai tươi đẹp, mi đã làm xong bài thi chưa?】

Lâm Mộ “…”

So với những người đã quyết định là sẽ ra nước ngoài, thi nghề hoặc là tình huống đặc biệt vốn dĩ không tính đi thi đại học, thì ngược lại mấy đứa kiểu Lâm Mộ, Tôn Hải hay Tưởng Thiên Hà vốn dĩ phải theo lề theo lối chen chúc cầu độc mộc quả là khổ không thể tả, nhất là với loại thành tích nửa vời không cao không thấp như Tôn Hải với Tưởng Thiên Hà, chắc mẩm là cả hai vị này gộp toàn bộ cố gắng nỗ lực của mười mấy năm đã sống cũng không bằng một góc bây giờ.

Mà đến cả Lâm Mộ cũng có chút lo thân không xong.

Ngoại trừ hàng ngày ngập ngụa trong biển đề, tới cuối tuần còn phải tham gia lớp chuyên, thời gian Lâm Mộ cùng Lục Nhung gặp nhau bị ép ép riết chỉ còn có hai ba tiếng sau giờ tan học chiều chủ nhật, mà thời gian ấy cũng chẳng thể xem như hai người họ hẹn hò riêng với nhau, dù sao thì Lục Nhung đi đâu cũng phải mang theo Trần Mỹ Hoa.

“Dưới cậu bây giờ chắc chuẩn bị chia ban rồi nhỉ?” Hiện tại Lâm Mộ ngoại trừ lo việc thi đại học ra, thứ duy nhất quan tâm là thành tích của Lục Nhung, “Cậu tính theo tự nhiên hay là xã hội?”

Lục Nhung nhìn đối phương một hồi, không đắn đo mấy đã đáp lời: “Chắc tự nhiên… xã hội không có thời gian để học.”

Trước lúc nghỉ đông kéo đến, nhiệt đội ngoài trời đã xuống thấp đến nỗi Lâm Mộ phải khoác áo phao ấm lên người, lúc này hai người họ đang đứng ở trạm đợi xe, Lục Nhung lấy túi chườm ấm trong cặp ra, ý bảo Lâm Mộ xoay lưng lại.

“Cậu giống Doraemon ghê á.” Lâm Mộ cảm giác được sau lưng ấm nóng lên, mặt cậu bị cái khăn choàng cổ che lại có hơn phân nửa, giọng nói cứ ồm ồm nghe nặng nề.

Lục Nhung như khẽ nở nụ cười, một tay nắm lấy Trần Mỹ Hoa, tay kia đưa đến trước mặt Lâm Mộ: “Như vậy sẽ không lạnh nữa.”

Tay của hai người họ bị giấu vào trong túi áo phao của Lâm Mộ, xung quanh có nhiều người cũng đang chờ xe đến, chẳng ai để ý tới bên này, một tay không của Lâm Mộ giơ lên kéo kéo khăn quàng cổ lại, che đi cái lỗ tai đỏ ửng của mình.

Ba người tớ nắm tay cậu, cậu kéo tay bà, im lặng đứng cạnh nhau.

Trước lúc lên xe, Lâm Mộ như có chút băn khoăn, quay đầu căn dặn: “Chọn ban cho đàng hoàng, đừng có tùy tiện đó biết không.”

Lục Nhung gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Biết rồi.”

***

Sau kỳ thi cuối học kỳ, khối 11 quả nhiên bắt đầu chia ban.

Lý Tử với Mạc Hiểu Hiểu đều quyết định vào ban xã hội, hai người cùng nhau vây quanh phiếu điểm của Lục Nhung hiến kế góp ý.

“Cậu giỏi mấy môn tự nhiên hơn nhỉ.” Lý Tử nhìn thành tích điểm thi các môn toán lý hóa của đối phương, kết luận một câu như thế, rồi lại hỏi, “Ủa mà đàn anh còn dạy kèm cho cậu không?”

Lục Nhung lắc đầu: “Cậu ấy bận lắm, không có thời gian.”

Mạc Hiểu Hiểu giật mình kinh ngạc: “Vậy cậu giỏi ghê nha, điểm mấy môn tự nhiên cũng phải top đầu lớp ấy chứ?”

Lục Nhung không có để ý tính thử hạng của mình, cậu học lệch môn hơi nghiêm trọng, việc này có lẽ bởi do cậu phải dành nhiều thời gian chăm sóc Trần Mỹ Hoa, không có quá nhiều tinh lực chú trọng vào việc học.

Bản đăng ký chia ban không cần phải nộp ngay lập tức, học sinh có thể mang về hỏi ý kiến của ba mẹ mình, thời gian để bọn họ lựa chọn kéo dài suốt cả kỳ nghỉ đông.

Mà Lục Nhung khi ấy nhét tờ giấy đăng ký kia vào tuốt dưới cặp sách, nếu không phải lúc năm mới giáo viên chủ nhiệm gọi điện đến từng gia đình hỏi thăm, sợ là tới lúc khai giảng cậu cũng chẳng nhớ tới chuyện này.

“Nếu như em không có ai để bàn bạc hỏi ý kiến, cô có thể giúp em.” Cô giáo chủ nhiệm tuy rằng trẻ tuổi nhưng rất có lòng trách nhiệm, lớp của Lục Nhung là lớp đầu tiên mà cô làm chủ nhiệm, thế nên đối với hai học sinh đặc biệt lúc nào cũng quan tâm nhiều hơn một chút.

Lục Nhung cầm điện thoại, vẻ mặt có hơi khó xử, lông mày khẽ cau lại, Trần Mỹ Hoa ở bên cạnh cứ quấy rối không ngừng, lúc thì ấn vào nút loa ngoài, được một lát lại bấm tắt, sau đó bô lô ba la kề miệng lại gần muốn nói chuyện vào ống nghe.

Lục Nhung nhỏ giọng nói: “Mỹ Mỹ đừng quậy nữa, cô giáo đang gọi đó.”

Trần Mỹ Hoa bĩu môi: “Cô giáo là ai? Mau mau cúp đi.”

“…” Cô chủ nhiệm bên kia cũng nghe thấy, có hơi xấu hổ nói, “Bà em cũng ở cạnh sao?”

Ngữ điệu của Lục Nhung tràn ngập bất đắc dĩ: “Vâng.”

Cô chủ nhiệm lập tức nói: “Vậy để cô đến thăm nhà em nhé, chúng ta gặp mặt nhau nói về việc này.”

Lục Nhung lập tức từ chối: “Thôi khỏi ạ.”

Cô chủ nhiệm: “?”

Lục Nhung trầm mặc một lát, tựa hồ cuối cùng quyết định dứt khoát, nhẹ giọng nói vào điện thoại: “Năm sau em không tính đi học nữa.”

Cô chủ nhiệm giống như không tin vào tai mình: “Em nói gì?”

Tiếng nói của Lục Nhung truyền qua điện thoại, giống như khói hư vô, mỏng manh mà mờ ảo, tựa như áng mây lượn lờ trên đỉnh núi: “Em tính sẽ thôi học.” Nam sinh thấp giọng nói: “Em xin lỗi cô.”

***

Tết năm nay Lâm Mộ bị Giang Uyển bắt phải ở nhà để tiếp khách, lúc này đang cúi đầu nhắn tin trên di động, Lâm Triều ngồi bên cạnh dùng mông suy nghĩ cũng biết thằng em mình đang nhắn tin với ai.

【Tiểu Lộc cũng bộn bề công chuyện, mi đừng cứ làm phiền người ta mãi thế】Chị hai ngồi bên cạnh tạt nước lạnh thằng em【Bà mợ nhìn mi mấy lần rồi đó】

Lâm Mộ quay sang nhìn, quả nhiên thấy mợ đang đăm đăm nhìn mình, hai mắt giống như cái đèn pha tỏa sáng, đáng nghi vô cùng.

“Mộ Mộ có bạn gái rồi đó hả?” Người nhà họ Lâm rất khai sáng, cơ hồ không ai có cái tư tưởng cấm không cho con cháu yêu sớm, Lâm Mộ nhớ lúc mình vẫn học tiểu học đi thăm họ hàng, đều bị hỏi là có thích nhỏ nào ở trường hay không.

Khóe miệng Lâm Mộ hơi giật giật, thích nhỏ nào thì không có, cơ mà yêu một đàn em đẹp trai đến muốn chớt thì có đó.

Cơ mà lời này bây giờ chưa thể nói ra, chỉ ậm ừ có lệ mấy câu, cuối cùng mới lừa dối cho qua chuyện.

Trong lòng thiếu niên có chút ấm ức không phục, quay sang ra dấu với Lâm Triều【Sao không ai hỏi chị hết vậy?】

Vẻ mặt của Lâm Triều lạnh lùng đầy kiêu ngạo:【Chị đây là tuyển thủ cờ vây nổi tiếng thế giới, ai cũng tự hiểu lũ phàm phu ngoài kia không xứng với chị cưng à.】

Lâm Mộ “…”

Lâm Triều【Rốt cuộc mi nói với Tiểu Lộc cái gì mà nói lắm thế?】

Tên của Lục Nhung hơi khó ra dấu thủ ngữ, cho nên bình thường hai chị em họ đều quen dùng chữ “Lộc” để thay thế, rồi lúc mặt đối mặt nhau ra dấu nhìn cứ giống hai kẻ đang “say oh yeah” với nhau kiểu gì…

Lâm Mộ “nói”:【Đang bàn với cậu ấy chia ban như nào ấy mà.】

Lâm Triều nhìn đối phương đầy khinh bỉ:【Mi cũng chẳng phải má đẻ người ta, lo nhiều vậy để làm gì?】

Lâm Mộ không thể giải thích rõ ràng nơi đây có một “câu chuyện tình yêu lãng mạn đẹp toẹt dời”, chỉ có thể xua xua tay, bày đặt điệu bộ “nói”:【Bà không hiểu đâu.】

***

Lục Nhung trả lời tin nhắn Lâm Mộ xong, rồi trở lại ngồi vào bàn ăn trong phòng khách, Trần Mỹ Hoa đang ăn cơm bát bửu, tò mò nhìn về phía người đối diện.

Nói thật thì cô chủ nhiệm cũng không muốn ngay đêm giao thừa đến nhà người ta quấy rầy, chỉ là mấy câu “tính thôi học” của Lục Nhung trước đó thật sự gây sốc quá sức, cô chỉ phải đến đây ghé thăm một chuyến.

“Trò Lục, em nên suy nghĩ kỹ lại đi, đừng quyết định nhanh như vậy.” Cô chủ nhiệm gắng sức khuyên bảo, “Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, ha.”

Cấp ba không nằm trong phạm vi chín năm giáo dục bắt buộc, cũng tức là nếu Lục Nhung thật sự quyết định không đi học nữa, đúng là không ai có thể miễn cưỡng được cậu.

Trần Mỹ Hoa ăn cơm bát bửu rớt đầy cả người, Lục Nhung phải phân tâm giúp bà lau chùi, nhặt hạt rơi hạt vãi, bà nội lại với cái tay dính bẩn tính cầm bát, bị Lục Nhung ngăn lại.

Cô chủ nhiệm “…”

Lục Nhung phải mất đến năm sáu phút mới giúp Trần Mỹ Hoa lau chùi sạch sẽ, gương mặt thiếu niên có chút mệt mỏi nói: “Cô giáo, cô cũng thấy rồi đấy, bệnh của bà em càng ngày càng nghiêm trọng.” Cậu tạm dừng một lát, nói tiếp, “Xin lỗi, trước giờ vẫn luôn gây phiền phức cho cô.”

Cô chủ nhiệm hơi hơi hé miệng, có lẽ bởi vì quá mức trẻ tuổi, thế nên chẳng biết nói gì cho nên lời, chỉ có hốc mắt là ửng đỏ.

Cô hỏi: “Em học ở Khôn Kiền cảm thấy không thoải mái sao? Có phải có ai ăn hiếp em không?”

Lục Nhung lắc đầu: “Không ạ, không có gì không thoải mái cả, cũng không có ai ăn hiếp em.”

Cô chủ nhiệm: “Vậy tại sao chứ?” Cô nghĩ mãi mà không ra, chỉ biết lặp đi lặp lại hỏi “tại sao”.

Nhưng Lục Nhung từ đầu đến cuối đều không nói cho cô biết, đáp án của “tại sao” kia.

Lúc cô chủ nhiệm rời đi, ngoài trời chẳng biết tuyết đã rơi từ khi nào, Lục Nhung đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen dằng dặc, lấm tấm những mạt tuyết vụn khẽ rơi.

Trên WeChat, Lâm Mộ gửi sang cho cậu một tấm ảnh chụp hoa hải đường, phía sau kèm một câu “Năm mới vui vẻ”.

Lục Nhung cúi đầu nhìn hồi lâu, không kềm được lòng mà nở nụ cười.

“Đêm nay tớ không ra khỏi nhà được, nên không thể đạp tuyết tặng hoa.” Lâm Mộ nói, ngữ khí có vẻ rất tiếc nuối, lại gửi thêm một cái tin: “Sáng mai tớ sang tìm cậu nha.”

Lục Nhung trả lời: “Ừm.”

***

Âm thanh báo tin nhắn vang lên không ngừng, đám người Tào Trạm thay phiên nhau chúc Tết ở trong nhóm, An Cẩm Thành lúc này đã ở nước Mỹ, cũng ráng canh giờ phát lì xì cho mọi người.

Lâm Mộ lại nhắn tin riêng cho Lục Nhung: “Mau mau đi giật mấy cái đi, cầm tiền ấy sang năm mua sách giáo khoa, đề thi Khải Đông tớ có lưu lại cho cậu rồi, đợi đến khai giảng bắt đầu làm là chuẩn.”

Đối phương giống như đang nói về một việc vô cùng vui sướng, tốc độ nhắn tin rất nhanh, hết tin này đến tin khác nối đuôi nhau chạy lên: “Chọn ban tự nhiên đi, mấy môn tự nhiên của cậu rất ổn, có tớ đây nữa nà, tớ sẽ kèm giúp cậu, cam đoan năm sau cậu thi đại học top 3 toàn khóa, top 5 toàn thành phố!”

“Tới lúc đó cậu cũng chọn y như tớ na, sau đó hai ta sẽ chung một trường đại học, cậu vẫn là đàn em của tớ, đôi ta một người học lâm sàng một người cơ sở…”

Tin nhắn của Lâm Mộ còn chưa kịp nhắn xong, di động bỗng hiện lên có cuộc gọi đến, cậu giật mình, vội vã chạy ra ngoài ban công bấm nghe: “Alô?”

Giọng của Lục Nhung bên kia truyền tới, gọi tên cậu: “Lâm Mộ.”

Lâm Mộ giơ tay bụm ngực lại, bị một tiếng gọi của đối phương làm cho nóng cả tai, lắp bắp đáp lại: “Sao, sao tự dưng gọi điện thoại vậy?”

Lục Nhung cười khẽ: “Không có sao, tại đột nhiên nhớ cậu thôi.”

“Ò.” Lâm Mộ tẻ ngắt đáp một tiếng, ngoái lại liếc nhìn trong phòng một cái, thấy không ai để ý đến mình, mới che miệng lại nhỏ giọng thì thầm vào di động: “Tớ cũng siêu siêu nhớ cậu luôn á.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ khàng của Lục Nhung, nói: “Tuyết rơi rồi.”

Lâm Mộ bảo tớ có thấy mà.

Lục Nhung bỗng đọc một câu: “Thiên nhai cộng thử thời.”(*)

Lâm Mộ không biết nên khóc hay cười: “Người ta là ngắm trăng, không phải ngắm tuyết.”

“Cũng giống nhau thôi.” Lục Nhung nhẹ giọng nói, “Dù là ánh trăng, hay là tuyết trắng, tớ cũng chỉ muốn cùng cậu ngắm thôi.”

_________________

Chú thích

(*) Đây là thủ ngữ của chữ Lộc (theo kiểu TQ thì phải)



(*) Đây là một câu trong bài thơ “Vọng nguyệt hoài viễn” thuộc thể thơ ngũ luật (năm chữ) của nhà thơ Trương Cửu Linh thời nhà đường

Nguyên gốc

海上生明月,天涯共此时。

情人怨遥夜,竟夕起相思。

灭烛怜光满,披衣觉露滋。

不堪盈手赠,还寝梦佳期

Dịch âm

Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời.

Tình nhân oán diêu dạ, cánh tịch khởi tương tư.

Diệt chúc liên quang mãn, phi y giác lộ tư.

Bất kham doanh thủ tặng, hoàn tẩm mộng giai kỳ.

Dịch nghĩa đại khái hen

Ánh trăng sáng cao cao trên biển, dù ở hai nơi xa cách nhưng cùng chung khoảnh khắc này

Kẻ có tình thì oán đêm dài dằng dặc, người cô độc lại gợi niềm tương tư

Ánh nến tàn nhưng ánh trăng lại đầy đất, khoác áo vào mới thấy sương lạnh rơi

Thôi đã chẳng thể hái trăng gửi người, về nằm giấc mộng thấy ngày chung đôi

Cái câu mà Lục Nhung nói nghĩa đại khái là Không bên nhau nhưng cùng khoảnh khắc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.