Ma Y Độc Phi

Chương 155: Chương 155: Kéo ngươi xuống




“Mộ Dung Nam, sao rồi? Có vài thứ ngươi nhìn thì sẽ hiểu?” Bạch Vũ Mộng đột nhiên nhàn nhạt mở miệng.

Mộ Dung Nam sửng sốt, lập tức suy nghĩ cẩn thận, vừa rồi hắn còn nghi hoặc vì sao Bạch Vũ Mộng còn chưa ra tay, bây giờ thì hắn đã hiểu rồi, thì ra Bạch Vũ Mộng muốn cho hắn hiểu đế vương là thế nào.

Một đế vương, hắn có thể cao cao tại thượng, nhưng không thể tách khỏi những người khác, đế vương cũng là người, cũng có thất tình lục dục, Bạch Vũ Mộng đang nói cho hắn biết, dù tương lai có ngồi lên vị trí cao thế nào thì không được đánh mất lương tâm của mình.

“Vũ nhi, cám ơn ngươi, ta hiểu rồi, yên tâm đi, Mộ Dung Nam ta dù có biến thành bộ dáng gì thì vẫn sẽ mãi mãi là Mộ Dung Nam, mãi mãi không thay đổi!” Mộ Dung Nam thề son sắt.

Điều này cũng khiến Bách Lí Dật Thanh im lặng, hắn hiểu ý của Bạch Vũ Mộng muốn nói cho Mộ Dung Nam nhưng hắn lại không thể thay đổi được gì cả,  trước kia hắn cũng có thứ bản thân theo đuổi, cũng có giấc mộng cuồng nhiệt của riêng mình, dù là bất cứ lúc nào thì những thứ này đều đã bị biến chất, hắn vẫn coi trùng sinh mệnh của mình hơn.

“Các ngươi không cần nhiều lời nữa, có cái gì tốt để mà hiểu, hừ, sắp chết tới nơi còn nhiều lời như vậy, muốn nói cái gì thì chờ xuống địa ngục rồi nói!” Mộ Dung Tịch Lạc không kiên nhẫn mở miệng.

“Đúng vậy, thật sự chúng ta sẽ nhanh chóng không thấy được nữa, nhưng trước lúc đó ta cảm thấy ta nên nói việc này ra, nếu không sẽ không có cơ hội nữa!” Bạch Vũ Mộng cười, giọng nói thanh thúy.

Thấy Mộ Dung Tịch Lạc càng không có kiên nhẫn thì Bạch Vũ Mộng cũng không thừa nước đục thả câu nữa, trực tiếp mở miệng: “Mộ Dung Tịch Lạc vốn không phải là con của Hoàng thượng mà là con do Lâm quý phi tư thông với người khác sinh ra.”

Giọng nói thanh thúy vang vọng cả bầu trời một lúc lâu, giống như một đạo thiên lôi, khiến mọi người kinh sợ, cú đánh lần này khiến Mộ Dung Tịch Lạc không dám tin mở to hai mắt.

“Không có khả năng, nhất định các ngươi vì muốn bảo vệ mạng sống mà bịa đặt, sao ta có thể không phải là con trai của phụ hoàng được, nhất định là các ngươi, nhất định là do các ngươi gạt ta.”

“Ngươi cảm thấy chúng ta lừa ngươi còn có ý nghĩa sao, thế nào, bỗng nhiên phát hiện vị trí hiển hách của mình từ trước tới giờ lại không phải là của mình, cảm thấy rất suy sụp đúng không?” Bạch Vũ Mộng nở nụ cười.

“Ai nha, quên nhắc nhở ngươi, không có dòng máu hoàng thất thuần khiết thì không thể kế thừa ngôi vị, vậy phải làm sao bây giờ đây?” Bạch Vũ Mộng không có ý buông tha hắn, tiếp tục đả kích.

Khuyết điểm của Mộ Dung Tịch Lạc đều phơi bày hết ra ngoài, nhìn Bạch Vũ Mộng đang cười đắc ý và Mộ Dung Nam đang bình tĩnh thì dám chắc là hắn đã biết tin này từ lâu.

Mộ Dung Hoàng cũng không còn khiếp sợ nữa, lúc trước hắn cũng từng hoài nghi, sao đứa con này lại không hề giống hắn, không ngờ hắn vốn không phải là con mình thì sao có thể giống được.

Bây giờ hắn đã có thể thản nhiên chấp nhận chuyện này, ít nhất hắn có thể thoải mái một chút, bởi vì người đối xử ác độc với hắn như vậy thì không xứng làm con hắn, hắn cũng không hề thấy đau lòng.

Tuy rằng chuyện này khiến hắn đội một cái nón xanh rất lớn nhưng hắn cũng không thèm để ý, người đã có thể xem nhẹ việc chết thì việc này cũng chỉ như thoáng qua thôi.

“Thế nào, rất khó chấp nhận sao? Mộ Dung Tịch Lạc, vốn dĩ coi ngươi là đệ đệ ta nên không muốn đuổi cùng giết tuyệt, nhưng mẫu phi của ngươi gạt chúng ta nhiều năm như vậy, ngươi cũng không phải con ruột của phụ hoàng, giữa chúng ta hình như cũng không có gì để khiến ta phải tha thứ cho ngươi.” Mộ Dung Nam vẫn nho nhã như trước, lời nói ra lại lập tức đánh Mộ Dung Tịch Lạc thẳng xuống địa ngục.

“Không, làm sao có thể, ta còn có nhiều quân đội như vậy, làm sao ngươi thắng được ta, lịch sử sẽ viết tên người thắng, chỉ cần ta lên làm hoàng đế thì không phải ta muốn nói gì thì nói sao!”

“Ngươi đúng là quá ngây thơ rồi, Mộ Dung Tịch Lạc, ngươi cho là chúng ta không chuẩn bị mà lại ở đây lãng phí thời gian với ngươi sao?” Bạch Vũ Mộng lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ tay.

Quân đội ngoài cửa nhanh chóng xông vào, tất cả đều được trang bị võ trang hạng nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.

“ Quân đội Lam Tường quốc!” Bách Lí Dật Thanh hơi nheo mắt lại, đột nhiên cũng có chút kính nể nhìn thoáng qua Bạch Vũ Mộng, nữ tử này có thể đem được số lượng quân đội khổng lồ như vậy vào thành mà không đả động đến bất cứ ai, bản lĩnh thật lớn.

“Ngươi, sao các ngươi lại có thể đưa nhiều người đến đây như vậy?” Mộ Dung Tịch Lạc không dám tin, hôm nay nàng đã cho hắn đả kích quá lớn, vốn dĩ đã nắm chắc thắng lợi trong tay nhưng sao thế cục lại bỗng chốc xoay chuyển như vậy?

“Vẫn không thể chấp nhận sao? Mộ Dung Tịch Lạc, từ ngày ngươi chuẩn bị tạo phản thì nên biết kết quả sẽ thế nào, ác giả ác báo, ngươi cần gì phải làm vậy?” Bạch Vũ Mộng thở dài, nói xong câu đó liền rời đi, nàng tin tưởng chuyện sau đó Mộ Dung Nam sẽ xử lý tốt.

Trở lại quán trọ, Bạch Vũ Mộng nhìn Mộ Túy Tình một lúc mới mở miệng: “Tình Nhi, ngươi không sao chứ?”

“Ừ, ta không sao, vốn cho là đối mặt với hắn rất khó khăn nhưng không ngờ lại thoải mái như vậy!” Mộ Túy Tình thoải mái nở nụ cười.

“Ôi, không phải chứ, thì tình nhân cũ của ngươi chính là Minh hoàng, thật sự không nghĩ tới!” Duẫn Minh Hi chậc chậc hai tiếng, tỏ vẻ kinh hãi.

“Ngươi câm miệng!” Mộ Túy Tình trừng mắt nhìn hắn, lập tức nhào vào trong lòng Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng cảm giác được thân thể của nàng hơi run run, nàng khóc sao.

“Tình Nhi, không sao, ngươi xem không phải ngươi rất dũng cảm sao?” Bạch Vũ Mộng vỗ nhẹ lưng của nàng, cổ vũ nàng, còn không quên trừng mắt nhìn Duẫn Minh Hi.

Duẫn Minh Hi xấu hổ sờ mũi, điều này sao lại là lỗi của hắn, hình như hắn cũng không có nói gì sai, hơn nữa, đó không phải là sự thật sao, còn nói là quên nữa, khẳng định là còn nhớ nhung tình cũ nên mới khóc thương tâm như vậy.

Đợi đến khi Mộ Túy Tình khóc đủ mới ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, thì ra nàng cũng không muốn khóc, cũng không cảm thấy gì cả, nhưng nghe thấy Duẫn Minh Hi nói đó là tình nhân cũ của nàng thì lại nhịn không được mà khóc.

“Vũ nhi, ta thật sự không có cảm tình với hắn, chỉ là lúc trước quá chấp nhất nên bây giờ muốn quên ngay lập tức thì rất khó.”

“Ừ, ta biết, Tình nhi là người dũng cảm.” Bạch Vũ Mộng hơi nở nụ cười, lập tức do dự mở miệng: “Tình Nhi, nếu hắn xin lỗi ngươi, buông bỏ hình tượng cầu ngươi trở về, ngươi có trở về không?”

“Hắn sẽ làm vậy sao? Sẽ không đâu, một người kiêu ngạo như hắn sao có thể hạ mình cầu ta trở về?” Mộ Túy Tình cười chế giễu.

“Ta nói là nếu, nếu như hắn thật sự làm như vậy, Tình Nhi, ta cần một đáp án chính xác của ngươi.” Bạch Vũ Mộng nắm chặt tay Mộ Túy Tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.