Ma Thần Máu

Chương 23: Chương 23: Đoạt Hạch Tâm




“G... (Ngươ...)” - Sự việc biến chuyển quá bất ngờ, đầu của Huyết Lân Kiến bị xỏ xuyên, hai mắt trừng trừng nhìn kẻ nó vừa xem là anh em.

“Gào! (Lão đại không nên trách ta, trong rừng sâu kẻ mạnh ăn kẻ yếu. Ta cũng đã là Kết Tinh kỳ cửu giai, chỉ cần nuốt chửng Hạch Tâm của ngươi và Kết Tinh của ba tên kia, ta nhất định sẽ có thể tiến giai Hạch Tâm kỳ.)” - Độc Giác Trùng gầm lên vài tiếng trầm thấp, nó rút sừng ra khỏi đầu Huyết Lân Kiến, sau đó há miệng cắn mạnh một phát.

Miệng Độc Giác Trùng nhồm nhoàm máu thịt, hai mắt đầy vẻ hưng phấn, chỉ ít lâu nữa nó cũng có thể tiến hóa thành Hạch Tâm kỳ, trở thành Thánh Trùng Tộc, mở ra một tương lai tươi sáng.

“Bụp!” - Một tiếng nổ nhỏ đột ngột vang lên, xác của Huyết Lân Kiến nổ tung, từ bên trong cái xác một sinh vật vừa giống người vừa giống kiến xuất hiện. Sinh vật lạ toàn thân mặc áo giáp màu đỏ, trên đầu đội mũ giáp giống như đầu kiến, phía sau lưng còn có bốn chiếc cánh mỏng.

“Gào! (Là ngươi ép ta Bán Thánh Hóa, cả đời này ta chỉ có thể làm côn trùng, ta phải giết ngươi.)” - Huyết Nghĩ Trùng Tướng gầm lên đầy giận dữ.

Côn trùng sau khi tiến hóa thành Hạch Tâm kỳ thì sẽ trở thành Thánh Trùng Tộc, nếu có thể tiến hành Thánh Hóa thì sẽ trở thành một vị Thánh Trùng chân chính, có sức mạnh thao túng trời đất.

Nếu không thì cũng có thể tiến hành Bán Thánh Hóa, mở mang trí tuệ, trở thành một sinh vật nửa Thánh nửa Côn Trùng.

“Gừ... (Sao lại như vậy chứ?)” - Độc Giác Trùng sợ hãi nhìn Huyết Nghĩ, chỉ mới vài giây trước chiến thắng còn nằm trong tay nó, nhưng thế sự thay đổi quá thất thường.

“Gào... (Không đúng! Hắn đã trọng thương từ trước, căn cơ vừa mới tiến hóa xong vô cùng bất ổn, lại còn Bán Thánh Hóa. Chắc chắn sẽ vô cùng suy yếu, mình không cần sợ.)” - Ánh mắt Độc Giác Trùng xoay một vòng, dù nó chỉ là côn trùng nhưng cũng đã sống rất lâu, trí tuệ đã mở mang rất nhiều.

Độc Giác Trùng nghĩ xong thì không còn sợ hãi, nó gầm thét tung vuốt tát vào người Huyết Nghĩ, đánh Huyết Nghĩ văng mạnh vào một thân cây lớn.

“Gào... (Ngươi đã tiến hóa thì sao? Đã Bán Thánh Hóa thì sao? Bây giờ ngươi đã mất đi thân thể, chỉ còn là con kiến hôi nhỏ bé.)” - Độc Giác Trùng khinh khỉnh gào thét.

Huyết Nghĩ mò ra khỏi đống cây đỗ, liền lao về phía Độc Giác Trùng.

Nhưng đúng như Độc Giác Trùng nói, Huyết Nghĩ dù đã Bán Thánh Hóa nhưng cũng mất đi thân thể côn trùng khổng lồ, thời gian tiến giai ngắn ngủi nên chưa ngưng tụ được Bảo Vật. Nên bị Độc Giác Trùng đánh cho liên tục bại lui.

“Gừ! (Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!)” - Huyết Nghĩ rít lên, sau đó vỗ cánh bỏ chạy, trong lòng âm thầm thề một khi thương thế bình phục sẽ quay lại báo thù kẻ phản bội.

Nhưng nó chỉ bay được vài trăm mét, ngang qua một cành cây cao thì một tia chớp cản nó lại.

“Thương Tần!” - Tà Huyết hét lớn, ngọn giáo trong tay nó lóe lên rồi biến mất.

“Phập!” - Ngọn giáo ghim mạnh vào người Huyết Nghĩ, khiến nó mất đà rơi bịch xuống đất.

Sau đó mũi thương rung lên rồi nổ mạnh, thân thể Huyết Nghĩ nổ tung, máu thịt văng khắp nơi.

Một vị Trùng Tướng Hạch Tâm vậy mà chết một cách lãng xẹt, bị một con quỷ Luyện Thể Kỳ giết chết quá dễ dàng.

Tà Huyết nhảy xuống từ thân cây, nhào về phía xác của Huyết Nghĩ, nhanh chóng moi ra một khối Hạch Tâm màu đỏ to bằng nắm tay.

“Hạch Tâm!” - Hai mắt Tà Huyết sáng rực, nhìn viên ngọc quý giá trong tay, thứ này chính là bảo vật khiến cho lũ côn trùng khổng lồ đánh nhau sống chết. Không ngờ cuối cùng lại lọt vào tay hắn.

Nhưng vui vẻ không được bao lâu thì phía sau lưng truyền lên âm thanh gầm thét của côn trùng. Nét mặt tươi cười hớn hở của Tà Huyết cũng biến mất.

“Mẹ kiếp! Lũ côn trùng chết tiệt!” - Hắn chỉ kịp nguyền rủa một câu, sau đó liền bỏ chạy như điên cuồng bỏ chạy.

“Gào...(Ma quỷ mau đứng lại.)” - Độc Giác Trùng điên cuồng gầm thét, thịt đã đến miệng không ngờ lại bị một tên tiểu quỷ cướp mất, khiến nó tức tới bốc khói.

Cây cối trong rừng ngã đổ liên tục dưới chân Độc Giác Trùng, thân thể khổng lồ của nó có thể quật ngã cả những cái cây cao hơn trăm mét một cách dễ dàng.

Nhưng may mắn là vì con quái vật này rất to lớn, nên tốc độ cũng rất chậm, lại bị cây cối cản trở nên đuổi mãi vẫn không kịp Tà Huyết.

“Phè lè! Con sâu ngu ngốc!” - Tà Huyết vừa chạy thục mạng, vừa làm mặt quỷ lè lưỡi, lớn tiếng trêu chọc con quái vật phía sau lưng.

Hành động này nhìn bên ngoài giống như tự tìm đường chết, nhưng thực chất lại là một chiêu hữu ích, có thể khiến cho tâm lý côn trùng dao động, không tập trung được sức mạnh vào chân, khiến nó chậm lại.

“Gào! (Tao giết mày, đồ sâu kiến!)” - Độc Giác Trùng lồng lộn lên, hai mắt long sòng sọc, nó đường đường là bá chủ của một khu rừng, mọi côn trùng bình thường đều phải cúi đầu trước nó, vậy mà hôm nay lại bị một tên tiểu quỷ trêu chọc, khiến nó tức điên lên. Nhưng sự tức giận khiến nó liên tục va chạm với cây cối, càng làm cho tốc độ truy đuổi của nó bị giảm bớt.

Tà Huyết thấy vậy thì mừng thầm, hai chân phát ra ánh sáng đỏ, cơ bắp toàn thân đều ra sức vận chuyển, giúp đẩy tốc độ chạy trốn lên cao nhất.

Hắn dựa vào thân thể nhỏ bé, luồn lách giữa những hàng cây vô cùng dễ dàng, linh hoạt như một con khỉ.

Độc Giác Trùng càng đuổi càng tức giận, trong lòng thề một khi bắt được thì sẽ dùng chân dẫm nát con quỷ kia thành thịt vụn.

Cuộc truy đuổi kéo dài hơn một giờ thì Tà Huyết đã chạy về gần đến làng, từ phía xa xa đã có thể thấy những căn nhà nằm trên sườn núi.

“Ha ha, chỉ còn một chút nữa liền sẽ về đến làng, có ma trận phòng hộ bảo vệ thì con bọ kia sẽ không làm gì được mình.” - Tà Huyết mừng thầm trong bụng, chuyến đi săn lần này vô cùng suôn sẻ, không mất bao nhiêu công sức mà lại chiếm được chiến lợi phẩm quý giá.

“Mình sẽ tặng nó cho Hải Lam, chắc nàng sẽ rất vui.” - Trong đầu Tà Huyết xuất hiện gương mặt xinh đẹp của Hải Lam, trong đầu tràn ngập ảo tưởng, nó gần như quên mất con Độc Giác Trùng khổng lồ vẫn đang đuổi theo phía sau lưng.

Năm phút sau thì màn chắn bao quanh ngôi làng cũng xuất hiện, chỉ cần chạy qua màn chắn thì Tà Huyết sẽ an toàn.

Tà Huyết càng điên cuồng chạy nhanh hơn, gần như biến thành một cái bóng màu đỏ, khi chạy để lại một hàng dài tàn ảnh sau lưng.

“Thành công!” - Tà Huyết vui vẻ hét lớn, nó đã lao qua được màn chắn của ngôi làng một cách an toàn.

Sau đó nó liền quay mặt lại, thè lưỡi lêu lêu con Độc Giác Trùng đang tức tối.

“Phè phè! Viên Hạch Tâm này bây giờ là của tao. Cám ơn mày nhé! Tạm biệt.” - Tà Huyết vẫy vẫy tay với Độc Giác Trùng, nếu không nhờ có Độc Giác Trùng thì nó cũng sẽ không dễ dàng có được viên Hạch Tâm như vậy.

Độc Giác Trùng thì tức đến điên cuồng, liều mạng húc mạnh vào màn chắn, hòng phá hủy nó.

Nhưng ngôi làng của Tà Huyết nằm giữa rừng, là trạm tiếp tế của những thợ săn mạnh mẽ nhất của quận, nên có ma trận phòng hộ rất mạnh, dù là Thánh Trùng Hạch Tâm kỳ cũng không thể công phá. Độc Giác Trùng chỉ là Kết Tinh kỳ cửu giai càng không thể làm gì được.

“Ha ha, cái lồng này là ma trận phòng hộ tốt nhất vương quốc đó, mày không làm gì được nó đâu.” - Tà Huyết ôm bụng cười bò khi thấy sự tức giận của Độc Giác Trùng.

“Thôi cám ơn mày nhé, không có mày thì tao cũng không chiếm được viên Hạch Tâm. Giờ thì tạm biệt, hẹn không bao giờ gặp lại.”

Tà Huyết vui vẻ xoay người bước đi, trong miệng vang lên vài câu hát.

Ánh mắt Độc Giác Trùng vô cùng oán độc, nó đã phải trả một cái giá rất lớn, phản bội lại đồng loại, gián tiếp giết chết bốn người anh em của nó hòng mưu đoạt cơ hội tiến hóa. Vậy mà kết quả lại bị một con quỷ không biết từ đâu ra cướp mất.

“Gào gào... (Không thể tha cho nó như vậy được, phải giết chết nó!)” - Độc Giác Trùng điên cuồng suy nghĩ, trong đầu chỉ còn ý muốn giết chết kẻ dám phá hỏng kế hoạch, cướp đoạt thành quả của nó.

Chiếc sừng trên đầu Độc Giác Trùng bắt đầu phát sáng không gian xung quanh dao động, gió thổi mây bay, cây cối gào thét.

Tà Huyết hoảng sợ xoay đầu lại nhìn. Bây giờ Độc Giác Trùng toàn thân xám trắng, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Tà Huyết.

“Này người anh em, mi bình tĩnh một chút được không, chỉ là một khối đá thôi mà, ta trả lại cho mi liền.” - Tà Huyết hoảng sợ nói, giả vờ đưa tay vào trong ngực áo như muốn lấy viên Hạch Tâm ra trả lại nhưng chân hắn thì chậm chạp đi lùi về phía sau, đi như vậy vài mét hai mắt đối diện với con côn trùng thì hắn xoay người bỏ chạy.

Sừng của Độc Giác Trùng run lên, đoạn nhỏ ở đỉnh sừng nứt gãy, biến thành một mũi giáo nhỏ bắn thẳng về phía Tà Huyết đang chạy trốn.

Khi mũi sừng bay đến lồng sáng ma trận thì bị màn sáng cản lại.

“Phanh!” - Nhưng chỉ được ba giây thì màn sáng bị đâm thủng, mũi sừng nhanh như tên bắn, một hơi xuyên thủng lưng Tà Huyết, rồi vọt ra khỏi ngực hắn, đâm mạnh xuống đất tạo thành một cái lỗ sâu hoắm.

“Chết tiệt!” - Tà Huyết miệng trào máu tươi, cố gắng dùng tay bịt lấy miệng vết thương trước ngực, nhưng máu vẫn điên cuồng tuôn ra qua những kẻ tay và phía sau lưng.

Hắn cố gắng lê lết về nhà, nhưng vết thương do Độc Giác Trùng gây ra là vết thương chí mạng, khiến hắn chỉ có thể đi tiếp được vài bước thì gục ngã trong vũng máu.

Trước khi ngất đi nó chỉ thấy một bóng người mờ ảo trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.