Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 90: Chương 90: Chương 89: Quý Phi Nhi bị thương




Phát hiện thân thể của mình đã có thể cử động, ánh mắt nàng rét lạnh, đột nhiên từ ống tay áo lấy ra một cây trâm, đâm về phía Nguyệt Phi Yên. Cho dù nàng phải chết, nàng cũng sẽ không để cho Nguyệt Phi Yên được lợi, nếu phải chết vậy thì đồng quy vu tận.

Túc Ly Mị rất nhanh phát hiện ra tình huống này, ánh mắt lạnh lùng, vung ra một chưởng, miệng của Nguyệt Lưu Sương phun máu tươi ra ngoài, cây trâm trong tay nàng xẹt qua cổ của Quý Phi Nhi, lưu lại một vết máu, mặc dù không phải là sâu, nhưng máu cũng tuôn ra, tỏa ra màu đỏ tươi dự là sẽ đau nhức. Nhưng nếu như sâu hơn một chút, chắc chắn nàng sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này rồi. Tất cả đều quá nhanh, để cho nàng không cách nào phản ứng kịp, vừa sờ cổ, tay đầy máu tươi, làm cho nàng cảm giác một hồi hoa mắt chóng mặt.

“Phi Nhi, nàng có sao không?” Túc Ly Mị lập tức đi tới bên người nàng, tra xét tình huống của nàng.

“Ta. . . . . .” Bước chân của Quý Phi Nhi có chút không ổn, Túc Ly Mị vội vàng đỡ nàng, thấy nàng lại chảy nhiều máu như vậy, trong lòng liền kinh hoàng.

“Đáng chết, Nguyệt Lưu Sương, ngươi lại dám xuống tay với Phi Nhi, ngươi không muốn sống nữa sao?”

Nguyệt Lưu Sương cười ha ha: “Phụ vương và mẫu hậu của ta cũng đã chết rồi, bây giờ ta chỉ có một mình, sao ta phải sợ các ngươi, cùng lắm thì chết, cho dù ta chết ta cũng sẽ không bỏ qua cho con tiện nhân Nguyệt Phi Yên này.”

Quý Phi Nhi mở mắt, yếu đuối nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy thất vọng và đau lòng: “Ta cho rằng ngươi sẽ thật lòng hối cải.”

“A. . . . . . Hối cải? Trong mắt của Nguyệt Lưu Sương ta cho tới bây giờ không có hai chữ này, cái người nữ nhân ác độc này, tại sao phải nói cho ta biết những chuyện này, tại sao phải muốn ta biết chân tướng thứ không muốn cho người khác biết? Phụ vương và mẫu hậu cũng đã chết rồi, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa, Nguyệt Phi Yên, ta muốn đồng quy vu tận với ngươi.”

“Ngươi muốn chết, bây giờ bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi.” Hắn đưa tay ra, chuẩn bị trực tiếp cho nàng một kết thúc.

Nhưng mà Quý Phi Nhi lại ngăn cản hắn: “Mị, không cần giết nàng.”

“Loại nữ nhân này không biết điều, cũng chẳng phân biệt được đúng sai còn giữ nàng ta lại làm cái gì, nàng ta lại dám tổn thương nàng, thật là đáng chết.”

Nguyệt Lưu Sương vẫn không biết hối cải: “Đến đi, có bản lãnh thì hãy giết chết ta đi, ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao? Ha ha ha ha. . . . . . Ta chỉ hận, trước khi chết không thể tự tay giết chết ngươi, báo thù cho phụ vương và mẫu hậu của ta.”

Sau khi biết chân tướng, nàng chỉ cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, cái chết với nàng mà nói là một loại giải thoát.

“Tiểu Bạch, đừng giết nàng ta, thật ra thì nàng ta cũng rất đáng thương.”

Nghe nói như thế, Nguyệt Lưu Sương lập tức thẹn quá hóa giận: “Ngươi câm mồm cho ta, ta không cần ngươi thương hại, chuyện trở thành thế này, không phải là ngươi làm hại sao? Đừng ở chỗ này giả mù sa mưa*.”

* Giả mù sa mưa: Giả bộ, vờ vĩnh.

Thật là một nữ nhân không biết sống chết, đang từng bước khiêu chiến kiên nhẫn của Túc Ly Mị, nhưng nhìn bộ dáng yếu ớt của tiểu nữ nhân trong ngực, vẫn còn năn nỉ hắn, hắn chau mày: “Người tới, đưa Nguyệt Lưu Sương kéo ra ngoài cho bổn vương, trọn đời không được vào Đế Đô, tự sinh tự diệt.”

Nguyệt Lưu Sương bị thị vệ kéo ra ngoài, nàng phát ra tiếng cười to điên cuồng: “Nguyệt Phi Yên, đừng cho là ta sẽ cảm kích ngươi, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi, ta nguyền rủa ngươi, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn cũng không biết được hạnh phúc. Ta nguyền rủa ngươi, chết không được tử tế.”

Âm thanh của nàng ta càng ngày càng xa, dần dần biến mất không thấy.

Quý Phi Nhi cũng nhịn không được nữa, té xỉu ở trong ngực Túc Ly Mị, máu tươi trên cổ nhiễm đỏ vạt áo của nàng.

. . . . . .

Đế hậu bị thương té xỉu, đế quân nổi trận lôi đình, cả Đế Cung lâm vào trong

không khí khẩn trương. Ma y trong lòng lo lắng không yên, chính mình nhìn chằm chằm đế quân bệ hạ, thấp thỏm dâng thuốc lên.

Mặc kệ ông giải thích thế nào, miệng vết thương đế hậu không sâu nguyên nhân té xỉu là bởi vì thân thể trước kia suy yếu và nhận được kinh sợ, cần phải điều dưỡng cho tốt, sắc mặt của đế quân vẫn không có bất kỳ chuyển biến tốt nào.

Chỉ là, bây giờ ông cũng không còn chuyện gì, việc nên làm đã làm rồi, vẫn là nhanh rời đi thôi.

Túc Ly Mị ngồi xuống bên giường, nhìn trên cổ Quý Phi Nhi xung quanh là một vòng băng gạc thật dầy, ánh mắt hung ác, siết chặt nắm tay. Đáng chết, bây giờ hắn thật hối hận vì đã đồng ý yêu cầu của cái tiểu nữ nhân này thả Nguyệt Lưu Sương đi, nàng ta lại dám đả thương nàng!

Thật nên tóm nàng ta trở lại xử tử mới đúng, quả nhiên cả nhà bọn họ đều không có gì tốt.

Thân thể suy yếu là ý gì chứ? Quý Phi Nhi mượn thân thể Nguyệt Phi Yên mà sống lại, mà trước kia Nguyệt Phi Yên ở Hồ Tộc bị đối xử vô cùng kém, thậm chí địa vị còn không bằng một thị nữ, cho nên tình trạng thân thể nàng rất kém , dù sao tất cả đều không thoát khỏi liên quan với Nguyệt Vô Tu bọn họ.

Ở bên giường trông nàng một lúc lâu, Quý Phi Nhi cũng không tỉnh lại, ngược lại Lục Khởi và Lục Ý đi vào thông báo, nói Lang vương và Mẫu Đơn tiên tử nghe tin đế hậu bị thương, cho nên tới đây thăm.

Túc Ly Mị vừa nghĩ tới Mẫu Đơn, trực tiếp cau mày một mực từ chối: “Không gặp!”

Lục Khởi và Lục Ý đi ra ngoài nói với Thương Mặc Tuyết, nhưng Thương Mặc Tuyết cũng là người nóng tính, lại trực tiếp lôi kéo Mẫu Đơn xông vào.

Mở miệng liền chất vấn: “Mị, ngươi có ý gì, chúng ta nghe nói Phi Nhi bị thương cho nên tới xem nàng một chút, tại sao lại chặn chúng ta ngoài cửa chứ?”

Túc Ly Mị rất ghét Mẫu Đơn, nhưng nhìn ở mặt mũi của Thương Mặc Tuyết hắn không muốn nói nhiều, cho nên tùy tiện tìm một lý do: “Phi Nhi hôn mê, ta muốn cho nàng một khung cảnh yên tĩnh nghỉ ngơi.”

“Vậy cũng tốt, chúng ta sẽ cố nhỏ giọng nói chuyện.”

Mẫu Đơn lập tức lộ ra vẻ mặt đau lòng: “Sao lại biến thành như vậy? Nguyệt Lưu Sương kia thật đáng chết, Phi Nhi tốt bụng thả nàng một con đường sống, nàng lại lấy oán trả ơn, loại nữ nhân này thật quá ác độc.”

Bởi vì lúc trước Mẫu Đơn ở trước mặt Thương Mặc Tuyết nói Túc Ly Mị hiểu lầm lời nói của nàng, muốn xoa dịu quan hệ của hai người, vì Mẫu Đơn nói tốt: “Mị, ngươi đều không biết, Mẫu Đơn vừa nghe nói chuyện này, cái gì cũng không để ý lập tức chạy tới, Phi Nhi bị thương nàng còn khổ sở hơn chính mình bị thương.”

“Vậy sao?” Túc Ly Mị nhàn nhạt đáp một tiếng, ánh mắt không rời Quý Phi Nhi, căn bản cũng không nhìn Mẫu Đơn một cái.

Thương Mặc Tuyết giận thái độ của hắn, lập tức muốn tranh luận với hắn, nhưng Mẫu Đơn lại kéo tay áo hắn một cái, để cho hắn không nên xúc động.

Mẫu Đơn đi lên phía trước, sau đó lấy ra khăn tay muốn lau mặt cho Quý Phi Nhi một chút, nhưng lại bị Túc Ly Mị vung tay áo ngăn lại: “Không cần, loại chuyện như vậy để ta làm là được rồi.”

Thương Mặc Tuyết nhìn thực sự vô cùng lo lắng, nhưng hắn lại có điểm không rõ, Mị không phải là một người không lý trí, trước kia mặc dù lạnh nhạt với Mẫu Đơn cũng không đến tình trạng như vậy, tại sao bây giờ lại biến thành như vậy?

Trước kia hắn hoài nghi Quý Phi Nhi, nhưng về sau lại suy nghĩ một chút Quý Phi Nhi cũng không giống loại người mách lẻo? Nhất định là Mị hiểu lầm cái gì đó.

Thật đúng là rất kỳ quái, hắn cảm thấy mình cần tìm thời gian nói chuyện với Mị một chút.

Mẫu Đơn biểu cảm có chút uất ức, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua một bên.

Thương Mặc Tuyết vẫn có chút không nhìn nổi: “Mị, ta biết rõ ngươi rất lo lắng cho Phi Nhi, nhưng bây giờ không phải cũng đã không sao rồi sao, không còn người nào có thể tổn thương nàng, ngươi không cần phải đề phòng mọi người như vậy chứ?”

“Không có, ngươi nghĩ nhiều rồi, chỉ là Phi Nhi là thê tử của ta, ta chỉ muốn tự mình làm tất cả mọi chuyện của nàng, không muốn mượn tay người khác.”

Túc Ly Mị trả lời cẩn thận, khiến Thương Mặc Tuyết á khẩu không nói được gì, cũng không còn biện pháp nói thêm gì nữa.

“Mị, không phải ma y đã nói Phi nhi không có việc gì sao, tại sao nàng còn chưa tỉnh lại?”

Cuối cùng Túc Ly Mị bắt đầu trả lời thẳng vấn đề của nàng, ánh mắt thoáng qua một tia ý lạnh: “Bổn vương thật là hối hận, để Nguyệt Vô Tu chết quá dễ dàng, thân thể Phi Nhi suy yếu hơn nữa mất máu quá nhiều, bị kinh sợ hù dọa cho nên mới ngất xỉu.”

“Nguyệt Lưu Sương làm ra chuyện như vậy, làm sao ngươi còn có thể thả nàng ta đi, cái này không phải là tính tình của ngươi.” Thương Mặc Tuyết có chút giật mình, theo tính tình của Túc Ly Mị nhất định sẽ lập tức giết chết nàng ta.

Túc Ly Mị nhìn Quý Phi Nhi: “Đây là tâm nguyện của Phi Nhi, lần này đi Hồ Tộc, mặc dù nàng không nói cái gì, nhưng trong lòng mang áp lực rất lớn, nàng ấy thiện lương như vậy, ghét nhất là chém giết, ta không muốn làm khó nàng ấy.”

Nhìn bộ dáng hắn bây giờ, nhất định là nam nhân siêu cấp ấm áp, làm sao còn có thể tìm được hăng hái ngày xưa, đây là hình tượng tà mị ưu nhã của đế quân giới yêu ma sao?

Mẫu Đơn ở đó nhìn, ngoài mặt cố làm vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng ghen tỵ sắp không nhịn được.

Tình cảm như vậy, cư xử như vậy, chính là điều nàng muốn, tại sao vô luận nàng cố gắng thế nào, hắn đều không muốn liếc nhìn nàng một cái.

Cái này nguyên nhân nhất định là bởi vì Quý Phi Nhi, chỉ cần nàng ta chết, Túc Ly Mị có thể đưa ánh mắt đặt ở trên người của nàng.

Thương Mặc Tuyết nghĩ đến lời nói của Mẫu Đơn nói ở trước mặt hắn, cảm thấy có một số chuyện vẫn nên nhắc nhở hắn.

“Mị, bây giờ chuyện của Hồ Tộc đã giải quyết xong, khoản nợ này của tiên giới không phải chúng ta cũng nên tính sao? Nếu như không phải là Đế Tị, ngươi và Tử Huyên cũng sẽ không chia lìa một ngàn năm, không phải ngươi nói nhất định sẽ trả thù vì Tử Huyên sao?”

“Ta biết rõ.” Hắn suy nghĩ nhiều nên quên mất những chuyện này, báo thù cái gì, tất cả đều không quan trọng bằng bọn họ ở bên nhau.

Bây giờ Phi Nhi đã trở lại bên cạnh hắn, hắn không muốn mạo hiểm nữa, nhưng hắn căn bản không trốn tránh được những trách nhiệm này, vẫn nên đối mặt, dù sao vẫn phải đối mặt.

“Hơn nữa. . . . . .” Thương Mặc Tuyết kéo tay Mẫu Đơn: “Ta thích Mẫu Đơn, muốn ở chung một chỗ với nàng, nếu như không giết Đế Tị, chuyện này sẽ rất khó thực hiện. Mặc dù ta có lòng muốn giữ Mẫu Đơn lại, coi như bị Tiên giới phát hiện, phát ra đại chiến tiên ma mới ta cũng không quan tâm, nhưng Mẫu Đơn lại không muốn đặt chúng ta vào trong nguy hiểm, ta thật sự là đợi không nổi nữa rồi. Huynh đệ ta đời này không theo đuổi cái gì, chỉ muốn ở chung một chỗ với Mẫu Đơn, nếu như là huynh đệ, thì hãy giúp ta thỏa mãn tâm nguyện này.”

Đây cũng chính là lý do Túc Ly Mị không cách nào trốn tránh, hắn không thể ích kỷ như vậy, chỉ là Mẫu Đơn. . . . . . Hắn thật đúng là có chỗ kiêng dè.

Hắn xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng: “Tốt nhất là ngươi đừng phụ tình cảm của Mặc Tuyết với ngươi, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Mẫu Đơn cố giả bộ trấn định gật đầu một cái, nhưng trong lòng đang oán trách Thương Mặc Tuyết tại sao lại nói chuyện này ra ngoài, chờ sau này nàng diệt trừ Quý Phi Nhi, còn muốn trở lại bên cạnh hắn, chẳng phải là lại phải phí một phen công phu sao?

“Tốt lắm, không có chuyện gì, các ngươi đi trước đi.” Túc Ly Mị rất nhanh hạ lệnh đuổi khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.