Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 89: Chương 89: Chương 88: Đến chết cũng không biết hối hận.




Nếu như không phải là bọn họ bức cả nhà Nguyệt Phi Yên đến loại tình cảnh này, Quý Phi Nhi cũng không mượn thân thể của nàng mà sống lại.

Tất cả mọi chuyện đều có luật nhân quả .

“Cái gì? Ngươi. . . . . . Ngươi đã biết, là Nguyệt Phi Yên nói cho ngươi? A, quả nhiên là tiện nhân, ở trước mặt phụ vương và mẫu hậu giả vờ nhu thuận, thì ra là kiếm núi lớn hơn tới dựa.” Mặt Nguyệt Lưu Sương khinh bỉ phẫn hận nhìn nàng.

Quý Phi Nhi chỉ cảm thấy nàng rất đáng thương, nàng thu lại sự mềm lòng: “Vì đứa nhỏ trong bụng của ngươi, ngươi vẫn nên tích chút khẩu đức đi.”

Ánh mắt Nguyệt Lưu Sương tràn đầy phẫn hận: “ Bây giờ ngươi đang sỉ nhục ta sao? Ta biến thành như vậy đều do ngươi làm hại, phụ vương và mẫu hậu sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Có lẽ bây giờ ta nên nói cho ngươi biết, phụ vương và mẫu hậu của ngươi, đã không còn trên nhân thế nữa rồi.”

Trong chốc lát, sắc mặt của Nguyệt Lưu Sương trở nên cực kỳ trắng bệch, thân thể run rẩy kịch liệt, thật lâu, nàng mới phản ứng được, không dám tin thét chói tai: “Ngươi nói láo, điều này không thể nào, không thể nào.”

“Bây giờ, còn cần thiết lừa gạt ngươi sao? Nguyệt Vô Tu mưu hại đế quân, đó là một tội chết, hơn nữa ông ta làm đủ mọi chuyện xấu, đủ để ông ta chết mấy ngàn mấy triệu lần rồi.” d

“Ngươi nói cái gì? Nguyệt Phi Yên, dù gì phụ vương cũng là phụ thân ruột của ngươi, ngươi lại nguyền rủa như vậy!”

“A. . . . . . Có lẽ ta nên nói cho ngươi biết, ta cũng không phải là Nguyệt Phi Yên, Nguyệt Phi Yên thật sự đã bị các ngươi hành hạ đến chết rồi.”

Không phải Nguyệt Phi Yên? Không, điều này sao có thể, rõ ràng là mặt của Nguyệt Phi Yên, Nguyệt Lưu Sương lạnh lùng bật cười: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao, phụ vương lợi hại như vậy, ông sẽ không chết, các ngươi dám... đối xử với ta như vậy, nhất định phụ vương sẽ làm cho các ngươi trả giá thật lớn.”

“Chết đến nơi rồi mà không biết hối cải.” Hiển nhiên Túc Ly Mị đã không nhịn được nữa rồi.

“Nguyệt Lưu Sương, Bây giờ, ngươi cho rằng ngươi là công chúa Hồ Tộc cao cao tại thượng sao? Lam Nguyệt đã bị ban cho cái chết, Nguyệt Vô Tu sợ tội tự sát, bây giờ Hồ Tộc cũng đã có Hồ vương mới, ngươi vẫn còn ở đây không chịu giác ngộ, kiêu ngạo của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hại mình.” Chuyện cho tới bây giờ, Quý Phi Nhi còn phải tốn sức khuyên nàng quay đầu lại: “Dù chỉ vì đứa nhỏ trong bụng ngươi, sớm hối cải một chút đi.”

Nguyệt Lưu Sương không dám tin thét chói tai: “Ngươi nói cái gì? Mẫu hậu của ta bà. . . . . . bà đã chết rồi.”

“Bà ta bị trừng phạt đúng tội. Mục đích lần này ta trở về, chính là vì cứu mẫu thân ra, nhưng Lam Nguyệt lại hạ độc bà, cuối cùng hại chết mẫu thân, ngươi cho rằng, ta sẽ để cho bà ta sống trên đời sao?”

Nguyệt Lưu Sương đột nhiên nhớ tới lời nói của Thương Mặc Tuyết, hắn nói đế hậu đi Hồ Tộc, chẳng lẽ, đây chính là chuyện đã xảy ra hơn nửa tháng nay sao?

Nguyệt Lưu Sương hoàn toàn nổi giận, nàng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thù hận nhìn Quý Phi Nhi: “Tiện nhân, ta giết chết ngươi!”

Nàng ta liều mạng xông lên muốn gây bất lợi với Quý Phi Nhi, nhưng Túc Ly Mị chỉ phất tay áo nàng đã té ngã trên mặt đất.

Quý Phi Nhi đứng dậy, sau đó đến gần nàng ta, bỏ qua thù hận trong mắt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng ta: “Ngươi không giết được ta, tất cả đều do ngươi thiếu Nguyệt Phi Yên, ngươi nợ nàng, coi như ngươi chết cũng không thể trả lại.”

“Ngươi giết mẫu hậu của ta, lại còn nói ra loại lời này.”

“Là tham lam của bà ta, bà ta ích kỷ, tự hại chính mình. Bà ta sai là sai ở chỗ, đoạt đi đồ không thuộc về mình.”

“Ngươi có ý gì?” Nguyệt Lưu Sương trừng mắt hung ác nhìn nàng.

“Ta biết rõ bây giờ ngươi rất hận ta, bây giờ, ngươi nghe ta kể cho ngươi một câu chuyện cũ trước đã, có lẽ ngươi có thể hiểu tất cả đều có luật nhân quả.”

“Ta không có hứng thú nghe ngươi kể chuyện xưa, Nguyệt Phi Yên, tốt nhất bây giờ ngươi nên giết chết ta đi, nếu không chỉ cần ta còn giọng nói ở đây, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Bây giờ thân thể nàng bị Túc Ly Mị dùng pháp thuật giữ chặt, đều không thể cử động, cho nên nàng chỉ có thể dùng ánh mắt thù hận gắt gao nhìn nàng, nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ quý Phi nhi bây giờ cũng sớm đã bị giết mấy nghìn lần rồi.

“Ngươi phải nghe, đây là ngươi nợ Nguyệt Phi Yên, cho nên vô luận như thế nào ngươi đều phải nghe tiếp.” d

Cho dù không nghe cũng không có biện pháp, nàng ta cũng không thể cử động, không hề có một chút năng lực phản kháng nào, cho nên dù không tình nguyện thế nào, lời của nàng tất cả đều tiến vào lỗ tai của nàng ta.

“Ở thời điểm ngươi mở miệng một cái tiện nhân với Tố Hoa, ngươi có nghĩ tới hay không, bà là dì của ngươi, đây chính là thái độ của ngươi với trưởng bối sao?”

“Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì? Tố Hoa bà ta, không phải là một tỳ nữ hạ tiện sao?” Nguyệt Lưu Sương hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

“A, không ngờ Lam Nguyệt lại giấu giếm tất cả sâu như thế, ngay cả nữ nhi ruột thịt cũng không nói cho, bà ta biến tỷ tỷ ruột của mình thành thị nữ, không để ý tình tỷ muội chút nào sao?”

“Điều này sao có thể? Tố Hoa là tỷ tỷ của mẫu hậu ta? Cho tới bây giờ mẫu hậu cũng không có nói với ta, nhất định là ngươi đang lừa ta.”

“Chắc hẳn Lam Nguyệt chỉ nhớ rõ cuộc sống ăn ngon mặc đẹp của mình sau khi trở thành vương hậu Hồ Tộc, hoàn toàn quên mất lúc mình nghèo túng, có người tốt bụng giúp đỡ bà ta, thật lòng coi bà ta như tỷ muội ruột mà đối xử tốt với bà ta. Chỉ cần có chút lương tâm mọi người đều biết rõ cái gì gọi là giọt nước ân huệ dùng sông lớn để trả, nhưng mà bà ta lại lấy oán trả ơn, trăm phương ngàn kế hủy hoại dung mạo của mẫu thân ta, để cho bà ở trong nhà chịu hết chèn ép. Bà ta đã từng vì đạt được mục đích, không chừa thủ đoạn nào, chắc hẳn bà ta ở trước mặt ngươi nữ nhi ruột thịt này cũng không nói ra đi?”

Mặc dù Nguyệt Lưu Sương thừa kế tính tình của Lam Nguyệt, kiêu căng, ngạo mạn, ngang ngược, nhưng nàng và Lam Nguyệt có duy nhất một điểm bất đồng đó là nàng không độc ác như Lam Nguyệt .

Nàng ghét Nguyệt Phi Yên, là do Lam Nguyệt giựt giây, hơn nữa nàng ta chỉ hưởng thụ khoái cảm dẫm Nguyệt Phi Yên ở dưới chân, nhưng thật sự không muốn đưa nàng vào chỗ chết. Cho dù là người xấu, đang nghe một chuyện xấu hơn nữa là chuyện ác độc, cũng sẽ cảm thấy không rét mà run.

Lam Nguyệt chưa từng ở trước mặt nàng nói qua loại chuyện như vậy, từ lúc nàng vừa ra đời đã bắt đầu là đại công chúa Hồ Tộc, chịu muôn vạn yêu thương, mẫu thân của nàng là vương hậu tôn quý của Hồ Tộc, xuất thân danh môn, phụ thân là Hồ vương, cho nên mẫu hậu của nàng, tại sao có thể không chịu nổi quá khứ như vậy?

Còn có Tố Hoa, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Nhìn Nguyệt Lưu Sương này trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, Quý Phi Nhi nói tiếp.

“Ở thời điểm mẫu thân của ta còn nhỏ, bà đã từng cứu một người thiếu niên, thiếu niên hứa hẹn nói chờ sau khi hắn hoàn thành nghiệp lớn, nhất định sẽ trở lại cưới bà, để cho bà trở thành tân nương hạnh phúc nhất. Mẫu thân của ta một mực chờ đợi, nhưng tất cả một khắc kia cũng tiêu tan ở lúc bà bị hủy dung mạo. Về sau, tất cả cũng bị muội muội của bà đoạt đi toàn bộ, bao gồm phu quân tương lai bà chờ nhiều năm. Người thiếu niên kia, chính là phụ vương của ngươi Nguyệt Vô Tu, sau khi hắn trở thành Hồ vương, thì tới cửa cầu hôn, không ngờ Lam Nguyệt lại mạo danh thân phận của mẫu thân ta gả đi, đoạt đi vị trí vương hậu vốn thuộc về mẫu thân của ta. Bà ta đoạt được tất cả, Tố Hoa, Nguyệt Phi Yên, đều là vật hy sinh sau lời nói dối của mẫu hậu ngươi. Cho nên, cuối cùng Nguyệt Vô Tu tỉnh ngộ biết chính mình làm chuyện sai lầm, sau khi mẫu thân của ta qua đời, ông ta cũng tự sát theo.”

Nguyệt Lưu Sương hoàn toàn kinh hãi, nàng chưa bao giờ biết loại chuyện như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, thân phận của nàng tôn quý, nàng vẫn luôn cảm thấy đây là mình nên được, đột nhiên có một ngày, có người nói cho nàng biết, tất cả căn bản cũng không thuộc về nàng, mà thuộc về một người khác, là mẫu hậu nàng đoạt đi mọi thứ thuộc về Tố Hoa, cũng tương đương với nàng đoạt đi mọi thứ thuộc về nguyệt Phi Yên.

Tại sao lại như vậy chứ? Điều này làm cho nàng tiếp nhận như thế nào?

Nàng cười, cũng là một loại sụp đổ không thể thành lời mà cười to, nàng không thể nào tiếp thu được, không thể nào tin nổi.

“Ha ha ha, lời nói dối buồn cười như vậy, chuyện cười lớn như vậy, mẫu hậu của ta là thê tử danh chính ngôn thuận của phụ vương, ta là công chúa tôn quý nhất, mẫu hậu ta chưa từng cướp đoạt thân phận của người khác, tất cả đều là ngươi bịa đặt, là lời nói dối của ngươi.”

“Thật ra thì không phải ngươi đã tin sao? Lừa mình dối người đã không có ý nghĩa gì.”

Rốt cuộc Nguyệt Lưu Sương chảy nước mắt, nàng đang nghẹn ngào: “Ngươi để cho ta tin thế nào, tin thế nào hả?”

Từ nhỏ đến lớn, nàng cũng không thích Nguyệt Phi Yên, vừa bắt đầu nguyên nhân là bởi vì mẫu thân, là mẫu thân xúi giục xuống, bà hết sức thống hận với mẫu tử Tố Hoa.

Về sau từ từ lớn lên, lần đầu tiên phát ra từ nội tâm nàng sinh ra oán hận với Nguyệt Phi Yên là lúc nào?

Năm đó nàng còn nhỏ, bởi vì là công chúa tôn quý nhất, Vương Cung trên dưới tất cả mọi người một mực cung kính với nàng, nàng đơn phương ái mộ Cảnh Hiên biểu ca.

Nhưng Cảnh Hiên lại chẳng thèm ngó tới nàng, mỗi một lần thấy nàng đều là dáng vẻ lạnh lẽo, lạnh nhạt, điều này làm cho Nguyệt Lưu Sương cao cao tại thượng rất không cam tâm, quyết định phải làm cho Cảnh Hiên thích mình, nhưng mà vô luận nàng cố gắng thế nào, Cảnh Hiên đều chưa từng nhìn nàng một cái.

Có một lần, nàng nhìn thấy Nguyệt Phi Yên ở bên cạnh Cảnh Hiên, nụ cười ấy của hắn dịu dàng làm sao, giống như tất cả tình cảm đều dồn xuống người của nàng. Trong lòng thiếu nữ tràn đầy oán hận.

Mẫu tử các nàng quả nhiên đều là tiện nhân, Tố Hoa giành phụ vương với mẫu hậu nàng, mà Nguyệt Phi Yên lại cướp đi Cảnh Hiên biểu ca nàng thích, cho nên nàng vô cùng ghét Nguyệt Phi Yên. Cảnh Hiên lạnh nhạt với nàng, mà càng ngày càng bao dung Nguyệt Phi Yên, mãi cho đến lúc không thể ngăn cản nổi.

Nàng vẫn cho là mình giành được tất cả đều là chuyện đương nhiên, tại sao sau khi nghe lời nói này của Nguyệt Phi Yên, trong lòng nàng có cảm giác sợ hãi.

Giành được, đều là giành được sao?

Nàng vẫn cho là Nguyệt Phi Yên đoạt đi đồ nàng muốn. Cảnh Hiên, Túc Ly Mị, đều là nàng tha thiết ước mơ, thế nào cũng không ngờ được lại bị Nguyệt Phi Yên dễ dàng trở tay, nàng không cam lòng.

Bây giờ sau khi biết được chân tướng, nàng mới biết, cái đó một mực cướp người, nhưng thật ra là vừa mới bắt đầu nàng đã sai. Nếu như không phải là mẫu hậu ở trong cản trở, như vậy hôm nay tất cả hưởng thụ này là của Tố Hoa và Nguyệt Phi Yên, không có bất cứ quan hệ gì với nàng, quá mức là thậm chí phụ vương sẽ không nhìn mẫu hậu một cái.

Nguyệt Lưu Sương đột nhiên cười lớn, vừa cười vừa chảy nước mắt: “Mẫu hậu, tại sao phải biến thành cái bộ dáng này? Thứ ta có, trong một đêm toàn bộ tan thành bọt nước, tại sao người lại cướp đồ của người khác? Chính là bởi vì người đoạt, cho nên người thiếu nợ bây giờ muốn ta giúp người trả nợ sao?”

Nghĩ đến vì vị trí đế hậu mình lại làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, Túc Ly Mị căn bản không thèm chạm vào nàng, đứa bé trong bụng của nàng cũng không biết là của người nào, rõ là. . . . . . Không còn mặt mũi sống trên đời này nữa, chỉ là. . . . Cho dù chết, nàng cũng muốn đồng quy vu tận với Nguyệt Phi Yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.