Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 88: Chương 88: Chương 87: Giải quyết Nguyệt Lưu Sương




Ở dưới sự năn nỉ của Thương Mặc Tuyết, cuối cùng Mẫu Đơn đồng ý ở chỗ này hai ngày, sau đó sẽ trở về tiên giới.

Thật ra thì ở chỗ này, nàng được tiếp đãi bằng thân phận khách quý, còn có nam nhân cưng chiều nàng yêu nàng, nhất định là nàng không muốn trở lại tiên giới.

Trước kia nàng chỉ là một tiên nga nho nhỏ trong Dao Trì, chịu tiên phi sai phái làm việc, nói khó nghe thì chỉ là một người làm mà thôi, kể từ khi trở thành tỷ muội tốt với Tử Huyên, nàng mới được đối xử tốt hơn một chút, rồi sau đó bởi vì nàng có công ở trước mặt tiên đế tố giác Tử Huyên,trở thành người tâm phúc trước mặt Đế Tị, mặc dù Đế Tị không cho nàng thân phận, nhưng dù gì nàng cũng có thể ở trước mặt mọi người ngẩng cao đầu mà đi.Với lần này, nàng vô cùng đắc chí.

Nhưng Đế Tị là tiên đế, là chúa tể tiên giới, trong lòng hắn, có thể trở thành phi tử của Đế Tị, thì trở thành vương hậu của Thương Mặc Tuyết còn tốt hơn.

Nhưng Đế Tị bạc tình, chuyện lần trước thật sự làm nàng mất hết ý chí, lại ở ngay trước mặt Hồng Anh nhục nhã nàng như vậy, chỉ sợ nàng ở trước mặt tất cả tiên nga đều không ngóc đầu lên được.

Nhưng mà nàng còn có kế hoạch của nàng, hơn nữa nàng cũng không phải ngoại trừ Đế Tị không có chỗ dựa vững chắc, mà người này chính là Mặc Uyên.

Thương Mặc Tuyết chưa đủ để ý, muốn chia rẽ Túc Ly Mị và Quý Phi Nhi, cần một trợ thủ cường đại.

Tính tình Mặc Uyên lạnh lùng như vậy, cho dù nàng có lòng yêu mến thế nào, cũng không dám đến gần. Cho nên, nàng chỉ có thể đặt hi vọng ở trên người của Túc Ly Mị.

Dù nàng không chiếm được, nàng cũng sẽ không để cho Quý Phi Nhi lấy được. Tử Huyên, ta hủy hoại được ngươi lần đầu tiên, nhất định có thể hủy ngươi lần thứ hai.

. . . . . .

Sau khi rở về Đế Cung, ở tẩm cung của Quý Phi Nhi trên giường lớn của mình, rốt cuộc ngủ được một giấc lớn, lấy tinh tổn thất được tạo ra mấy ngày trước ở Hồ Tộc dưỡng cho thật tốt.

Vừa tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, thấy Lục Khởi và Lục Ý cũng hết sức thân thiết, giống như thật sự rất lâu không gặp vậy.

Ngày hôm qua vội vàng trở lại cũng không kịp trò chuyện với các nàng, mệt quá trực tiếp đi ngủ, bây giờ nhìn thấy họ, Quý Phi Nhi vô cùng vui vẻ.

“Nương nương, người đi nhiều ngày như vậy, thực sự muốn giết chúng ta.”

“Đúng vậy, sớm biết thế chúng ta nên đi theo người, nghe nói người ở Hồ Tộc gặp được rất nhiều nguy hiểm, chúng ta rất lo lắng cho người đấy.”

“Cũng biết hai người các ngươi đối tốt với ta nhất, nhưng nếu thật sự nguy hiểm như thế, ta càng không thể mang bọn ngươi đi, công phu các ngươi không phải mới chỉ có mấy trăm năm, công lực kém như vậy, gặp phải nguy hiểm càng không có năng lực tự bảo vệ mình.” Nàng chính là một củi mục, còn phải dựa vào Tiểu Bạch và Mẫu Đơn tới bảo vệ nàng, nhiều hơn hai người nữa thì chăm sóc đây thế nào.

“Nương nương cũng quá coi thường nô tỳ rồi, mặc dù chúng ta là Thanh Xà ba trăm năm, nhưng trải qua mấy ngày nay, đế quân đặc biệt cho phép chúng ta đi Hàn Trì tu luyện, cho nên bây giờ công lực của chúng ta đã có hơn nghìn năm rồi.”

Thật ra thì Túc Ly Mị cho phép như vậy, chỉ là muốn an bài mấy người pháp lực cao cường ở bên cạnh Quý Phi Nhi bảo vệ an toàn của nàng. d

Ở giới yêu ma, không phải tất cả mọi người đều biết tu luyện, đại đa số tu luyện đều là nam tử, cho dù nữ tử có pháp thuật, bình thường tu vi rất thấp kém, dĩ nhiên Túc Ly Mị không thể nào sắp xếp nam nhân ở bên cạnh Quý Phi Nhi, mà tính tình Lục Khởi và Lục Ý đơn thuần thiện lương, để cho các nàng đi theo Quý Phi Nhi không còn gì tốt hơn nữa.

“Hơn nghìn năm? Các ngươi lợi hại như vậy.”

“Thật ra thì lúc đầu, đế quân biết người rất sợ rắn, mà chúng ta tu vi không đủ để hóa thành hình người trong thời gian dài, sợ chúng ta dọa nương nương, cho nên mới. . . . . .nhưng về sau đế quân thật tâm nghĩ an toàn vì nương nương, cho nên đốc thúc tỷ muội chúng ta gia tăng tu luyện, bảo vệ nương nương một cách an toàn. Nhưng. . . . . . Nương nương đều không mang theo chúng ta đi Hồ Tộc, còn gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy, để cho chúng ta rất lo lắng đấy.” Hai tiểu nha đầu rất là uất ức, họ vất vả tu luyện, đều không có nơi dụng võ rồi.

“Khụ. . . . . . Được rồi, là ta sai lầm rồi, lần sau ta đi nơi nào, nhất định mang theo các ngươi.”

“Đúng rồi, ta không có ở đây trong cung có xảy ra chuyện gì tốt hay không?” Bát quái nhân đôi của Quý Phi Nhi lập tức hiện ra.

“Chuyện tốt? Vậy cũng không có, nếu như nương nương ở đây, vậy nhất định sẽ chơi rất vui, mấy ngày nay chúng ta coi chừng tẩm điện, hoặc là đi Hàn Trì tu luyện, thật sự là rất nhàm chán đấy.”

Quý Phi Nhi phấn chấn nghĩ, nói như vậy mình thật sự rất quan trọng đây, nghe cảm thấy hết sức cảm động.

“Chỉ là lúc đầu chúng ta vẫn cho là đế quân chính là đế quân, lại không nghĩ rằng ngài lại là Lang vương biến thành, sau khi chúng ta biết rõ chân tướng thì lấy làm kinh hãi.”

“Lúc nào thì các ngươi biết hắn không phải là Tiểu Bạch?”

“Vài ngày sau khi người đi, vì đại công chúa Hồ Tộc thật sự càn rỡ, Lang vương bị nàng làm cho phiền không thể nhịn được nữa, cho nên đã nổi trận lôi đình, sau đó cho người nhốt nàng vào, cũng không ngụy trang thành bộ dạng đế quân, cho nên chúng ta mới biết ở lại trong cung không phải đế quân, mà là Lang vương.”

Quý Phi Nhi cười ha ha: “Không ngờ, hắn không có kiên nhẫn như vậy, mới mấy ngày thì không chịu nổi, còn không bằng Tiểu Bạch đấy.”

Chỉ là. . . . . . Người như Túc Ly Mị càng thêm không có kiên nhẫn, để cho người trở lại đưa tin cho Thương Mặc Tuyết, trong thư cũng chỉ có ngắn ngủn một hàng chữ, ngắn gọn rõ ràng . Lúc trước hắn có thể dễ dàng tha thứ cho Nguyệt Lưu Sương như vậy, nguyên nhân cũng vì nàng thôi.

Trước khi đi, nàng thật sự là có điều kiêng kỵ với Nguyệt Lưu Sương, sợ nàng sẽ thương tổn mẫu thân, bây giờ nhìn lại, nàng cũng chỉ là nói một chút ngoài miệng mà thôi, thật ra thì hung thủ chân chính sau màn là mẫu thân của nàng Lam Nguyệt.

Nguyệt Lưu Sương, sau khi nàng trở về, thiếu chút nữa quên người như vậy rồi.

“Đúng rồi, Nguyệt Lưu Sương ở chỗ nào?”

“Ngay từ đầu, Lang vương hạ lệnh lấy thư phòng giam lỏng nàng, về sau nàng ta ầm ĩ, còn ném loạn đồ vật, cho nên Lang vương lại để cho người nhốt nàng vào phòng giam, trực tiếp biến thành phạm nhân nhốt lại.”

Quả nhiên là tác phong làm việc của Thương Mặc Tuyết, nếu như là Tiểu Bạch, hắn hoàn toàn mất đi kiên nhẫn sẽ làm gì chứ? Giết người?

Chỉ là người kiêu căng ngạo mạn như Nguyệt Lưu Sương, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, ngoài mặt giả bộ Bạch Liên hoa*, trên thực tế đúng chuẩn tâm cơ, đến cuối cùng trực tiếp xé rách ngụy trang, thay đổi làm cho người ta không nói được gì. nếu như nàng ta bị nhốt vào trong phòng giam như vậy, đoán chừng sẽ tức điên mất.

*Bạch Liên Hoa: Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.

“Nàng ở phòng giam biểu hiện như thế nào?” Quý Phi Nhi không chút để ý nghịch móng tay của mình.

“Chuyện này. . . . . .” Lục Khởi đang do dự có muốn nói ra hay không, bởi vì nàng nói những lời đó là rất bất kính, không, không chỉ là vấn đề bất kính, hơn nữa còn vũ nhục với nương nương như vậy, quả thật tội ác tày trời.

Lúc này, Túc Ly Mị đi vào: “Các ngươi đang nói cái gì?”

“Nghe nói, Nguyệt Lưu Sương bị Mặc Tuyết nhốt vào phòng giam, hiện tại Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt đã chết, về chuyện của nàng chàng định xử lý như thế nào?”

Túc Ly Mị nhíu mày, hình như rất không nguyện ý nhắc tới người như vậy.

“Trực tiếp giết là được.”

Khụ, quả nhiên như nàng suy đoán. Nàng phát hiện nàng thật đúng là rất hiểu rõ phu quân của mình.

“Như vậy có phải quá tàn nhẫn hay không, theo ta được biết, những chuyện xấu kia đều là hai người Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt gây ra, mặc dù Nguyệt Lưu Sương can thiệp rất nhiều vào chuyện tình cảm của Nguyệt Phi Yên và Cảnh Hiên, nhưng mà tội không đáng chết.”

“Vậy nàng nói nên làm gì bây giờ?”

“Chuyện này. . . . . . Trước hết cho người thả nàng ra, lại tính toán sau đi.” Thật ra thì sau khi Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt chết, nàng lại cảm thấy Nguyệt Lưu Sương thật đáng thương, mất đi phụ mẫu, không nơi nương tựa. Nếu như nàng thật lòng hối cải, vậy thì thả nàng đi.

Sự thật chứng minh, Quý Phi Nhi hoàn toàn tìm phiền toái cho mình.

. . . . . .

Thời điểm Nguyệt Lưu Sương bị thị vệ mang vào vẫn còn ở hùng hùng hổ hổ, ồn ào không nghỉ, hơn nữa lời nói tương đối không chịu nổi.

“Nguyệt Phi Yên cái kẻ tiện nhân này, dám làm vậy với ta...ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, phụ vương mẫu hậu ta nhất định sẽ giết chết ngươi.”

Quý Phi Nhi nhíu mày: “Làm cho ngươi thất vọng rồi, phụ vương mẫu hậu của ngươi không giết được ta.”

“Thức thời thì nhanh thả ta về Hồ Tộc, nếu không mẫu thân ngươi khó giữ được tính mạng.” Chuyện cho tới bây giờ, nàng ta vẫn dùng hết thủ đoạn tới uy hiếp nàng, chỉ tiếc, nàng đã không phải là Nguyệt Phi Yên.

“Mẫu thân của ta, bà đã qua đời.” Quý Phi Nhi lạnh lùng nhìn nàng, mà tất cả đều là bởi vì bọn họ những người xấu này.

“Ha ha ha, nhất định là phụ vương biết các ngươi to gan lớn mật dám cầm tù ta, cho nên giết con tiện nhân Tố Hoa kia, đây chính là báo ứng các ngươi nên nhận được, nếu như các ngươi không mau thả ta ra... phụ vương ta sẽ rất nhanh tiến vào đế đô, các ngươi sẽ chờ chết đi.” Nguyệt Lưu Sương không hổ là nữ nhi của Lam Nguyệt, mở miệng một cái tiện nhân thì cũng thôi đi, ngay cả tính tình tự đại này đều vô cùng giống nhau.

Rốt cuộc Túc Ly Mị nghe không nổi nữa.

“Lại dám bất kính với đế hậu, còn không mau câm mồm, nếu không bổn vương cắt đầu lưỡi của ngươi.”

Nguyệt Lưu Sương bộ dáng điềm đạm đáng yêu nhìn Túc Ly Mị: “Đế quân, Sương Nhi thật tâm thích chàng, mặc kệ nói thế nào, chúng ta đã da thịt thân thiết rồi, chẳng lẽ chàng không cần ta nữa sao? Trong bụng của ta, đã có cốt nhục của chàng rồi.”

Thời điểm Nàng ở trong nhà lao thì phát hiện mình mang thai, Thương Mặc Tuyết nói cho nàng biết nam nhân mỗi đêm cưng chiều nàng căn bản không phải là đế quân, mà là thị vệ bình thường trong cung mà thôi, hơn nữa mỗi đêm đều không phải là một người, nàng cảm thấy hết sức hoang đường, căn bản cũng không tin, hoặc là nói nàng không nguyện ý tin tưởng. Nhất định là hắn lừa nàng!

“Cái gì?” Quý Phi Nhi sợ hết hồn, phản ứng đầu tiên chính là trừng mắt về phía Túc Ly Mị, chàng đã làm cái gì?

Túc Ly Mị càng hoàn toàn nổi giận: “Nói hưu nói vượn cái gì, cho tới bây giờ bổn vương không chạm qua ngươi, chẳng lẽ Lang vương không nói cho ngươi biết? Trong bụng của ngươi, hiện tại còn không biết là dã chủng của ai đấy.”

“Chàng nói cái gì?” Hắn lại chính miệng thừa nhận, Nguyệt Lưu Sương quả thật không thể nào tiếp thu được sự thật này.

“Nếu không ngươi nghĩ sao? Loại nữ nhân như ngươi, không có liêm sỉ, ngươi cho rằng bổn vương sẽ chạm vào ngươi sao?”

Nguyệt Lưu Sương giận quá hóa cười: “Ha ha ha, chàng nói ta không có liêm sỉ, vậy Nguyệt Phi Yên thì sao? Cả giới yêu ma biết nàng là nữ nhân phóng đãng vô sỉ cỡ nào, đế quân ngươi ngay cả nàng đều có thể nhận, nhưng bây giờ lại nói với ta lời như thế, tại sao?”

“Cũng nên hỏi ngươi, Lưu Sương công chúa, danh tiếng muội muội ngươi, chẳng lẽ không phải một tay ngươi hủy hoại hãm hại sao? Nàng là người như nào, ngươi nên vô cùng rõ ràng mới đúng. Bổn vương cũng muốn cảm tạ ngươi, đưa Phi nhi một nữ nhân tốt như vậy đến bên cạnh bổn vương.” Nói cho cùng, hắn và Quý Phi Nhi gặp nhau lần nữa, cũng là công lao của Nguyệt Lưu Sương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.