Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 58: Chương 58: Chương 57: Ngọc bội làm chứng, nhân duyên này đã định




Edit: Thảo My

Đột nhiên, nữ hài đưa tay vỗ vỗ tay hắn, hắn vừa cúi đầu, thấy ánh mắt thanh thuần thiện ý của nàng, hắn theo bản năng buông lỏng tay.

Vốn tưởng rằng nữ hài nhất định sẽ kêu to để những người đó bắt hắn, nhưng lại không nghĩ, nàng chỉ nhẹ nhàng thở dốc một hơi, sau đó kéo chăn che hắn, tự mình đưa tay vén màn lên.

Hắn đang ở trong chăn tim đập như đánh trống, lại có thể cảm nhận được một ít nhiệt độ thân thể của nàng.

Nàng làm bộ như bộ dạng mới vừa tỉnh ngủ, ánh mắt mơ mộng: “Hả? Các ngươi làm sao tiến vào, xảy ra chuyện gì sao?”

Bọn họ lặp lại lời nói một lần nữa: “Đại tiểu thư, có thấy thích khách hay không?”

“Không có, ta vẫn ngủ, mới vừa bị các người đánh thức đấy.”

“Vậy. . . . . . Không sao, bọn thuộc hạ cũng nghĩ cho an toàn của Đại tiểu thư.”

“Các ngươi tự nhìn, phòng ta lớn như vậy, thích khách tiến vào liếc mắt một cái là có thể thấy được, các ngươi vẫn nhanh lên đi chỗ khác tìm đi.”

“Vâng.” Những thị vệ kia vội vàng lui ra ngoài, cũng đóng kỹ cửa, nghe được tiếng bước chân của bọn hắn dần dần đi xa, nữ hài rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Nàng vén chăn lên: “Được rồi, bọn họ đã đi, ngươi mau ra đây.”

Thiếu niên nhìn khuôn mặt tinh xảo của nữ hài, có chút ngẩn ra: “Tại sao cứu ta? Tại sao đối với ta tốt như vậy?”

“Bởi vì nhìn bộ dáng ca ca ngươi, không giống người xấu, ca ca nhất định là bị người đuổi giết sao?”

Hắn lộ ra ánh mắt tràn đầy hận ý: “Không sai, ta là Nhị vương tử Hồ Tộc, Đại vương huynh và Tam vương đệ muốn mưu hại ta, cho nên ta cũng chỉ có thể trốn, nếu không nhất định sẽ bị bọn hắn giết chết.”

“Thì ra là ngươi là vương tử, thân phận tôn quý như thế không thể nghèo túng như vậy, vương tử ca ca, ngươi nhất định phải cố gắng lên, nhất định phải kiên trì tiếp.”

Thiếu niên nhìn ánh mắt thiện ý của nữ hài, trong lòng tràn đầy ấm áp và cảm động: “Cám ơn ngươi, trừ mẫu phi, cho tới bây giờ không có ai từng đối với ta tốt như vậy.”

Những người đó trừ hành hạ hắn, ngược đãi hắn, không có một người thật lòng đối với hắn, ngay cả tất cả thị nữ trong cung đều lắc lư theo gió, cuộc sống của hắn, hạ nhân cũng không bằng, còn nói gì vương tử. Phụ thân cũng nhìn thấy thiên tư hắn ngu dốt đã sớm bỏ qua việc bồi dưỡng hắn, cứ như vậy bỏ bê hắn, trọng điểm bồi dưỡng hai nhi tử khác.

Vốn người tầm thường giống hắn sẽ không bị người khác nhớ lại, nhưng mà khi hắn vừa sinh ra, trưởng lão Hồ Tộc từng tiên đoán, nói hắn có phong phạm vương giả, tương lai tất thành người tài, chỉ là mọi sự xem trọng một chữ tâm, một lòng hướng thiện, biến thành người tài, một lòng hướng ác, vạn kiếp bất phục, còn nói hắn là trời sinh mệnh Đại Vương.

Cũng bởi vì lời tiên đoán này, cho nên khiến Đại vương Tử và Tam vương tử sinh lòng ghen ghét, cảm thấy hắn chung quy vẫn là một sự uy hiếp, chẳng bằng diệt trừ hắn, cũng may còn có một lão ma ma vẫn âm thầm trợ giúp hắn tiết lộ tin tức cho hắn, cho nên hắn chạy ra khỏi cung.

“Không có quan hệ, ta cũng không có giúp được cái gì, ngươi không cần cám ơn ta.” Chỉ một tiểu nữ oa, lại có biết rõ thế sự như vậy, làm cho hắn nhìn, cũng không hiểu nổi bắt đầu vui mừng.

“Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, phần ân tình này, một ngày nào đó ta nhất định sẽ báo đáp ngươi, ngươi tên là gì?”

Tiếng cười của tiểu cô nương như chuông bạc khanh khách vang lên: “Mẫu thân đã nói, khuê danh của nữ hài tử không thể nói với nam sinh khác, nếu không sau này phải gả cho hắn, nếu ca ca biết tên của ta, về sau lớn lên nhất định phải lấy ta nha.”

Thiếu niên nghĩ thầm, hiện nay mình nghèo túng thành cái bộ dáng này, khó bảo toàn tính mạng, mà nữ hài xuất thân nhà phú quý, mình làm sao có thể làm trễ nãi người ta?

Thấy tiểu nữ oa này, trong lòng hắn không hiểu có hảo cảm, liền trịnh trọng gật đầu.

“Vậy bây giờ ngươi khoan nói trước, chờ một ngày ta đoạt lại tất cả thuộc về ta, nhất định tự mình tới cửa cầu hôn, cho đến lúc này, ngươi lại nói cho ta tên của ngươi như vậy có được hay không?”

Tiểu cô nương cười gật gật đầu: “Vương tử ca ca, ta chờ ngươi.”

Thiếu niên từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội: “Đây là di vật duy nhất mẫu phi ta trước khi lâm chung để lại cho ta, ta vẫn coi nó như sinh mạng, bây giờ đưa cho ngươi, làm tín vật ngày sau gặp lại, chờ ngươi cập khê, nếu ta vẫn chưa về, vậy thì không cần đợi ta nữa.”

Nữ hài nhìn ngọc bội óng ánh trong suốt, hết sức vui mừng, vì thế nhận lấy đeo vào trên cổ của mình: “Vương tử ca ca, ngươi giao vật trọng yếu như vậy cho ta, vậy ta cũng nhất định sẽ thay ngươi bảo quản thật tốt, ta và ngọc bội sẽ chờ ngươi trở về, tự mình giao trả cho ngươi.”

Một khối ngọc bội, hai người định ra như thế chung thân. Thiếu niên nhìn khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của nữ hài, cũng lộ ra nụ cười phát ra từ nội tâm, giờ phút này, cuộc đời của hắn đã nhiều hai mục tiêu, một là báo thù đoạt lại tất cả thuộc về hắn, cái kia đó chính là sau khi công thành danh toại liền lấy nàng làm thê.

Sau đó, nữ hài dẫn đường giúp hắn chạy đi, đại môn khẳng định không thể đi, cho nên chỉ có thể đi tiểu môn, nàng rất quen thuộc đường trong nhà mình, cho nên thành công tránh thoát những tai mắt kia, từ cửa sau chạy ra ngoài.

Trước khi đi, nhìn nàng một lần cuối cùng, nhất định phải chờ ta!

. . . . . .

Sau khi Nguyệt Vô Tu thoát thân thành công, một đường chạy về hướng bắc, trong lòng hết sức sầu muộn, mặc dù hắn có nghị lực này, nhưng mà căn cơ thật sự quá kém, thân thể yếu đuối, làm sao có thể tu luyện pháp lực cao, trở về báo thù đây?

Có thể trời cao thương xót thân thế bi khổ của hắn, thế nhưng để cho hắn may mắn chạy vào hang Hồ Tiên, bên trong có một Bạch Phát Lão Giả, là trưởng lão tiền nhiệm của Hồ Tộc ẩn cư ở chỗ này, lão giả tu vi cao thâm, sau khi hắn nói thân thế của mình, lão giả đồng tình với hắn, quyết định thu lưu hắn tiện thu hắn làm đồ đệ, nhưng trước đó lại muốn hắn thề, về sau tuyệt đối không thể tùy ý dùng pháp lực đả thương người. Hắn vốn là muốn báo thù, tu luyện pháp thuật cũng vì giết chết những người đã từng tổn thương hắn, nhưng lão giả lại nói, nếu như hắn không đồng ý thì sẽ không thu hắn làm đồ đệ. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tạm thời đồng ý, trước tiên học công lực đến tay rồi lại nói.

Lúc lão giả truyền thụ cho, phát hiện thì ra hắn cũng không phải căn cơ Tiên Thiên không tốt, mà là khi còn bé bị người hạ độc, ngăn khí mạch lại, cho nên bất luận tu luyện pháp thuật gì đều không được kết quả, cho nên giúp hắn đả thông.

Hắn cực kỳ tôn kính lão giả, lấy tương xứng sư phụ, hơn nữa ngộ tính hắn tốt, tu luyện nhanh, lão giả truyền thụ tất cả tu vi của mình cho hắn.

Người khác tốn mấy ngàn năm mới có thể tập được pháp thuật, hắn chỉ dùng ba trăm năm.

Sau ngày học thành, chuyện thứ nhất hắn làm dĩ nhiên chính là phải trở về Vương Cung báo thù rửa hận. Sư phụ nhìn thấu ý đồ của hắn, hết sức tức giận ngăn cản.

“Đừng quên trước lúc bái sư, ngươi đã đồng ý vi sư cái gì.”

“Sư phụ, đồ đệ bất hiếu, cho dù thật sự bị thiên lôi đánh, cũng không thể quên nhớ huyết hải của mình thâm thù, mẫu phi bị bọn hắn liên tiếp hành hạ đến chết, ngay cả ta thiếu chút nữa cũng bị bọn họ mưu hại, thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, cho nên ta làm sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật đây?”

“Dù nói thế nào, những người đó cũng người thân của ngươi, giết huynh giết cha, chính là nghịch thiên cấm kỵ, không bằng cầm thú.”

“Sư phụ, ta không để ý nhiều như vậy, chờ sau khi ta báo thù xong, trở lại mặc cho sư phụ xử trí.”

Hắn có lòng dạ muốn rời đi, nhưng mà sư phụ lại ngăn cản hắn.

Bây giờ hắn đều đã học được tất cả công lực của sư phụ, hơn nữa không ở dưới sư phụ, hai người giao thủ, cuối cùng, hắn lại giết chết sư phụ của mình.

Lão giả trước khi chết, miệng phun máu tươi, trợn mắt thật lớn, vươn tay run run rẩy rẩy chỉ vào hắn: “Đại nghịch bất đạo, ắt gặp thiên khiển!”

Sau, liền đoạn khí.

Hắn không dám tin nhìn máu tươi trên thân kiếm, nghĩ thầm, hắn không phải cố ý, đều là sư phụ buộc hắn mới biến thành như vậy, hắn không sai, sai là sư phụ.

Đào hố, chôn sư phụ, hắn bước lên con đường báo thù của hắn.

Sau khi trở lại Vương Cung, hắn phát hiện, huynh trưởng và đệ đệ thân ái của hắn đang tranh đấu vương vị gay gắt, tình thế phụ vương khó xử lâm vào cục diện bế tắc, nhìn bọn họ, trong mắt của hắn lóe sắc thái cừu hận.

Nhìn thấy hắn vậy mà trở lại, tất cả mọi người hết sức khiếp sợ, hơn nữa cũng có chút e ngại, bởi vì bọn họ rõ ràng cảm thấy hắn không giống trước.

Hắn bắt đầu hành động trả thù của hắn, tất cả người miệt thị hắn trước kia, nhục nhã hắn còn có tổn thương người của hắn, bao gồm thị vệ cung nữ ở bên trong, tất cả đều bị hắn tàn nhẫn sát hại, một ngày một người, người bị giết vẫn không cho người ta thoải mái, giống như lúc trước bọn họ đối với hắn, từ từ hành hạ, sau khi để cho bọn họ sống không bằng chết, kết quả sẽ là mạng sống.

Nhất là Vương Hậu thân mẫu của Đại vương tử, còn có Lệ Phi thân mẫu của Tam vương tử, lại bị hắn chặt đứt tứ chi, móc mắt, cắt tai, gọt mũi, làm thành người lợn, ngâm mình ở trong vạc rượu, hết sức tàn nhẫn đáng sợ.

Công lực của hắn hết sức cao cường, phái ra bao nhiêu thị vệ cũng bị hắn sát hại toàn bộ, vì tương lai Hồ Tộc và tính mạng của người khác, Lão Hồ vương bị buộc bất đắc dĩ chỉ có thể truyền vương vị cho hắn, cũng nói hắn tàn nhẫn như vậy, về sau nhất định sẽ gặp báo ứng.

Thế nhưng hắn chỉ cười lạnh, hắn báo thù cho mẫu phi, có chỗ nào sai, hắn không có lỗi, người sai là bọn hắn, tất cả bọn họ đều đáng chết.

Cho dù trở thành Đại Vương, hắn cũng không bỏ qua cho huynh trưởng và đệ đệ của hắn, ngay trước mặt phụ thân, hắn tàn nhẫn sát hại, cũng phát rồ cười.

“Ban đầu, ngươi khinh thường ta, mặc cho những người đó hại chết mẫu phi, hôm nay, ta đứng ở chỗ này, để cho ngươi biết cái gì gọi là báo ứng.”

Lão Hồ vương cuối cùng bị hắn làm tức chết, cũng nguyền rủa hắn về sau chết không được tử tế.

Tốt, tất cả kẻ thù hắn đều đã giải quyết hết, sứ mạng báo thù hắn rốt cuộc cũng hoàn thành.

Hắn không quên ước định ban đầu của mình, tiểu cô nương cứu hắn một mạng, hiện nay, nàng cũng trưởng thành một thiếu nữ chứ?

Cho nên vội vàng cho người chuẩn bị lễ vật, tới cửa cầu hôn, tịnh phong nàng làm Vương Hậu.

Đêm động phòng hoa chúc, khăn voan nhấc lên, hắn nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của tân nương, chỉ cảm thấy nữ tử mười tám đại biến, nàng đã không giống tiểu cô nương năm đó, vào lúc này hắn, mới biết được tên Vương hậu, là Lam Nguyệt.

Sau khi làm Đại Vương, Nguyệt Vô Tu hành xử thô bạo, nhưng duy nhất lại với thê tử của mình trăm điều sủng ái dễ dàng tha thứ, cho dù Lam Nguyệt ngang ngược càn rỡ hắn đều giả bộ như không biết, vô luận nàng làm sai chuyện gì cũng yêu nàng như lúc ban đầu, chỉ là bởi vì, nàng là nữ hài năm đó cứu hắn một mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.