Ly Thiên Đại Thánh

Chương 261: Chương 261: Uyên Sơn biến đổi




Editor: Wave Literature

Bách Hoa Tông Nội Vụ Đường.

Cơ Linh Ân nhìn thấy Tôn Hằng, liền chạy lại đón.

“Tôn huynh đệ, ta biết là ngươi sẽ tới, tới đây, tới đây, ta giới thiệu cho ngươi mấy vị tiên sư.”

“Tiên sư?”

Bước chân của Tôn Hằng chậm rãi, chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Xem ra, khí cơ của Uyên Sơn sắp biến hóa, mấy vị tiên sư này không thể chờ được rồi.

Có điều, nếu ở bên ngoài, thì thân phận của bọn họ đều rất tôn quý, người tập võ muốn dựa dẫm còn không được, nên sẽ nuôi dưỡng một loại tính nết cao cao tại thượng cho bọn họ…

Nhưng ở trong Uyên Sơn này, là thiên hạ của người tập võ, tiên thiên cao thủ đứng ở đỉnh kim tự pháp.

Cũng không biết, bọn họ vào Uyên Sơn, là tạm thời thoải hiệp với người tập võ, hay là bọn họ sẽ bỏ đi thái độ cao cao tại thượng chỉ biết miệt thị người khác đây.

Nếu như ai cũng giống như vị tên Đô Diễn kia, thì lấy tính tình của Tôn Hằng, sợ là không đi cùng bọn họ được.

May mắn là, mấy vị tiên sư này, tuy thái độ hơi lạnh lùng, nhưng bọn họ cũng biết phải trái, cũng biết chuyện muốn kiếm được thu hoạch nhiều nhất, thì phải hợp tác với những tiên thiên cao thủ ở đây.

Cho nên, đối mặt với một đám tiên thiên của Bách Hoa Tông, thái độ của bọn họ cũng không xấc láo như trước.

“Mấy vị tiên sư này, đến từ Ngọc Môn Sơn ở Kinh Châu, Nam Mô Phái đến từ Trung Châu, trong đó có Cư tiên sư, Cổ tiên sư, đều là người tu pháp luyện khí hậu kỳ cao nhân!”

Cơ Linh Ân dẫn Tôn Hằng bước vào trong sảnh lớn, nghiêng người giới thiệu mấy người tu pháp ở đây.

“Vị này là Tôn trưởng lão của tông môn chúng ta, thực lực sâu không lường được, sáu năm trước, hắn đã có thể đánh bại phó tông chủ của Cửu Ấn Tông, tiên thiên hậu kỳ cao thủ Từ Tử Tấn!”

Hai vị luyện khí hậu kỳ này, tuổi tác cũng không nhỏ, tóc trắng bồng bềnh, nhìn rất đạo cốt tiên phong.

Lúc này, bọn họ nghe được chiến tích của Tôn Hằng, ánh mắt nhìn hắn cũng thêm vài phần kính trọng.

Dù sao, tiên thiên hậu kỳ rất hiếm thấy, cho dù thực lực không bằng bọn họ, nhưng cũng rất bất phàm.

“Tôn trưởng lão, về sau nếu như ngươi rời khỏi Uyên Sơn, thì có thể đến Ngọc Môn Sơn làm khách, lão đạo sẽ sai đệ tử đón tiếp.”

Cư tiên sư khẽ gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng mà sâu trong giọng nói của hắn,

Vẫn có một cảm giác hờ hừng lạnh nhạt.

Mời người đến nhà làm khách, lại để cho đệ tử đón tiếp, thành ý của hắn thế nào, không cần nói cũng biết.

Ngược lại thì thái độ của vị Cổ tiên sư kia, rất nhiệt tình: “Cư đạo trưởng nói vậy không được, cho dù Tôn trưởng lão muốn đi, cũng phái tới Nam Mô Phái của chúng ta chứ. Chỗ của chúng ta gần Kinh Thành, rất phồn hoa náo nhiệt, đây mới xứng công đi!”

Tôn Hằng nhìn hai người rồi gật đầu, coi như đáp lễ bọn họ, dưới sự hướng dẫn của Cơ Linh Ân, ngồi về phía đối diện.

“Uyên Sơn sắp xảy ra biến hóa, đây là thời cơ tốt.”

Dáng người của Cơ Linh Ân rất khôi ngô, hai tay ra hiệu, tuy là con gái, nhưng khí thế của nàng không thua kém vị nam nhi nào cả.

Nàng cũng nhìn mấy vị tiên sư rồi áy náy cười một cái, mới nói: “Đợi thêm vài ngày nữa, sẽ có thêm mấy vị tiên sư đi tới, đến lúc đó, Linh Ân sẽ mở tiệc chiêu đãi mọi người, chúng ta phải vui vẻ một hôm!”

“Không sao!”

Cổ tiên sư nhẹ nhàng xua tay, nói: “Chúng ta muốn tu tiên vấn đạo, không thích tục sự, nên chỉ muốn thanh tĩnh.”

“Tiên sư cao nhã, Linh Ân bội phục!”

Cơ Linh Ân cười khẽ một tiếng, duỗi tay ra, lập tức có người mang một cuốn tranh đi vào.

Nàng vung tay lên, cuốn tranh này bay lơ lửng giữa không trung, đây là một cái bản đồ đơn giản của Uyên Sơn.

“Vậy, để ta giới thiệu cho mấy vị tiên sư tình hình cụ thể của Uyên Sơn.”

“Mọi người nhìn vào đây.”

Nàng chỉ tay về phía trước, một luồng khí mạnh đâm vào bức tranh kia, bức tranh này lõm xuống một ít, khiến cho người khác nhìn thấy rõ ràng vị trí này.

“Nơi này là trung tâm của Uyên Sơn, được gọi là Tuyệt Linh Chi Địa, trong này có rất nhiều linh dược quý hiếm, nhưng nó lại trải rộng khắp nơi này, mà nơi này thì rất nguy hiểm, nếu như không có việc quan trọng, thì chúng ta sẽ không đi vào nơi này.”

Tuyệt Linh Chi Địa rất lớn, chỉ đi vòng quanh nó, thì cho dù tốc độ của Tôn Hằng rất kinh người, nhưng cũng phải đi gần hai mươi ngày mới hết.

Một tháng, không đủ để thăm dò nơi này.

Hơn nữa, khí hậu của từng khu vực trong Uyên Sơn biến đổi thất thường, rất nhiều khu vực chỉ một hai năm là biến đổi một lần, cho nên những gì được ghi lại trong tấm bản đồ này, cũng không chính xác trăm phần trăm.

Đối với chuyện này, Cơ Linh Ân cũng không giải thích nhiều, tiếp tục nói.

“Ở đây, nơi này, nơi này nữa!”

Ngón tay của nàng búng vài cái, một số chỗ trên tấm bản đồ kia lõm xuống, nàng mới nói: “Những nơi này, đều có không ít linh dược, nhưng bởi vì có hung thú chiếm dữ, nên chúng ta không dám công phá bọn chúng, lúc này có mấy vị tiên sư đến giúp sức, có thể càn quét bọn chúng.”

“Nếu có linh dược, thì chúng ta muốn tám phần mười!”

Vị Cư tiên sư kia đột nhiên mở miệng nói.

Sắc mặt của Cơ Linh Ân cứng lại, sau đó ngừng một chút, mới nhẹ nhàng gật đầu: “Tất nhiên, nếu không có các vị, thì ngay cả một phần, chúng ta còn không chiếm được.”

“Có điều, về sau còn có những tiên sư khác tham gia, rồi phân chia cụ thể thế nào, thì chúng ta sẽ bàn lại sau!”

“Cơ cô nương nói có lý.”

Cổ tiên sư cười, mở miệng nói: “Không biết trong đó có linh dược gì? Bách Hoa Tông có thể phỏng đoán một chút được không.”

“Cũng có thể.”

Cơ Linh Ân gật đầu, nói: “Chúng ta đã đi qua Vạn Chu Sơn, nơi này có Địa Mạch Tư Chi, Huyết Lan, Long Trứu Thảo…”

“Ở trong Ngạc Nhai thì có người thấy Địa Dung, Hỏa Linh Quả và những linh dược tương tự…”

“...”

Trí nhớ của Cơ Linh Ân rất tốt, lúc này liên tục kể ra những nơi nào có loại linh dược nào.

Những vật này, mặc dù không bằng ngàn năm linh dược, nhưng cũng đều là vật cực kỳ hiếm thấy.

Đủ loại tin tức đi vào trong tay, coi như là những vị tiên sư không màng thế sự, hô hấp cũng trở nên vội vàng, sắc mặt đỏ bừng.

“Coong…”

Bỗng nhiên, có một tiếng chuông đồng mang lên, vang vọng khắp chân trời, cắt lời của Cơ Linh Ân.

“Đãng Hồn Chung!”

Mấy vị tiên thiên của Bách Hoa Tông nghe được tiếng chuông này, lập tức đứng lên, nghi ngờ nhìn về phía chân trời.

“Đãng Hồn Chung!”

Vị Cổ tiên sư kia nhíu mày lại, nghiêm túc nói: “Là Đãng Hồn Chung của vị Quách tiền bối kia?”

“Không sai!”

Sắc mặt của Cơ Linh Ân cũng trở nên nghiêm túc, nàng đứng thẳng người dậy: “Chính là Đãng Hồn Chung của vị đạo cơ chân nhân Quách Bão Trân.”

“Đến cũng xảy ra chuyện gì? Vậy mà lại kinh động tới vị tiên trưởng này?”

“Không phải thông báo là Uyên Sơn sắp biến đổi sao? Không đúng, những lần trước thì vị này đâu có thông báo?”

Trong sảnh lớn, mọi người thì thầm to nhỏ, ngay cả Tôn Hằng cũng hơi hơi nhíu mày lại.

Ở Uyên Sơn này sáu năm, tất nhiên hắn cũng nghe qua cái tên này.

Quách Bão Trân, tu sĩ cảnh giới đạo cơ.

Quanh năm hắn tọa trấn Uyên Sơn Cổ Thành, rất có thể là vị dị nhân đi trong mây, người mà hắn gặp khi bị áp giải tới nơi này.

Trong tay hắn có một món cực hạn pháp khí, tên là Đãng Hồn Chung.

Nghe nói, khi chuông này rung lên, thì có thể khiến những sinh linh trong vòng mười dặm nghe được tiếng chuông này, đều hồn phi phách tán.

Có lẽ mọi người đồn thổi quá nhiều, nhưng dù sao thì, đạo cơ tu sĩ, trong mắt của mọi người, đã gần giống như tiên nhân rồi!

Cho dù có thổi phồng thêm nữa, thì cũng không có gì quá đáng!

“Tông chủ đến rồi!”

Lúc này, có người tinh mắt, nhìn thấy ở phía chân trời, có một luồng sáng màu trắng, đang bay về phía nơi này.

Quầng sáng mông lung, khiến cho người khác không thể nhìn thấy được rõ ràng.

Nhưng nhìn vào thứ này, đã đủ chứng minh thân phận của người tới, Bách Hoa Tông tông chủ Liễu Thanh Thanh!

Nàng có một món huyết luyện pháp khí tên là Bạch Quang Tráo, có thể mang người bay lên trên không, còn có thể phát ra ánh sáng chói lóa như ánh mặt trời, có thể xuyên qua mọi thứ.

Dựa vào bảo vật này, còn có tu vi tiên thiên hậu kỳ của nàng, đủ giúp nàng đứng hàng tứ đại cao thủ của Uyên Sơn!

Cũng là người duy nhất trong bốn người, có thể di chuyển trên trời!

Vầng sáng màu trắng kia bay từ xa tới, trong chớp mắt đã bay hơn một trăm mét, chỉ trong mấy hơi thở, đã tới bên cạnh.

Quầng sáng này rơi xuống đất, ánh sáng biến mất, lộ ra một dung nhan diễm lệ buồn vui lẫn lộn.

Khuôn mặt cô gái này tinh xảo, ngũ quan kiều diễm, mặc váy dài và khoác lên người một lớp lụa trắng, giống như tiên nữ hạ phàm, có điều ở giữa lông mày của nàng có ánh sáng chói mắt, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

“Tông chủ!”

Nhìn thấy người tới, một đám tiên thiên cao của của Bách Hoa Tông đứng dậy chào đón, khom người hành lễ.

Ngay cả mấy vị người tu pháp, cũng bị khí thế của nàng bức bách, cũng ngồi thẳng lên.

“Mời chư vị ngồi.”

Liễu Thanh Thanh phất tay ngọc xuống, dáng người như ẩn như hiện đi về phía chủ vị: “Có việc cần làm, nên mới tới chậm, mong mọi người thứ lỗi.”

“Liễu Tông chủ khách khí.”

Cổ tiên sư chắp tay cười với đối phương, thái độ này thể hiện mình là người ở dưới.

Dù sao cái huyết luyện pháp khí trong tay của Liễu Thanh Thành, cũng là chiến lợi phẩm của nàng khi đánh chết một vị luyện khí hậu kỳ!

Thực lực như vậy, nên bọn họ cũng không dám khinh thường.

Còn có vừa nãy bọn họ nhìn thấy cái pháp khí Bạch Quang Tráo kia, uy thế của nó hiện ra ngoài, rõ ràng là một món thượng đẳng pháp khí giúp phi hành rất hiếm thấy!

Uy năng của vậy này rất cường hãn, coi như là luyện khí hậu kỳ như bọn họ, cũng không có được một món.

Hơn nữa, thượng đẳng pháp khí, còn là huyết luyện pháp khí, thì muốn dùng nó, cũng tốn rất nhiều tinh huyết và chân khí.

Liễu Thanh Thanh có thể nhẹ nhõm thi triển, thì thực lực của nàng, còn mạnh hơn lời đồn rất nhiều.

Thật ra, ở đây ngoài cái Bạch Quang Tráo của Liễu Thanh Thanh ra, còn có một món thượng đẳng huyết luyện pháp khí.

Đó chính là Âm Hồn Hồ Lô ở bên hông Tôn Hằng.

Có điều Âm Hồn Hồ Lô là do hai món pháp khí hợp lại, hơn nữa uy lực của nó, còn phụ thuộc vào việc hồn phách ở bên trong có mạnh không, chứ không dựa vào thực lực của bản thân.

Mà nếu hồn phách ở trong càng nhiều, thì càng tốn rất nhiều tinh huyết, không phải thứ mà người thường có thể sử dụng.

Cho nên, từ trước tới nay, cũng không ai có thể đánh giá được phẩm giai của nó.

“Uyên Sơn đã xảy ra chuyện.”

Sau khi ngồi xuống, Liễu Thanh Thanh cũng không nói nhiều, nghiêm mặt, sau đó mở miệng nói thêm một câu: “Ba vạn hổ kỵ của Lương quốc, đã xuất hiện ở một nơi phía nam Uyên Sơn Cổ Thành, cách Cổ Thành hơn một trăm dặm.”

“Xì xào!”

Trong sân trở nên ồn ào.

“Tình hình ở tiền tuyến rất gấp, tại sao Lương quốc lại có thể điều ba vạn hổ kỵ tới nơi này?”

“Tại sao quân đội của triều đình lại không phát hiện bọn họ sớm hơn?”

“Tiếng chuông vừa rồi của Quách đạo trưởng, là muốn tập hợp binh lính? Rồi ra hiệu cho toàn thành cảnh giới?”

“Im lặng!”

Giọng nói của Liễu Thanh Thanh lại vang lên, sóng âm quét ngang, trong sân cũng trở nên yên tĩnh.

Nàng là tông chủ một tông, uy thế kinh người, lúc này lạnh lùng đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, ai ai cũng né ánh mắt của nàng, không dám nhìn thẳng.

“Ba vạn hổ kỵ, còn không công phá được Uyên Sơn Cổ Thành, chúng ta cũng không cần lo lắng. Hơn nữa, đối với chúng ta, thì đây chẳng phải là một cơ hội tốt sao?”

“Tông chủ, ý của người là sao?”

“Khí cơ trong Uyên Sơn không biết lúc nào mới biến đổi! Mà đánh lui quân đội của Lương quốc, thì không được chậm trễ một giây, cho nên thời gian này, thì triều đình phải phối hợp với chúng ta.”

Khóe miệng của Liễu Thanh Thanh hơi vểnh lên, đối với việc đại quân của Lương quốc vây thành, nàng không hoảng hốt, mà ngược lại còn vui mừng: “Hơn nữa, lần này triều đình sẽ không tham dự vào chuyện trong Uyên Sơn, chỉ có mấy nhà chúng ta chia cắt tài nguyên ở đây mà thôi!”

“Tông chủ nói đúng!”

Cơ Linh Ân chớp chớp mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì, nói: “Có lẽ, năm nay triều đình sẽ tăng mạnh giá đổi vật phẩm.”

“Không sai!”

Liễu Thanh Thanh gật đầu, lời còn chưa dứt, nàng liều nhíu mày nhìn về tấm lụa trắng trên người của mình.

Mà hai vị luyện khí hậu kỳ, cũng nhíu mày, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Ngay cả Tôn Hằng, cũng cảm nhận được, mình có thể cảm giác được không khí lưu chuyển ở bên ngoài rồi.

Thiên địa khí cơ, bắt đầu biến đổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.