Ly Thiên Đại Thánh

Chương 270: Chương 270: Hỗn loạn




Editor: Wave Literature

Uyên Sơn Cổ Thành.

Một nơi cách thành này hơn hai mươi dặm, mấy vạn đại quân tinh nhuệ của Lương quốc đang đóng quân nơi này, sát khí rung trời xuyên tới tận mấy tầng mây.

Vùng trời nơi này liên tục có mây đen bay tới, linh khí rung chuyển trong sợ hãi, phía dưới lại có tiếng gào thét vang lên không dứt.

Mà ở trên bầu trời cao hơn ngàn trượng ở chỗ này, có ba bóng người đứng đối diện với nhau, ngắm nhìn Uyên Sơn Cổ Thành.

“Hai vị, ta đã phái người giúp các ngươi đi lấy những thứ mà các ngươi muốn, còn đồ của ta, bao giờ các ngươi mới mang tới?”

Người mở miệng là một thanh niên dáng người thon dài, đôi lông mày dựng thẳng đứng, toàn thân lộ ra cảm giác yêu dị.

Người này là chủ tướng của quân đội phía dưới, cũng là một trong những hoàng tử của Lương quốc, Lục hoàng tử Tô Tuyệt!

Đối diện với hắn, có hai người nữ đang đứng thẳng, một bà già và một thiếu nữ, khí chất cả hai đều siêu phàm, không giống người phàm.

Bà già kia cầm một cây trượng treo mấy cái hồ lô đen kịt, chậm rãi nói: “Ai ngờ tới, Phân Quang Kiếm Thạch Vô Tà lại ở nơi này, đáng lẽ hắn phải ở Trung Châu Tiên Sơn mới đúng chứ. Có hắn là Quách Bão Nhân, còn có sáu tòa Thổ Thần Lôi Tháp ở trong thành, nên chúng ta cũng không thể làm gì được.”

Thiếu nữ kia tướng mạo xinh đẹp, cách ăn mặc hở hang, lúc này ánh mắt mang theo sự kiều mị nhếch lên, cười duyên nói: “Lục hoàng tử, không phải là người dưới tay của ngươi làm lộ bí mật chứ?”

“Đánh rắm!”

Mặc dù Tô Tuyệt là hoàng tử của một quốc gia, nhưng cách nói chuyện của hắn lại không có cao quý chút nào, lúc này đã chửi ầm lên: “Người của ta mới nhận tin tức, là lập tức xuất phát, sao có thể để lộ bí mật được?”

“Với lại, cho dù để lộ bí mật, thì có truyền tới Trung Châu, Thạch Vô Tà cũng không kịp chạy tới. Ta thấy, người để lộ bí mật là người của các ngươi mới đúng!”

Hai nữ đứng đối diện sắc mặt cứng đờ lại.

Bà lão híp mắt, nhìn về phía thiếu nữ, lạnh lùng nói: “Chung Đĩnh, chẳng lẽ là người của chúng ta tiết lộ bí mật.”

“Nếu đúng là người của chúng ta, thì hẳn là địa vị của hắn cũng không cao, nên không biết nhiều.”

Chung Đĩnh hé miệng cười khẽ, nói: “Chỉ có một vị Thạch Vô Tà, cũng chỉ có thể mạnh mẽ ngăn chúng ta lại mà thôi, ở trong thành còn có Chu sư muội, không cần phải lo lắng!”

“A...”

Tô Tuyệt than nhẹ một tiếng.

Sau đó hắn lại khinh thường nói: “Các ngươi không lo, nhưng nếu không phá hủy bí thuốc của quân đội Đại Ung, thì chuyến này của chúng ta chả được cái gì cả! Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến đã căng thẳng lắm rồi, các ngươi có biết ba vạn tinh binh trong thời điểm này, đại biểu cho cái gì không?”

“Tô hoàng tử yên tâm, chúng ta đảm bảo với ngươi.”

Bà lão kia trầm giọng, sau đó lại trợn mắt, nhìn về phía xa xa, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Hắn lại tới rồi, cẩn thận một chút!”

Trong khi nói chuyện, phía chân trời đã có một tia sáng xé gió bay tới, lóe lên vô số ánh kiếm, mỗi đường dài gần dặm, lập tức phủ kín chân trời.

Những ánh kiếm sắc bén này, vừa xuất hiện, đã che lấp ánh sáng của mặt trời.

Cả trời đất, trong khoảnh khắc này, đều bị ánh kiếm mênh mông cuồn cuộn bao phủ!

“Phân Quang Hóa Ảnh Kiếm!”

Tô Tuyệt nhướng mày, cơ thể của hắn chùng xuống, hai tay mò vào không khí, trực tiếp phá vỡ hư không, chạy về quân doanh ở phía dưới.

“Giao hắn cho các ngươi.”

Phân Quanh Hóa Ảnh Kiếm nhanh chóng phi tới, mấy ngày gần hắn đã dây dưa bọn họ không ít.

“Sư tỷ!”

Hai nữ liếc nhau, bà lão kia rung cây trượng hồ lô trong tay, một mảng mây màu tím đã tràn tới.

Tử Vân Huyễn Quang Tráo!

Thiếu nữ tên Chung Dĩnh thì há miệng phun một cái, một cái chùy bằng xương trắng đã bay từ miệng nàng bay ra, đón gió mà lớn lên, lớn đến mấy trượng, đỡ lấy những ánh kiếm kia.

Bạch Cốt Tỏa Tâm Chuy!

“Ầm ầm...”

Không trung rung mạnh, tiếng nổ vang như tiếng sấm, kéo dài không dứt.

...

Tuyệt Linh Chi Địa, ngày thứ mười sáu.

Trong một sơn cốc, Tôn Hằng chỉ huy Bích Lân Quỷ La Yên bao phủ ba người tu pháp muốn cướp đồ của mình vào bên trong.

Ba người này đều có tu vi luyện khí tầng sáu, thấy hắn đi có một mình, lại chỉ là một tên tiên thiên, nên khiêu khích vài câu, là xông lên động thủ.

Đáng tiếc...

Cùng với tiếng quỷ rít gào, ánh sáng liên tục phát ra trong đám mây đen của Bích Lân Quỷ La Yên, chỉ một lát sau, ba người bọn họ đã bị gặm sạch.

“Vù…”

Gió lạnh thổi về, một đám Bích Lân Quỷ La Yên hóa thành một luồng sáng màu đen, chui vào trong Âm Hồn Hồ Lô.

Trong sân, một số đồ dùng vụn vặt rơi xuống dưới đất.

Tôn Hằng cất bước đi tới, cho khi thấy được mấy gốc linh vật ở trong đó, hai mắt hắn tỏa sáng.

“Thuần Khí Hoa chín lá, rất hiếm thấy nha.”

Hắn cũng không vội vàng lấy đồ của những người này, Tôn Hằng đưa mắt nhìn xung quanh, ý lạnh trong mắt tràn ra ngoài, vài cỗ khí tức đang ẩn núp xung quanh vội vàng bỏ chạy.

Ngày càng có nhiều người đi tới, nơi này ngày càng hỗn loạn!

Không chỉ có tu sĩ của Ma Môn và võ giả của Lương quốc, lúc này có vô số người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đảo loạn thế cục bây giờ.

Tôn Hằng cất kỹ những món đồ rơi dưới đất, thư giãn gân cốt, trong lòng đã cảm thấy hơi nản.

Không phải hắn muốn rời đi Tuyệt Linh Chi Địa, mà hắn chỉ muốn đi ra ngoài.

Ở sâu trong Tuyệt Linh Chi Địa, tuy có rất nhiều linh dược, nhưng nguy hiểm cũng tăng theo cấp số nhân!

Lúc này, hắn đã đi qua vô số lần chém giết, Thiên Hạt Cổ chỉ còn sống gần ba trăm con, uy năng của Bích Lân Quỷ La Yên cũng giảm mạnh, chỉ còn năm con oan hồn.

Tuy thực lực tổng thể thì không có gì thay đổi, nhưng cứ một mình một ngựa đi như vậy, liên tục kéo căng tinh thần trong thời gian dài, nên bây giờ hắn cũng không dễ chịu.

Tôn Hằng cất kỹ những món đồ này, thoáng xác định phương hướng của mình, nhảy lên, nhảy về phía một ngọn núi cách đó không xa.

Trong ngọn núi này, Tôn Hằng tìm thấy một tảng đá nằm khuất trong núi đá, hắn phóng Thiên Hạt Cổ, ngồi khoanh chân khôi phục cơ thể.

“Ầm ầm...”

Chẳng biết từ lúc nào, ở phía xa xa có tiếng nổ lớn vang lên, cũng đánh thức hắn.

Tiếng nổ này, truyền từ khoảng cách hơn mười dặm, nhưng Tôn Hằng vẫn có thể nghe rõ, ắt hẳn nơi đó đã xảy ra chuyện gì đó rất kinh người.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía kia, cũng không tiếp tục để ý.

Mấy ngày nay, chuyện như thế này, hắn đã quen dần rồi.

Chỉ có điều, thời gian dần dần trôi qua, tiếng nổ vẫn liên tục vang lên, mà còn đi gần tới chỗ Tôn Hằng đang ngồi.

Thậm chí, Tôn Hằng còn nghe thấy tiếng gào thét mơ hồ.

Hai mắt hắn chuyển động, nhảy lên một tảng đá, nhìn về phía những tiếng nổ kia.

Đao gió, lửa cháy hừng hực, thủy long rít gào, các loại pháp thuật liên tiếp được thi triển.

Từng món pháp khí bay đầy trời, va chạm với đá núi, gây nên những tiếng nổ mà Tôn Hằng nghe thấy, bột đá văng tứ tung.

Xung quanh chỗ đó đều có chém giết.

Mà ba người bị đuổi giết, hẳn là tán tu của người tu pháp, ba người họ dùng sức điểu khiển một cái pháp khí hình con thuyền, chạy thục mạng về phía xa xa.

Tuy phía sau họ có ánh sáng của pháp thuật lóe lên, tiếng truy sát không ngừng vang lên, nhưng khoảng cách của bọn họ với những thứ này, đang được kéo ra.

“Chư vị, ba người này là tội phạm nguy hiểm của Đăng Tiên Ti, ai có thể bắt bọn họ, thì Đăng Tiên Ti nguyện lấy ra một cây Đế Hưu Thảo làm phần thưởng!”

Đế Hưu Thảo?

Tôn Hằng suy nghĩ một chút, cây này giảm được mười năm lao động cưỡng bức!

“Con mẹ ngươi! Chúng ta trở thành tội phạm quan trọng của Đăng Tiên Ti các ngươi từ lúc nào?”

Ba người phía trước, có người rống to lên: “Gốc Chúc Dư này chúng ta thấy trước, các ngươi muốn cướp, chẳng lẽ chúng ta phải đưa nó cho các ngươi thì các ngươi mới vừa lòng?”

Chúc dư!

Hai mắt của Tôn Hằng co rụt lại, tim hắn đã đập mạnh vài cái.

Tất nhiên hắn cũng biết loại linh dược này, vật này được xưng là trân bảo từ thời thượng cổ, ăn vào có thể bất tử!

Đương nhiên, bất tử thì không tới, nhưng có thể sống lâu thêm một giáp, là đều chắc chắn!

Như hoàng đế của Đại Ung, nghe nói hắn đã dùng qua vật này, nên quản lý triều đình bảy mươi năm, thân thể vẫn cường tráng như trước.

“Ngọn núi đứng đầu của dãy Nam Sơn, tên là Chiêu Dao Sơn, trong núi có cỏ, cỏ tên Chúc Dư, chỉ cần ăn sống, là có thể kéo dài tuổi thọ.”

Đây là những lời trong sách cổ ghi lại về vật này.

“Câm miệng!”

Phía trước, một trong hai người còn lại sợ hãi gào thét một tiếng, rất muốn đem người vừa nói xé thành nhiều mảnh.

Mà ở trước mặt bọn hắn, có một tấm lưới khổng lồ xuất hiện, lóe sáng.

“Vù…”

Cái thuyền này đụng vào mạng lưới, tốc độ kéo tới cực hạn, lôi mạng lưới này ngược ra đằng sau.

Nhìn thấy, cái lưới này sắp bị xé rách.

“Ong...”

Thấy được chỗ khớp nối của mạng lưới khổng lồ này, có vô số tia chớp xuất hiện, sau đó những tia chớp này tụ lại làm một, nổ tung.

Âm Lôi Võng!

“Oanh...”

Bụi mù bay đầy trời, tỏa ra xung quanh.

“Xuất thủ!”

Không biết là ai đang ra lệnh, hắn gầm nhẹ một tiếng, vô số ánh sáng của pháp thuật, đã đánh về phía bụi mù kia.

Thậm chí, còn có hai luồng sáng có thể so với Kim Đao Liệt Diễm Phù trong tay của Tôn Hằng!

“Giết!”

Tiếng rống giận phát ra, vang lên từ bốn phương tám hướng, trong chớp mắt có ba thế lực, tuy nhân số không nhiều lắm, nhưng thực lực của mỗi người đều rất mạnh mẽ, cùng lúc đánh tới cái thuyền đã bị nổ tung, đánh tới ba người hai chết một bị thương kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.