Ly Thiên Đại Thánh

Chương 289: Chương 289: Chân thân




Editor: Wave Literature

“Tiểu Thanh?”

Con rắn lớn này, Tôn Hằng cũng biết, là rắn mẹ của Vạn Xà Quật, toàn thân sáng như ngọc, cho nên bị Tôn Hằng gọi đùa là Tiểu Thanh.

Nhưng bây giờ, không hợp gọi là Tiểu Thanh nữa rồi.

Con rắn lục này cũng không nhỏ, nhưng bây giờ, nó đã lớn hơn gấp mấy lần lúc trước.

Thân rắn dài trăm mét, nơi nhỏ nhất cũng to như cây đại thụ, một con quái vật khổng lồ như thế uốn lượn trên đá núi, thỉnh thoảng gào thét vang trời, cảnh tượng này, khiến cho người khác nghe thôi đã sợ hãi.

Không chỉ biến lớn đơn giản như vậy.

Cơ thể như ngọc của con rắn lúc này, cũng đã mọc ra một ít vảy, vảy lộ ra màu đỏ, cũng làm cho khí tức âm lãnh của nó có thêm vài phần cuồng bạo.

“Rống...”

Rắn lục.

Không, bây giờ phải gọi là Thanh Xà, nó ngửa mặt gào thét, vang lên từng tiếng sấm rền.

Trong chớp mắt, sắc trời cũng tối sầm lại

Đây không phải là ảo giác của Tôn Hằng, mà con Thanh Xà này, đúng thật là có khả năng khống chế thiên tượng!

Nó gào thét một tiếng, tất cả âm thanh lạ đều biết mất, tiếng “Híz-khà zz Hí-zzz” kéo dài không ngừng của Vạn Xà Quật, cũng dừng lại.

Trong mắt Tôn Hằng, tất cả con rắn đang nằm dưới núi, cuộn tròn cơ thể lại, không dám nhúc nhích.

Ngay cả tiếng thú gầm, tiếng chim hót, cũng biến mấy.

Lúc này, Tôn Hằng đứng thẳng trên thân núi, rất dễ gây chú ý của người khác.

“Vù…”

Rắn có mắt, nhưng phần lớn thị lực của chúng đều rất yếu, nên chúng không dùng mắt để quan sát.

Nhưng lúc này Thanh Xà quay đầu, mang theo gió lớn như bão, hai con ngươi âm trầm lạnh như băng nhìn chằm chằm Tôn Hằng.

“Này!”

Khóe miệng của Tôn Hằng co lại, giơ tay chào Thanh Xà: “Còn nhớ ta không, chúng ta làm hàng xóm nhiều năm rồi mà.”

“Khè!”

Sự nhiệt tình của Tôn Hằng,

Cũng không được Thanh Xà thiện ý trả lời.

Nó cũng không muốn chào hỏi hắn, đối với một tên dị tộc khiêu khích uy nghiêm vương giả của mình, nó mở to miệng rắn, không nói lời nào, liền hung hăng cắn Tôn Hằng.

Hình thể của nó khổng lồ kinh người, nhìn như rất khó điều khiển, nhưng vừa chuyển động, tốc độ lại rất nhanh.

Cơ thể to lớn liên tục đánh nổ không khí, lưu lại từng luồng tàn ảnh trên không trung.

“Oanh...”

Viên đá mà Tôn Hằng vừa đứng đã bị con Thanh Xà này đánh nổ, vỡ thành nhiều mảnh, mà Tôn Hằng thì chạy trước, xuất hiện ở một nơi cách đó hơn trăm mét.

Đỉnh đầu của nó đều có vảy màu đỏ có hoa văn, phi thường cứng rắn, mang theo sức mạnh kinh người hung ác đánh tới, lại không bị thương chút nào.

“Khá lắm!”

Nhìn thấy tảng đá lớn mấy trượng đều bị nó dùng một đòn đánh nổ, sắc mặt của Tôn Hằng cũng đã trở nên nghiêm túc.

Tốc độ cùng sức mạnh như vậy, cho dù là tiên thiên hậu kỳ, sợ cũng không phải là đối thủ của nó!

Xem ra, con rắn lúc này hưởng được không ít chỗ tốt từ những tia sáng kia.

Nhưng dù sao những tia sáng kia đều là mảnh vỡ thần thức của một con giao long, cùng loài với con rắn lục này, nên nó phát triển như vậy cũng là chuyện bình thường.

“Khè... Rống...”

Thanh Xà thấy thế công của mình chưa trúng, nổi giận, giơ cao cổ ngửa mặt lên trời gào thét.

Sau khi gào xong, nó gập mình lại, mở to miệng rắn, đột nhiên nhả ra một luồng khí kỳ lạ, trong chớp mắt bay tới người Tôn Hằng.

Cho dù tốc độ của Tôn Hằng cao, nhưng vẫn không tránh kịp!

Con Thanh Xà lại gập mình đánh về trước, giống như một cái lò xo vậy, tiếp tục xé nát hư không, mở to miệng cắn Tôn Hằng.

Luồng khí kỳ lạ kia xuất hiện, rơi vào trên người của, khiến cho cơ thể hắn siết chặt, sau một khắc dường như bị kéo ra khỏi mặt đất, tự động bay về phía miệng rắn.

Hắn ngay lập tức chùn người xuống, ổn định lại cơ thể, nhưng làm vậy thì không tránh được thế công của Thanh Xà.

“Hừ!”

Tôn Hằng rống lên một tiếng khó chịu, tốc độ tim đập, tốc độ máu chảy trong người của hắn, đột nhiên biến nhanh.

Xương cốt, cơ bắp trong cơ thể của hắn, cũng dần biến lớn.

Trong nháy mắt, một người cao tầm năm mét, tóc dài bạc trắng, vẻ mặt dữ tợn như vượn, hai con ngươi lóe lên tia sáng đỏ tươi như máu đã xuất hiện.

Đây mới là Tôn Hằng chân thân!

Vừa rồi chỉ là cơ thể sau khi biến hóa của hắn!

Hắn trải qua sát thân dị biến, cơ thể không ngừng tăng trưởng, bây giờ đã biến thành hình dạng người không ra người, yêu không ra yêu này rồi.

Hình dạng của hắn ghê tởm như vậy, nên không dám đi gặp người.

Bởi vì vậy, mấy ngày gần đây, hắn luôn sử dụng thuật biến hình để áp chế cơ thể.

Đương nhiên, trong hình dạng như thế này, thì sức mạnh, tốc độ, phòng ngự của Tôn Hằng sẽ tăng lên gấp đôi.

Gần như không thua gì lúc thi triển Cửu Tinh Điểm Mệnh Thuật!

“Rống...”

Lúc này, hai chân của Tôn Hằng như hai cái cột đình, đóng xuống mặt đất cứng rắn khiến cho nó rạn nứt.

Cơ thể hắn căng cứng, nắm tay giấu vào trong ngực bụng, chờ tới khi con rắn kia đánh tới, mới đấm ra một quyền, quyền như thuốc nổ, ngang nhiên quét ngang.

Trong chớp mắt, quyền của Tôn Hằng, đã đụng vào lớp vảy trên đầu của Thanh Xà.

“Ầm!”

Một tiếng vang lớn xuất hiện, khí mạnh cuồng bạo quét ngang bốn phương.

Con Thanh Xà kia gào lên một tiếng, mấy tấm vảy trên đầu của nó đã bị Tôn Hằng đánh vỡ, cơ thể khổng lồ của nó cũng bay ngược ra phía sau.

Dưới chân của Tôn Hằng, thì mặt đất đã trở thành bụi phấn, bay tứ tung trên người của hắn.

“Bộp!”

Hắn giơ tay, túm lấy đuôi rắn, năm ngón tay bắt lấy vảy của nó, đâm vào trong cơ thể nó.

“Đỡ đòn!”

Tôn Hằng rống lên một tiếng khó chịu, cơ thể của hắn đã to lớn, bây giờ tiếp tục biến lớn lên.

Hắn dùng lực, cầm con rắn này như cầm cây roi dài, hung hăng đạp vào vách núi bên cạnh.

“Ầm ầm...”

Tiếng nổ mạnh liên tục vang lên, đá núi rơi xuống.

Tôn Hằng giống như một người khổng lồ, liên tục vung tay, khiến cho cơ thể khổng lồ của Thanh Xà đập tới đập lui vào trong vách núi.

Tiếng gào thét của nó, đã hóa thành rên rỉ từ lúc nào.

Không ngừng bị đập vào đá núi như vậy, cũng làm cho vảy trên người của nó rơi xuống, càng có máu tươi chảy ra bên ngoài.

“Bành!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, Tôn Hằng buông tay, cơ thể dài hơn trăm mét của Thanh Xà, đã bị đè bởi vô số đá núi, đang rên rỉ nằm trên mặt đất.

“Bên trong Vạn Xà Quật có vô số đường đi, trong nơi không có Linh Khí, khí cơ áp chế này, thì coi như một vị đạo cơ tu sĩ cũng chỉ có thể chịu thua.”

Tôn Hằng đạp vào đầu nó, nhẹ nhàng đưa đẩy cái đầu khổng lồ, chậm rãi nói: “Cho nên, ngươi ngoan ngoãn làm lão nhị đi, nơi này, ta sẽ không nhường lại cho ngươi đâu.”

...

Bảy ngày sau.

Lạc Thạch Trấn.

Hơn một tháng trước lúc Uyên Sơn náo động, coi như nơi này cũng chịu một chút ảnh hưởng.

Biết bao nhiêu hung cầm mãnh thú tấn công nào nơi này, khiến cho tường thành bị đánh nát, phòng ốc bị đốt hủy, cho đến hôm nay, vẫn chưa sửa chữa xong.

Nhưng bây giờ, Lạc Thạch Trấn lại rất phồn hoa, người tới người đi nhiều hơn trước kia.

Trong trấn, một bãi đất rộng đã được thanh lý, trở thành nơi mua bán thảo dược, đổi vật tư.

Lần này, triều đình trả giá rất cao, nhất là Thuần Khí Hoa, Tráng Cốt Thảo, giá cả tăng gấp đôi.

Cách nơi này không xa, còn có một nơi được lập riêng cho võ giả, tu sĩ giao dịch tự do, được tinh binh canh gác ngày đêm.

“Địa mạch Tử Chi, Thiên Linh quả, Huyết Long quả...”

“Thứ tốt, đều là đồ tốt nha!”

Thanh Ngọc Đạo Nhân ngồi xổm trước quầy hàng của Tôn Hằng, lưu luyến vuốt ve những linh dược này.

“Đáng tiếc, tại sao ngươi không tới sớm mấy ngày, những thứ trên người của ta, đã đổi xong từ lâu.”

Lời nói của hắn mang theo vẻ tiếc hận, thậm chí còn có oán trách, nhất là khi có người từ chỗ Tôn Hằng đổi được thứ tốt, thì càng lộ ra sự đau lòng.

“Đạo trưởng.”

Tôn Hằng khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn, đầu đội mũ mềm, hai mắt híp lại nhìn Thanh Ngọc đạo nhân: “Trên người ngươi có Kim Ô Đan không? Ta có thể mua với giá cao.”

Lúc này hắn đã không định dùng linh dược để đổi thời gian cưỡng bức lao động nữa, nên trên người có không ít thứ tốt.

Còn về phần Tán Khí Đan, bây giờ đã mất hiệu quả với hắn, nên không cần phải vội.

“Thứ này sao ta có thể có được.”

Thanh Ngọc đạo nhân lắc đầu: “Chắc là ngươi không biết, trước khi Tuyệt Linh Chi Địa mở ra, thì giá tiền của Kim Ô Đan được xào lên mấy lần!”

“A...”

Tôn Hằng gật đầu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tiếp tục nói: “Vậy không biết đạo trưởng có thể thu thập một ít thứ cho ta không. À, ta sẽ trả thù lao, tuyệt không bạc đãi đạo trưởng.”

“Vật gì?”

Thanh Ngọc đạo nhân sảng khoái nói thẳng: “Nếu như không phiền, thì ta sẽ nghe ngóng cho ngươi một chút, cần gì thù lao.”

“Ha ha...”

Tôn Hằng cười cười, lập tức sử dụng truyền âm, nói những vật cần dùng để giải quyết Tam Dương Kim Tỏa Thần Lôi cho Thanh Ngọc.

“Những vật này...”

Thanh Ngọc đạo nhân nghe xong, sắc mặt hơi hơi thay đổi, nói: “Đây đều là tài liệu luyện khí của người tu pháp, phần lớn thuộc tính âm hàn, ngươi muốn làm cái gì?”

Tôn Hằng cười không đáp.

“Nếu như không muốn nói, thì thôi.”

Thanh Ngọc đạo nhân lắc đầu, nói: “Những vật này rất hiếm thấy, cho nên hơi khó thu thập một chút.”

Tôn Hằng cúi đầu, chậm rãi trả lời: “Gần đây, ta có rất nhiều thời gian. Nếu như đạo trưởng thu thập được vật gì, thì cứ phái người tới Vạn Xà Quật báo tin cho ta.”

Hắn còn chưa thăm dò tình huống trong cơ thể mình, nên chắc sẽ về bế quan, không có chạy loạn.

Trong khi hai người nói chuyện, một bóng người vác quan tài đã đứng trước quầy hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.