Ly Thiên Đại Thánh

Chương 262: Chương 262: Bắt đầu




Editor: Wave Literature

“Tông chủ.”

Cho tới khi người ở trong sảnh lớn tản đi hết, Cơ Linh Ân mới lấy ra một vật, đưa cho Liễu Thanh Thanh.

“Đây là danh sách, lộ tuyến, bí mật về bí thuốc của quân đội, chúng ta chỉ cần đến đó.”

“Ừ.”

Liễu Thanh Thanh cầm lấy tấm bản đồ được vẽ trên tấm khăn tay này, nhìn lướt qua, sau đó khẽ gật đầu, nói: “Đủ rồi, đây là chuyện của Lương quốc, không liên quan tới chúng ta, đến lúc đó chỉ cần giao cho bọn họ được rồi.”

Dừng một chút, sắc mặt của nàng mới trở nên nghiêm túc: “Lần này, Uyên Sơn biến hóa không giống như những lần trước, Bách Hoa Tông của chúng ta không nên tiến vào, chỉ cần bảo toàn lực lượng là được.”

“Vâng!”

Cơ Linh Ân gật đầu đồng ý, hơi chần chờ một chút, mới tiếp tục nói: “Thế nhưng, chúng ta có nên cho người của chúng ta, đi vào trong Tuyệt Linh Chi Địa, thử vận may không.”

“Không cần quan tâm tới các nàng!”

Sắc mặt của Liễu Thanh Thanh trở nên lạnh lẽo, khoát tay nói: “Nếu như các nàng có lòng tham không đáy, tự tìm đường chết, đó là do các nàng gieo gió gặp bão.”

“Còn nữa, ba vị trưởng lão sẽ tiến vào trong đó.”

Cơ Linh Ân cúi đầu thì thầm: “Mà một vị trong đó, chính là Tôn Hằng. Dường như hắn có hơi quen biết vị kia, chúng ta có … Có cản hắn lại không?”

“Tôn Hằng?”

Sắc mặt của Liễu Thanh Thanh thay đổi, suy nghĩ một chút, mới nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần quan tâm tới hắn, như vậy thì chúng ta quá lộ liễu rồi, sẽ khiến người ta nghi ngờ. Còn về phần hắn, nhiều năm như vậy mà vị kia còn không có chiếu cố đến hắn một lần, chắc cũng không thân thiết gì đâu.”

“Vâng!”

Cơ Linh Ân khom người xác nhận.

Trong miệng các nàng, thì lần biến đổi của Uyên Sơn này, có vô số mạch nước ngầm xao động, sát cơ bốn phía, nhưng đa số mọi người, vẫn còn ngây thơ không biết chuyện này.

...

Trụ sở của Bách Hoa Tông, trong một căn phòng bí mật.

Ánh nến cháy rừng rực, Tôn Hằng khoanh chân ngồi ngay ngắn ở giữa, đang lặng yên luyện hóa Tử Hoàn Đan.

Tử Hoàn Đan được luyện từ rất nhiều loại thiên tài địa bảo quý hiếm, bao hàm tinh khí khổng lồ, có thể nổ chết một vị nhất lưu cao thủ nếu người này lỡ nuốt nhầm!

Ngày nay,

Tinh khí khổng lồ kia, đang chạy tới chạy lui trong người Tôn Hằng, không ngừng chuyển hóa thành tiên thiên chân khí, tẩm bổ thần hồn và nhục thân của hắn.

Nó là đan dược cực hạn của người tập võ, nên công hiệu của nó, coi như là thực lực của Tôn Hằng rất khủng bố, nhưng vẫn có thể nhanh chóng tăng trưởng thực lực!

Mặc dù thiên địa khí cơ của Uyên Sơn đã thay đổi, nhưng hắn cũng không nóng lòng tới Tuyệt Linh Chi địa.

Mà bây giờ hắn chọn lúc khí cơ mới bắt đầu, bế quan tu luyện, tăng tiến tu vi, ổn định cảnh giới.

Thời gian dần dần trôi qua, linh khí thiếu thốn ở Uyên Sơn, dần dần sinh sôi, mở rộng.

Cho dù Tôn Hằng, cũng cảm thấy mình có thể cảm nhận được linh khí đang tràn trề ở xung quanh mình.

Mà cơ thể của hắn, càng thêm nhạy bén, vận chuyển Kim Cương Bất Hoại Thần Công, toàn lực hút lấy những thiên địa linh khí này.

Ầm ầm...

Một lát sau, trời đất bỗng nhiên chấn động một cái.

Ở phương xa, linh khí như thủy triều, chen chúc tràn vào trong Uyên Sơn.

Giống như, trước kia có một cái đập, ngăn linh khí chảy vào nơi này vậy.

Bây giờ, cái đập này đã bị tháo dỡ, linh khí tụ tập lâu năm, dồn dập ùa tới nơi này.

Khí cơ đột nhiên thay đổi, khiến cho trời đất đều rung lên.

Cái run rẩy này, lặng lẽ mà mênh mông, khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, cũng đánh thức Tôn Hằng từ trong bế quan tỉnh táo lại.

Hắn nhẹ nhàng hô hấp, cảm nhận sự dồi dào của linh khí xung quanh, cảm giác với thế giới bên ngoài, cũng hoàn toàn khác lúc trước!

Cái gọi là khí cơ áp chế với tiên thiên cao thủ, đã biến mất!

Mà người tu pháp, cũng có thể sử dụng hết thực lực của mình!

Uyên Sơn trở nên bình thường, thì người khác, cũng có thể đi vào Tuyệt Linh Chi Địa.

“Ầm ầm...”

Cửa đá của căn phòng bí mật này, bị Tôn Hằng đẩy ra.

Hắn mặc một cái áo choàng màu đen, vừa bước ra khỏi cửa, là có một vị Bách Hoa Tông đệ tử tới đón, đưa hắn một bức thư.

“Tôn trưởng lão, đây là tin từ triều đình.”

“Ừ.”

Tôn Hằng gật đầu, mở bức thư này ra.

Giống như lệ cũ, mỗi lần khí cơ của Uyên Sơn biến hóa, thì triều đình của bày bán trao đổi vật phẩm.

Họ sẽ dùng các loại vật tư, để đổi lấy những thứ mà họ cần từ tay những vị cao thủ đi vào trong Uyên Sơn kia.

Mà hơn một tháng này, triều đình cũng đặc xá cho tội nhân, không còn cưỡng ép lao động nữa.

Với lại, lúc này, triều đình sẽ bỏ cái lệ một lần chỉ được miễn giảm một tháng lao động.

Chỉ cần ngươi có năng lực có khả năng, hái được thứ mà triều đình cần, thì có thể miễn đi vô số năm lao động!

Điều này cũng khiến cho rất nhiều tội nhân, muốn vào sâu trong Uyên Sơn, hái dược vật quý hiếm, để thoát khỏi cảnh tù đày.

Đối với Tôn Hằng, thì đây là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi án tù!

Chuyện như vậy, thì Bách Hoa Tông sẽ không giúp hắn.

Dù sao, hắn được miễn lao động, khôi phục tự do, thì cũng là lúc hắn rời khỏi Uyên Sơn, rời khỏi Bách Hoa Tông, đấy là điều các nàng không mong muốn nhất.

“Đế Hưu Thảo, có thể miễn mười năm tù!”

“Trăm năm Ngọc Tủy Chi, có thể miễn năm năm…”

“Thuần Khí Hoa chín cánh, có thể miễn một năm…”

“Cổ Nhung Khoáng Thạch, một phần có thể miễn nữa năm lao động…”

Mỗi loại thiên tài địa bảo hiếm thấy, đều có giá cả công khai, giúp cho người khác có thể nhìn thấy rõ ràng.

Những vật này, đa số sẽ xuất hiện ở Tuyệt Linh Chi Địa.

“Đế Hưu Thảo?”

Thấy được cái tên quen thuộc, Tôn Hằng không nhịn được mà chớp chớp mắt vài lần.

Đế Hưu Thảo là một trong bốn loại linh dược cần thiết để luyện chế Trúc Cơ Đan, không ngờ vật này sẽ sinh trưởng ở trong Uyên Sơn này.

“Rầm rầm…”

Tôn Hằng hơi hơi trầm tư suy nghĩ, hắn cất bức thư vào trong người, bước ra khỏi trụ sở Bách Hoa Tông, đi vào trong Uyên Sơn.

Hắn đi tới Vạn Xà Quật, cùng với một tiếng ong ong vang lên, hơn bốn ngàn con Thiên Hạt Cổ đã mạnh mẽ chui vào trong Ngự Thú Đại.

Hai con rết vàng trăm chân, cũng nhảy lên vai của hắn.

Sau đó áo choàng của hắn bay phấp phới, cơ thể Tôn Hằng hóa thành một tia sáng, bay thẳng về phía Tuyệt Linh Chi Địa.

Hai ngày sau, ở biên giới của Tuyệt Linh Chi Địa.

Chân trời mây trắng bay nặng nề, tầng sương mù bao phủ quanh năm của nơi này, đã biến mất.

Phía dưới, linh khí dồi dào, cảm giác cũng trở nên rõ ràng hơn.

Mà trên không hơn một trăm mét, vẫn còn bị khí cơ áp chế, không có linh khí, cho nên không thể bay trên không được.

Lúc này, ngoài cái cấm bay ra, thì nơi này đã không khác gì bên ngoài.

Ở trên đường núi, vô số bóng người, đi sâu vào trong này.

Bọn họ có người tụm năm tụm ba đi, có người đơn thương độc mã, nhưng mỗi một người, đều không phải kẻ yếu.

Tiên thiên cao thủ ở bên ngoài hiếm thấy, bây giờ lại chạy đầy đất!

Mà trong lúc Tôn Hằng bế quan, thì ba vạn hổ kỵ của Lương quốc đã đóng quân tại một chỗ, không có tới gần nơi này.

Cuối cùng thì mặc dù Uyên Sơn cao vút, nhưng chỉ cản lại kẻ yếu, đối với những tiên thiên trèo núi như đi thang bộ này, muốn đi vào, không có lực cản.

“Vù!”

Áo choàng sau lưng của Tôn Hằng bay phấp phới, cả người hắn hóa thành một đường tàn ảnh, bay xuống rừng sâu.

Hắn thoắt ẩn thoắt, một bước đi được hơn mười trượng, chỉ trong vài hơi thở, đã biến mất trong Tuyệt Linh Chi Địa.

Lại thêm một vị cao thủ đi vào!

Mọi người xung quanh, đều nhíu mày nhìn bóng lưng của hắn.

Người như Tôn Hằng, cũng không ít.

Nhưng hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất, vẫn là những người tu pháp điều khiển pháp khí bay trên trời.

Tuy bọn họ bay không cao, cũng chỉ trên dưới một trăm mét, nhưng dù vậy cũng không ngừng có tia sáng phóng qua, bay vào trong Uyên Sơn.

Mỗi một tia sáng kia, là một người tu pháp, mà thực lực của những người này, đều không yếu hơn luyện khí tầng sáu!

Tôn Hằng phóng nhanh dọc theo đường núi, ánh mắt đảo qua xung quanh, thoáng nhìn hướng đi một chút, liền đi về phía bên trái.

Ở nơi đó, là địa bàn của một loài ác điểu sống quần cư, lúc trước hắn không dám tới gần, bây giờ lại có thể đi tới tìm tòi.

Nếu như hắn đoán không sai, thì nơi này sẽ có một ít đồ tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.