Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 83: Chương 83: Thực tập sinh bỏ trốn rồi?




Lâm Hoài Sơ cũng lập tức trả lời tin nhắn của cô ta, nói rằng mình đã sớm có sự chuẩn bị.

Tại trường quay tuyển chọn, một đoàn người cười nói ríu rít đi lên xe.

Sóng lăn tăn trên mặt hồ, dường như có cơn gió nhẹ thổi tới làm mặt nước thêm sóng sánh. Cây trên hồ phát ra tiếng lá cây đu đưa xào xạc, khiến cho khung cảnh tĩnh mịch thêm phần mê hoặc.

Các tuyển thủ đã chuẩn bị xong xuôi, phân ra làm sáu nhóm chuẩn bị thi đấu.

Tuyển thủ tên Trương Tư Nguyên lên thuyền, cuối cùng quyết định ngồi đằng sau một cô gái con nhà giàu khác.

Trọng tài vừa huýt sáo ra hiệu bắt đầu, hai chiếc thuyền lập tức phi về đằng trước.

Bởi vì các tuyển thủ đều không có kinh nghiệm chèo thuyền nên chiếc thuyền nhỏ cứ lắc lư dao động mà bơi về phía trước, còn có cả tiếng la hét lẫn cười đùa rôm rả vang lên.

Tiết mục đem lại hiệu ứng tốt, cả trường quay đều vô cùng náo nhiệt.

Gió thổi trên mặt hồ càng lúc càng mạnh, vốn dĩ con thuyền nhỏ đã rung lắc giờ lại càng thêm dữ dội hơn.

Đúng lúc máy quay không bắt được góc quay thì đột nhiên có một tiếng “tùm” vang lên.

“A, cứu tôi với!”

Cô gái con nhà giàu tên Phương Viên rơi xuống nước rồi!

Cô ta sợ hãi không ngừng vùng vẫy dưới nước: “Người đâu mau tới đây! Tôi sắp chết chìm rồi!”

Những người khác ở trên thuyền không ngờ lại có người bị ngã xuống nước, bọn họ cũng hoảng hồn nháo nhào không kém, cố gắng hét thật to cầu cứu người trên bờ.

Cũng may cứu hộ đứng cách đó không xa, vừa nghe thấy tiếng hét đã lập tức nhảy xuống nước, lúc kéo được Phương Viên lên thì người cô ta đã ướt như chuột lột.

Lúc này máy quay đã tạm dừng, Phương Viên lau quay khuôn mặt đầy nước, thở hổn hển sau đó tức giận quát mắng.

“Các người dựng cảnh kiểu gì vậy? Hôm nay tôi mà xảy ra chuyện thì các người có bồi thường nổi không?”

Người quản lý hớt hải chạy tới kiểm tra tình hình sức khỏe của Phương Viễn, sau khi chắc chắn được rằng cô ta không có gì đáng ngại thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Phương Viên lại quay sang chỉ trích quản lý: “Đang yên đang lành tự dưng bày ra cái trò hoạt động ngoài trời làm gì cơ chứ! Hại tôi ra nông nỗi này, trường quay của mấy người đúng là vô trách nhiệm!”

Người phụ trách tự cảm thấy đuối lý, cũng chỉ đành im miệng mặc cho cô ta quát mắng om sòm.

Có người nào đó đã chen lên đám đông xem trò vui, sau đó gửi tin nhắn báo cáo nhiệm vụ thành công.

Bởi vì máy quay bắt phải góc chết cho nên nhiếp ảnh gia cũng không thể chụp được, thêm nữa lúc ấy con thuyền rung lắc quá mạnh, chẳng ai có thể chú ý tới đuôi thuyền xảy ra chuyện gì, ngay cả chính Phương Viên cũng không nắm được tình hình nữa là.

“Sự cố tiết mục lẫn chuyện trên hồ lần này đều thuộc trách nhiệm của các người, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua! Cứ đợi chuyện này được làm rõ đi!” Phương Viễn hung hăng thốt ra một câu rồi tức giận bỏ đi.

Quản lý lẫn người phụ trách trố mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.

Bọn họ đều biết rõ thân phận của Phương Viên, cho dù điều cô ta nói là thật hay giả, chỉ cần mua được độ hot, trở thành chủ đề bị ăn mắng nhiều nhất trên mạng xã hội thì nhất định sẽ gây ảnh hưởng tới tiết mục cũng như Angle.

“Giờ phải làm thế nào?” Quản lý lo lắng, không nghĩ ra cách gì: “Ngộ nhỡ cô ta thật sự phanh phui chuyện này thì cuối cùng người bị khấu trừ cũng là đám người làm công ăn lương chúng ta mà thôi.”

“Còn làm sao được nữa? Trước hết phải tìm giám đốc!”

Người phụ trách quyết định dứt khoát, sau đó lập tức rút điện thoại ra gọi cho Sanh Ca.

“Tai nạn an toàn?”

Nghe người phụ trách báo cáo xong, Sanh Ca hơi cau mày.

“Lúc các anh đưa đơn xin ra tôi cũng đã xem qua rất kỹ, thấy các biện pháp bảo vệ an toàn ở khu đó rất tốt mà, sao lại dễ dàng để xảy ra chuyện như vậy được. Không cần lo, các anh cứ tiếp tục công việc quay hình nhưng bình thường, chuyện này để tôi đến xử lý.”

Người phụ trách nghe vậy thì vô cùng yên tâm, anh ta ra hiệu cho đám thực tập sinh đang ồn ào kia im lặng rồi quay về trường quay.

Buổi quay hình ngoài trời bị gián đoạn, anh ta phải nhanh chóng chuẩn bị nội dung quay mới, làm sao để có thể khiến mọi thứ diễn ra thật tốt trước buổi phát sóng tuần sau.

Sanh Ca tạm thời dẹp công việc đang làm dở sang một bên để giải quyết chuyện này.

Cô lập tức gọi Tang Vi tới, yêu cầu nhân viên đi kiểm tra thật kỹ phương tiện an toàn thêm một lần nữa.

“Được.”

Nghe Sanh Ca giao nhiệm vụ xong, Tang Vi cũng không đi ngay mà vẫn đứng nguyên tại chỗ, dường như có điều muốn nói.

Sanh Ca không ngẩng đầu lên nhưng vẫn hỏi: “Còn chuyện gì sao?”

“Giám đốc! Tuyển thủ bị rơi xuống nước kia đã công bố sự cố ra rồi, còn nói là công ty chúng ta áp dụng biện pháp an toàn chưa đúng mức, cô ta muốn công ty chúng ta bồi thường.”

Sanh Ca nghe vậy thì ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ý vị: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Cô thản nhiên đọc lướt qua nội dung bài báo, cũng có độ gây chú ý đó chứ, trong lòng cô lập tức hiểu ngay.

“Tôi biết rồi. Cô cứ đi làm giúp tôi chuyện tôi vừa giao, tiện thể cho người thu thập cho tôi tất cả clip ghi lại cảnh quay lúc ấy rồi gửi cho tôi nhé.”

Tang Vi đã làm việc cùng Sanh Ca được một khoảng thời gian, ít nhiều cũng nhìn ra phong cách làm việc của cô, nhưng lần này lại là sự cố về diễn xuất, trong lòng cô ấy rất lo lắng, không nhịn được bèn lên tiếng nhắc nhở: “Giám đốc, không quan tâm tới chuyện này sao?”

Theo tình hình hiện giờ thì chắc chắn hình ảnh công ty đã bị xấu đi rất nhiều rồi!

Sanh Ca không giải thích nhiều, trong lòng cô đã có chủ ý, khi biết được lúc cô gái kia bị rơi xuống hồ, góc máy quay lại quay đúng vào góc chết thì cô lại càng chắc chắn hơn với suy nghĩ của mình.

Mới khai máy được một lúc mà đã có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra như vậy, liên tiếp ba nghệ sĩ đã muốn rút lui khỏi cuộc thi, đúng thật là... làm việc tốt lại thường hay gặp trắc trở!

Nhưng mà lần này cô nhất định sẽ tự mình tới đó một chuyến.

Một trăm cô gái ở cùng nhau cả ngày trời, nếu giờ không đi thị uy một lần thì e là sau này sẽ lại xuất hiện cái thứ quái đản nào nữa đây.

Chuyện Sanh Ca tới trường quay nhanh chóng lan ra bên ngoài, đa số mọi người đều rất mong chờ được gặp vị giám đốc này nhưng Trương Tư Nguyên lại bồn chồn không yên.

Vốn dĩ cô ta chẳng hề có bối cảnh, giờ biết được Sanh Ca muốn đích thân làm sáng tỏ vụ này, cô ta bèn có tật giật mình lui đến một góc chết rồi lén lút liên hệ với Lâm Hoài Sơ.

Có người nhấc máy, cô ta lập tức nói hết những gì mình đang nghĩ.

“Giám đốc kinh doanh của Angle đã bắt đầu nghi ngờ chuyện này, chắc chắn sẽ không giấu được lâu nữa đâu, chuyện hợp tác của chúng ta chấm dứt tại đây, dù sao thì cô cũng đạt được mục đích rồi.”

Lâm Hoài Sơ ở đầu dây bên kia không ngờ lá gan của cô gái này lại nhỏ đến vậy, cái này còn chưa khiến Sanh Ca phải chịu đả kích gì mà cô ta đã nhát gan định chưa lâm trận đã bỏ trốn.

“Cô chắc chắn không muốn sau này mình được nổi tiếng ư?”

Không nghĩ tới cô gái này lại đáp.

“Hồi trước tôi không biết cô ta, dạo gần đây mới nghe nói một số chuyện về cô ta, người phụ nữ này vô cùng khéo léo, ngay cả người thừa kế nhà họ Mộ cũng bị cô ta kéo xuống ngựa, cô đừng nói cái gì mà danh vọng nổi tiếng, chuyện lần này mà lộ ra thì ngay cả bản thân tôi cũng khó giữ!”

Thấy từ xa có thực tập sinh khác đi tới, Trương Tư Nguyên vội vàng cúp máy, sau đó bèn xóa hết lịch sử cuộc gọi, cho số điện thoại vừa gọi vào danh sách đen.

Lâm Hoài Sơ ở đầu dây bên kia thấy thế, hai con ngươi lập tức tối sầm lại.

Con khốn này, lại dám ngắt điện thoại của cô ta!

Ánh mắt cô ta trở nên dữ tợn, trong lòng lập tức tính toán.

Bởi vì lúc tới trường quay trời cũng đã khá muộn nên Sanh Ca bèn ở lại một khách sạn gần ngay đó, kết quả mới sáng sớm ngày hôm sau đã xảy ra chuyện.

Cô dậy rất sớm, lúc tới trường quay vừa lúc quản lý gọi đám thực tập sinh dậy.

Nhưng tới lúc kiểm tra sĩ số thì lại thấy vắng.

“Tên là Trương Tư Nguyên tới đây.”

Quản lý thận trọng báo cáo tên họ của thực tập sinh vắng mặt.

Cô ta nhìn gương mặt còn trẻ hơn cả mình của Sanh Ca, vậy mà Sanh Ca vẫn tỏ ra điềm tĩnh lạ thường.

Cũng không biết là cô cố làm ra vẻ thâm trầm hay thật sự ngây thơ không nắm được mức độ nghiêm trọng của sự việc nữa!

Nhưng một khi tin tức học viên mất tích này truyền ra ngoài thì hình tượng công ty sẽ hoàn toàn bị phá hủy!

“Đã chặn tin tức bị truyền ra chưa?” Sanh Ca lật xem tấm hình của cô gái rồi hỏi.

“Đã chặn rồi, nhưng mà trên mạng vẫn xuất hiện một vài tin đồn.”

Cô đã bực sẵn trong người, rõ ràng tin tức đã được ngăn lại, sao trên mạng vẫn còn tin đồn?

Sanh Ca không buồn nghe hết nửa câu sau đã đưa tấm ảnh cho người phụ trách: “Điều tra thật kỹ ngày Phương Viên rơi xuống nước xem có phải Trương Tư Nguyên này ngồi bên cạnh cô ta không.”

“Cái này...”

Nói thật thì hôm đó có quá nhiều tuyển thủ, quản lý cũng không thể nhớ rõ nổi.

“Được rồi, anh cứ đi trấn an các học viên khác, chuyện này để tôi.”

Đợi người phụ trách rời khỏi, Sanh Ca lập tức gọi một cuộc điện thoại.

“Chị đại, có gì sai bảo?”

“Tìm giúp tôi một người, tên là Trương Tư Nguyên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.