Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 96: Chương 96: Quá đáng? Tôi thấy vẫn chưa đủ mà




Đến bây giờ, Phong Thanh Thanh vẫn còn sợ vụ việc ở nhà cổ.

Vốn dĩ cô ta cảm thấy bản thân sẽ không thua nên mới dám cá cược.

Bây giờ thua thật rồi, cô ta mới bắt đầu sợ hãi.

Bởi vì lần trước dù gì vẫn còn ở nhà họ Phong, có mất mặt thì cũng chỉ cần ký đơn bịt miệng với các người hầu thôi.

Cô ta không vui thì tùy tiện xả giận lên bọn người hầu đó, ai dám nói gì cô ta?

Nhưng lần này, bắt cô dập đầu quỳ lạy con khốn này trước mặt người ngoài như vậy, sau này, cô ta có mặt mũi gì trong giới thượng lưu nữa?

Có đánh chết cũng không quỳ!

Cô ta núp vào phía sau Lý Phi, không cam tâm ngụy biện: “Nói đùa thôi mà, cô nghiêm túc vậy làm gì chứ!”

Trác Tinh Hỏa bỏ tay vào túi, chế nhạo: “Cược thua rồi không nhận, không ngờ nhà họ Phong lại là một lũ mặt dày vô liêm sỉ như vậy.”

Lý Phi bị chửi đến ngây người ra.

Sau khi hỏi Phong Thanh Thanh, mới biết cá cược giữa hai người, định nói tốt cho qua chuyện này.

“Sanh Ca, làm người phải có lòng khoan dung, Thanh Thanh vẫn còn nhỏ, trẻ con nói đùa thì sao có thể giữ lời được chứ? Hơn nữa, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, sau này làm sao nó có mặt mũi gặp người khác nữa?”

Sanh Ca mỉm cười, hỏi ngược lại: “Nếu như người thua cược là tôi, thì bà sẽ bỏ qua cơ hội sỉ nhục tôi sao?”

Đương nhiên là không rồi!

Từ lúc con khốn này ly dị, thì không còn để người mẹ chồng cũ này trong mắt, bà ta có nằm mơ cũng muốn xử lý con khốn này!

Nhưng bà ta không thể nói vậy được.

Bà ta mỉm cười dịu dàng, vừa định lên tiếng thì bị Phong Thanh Thanh cắt ngang.

“Sao mà như nhau được? Tôi là cô cả nhà họ Phong! Cô là cái thá gì chứ? Danh tiếng của tôi đương nhiên quan trọng hơn cô rồi!”

Nói xong, Sanh Ca lập tức đen mặt.

“Dám cược thì phải dám chịu thua, bà Phong cứ mang vẫn còn trẻ làm câu cửa miệng, có phải là đã quên mất cô Phong đã thành niên rồi, phải chịu trách nhiệm với lời nói của bản thân?”

Tư Vũ vừa bước từ trên sân khấu xuống, vừa nói.

Cô ấy bước lên trước, tiếp tục nói: “Nếu như cô Phong không tuân thủ lời cược, muốn chơi xấu, e là danh tiếng của cô ở giới thượng lưu sau này cũng không tốt được đến đâu.”

“Liên quan gì tới cô!”

Phong Thanh Thanh kéo tay của Lý Phi, dữ dằn trợn mắt.

Lý Phi thì liên tục quan sát giữa cô ấy và Sanh Ca, nghi ngờ: “Cô Tư Vũ vừa đến đã giúp cô ta, chẳng lẽ hai người đã quen biết trước đó sao?”

“Có sao nói vậy mà thôi.”

Cô ấy không nhìn Sanh Ca, hai người trông không hề quen biết nhau.

Lý Phi nhìn hai người, cũng không nghĩ gì nhiều.

Nhưng Phong Thanh Thanh đã nổi giận.

“Tôi không quan tâm! Lời cược đó không được tính! Tôi có chết cũng không dập đầu quỳ lạy với con khốn như cô đâu!”

Cô ta nói xong, lập tức đẩy Trác Tinh Hỏa sang một bên rồi rời khỏi hội trường.

Ánh mắt Sanh Ca lóe qua một tia lạnh lẽo: “Chuyện này không thể theo ý cô rồi.”

Vừa dứt câu, Phong Thanh Thanh lập tức có dự cảm không lành, đột nhiên sau gối thấy đau, có gì đó vừa đánh cô ta.

“Ây da!”

Cô ta đau đến mức không thể đứng vững, té nhào về phía trước, ngã dập đầu ngay trước chân của Sanh Ca.

Trác Tinh Hỏa và Tư Vũ bật cười ra tiếng.

Tư thế chó ăn phân này quá mất mặt rồi!

Nếu như cô ta biết điều, tự mình quỳ xuống dập đầu thì cũng không đến nổi khó coi như vậy.

Sanh Ca từ trên cao nhìn xuống Phong Thanh Thanh, nhếch môi: “Ngoan, thật nghe lời, lần sau hãy nhớ nhé, đừng có tùy tiện cá cược với người khác.”

Phong Thanh Thanh vùng vẫy, muốn bò dậy, nhưng đầu gối đau đến mức không thể dùng sức, tay cô ta trượt một cái, lại quỳ xuống lần nữa.

Trác Tinh Hỏa cười muốn chuột rút cả gương mặt.

Tiếc là lúc này, mọi người đã về gần hết rồi, chỉ có vài người lẻ tẻ nhìn thấy bộ dạng mất mặt này của Phong Thanh Thanh.

Vì không dám đắc tội với Phong Thị, bọn họ chỉ dám bịt miệng cười lén.

Phong Thanh Thanh vừa ngượng vừa tức giận: “Con khốn! Mày dám đánh lén tao!”

Lý Phi đứng cạnh xanh cả mặt, nhanh chân bước đến kéo Phong Thanh Thanh đứng dậy.

Kết quả, bà ta kéo cả buổi, Phong Thanh Thanh vẫn không đứng dậy được, ngược lại bản thân bị cô ta lôi theo té xuống.

Sanh Ca thấy vậy, có chút được sủng ái mà ngạc nhiên vô cùng: “Bà Phong khách sáo quá rồi, không cần phải đích thân hành lễ lớn như vậy với tôi đâu, tuy cái lễ này của bà, tôi nhận được.”

Hội trường lập tức vang lên tiếng cười lớn không hề che giấu của Trác Tinh Hỏa.

Lý Phi nổi giận muốn bùng nổ, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô.

Bởi vì đang ở nơi công cộng, bà ta chỉ có thể cắn răng nói: “Tôi khuyên cô đừng có quá đáng quá! Vừa phải thôi!”

Sanh Ca chớp chớp đôi mắt sáng của mình.

“Quá đáng rồi sao?”

Cô hơi ngưng một chút, sắc mặt lạnh dần: “Nhưng tôi thấy vẫn chưa đủ, dù sao thì cái dập đầu của cô Phong không đủ lớn tiếng.”

Trong lòng Phong Thanh Thanh sợ hãi, vẫn chưa kịp phản ứng, lại có thứ gì đó bay đến.

Gáy đột nhiên bị đau, toàn thân mất sức, đầu cô ta đập thẳng xuống sàn.

Có người xì nhẹ một tiếng.

Chỉ nghe thôi cũng thấy đau rồi!

Đợi đến lúc cô ta ngẩng đầu lên, trán cô ta đã sưng đỏ một cục, trông vô cùng buồn cười.

“A!”

Phong Thanh Thanh giận run người, chẳng còn mặt mũi gì nữa, hận không thể về nhà trùm mền chết cho rồi!

Lý Phi vừa giận vừa đau lòng.

Nhưng dù sao lần này là do Phong Thanh Thanh vô lý trước, trước mặt người ngoài như vậy, bà ta không thể trách mắng gì.

Cuối cùng, chỉ có thể dìu Phong Thanh Thanh rời khỏi hội trường.

Đợi đến lúc mọi người về cả rồi, hai vệ sĩ mà ban nãy dùng đá đánh lén Phong Thanh Thanh mới bước ra.

Sanh Ca bật cười: “Làm tốt lắm, tăng lương.”



Cùng lúc đó, trong dãy núi nổi giữa thành phố Phương và thành phố Lâm.

Mấy ngày nay, Phong Ngự Niên gần như đã lục tung cả ngọn núi để tìm.

Những món đồ công nghệ hiện đại đều hết cả pin.

Nhiệm vụ tìm người ngày càng khó khăn rồi.

Các thuộc hạ thở dài, lại sợ bị boss xử phạt, chẳng dám nói gì cả.

Phong Ngự Niên dựa vào cây, trầm mặc hút thuốc.

Nếu như thật sự gặp chuyện, không thể nào tìm nhiều ngày như vậy rồi cũng không có chút manh mối nào.

Một thuộc hạ dãn đầu bước đến, khó xử nói: “Boss, có khi nào là do tin tức sai không? Hoặc là cô Sanh Ca đã rơi ở nơi khác, rồi bởi vì trời tối qua nên Lưu Niên không nhìn thấy rõ vị trí cụ thể?”

“Hoặc là lỡ rơi xuống con sông nào đó, bây giờ tín hiệu trong núi lại kém như vậy, chúng ta không thể gọi thêm người,hay là…”

Anh ta vẫn chưa nói xong, sắc mặt Phong Ngự Niên càng lúc càng nghiêm trọng: “Không, vì cô ấy chưa chết.”

“Hả?”

Thuộc hạ vô cùng kinh ngạc.

Rơi từ trên cao xuống, sao mà còn sống được chứ!

Phong Ngự Niên mím chặt môi, không giải thích.

Tin tức của anh Triết không thể sai được, Lưu Niên cũng không có nói dối, cô thật sự đã rơi từ trên máy bay xuống.

Mà các dụng cụ thăm dò anh mang đến càng không thể sai, cho dù người có rơi xuống sông thì cũng không thể không có chút tung tích nào.

Cho nên chỉ có một tình trạng duy nhất.

Anh cau chặt mày, đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Về thành phố Phương!”

“Vâng, Boss!”

Thuộc hạ lập tức dặn dò, đám người nhanh chóng thu thập hành lí. hận không thể gắn cánh bay về thành phố Phương ngay lập tức.

Bọn họ vừa chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên một đám người dìu nhau bước về phía bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.