Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 60: Chương 60: Đến chống lưng cho cô ấy




Dưới lầu công ty Angle.

Dòng người chen chúc, xô đẩy khắp nơi, ngoài các phóng viên và quần chúng “nhiệt tình”, có không ít người đến xem náo nhiệt.

Sanh Ca khóa kỹ cửa xe, sải bước về phía cửa trước của công ty.

Rõ ràng là chỉ có một mình, lại có cảm giác như có năm mươi người theo sau.

Các phóng viên đã đợi rất lâu, nhìn thấy nữ chính xuất hiện vào lúc này, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, vội vàng lao về phía cô.

Từng chiếc micro đưa đến trước mặt cô, tiếng chụp ảnh “click, click” liên tục vang lên, hiện trường náo động không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với lúc ở phòng bệnh của Mộ Chỉ Ninh.

“Cô Sanh Ca, cô có xem buổi phỏng vấn trực tiếp sáng nay không? Cô có muốn nói gì về buổi phỏng vấn trực tiếp của cô Mộ không?”

“Xin hỏi những gì cô Mộ nói có phải thật không? Cô ấy khẳng định cô ấy không phải là kẻ thứ ba. Vậy thì lý do gì khiến cô ly hôn với Tổng giám đốc Phong? Tôi nghe nói cô mới là người bỏ nhà ra đi, có phải cô là người ngoại tình không?”

“Còn nữa, chuyện cô Mộ bị thương thực sự có liên quan đến cô sao?”

Những phóng viên này không muốn bỏ qua cơ hội tuyệt vời có được thông tin nóng, bọn họ liên tục ném một loạt câu hỏi về phía Sanh Ca.

Sanh Ca nhanh như gió đi về phía cửa công ty, cô không chút e sợ trước cảnh tượng đông đúc này.

Chiếc kính râm lớn che gần hết khuôn mặt của cô, nhưng chúng không thể ngăn được khí thế của cô.

“Cô Sanh Ca, cô có thể trả lời một chút không? Truyền thông quốc gia và quần chúng đang chờ câu trả lời của cô!” Một phóng viên hét lên.

Đám đông sôi sục trở lại, nhiều người xem náo nhiệt bàn tán xôn xao, suy đoán câu chuyện đằng sau chuỗi sự kiện này.

Sanh Ca cau mày, cầm lấy micro của một phóng viên, nói với giọng điệu không thể chối cãi: “Nếu muốn nghe, xin im lặng và lắng nghe tôi nói.”

Các phóng viên sửng sốt trong hai giây, ngay lập tức bắt đầu một loạt câu hỏi.

“Xin hỏi, giữa cô và Tổng giám đốc Phong có quan hệ gì?” Một phóng viên lợi dụng vị trí đẩy micro đến bên cạnh cô, lo sợ câu hỏi của cô ta không được trả lời.

“Tôi đã nói điều đó trên Weibo, tôi lặp lại một lần nữa, chúng tôi đã ly hôn, không còn liên quan gì nhau.” Sanh Ca không vui, đẩy micro ở trước mặt cô ra.

Rõ ràng bị kính râm cản lại, những người khác vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của cô, ý thức lùi về phía sau.

“Trên mạng lan truyền thông tin cô Mộ là kẻ thứ ba, phá hỏng cuộc hôn nhân của cô với Tổng giám đốc Phong, nhưng sau khi ly hôn, cô bị buộc phải rời khỏi nhà. Điều này có đúng không?”

“Xin lỗi, tôi không thể trả lời.”

Sanh Ca nhún vai: “Còn câu hỏi nào khác không? Nếu không có tôi sẽ đi vào. Đừng lãng phí thời gian quý báu của tôi.”

“Chờ đã!” Một vài phóng viên lại chen lấn về phía trước: “Trên mạng nói cô được Tổng giám đốc Lộc của Angle bao dưỡng mới lên được vị trí này, có thật không?”

“Công việc của tôi hoàn toàn không đổi lấy bằng những giao dịch không chính đáng. Về khả năng làm việc của tôi, thời gian và thành tích sẽ tiết lộ tất cả.”

Những lời này của Sanh Ca đầy mạnh mẽ, vang vọng liên tục trong đám đông, nhưng không kiềm chế được sự náo động của bọn họ.

“Vậy hai ngày trước, cô tìm người sỉ nhục cô Mộ là vì mục đích gì? Có phải vì cô Mộ làm nhục cô trong bữa tiệc không?”

“Mấy người không phải đã xem buổi phỏng vấn trực tiếp của cô ta rồi sao?” Sanh Ca hỏi ngược lại: “Ai đang giở trò, cứ để bằng chứng giải thích mọi chuyện. Tôi còn có chuyện quan trọng, không thể trả lời mọi người tiếp được.”

Thấy cô đã ra lệnh đuổi khách, các phóng viên lo lắng, nhanh chóng giữ cô lại.

“Cô còn chưa nói gì, không thể cứ kết thúc như thế này được! Hay là trong lòng cô có quỷ?”

Đám đông vây xem cũng la hét ầm ĩ, chặn cửa công ty kín mít, thậm chí có người còn muốn tấn công cô trong lúc hỗn loạn.

Sanh Ca chưa kịp lên tiếng, một giọng nam trầm thấp, mạnh mẽ quen thuộc vang lên sau lưng cô.

“Tin đồn không cần tốn tiền thì có thể tùy ý làm tổn thương người khác sao? Không có đạo đức nghề nghiệp, nghỉ việc càng sớm càng tốt.”

Phong Ngự Niên thản nhiên bước tới, khẽ cau mày, ánh mắt chán ghét, thờ ơ quét qua đám đông.

“Là Tổng giám đốc Phong! Tổng giám đốc Phong tới chống lưng cho cô ấy!”

Có người nhận ra anh, hét lên.

Sự xuất hiện của Phong Ngự Niên khiến đám đông sôi sục lần nữa, mọi người đều bị sốc trước sự xuất hiện đột ngột của anh, bàn tán mục đích anh đến đây.

“Về chuyện của cô Mộ, tôi cũng đang điều tra.”

Anh cầm lấy micro từ Sanh Ca, nói ngắn gọn: “Sau năm ngày, tôi sẽ đưa ra lời giải thích cho công chúng.”

Các phóng viên đặt câu hỏi đều bị anh làm cho sợ hãi không dám lên tiếng, nhưng đám người náo loạn hồi lâu vẫn chưa thể ổn định lại.

“Cậu còn ngẩn người ra đó làm gì?”

Phong Ngự Niên quay đầu lại, lạnh lùng nói với Lưu Niên.

Lưu Niên hiểu rõ, giơ tay ra hiệu, vài tên vệ sĩ đeo kính râm, mặc quần áo đen lập tức đuổi đám đông đi.

Hầu hết mọi người chỉ muốn đến hiện trường hóng chuyện, không muốn gây sự, hơn nữa bọn họ cũng sợ sẽ chọc giận Phong Ngự Niên nên chỉ trong chốc lát đã lập tức rời đi.

“Cảm ơn.”

Sanh Ca bình tĩnh cảm ơn anh xong, cô nhấc chân đi về phía công ty.

“Lời cảm ơn của cô Sanh Ca hình như rất qua loa.” Phong Ngự Niên nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: “Chúng ta nói chuyện riêng đi.”

Sanh Ca muốn từ chối lời mời của anh, nhưng khi lời đến bên miệng, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và thận trọng của anh, đầu lưỡi bất ngờ bẻ lại.

“Được, nhưng nói ngắn gọn thôi.”

Phong Ngự Niên chọn một nhà hàng gần Angle, đặt một phòng riêng mời cô ăn cơm.

“Cô gọi trước đi.”

Anh mở thực đơn ra, đẩy đến trước mặt cô.

“Tôi đã ăn sáng rồi.” Sanh Ca cau mày, giống như đang nhớ đến gì đó, sau đó nói: “Hơn nữa, tôi nhớ rằng anh Phong không thích ăn quá nhiều vào sáng sớm. Sao vậy, mới đoàn tụ với cô Mộ không lâu, thói quen sinh hoạt đã thay đổi rồi à?”

“Có chuyện gì mau nói đi, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi. Người ta nói thời gian là sinh mệnh, anh Phong như thế này, cũng tương đương với việc lấy tiền, giết người.”

Sắc mặt Phong Ngự Niên lập tức trở nên rất khó coi.

Anh nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Sanh Ca, hỏi: “Khi cô và Lộc Hoa, hoặc là Trác Tinh Hoả cùng nhau ngồi ăn cơm, cô có thái độ như vậy với họ không?”

Anh thậm chí còn không nhận ra, giọng điệu của anh đầy ghen tuông.

“Xin lỗi, là một người chồng cũ, anh nên đặt mình vào đúng vị trí.”

Sanh Ca lạnh lùng nhìn anh một cái: “Chúng ta đã không còn liên quan gì đến nhau, tôi có thái độ gì khi ăn cơm với người đàn ông khác, cần phải nói cho anh biết sao? Tổng giám đốc Phong quản nhiều quá rồi. Hơn nữa, anh cũng xứng để so với họ sao?”

Cô ngừng một lúc, tiếp tục mỉa mai: “Còn nữa, vợ chưa cưới của anh vẫn đang nằm trên giường bệnh. Bây giờ anh nên ở bên cạnh, ân cần chăm sóc cô ta, chứ không phải là ở đây suy nghĩ về thái độ của tôi.”

“Cô đã thay đổi rất nhiều.”

Phong Ngự Niên nhìn kỹ vào mắt cô, giống như anh muốn dùng đôi mắt để nhìn thấy tất cả những gì anh không hiểu về cô.

Sanh Ca cầm lấy túi, đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Nếu anh Phong tìm tôi chỉ để nói những điều không liên quan này, xin phép, tôi không thể tiếp anh.”

“Ngồi đi, đừng nóng vội.”

Phong Ngự Niên bước nhanh đến trước cửa, khóa trái cửa lại.

Sanh Ca cau mày, nhìn anh chằm chằm: “Anh đang làm gì vậy?”

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm gì cô.” Anh khẽ thở dài. “Lần này tôi đến tìm cô, là vì muốn hỏi cô một chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.