Lưu Manh Lão Sư

Chương 129: Chương 129: Hiểu rõ chân tướng






“Tiểu tao hóa (lẳng lơ), em đừng quấy nữa, anh còn có việc! Đứng lên đi, mặc quần áo đi, giúp anh ra bên ngoài gọi Thiên Bằng vào đây.” Thiên Tinh vừa nói vừa đứng lên, cầm áo quần chuẩn bị mặc vào.

“Vâng.” Nữ nhân kia vẻ mặt uể oải, chẳng qua Thiên Tinh là lão đại, nói như thế nào thì như thế đấy.

“Nhìn em kìa… bộ dáng lẳng lơ thế kia, xem ra vẫn chưa ăn no, được, đợi anh giải quyết xong mọi việc, anh lại giúp em ăn no nê nha.” Thiên Tinh nói xong, lại bóp lên bộ ngực đầy đặn của ả kia một cái, sau đó mặc áo quần vào.

“Em ra ngoài đây.” Nữ nhân kia nhìn Thiên Tinh gật đầu, đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, cánh cửa bị đẩy ra, một gã liền tiến vào, Trần Thiên Minh tập trung nhìn tới, thì ra là Thiên Bằng. Thiên Bằng thì hắn biết, chính hắn đã đến cửa hàng của nhà Tiểu Trữ thu bảo vệ phí, sau đó bị sư huynh Thái Đông Phong của Tiểu Trữ giáo huấn một trận.

“Đại ca, anh tìm em” Thiên Bằng thấy chăn gối lộn xộn, còn có ả đàn bà vừa rồi khi ra ngoài bộ dáng xuân tình rạo rực, đã biết bọn họ mới vừa làm chuyện gì rồi.

“Người anh em, chú lại đây, chuyện sáng nay anh giao chú làm sao rồi?” Thiên Tinh ném cho Thiên Bằng một điếu thuốc, sau đó đánh bật lửa thắp điếu thuốc trên miệng.

“Đã xong, không có vấn đề gì. Chúng ta làm việc này cũng không phải lần đầu.” Thiên Bằng không cho là đúng, đại ca khẩn trương quá rồi, việc này cần gì phải chú ý? Trước kia đều làm như vậy mà.

Thiên Tinh trừng mắt nhìn Thiên Bằng một cái, có hơi tức giận: “Người anh em, chú sao vậy, đại ca bình thường dạy chú thế nào, cẩn thận thì dùng thuyền được cả vạn năm. Hơn nữa, lúc này sư phụ đặc biệt coi trọng giao dịch này, đặc biệt phái tiểu sư đệ kiểm tra chúng ta, nếu như lần này chúng ta làm hỏng, chú anh đều sống không được.” Thiên Tinh thấy Thiên Bằng còn chưa hiểu rõ, liền nói với gã.

“Em sai rồi, đại ca, em sẽ cẩn thận.” Thiên Bằng thấy Thiên Tinh tức giận, vội cúi đầu nói.

“Chú biết là tốt.” Thiên Tinh thấy Thiên Bằng đã nhận sai, cũng không nói hắn nữa.

“Đại ca, anh bảo lần này là 50kg thuốc phiện à?” Thiên Bằng nhỏ giọng hỏi.

“Thuốc phiện? 50kg?” Trần Thiên Minh vừa nghe, trong lòng thầm nghĩ. Buôn bán 50gam thuốc phiện sẽ bị xử bắn, bọn người Thiên Tinh cùng Thiên Bằng buôn đến 50kg thuốc phiện, vậy phải xử bắn bao nhiêu lần mới đủ chứ?

Thiên Tinh vừa nghe Thiên Bằng đem chuyện họ làm lần nói ra, vội đứng lên, nhìn ra cửa sổ, rồi nhìn ra cửa một chút. May mà Trần Thiên Minh cơ trí, hắn thấy Thiên Tinh đi tới cửa sổ, nhìn xem một chút. May mà Trần Thiên Minh cơ trí, hắn thấy Thiên Tinh đi tới cửa sổ, liền bay lên lầu ba. Chờ khi Thiên Tinh rời khỏi cửa sổ, hắn lại nhẹ nhàng nhảy xuống.

“Chú về sau nói năn phải chút ý một chút. Đây không phải là chuyện nhỏ, không được ở đâu cũng nói lung tung.”

Thiên Tinh nhỏ giọng cẩn thận nói với Thiên Bằng.

“Đại ca, anh cũng quá khẩn trương rồi đó. Nơi nay là địa phương nào chứ? Đây là địa phương của Thiên Tinh Bang, người ngoài căn bản không thể vào được, hơn nữa, chúng ta lại ở trên lầu, cửa được đóng kín, nơi này chỉ có hai anh em chúng ta, làm sao có người nghe được.” Thiên Bằng nhìn Thiên Tinh cười cười, nói.

Thiên Tinh gật gật đầu, nói: “Chú nói cũng có lý, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận. Ai, vốn cũng không có gì, làm nhiều làm ít, đều là làm. Chẳng qua lần giao dịch này số lượng quá lớn, sư phụ không yên lòng, nên mới phải tiểu sư đệ đến. Anh thành thật nói cho chú biết, lần giao dịch này lượng thuốc phiện tuyệt đối trên 50kg.”

“Nhiều vậy sao?” Bắt đầu Thiên Bằng cũng có chút đoán, nhưng không ngờ, so với dự đoán của mình lại nhiều hơn như vậy. “Đại ca, nói như vậy, chúng ta làm xong lần này, sẽ có tiền xài dài dài phải không?”

“Cái đó đương nhiên, lần này sư phụ tự mình liên hệ với tướng quân ở Tam Giác Vàng, mục đích chính là muốn giao dịch làm lớn lên. Về sau, tất cả quyền khống chế thuốc phiện đều sẽ thuộc về tay chúng ta. Đến lúc đo, chúng ta liền phát tài!” Thiên Tinh càng nói càng cao hứng, dĩ nhiên cười ha hả.

“Ha ha ha.” Thiên Bằng thấy đại ca cười, hắn cũng cười rộ theo.

Trần Thiên Minh càng nghe càng sợ hãi, thì ra giao dịch của Thiên Tinh Bang là thuốc phiện, xem ra, Thiên Tinh Bang không phải là một bang hội đơn giản. Hơn nữa, bọn họ giao dịch lần này lên tới 50kg thuốc phiện. Mình vốn muốn lén xem tình hình Thiên Tinh Bang một chút, cùng vụ ám sát mình có liên quan gì không, không ngờ được, lại khiến mình nghe được tin tức này.

Thiên Tinh cười một hồi, sau đó nhìn Thiên Bằng, quan tâm hỏi: “Người anh em, thương thế của chú thế nào rồi?”

“Đã đã nhiều rồi.” Thiên Bằng thấy Thiên Tinh hỏi thăm thân thế của mình, lắc đầu, nói: “Thuốc tiểu sư đệ đưa dùng thật tốt, không tói hai ngày, đã đỡ hơn rất nhiều.”

“Cái này cần gì phải nói, đó là do sư phụ tự mình luyện ra, chúng ta cũng không có, chỉ có hắn mới có. Chú nghĩ đi, sư phụ rất thương yêu hắn, cho nên, ngàn vạn lần không nên đắc tội với hắn.” Thiên Tinh nói với Thiên Bằng. Tiểu sư đệ này bọn họ không thể đắc tội được, luận võ công, bọn họ không phải đối thủ của Thái Đông Phong, luận trí tuệ, lại càng không phải, hơn nữa cha của Thái Đông Phong lại là phó thị trưởng, đây chính là nguyên nhân chính khiến sư phụ đối tốt với Thái Đông Phong.

“Đại ca, nói như vậy, chức lão đại Thiên Tinh Bang của anh không phải giao cho tiểu sư đệ làm sao?” Thiên Bằng nghe Thiên Tinh nói như vậy thì rất khẩn trương. Đại ca hắn làm lão đại Thiên Tinh Bang, hắn đi theo có rất nhiều chỗ lợi. Nhưng nếu như để cho Thái Đông Phong làm lão đại, vậy mình chẳng còn xơ múi được gì.

“Sẽ không đâu, cái này thì chú đừng lo lắng. Chỗ tiểu sư đệ ở trong thành phố càng tốt hơn nhiều so với Thiên Tinh Bang, hơn nữa, cái loại đại thiếu gia phong lưu đã quen này, sẽ không ngốc ở trong cái huyện này đâu. Nếu như lần này không phải sư phụ gọi hắn xuống, hắn tuyệt không xuống! Còn nữa, chú có thời gian dẫn tiểu sư đệ tới chỗ Diệp Đại Vĩ chơi đùa, hắn là một sắc lang, thích mỹ nữ, chúng ta phải đối xử tốt với hắn. Như vậy, hắn mới có thể nói tốt về chúng ta trước mặt sư phụ.” Thiên Tinh gạt tàn thuốc xuống, thở ra một làn khói trắng đục.

Thiên Bằng kéo kéo thắt lưng nói: “Đại ca anh yên tâm, em sẽ tìm một thời gian đi cùng tiểu sư đệ, em làm việc, anh cứ yên tâm”

Trần Thiên Minh ở bên ngoài nghe được Thiên Tinh cùng Thiên Bằng nói chuyện, trong lòng mừng thầm, rốt cục đã có manh mối, thì ra bọn Thiên Tinh có quen Diệp Đại Vỹ.

“Vậy thì tốt, chú cứ theo đại ca mà làm, đại ca sẽ không bạc đãi chú đâu.” Thiên Tinh vừa nói vừa vỗ vai Thiên Bằng, Thiên Bằng dù sao cũng là em ruột hắn, cho dù bình thường hắn làm sai một vài chuyện, mình đều tha thứ cho hắn. Hơn nữa, lúc xông pha giang hồ, mẹ đã dặn dò một câu, mẹ bảo phải chiếu cố tốt đến Thiên Bằng, cho nên, chỉ cần không phải chuyện gì quá sức lớn, hắn đều giao do Thiên Bằng làm.

“Đại ca, còn tên Trần Thiên Minh kia chúng ta làm sao? Chẳng lẽ bỏ qua cho hắn vậy sao?” Thiên Bằng vuốt ngực mình, căm hận nói. Từ sau khi hắn cùng Thiên Tinh học võ công, xuất đạo lâu như vậy cũng chưa từng bị thua, không ngờ đến, ngày đó bị Trần Thiên Minh đánh nhanh gãy xương sườn, nếu như không phải do người bịt mặt xuất hiện, Trần Thiên Minh kia sẽ không có vận may như vậy.

“Chú nhìn chú kìa, cả ngày chỉ nghĩ đến báo thù, tiểu sư đệ không phải đã nói sao? Phải chờ sau khi chúng ta làm xong vụ mua bán này, sẽ cùng chúng ta đối phó với Trần Thiên Minh sao? Hơn nữa lần mua bán này này sự tình trọng đại, nếu như thất bại, y theo tính cách của sư phụ, chúng ta sẽ sống không nổi. Tiểu sư đệ còn nói, lúc này đây đã có người ra mặt cứu Trần Thiên Minh, chuyện không phải là đơn giản. Muốn chúng ta cẩn thận hành sự!” Thiên Tinh nhìn Thiên Bằng, hắn có một thằng em tính tình nóng nảy, rất dễ xúc động. Chẳng lẽ nó không biết với hành động lần này, xúc động rất có hại hay sao?

“Vậy cũng được!”Thiên Bằng bị Thiên Tinh nói như vậy, liền nhụt chí như quả cầu hết hơi, gật đầu, đáp ứng.

“Đừng nóng vội, đại ca sẽ ra mặt giúp người.” Thiên Tinh thấy Thiên Bằng đáp ứng, cũng vui vẻ gật đầu.

Trần Thiên Minh vừa nghe, trong lòng cả kinh, thì ra vụ ám sát lần này là do bọn Thiên Tinh làm. Trời ơi, rốt cuộc hắn cũng đã rõ, vì sao lúc ấy hắn cảm giác kẻ cầm súng giết người lại có giọng nói quen thuộc như vậy, thì ra là Thiên Bằng. Trong một lần, tại cửa hàng của Tiểu Trữ, chính mình đã nghe qua thanh âm hắn ta, chỉ là nhất thời không nhớ ra, bây giờ hắn càng nghe càng cảm giác được đó chính là thanh âm của Thiên Bằng.

Bọn chúng cùng Diệp Đại Vỹ quen thuộc như vậy, nhất định là Diệp Đại Vỹ xuất tiền bảo bọn chúng làm.

Mẹ nó, Diệp Đại Vỹ, Trần Thiên Minh ta không phế mày, ta sẽ mang họ mày. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh oán hận nắm chặt bàn tay.

Bất quá, ngay bây giờ ta sẽ đi vào giết chết Thiên Tinh và Thiên Bằng. Trần Thiên Minh thầm nói trong tâm. Nghĩ tới đây, hắn lấy từ trong túi ra vài thanh đinh sắt, chuẩn bị bắn vào mặt Thiên Tinh với Thiên Bằng, sau đó, chính mình lại từ cửa sổ nhảy vào trong, giết sạch bọn chúng.

Ngày đó cùng bọn chúng giao thủ, hai tênThiên Tinh cùng Thiên Bằng liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn, nếu như không phải con chó nhật Thiên Bằng kia bắn mình ba phát súng, mình đã đánh ngã bọn chúng rồi. Cho nên, giết chết hai tên Thiên Tinh với Thiên Bằng, mối hận bị ám sát xem như đã báo, cuối cùng, mình sẽ tìm tên khốn kiếp Diệp Đại Vỹ tính sổ.

“Đại ca, thời gian giao hàng là vào lúc nào?” Thiên Bằng quân tâm hỏi. Kỳ thật Thiên Bằng hỏi điều này có hai mục đích, thứ nhất là xem lúc nào có thể hoàn thành vụ mua bán này, đại ca đưa cho mình tiền thưởng, như vậy, mình có thể tìm Lý Hoa tiểu thư hảo hảo sảng khoái một cái. Còn chuyện nữa, là tìm Trần Thiên Minh báo thù, Thiên Bằng hắn còn chưa trả được mối hận này, làm sao sau này hắn ra giang hồ làm loạn nữa?

“Cuối tuần sau, lúc này sư phụ sẽ cùng tướng quân Tam Giác Vàng kia bàn định. Hiện giờ tiểu sư đệ đang làm một ít quan hệ thông thương bên ngoài, sau đó có thể giao dịch.” Thiên Tinh cảnh giác nhìn khắp tứ phía, nhỏ giọng nói với Thiên Bằng.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Thiên Bằng cao hứng nói. Chỉ có một tuần, vậy thì hắn có thể chờ, ha ha, đợi đến lúc đó, mình có thể khoái ý ân cừu (mặc sức báo thù). Nghĩ tới đây, Thiên Bằng lại cười to một trận.

“Cốc cốc cốc” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

“Ai?” Thiên Bằng lớn tiếng nói với kẻ ngoài cửa.

“Là em.” Ngoài cửa vang lên giọng nói của một phụ nữ.

“Mẹ nó, là tiểu tao hóa (ả đàn bà lẳng lơ) kia.” Thiên Tinh vừa nghe là giọng nói của ả nọ, sắc mặt liền chùng xuống.

“Chuyện gì?” Thiên Tinh vừa nói vừa mở cánh cửa ra, ở ngay trước cửa chính là ả đàn bà vừa vận động với hắn.

“Thiếu… thiếu gia bảo người có chút việc, quay về thành phố, ngày mai lại trở lại.” Ả đàn bà hình như có chút khẩn trương nói.

“Úc.” Thiên Tinh thấy vẻ mặt ả đàn bà có chút kỳ quái. Bời vì hắn vừa mới nhìn ả ta lúc rời đi, vẻ mặt biểu lộ sự ăn không no, còn bây giờ, lộ ra bộ dáng ăn no nê xuân thủy (khoái lạc). Chẳng lẽ, ả… ả mới cùng Thái Đông Phong…

Nghĩ tới đây, Thiên Tinh mặc dù giận, nhưng không dám nói ra, dù sao, Thái Đông Phong so với hắn còn lợi hại, còn âm hiểm hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.