Lưu Manh Đại Đế

Chương 200: Chương 200: Lộ dấu vết




Một đêm bình yên trôi nhanh.

Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời ló dạng đằng đông, hai người Võ Thiện Nhân và Hoàng Yến cũng đảo tay thu khí, kết thúc quá trình thổ nạp.

So với ngày hôm qua, sắc diện Hoàng Yến hồng hào khoẻ mạnh, thương thế có vẻ đã không còn nghiêm trọng. Về phần Võ Thiện Nhân trên người có Ngũ Hành Giới Chỉ nên dĩ nhiên tốc độ hồi phục cực nhanh, hiện chỉ còn thiếu một chút là hoàn toàn quay trở về trạng thái đỉnh phong.

Võ Thiện Nhân vươn vai đứng dậy, hướng đến Hoàng Yến dò hỏi: “Ta dự định tìm đường về Thánh Viện, nàng có muốn đi chung hay không?”

Hoàng Yến thoáng trầm tư giây lát, không rõ là trong đầu suy nghĩ đến điều gì, sau cùng cất giọng bảo: “Ta còn công chuyện cần giải quyết. Ngươi cứ trở về trước đi!”

Nghe câu trả lời, Võ Thiện Nhân không hề ngạc nhiên mà ngược lại còn có ý vui mừng. Ở chung với nữ nhân băng lãnh này càng lâu hắn càng cảm thấy ớn lạnh. Nếu một ngày nào đó nàng biết được sự thật, có khi sẽ rút Thiên Gia Thần Kiếm đâm cho hắn một nhát chết tươi. Nghĩ đến đây, hắn liền vui vẻ nói: “Cũng được! Vậy thì ta đi trước nhé! Nàng nhớ bảo trọng!”

Nói xong, Võ Thiện Nhân liền lấy ra Hoàng Kim Chuyên, đang định xoay người chuẩn bị thi triển thuật đằng vân rời đi thì bỗng nhiên bên tai nghe được một câu nói, làm cho hắn rùng mình kinh sợ: “Võ Thiện Nhân! Kẻ đó… Chính là ngươi phải không?”

Võ Thiện Nhân ngước đầu lên liền bắt gặp đôi mắt to tròn của Hoàng Yến đang chằm chằm hướng về mình. Nhất là đôi con ngươi đen láy mang theo một thứ khí tức vô hình, giống như muốn nhìn thấu xem trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Tất nhiên là Võ Thiện Nhân hiểu nàng ta đang muốn nhắc đến chuyện gì, nhưng dù có đánh chết thì hắn cũng sẽ kiên quyết không thừa nhận. Hắn cố gắng che giấu sự ba động đang trào dâng trong lòng, nửa đùa nửa thật nói: “Nàng xem, khi đó chỉ có ta và nàng, nếu không phải ta thì còn ai vào đây! Ha ha…”

“Là ngươi?” Nguyễn Hoàng Yến thần sắc chợt trở nên dữ tợn, giống như muốn giết người ngay, trông rất đáng sợ.

Nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của nàng, Võ Thiện Nhân hãi quá, vội nhanh chân nhảy tót lên Hoàng Kim Chuyên, gào lên một câu: “Không sai, chính ta là người đã cứu nàng một mạng từ tay Nguỵ Triệu Vinh đó!”

Vừa dứt lời, hắn liền khởi động Hoàng Kim Chuyên bay vụt đi như một cơn gió.

Đến khi bóng dáng Võ Thiện Nhân hoàn toàn biến mất, Hoàng Yến mới nhích động thân hình, đôi mắt hồ thu thoáng lay động, sau cùng khẽ thở dài một tiếng, quay trở về ngồi xuống bên cạnh đống lửa đêm qua. Cho đến hiện tại, nàng vẫn rốt cuộc vẫn không điều tra được gã nam nhân đáng chết kia là ai. Đã qua nhiều ngày như vậy, xem ra sẽ không thể nào tìm được nữa.

Một lúc lâu sau, nàng đứng bật dậy, thân hình ngự không định bụng rời đi. Nhưng vừa bay lên cao, bỗng nhiên nàng phát hiện không gian bên dưới dường như có điểm bất thường.

Tinh thần lực lập tức được phóng xuống, bao trùm toàn bộ khu vực bên dưới, nhất là vị trí mà đêm qua nàng và Võ Thiện Nhân nghỉ chân.

Quan sát tỉ mỉ khoảng nửa canh giờ, đột nhiên cánh tay nàng khẽ động, đồng thời bắn ra một số đạo linh lực về nhiều phương hướng khác nhau.

Chỉ trong chớp mắt, trước mặt nàng thiên địa linh khí bỗng như bị vỡ ra. Thần sắc Hoàng Yến chấn động, quả nhiên là trong không gian đường kính mười trượng đã được ai đó che giấu bằng một tầng lớp cấm chế phi thường lợi hại. Nếu không phải là nàng từ bên trong đi ra thì e rằng sẽ khó mà phát hiện được điều này.

Ngay vị trí trung tâm cấm chế, thoáng hiện lên một bông hoa sen màu hồng có phần quen mắt, búp sen có tám cánh nhưng hiện mới chỉ nở được một cánh duy nhất.

Trong lòng nàng hoàn toàn sáng tỏ mọi chuyện, đôi mắt nàng loé lên hai luồng khí tức sắc lạnh như dao: “Quả nhiên đúng là hắn! Để ta xem lần này tên dâm tặc nhà ngươi còn chối được nữa hay không?”

Vào thời điểm đó, ở một diễn biến khác chợt hiện lên bóng dáng của đôi vợ chồng Song Thần Độc Sát. Có điều sắc mặt cả hai đều rất khó coi, rõ ràng là đang vô cùng tức giận.

Bay được một đoạn, bỗng hai người bọn họ ngừng lại trên không, Triệu Khánh Ngọc quay sang nói với chồng mình: “Phu quân, Vinh nhi chết thật thê thảm, ngay cả thân thể của nó cũng người khác dùng hoả linh thuật thiêu đốt thành tro.”

Nguỵ Văn Tấn sắc mặt chứa đầy nộ khí: “Hừ! Đồ khốn kiếp đó tưởng rằng dùng cách này sẽ xoá sạch dấu vết, nhưng đáng tiếc lại để lộ ra khí tức của mình, rõ ràng chỉ là một Linh Giả tu vi Tướng Cấp trung kỳ.”

Tuy rằng Võ Thiện Nhân đã cẩn thận thi triển Hoả Diễm Bạo Thạch nhằm phi tang toàn bộ dấu vết, đáng tiếc là hắn không ngờ được hai người mà Nguỵ Triệu Vinh truyền tin chính là cặp vợ chồng Song Thần Độc Sát. Nguỵ Văn Tấn chỉ cần giở một chút thủ đoạn nho nhỏ liền nhanh chóng phát hiện ra chân tướng.

Triệu Khánh Ngọc chợt nghi hoặc nói: “Theo những gì sót lại ở hiện trường, hình như bọn chúng có hai người cùng liên thủ tấn công Vinh nhi. Chỉ có điều, thiếp vẫn còn lấy làm lạ về đoạn hình ảnh trên Huyết Phù Chiếu Ảnh!”

Nguỵ Văn Tấn cười lạnh, nói với vợ mình: “Có lẽ một tên trong số chúng tu luyện thuật luyện thể hoặc công pháp liên quan đến biến thân cũng không chừng.”

Triệu Khánh Ngọc lại nói: “Vợ chồng ta đã tìm kiếm ba ngày nhưng không thấy tung tích bọn chúng, có khi nào chúng đã sớm rời khỏi đây rồi hay không?”

Nguỵ Văn Tấn quét mắt nhìn về khoảng núi non trùng điệp phía bên dưới, lắc đầu bảo: “Theo ta thấy thì chưa chắc! Tốc độ của Tướng Cấp trung kỳ không thể nào nhanh bằng chúng ta được. Huống hồ bọn chúng giết chết Vinh nhi thì chắc chắn cũng đã phải trả một cái giá cực đắt. Hiện tại có thể đang ẩn nấp ở một nơi nào đó trị thương.”

Đúng là Nguỵ Văn Tấn suy nghĩ rất thấu đáo, cơ mà bản thân hắn cũng không ngờ được một trong hai hung thủ sát hại con trai mình có một người là hậu nhân của lão quái vật Nguyễn Quyền Trung Hiếu. Nếu biết được điều này thì có lẽ hắn sẽ phải suy nghĩ lại xem có nên tiếp tục truy đuổi hay không.

Đúng lúc đó, chợt Triệu Khánh Ngọc kéo tay chồng mình nói: “Phu quân, chàng mau xem, cách đây chừng mười dặm về hướng nam có một thằng nhóc Tướng Cấp trung kỳ.”

Lấy tu vi Thần Cấp thì lực lượng tinh thần vô cùng khủng bố, một khi triển khai thần thức có thể dễ dàng quan sát trong phạm vi cực lớn.

Nguỵ Văn Tấn liền tức tốc tập trung thần thức về phía nam. Quả nhiên, hắn nhìn thấy một gã thanh niên mặc áo hồng, bộ dạng hớt hải giống như sợ có ai đuổi giết, dưới chân là kiện linh bảo phi hành hình thù quái đản giống như… cục gạch.

Dựa vào biểu hiện rất khả nghi của gã thanh niên, Nguỵ Văn Tấn lập tức nhận định: “Hừm! Mấy ngày nay vợ chồng ta gặp qua không ít người nhưng Tướng Cấp trung kỳ thì hắn chính là người đầu tiên. Nhiều khả năng hung thủ sát hại Vinh nhi chính là hắn rồi!”

- -- Hết Phần 2 ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.