Lục Ma

Chương 1: Chương 1: Cục *** Thơm Tho




Hồng Lĩnh sơn mạch, một vùng sơn mạch trải dài vạn dặm theo hướng từ đông sang tây. Núi non trùng trùng điệp điệp, địa thế cao mà không hiểm, phong cảnh hữu tình, lại thêm linh khí dồi dào nồng đậm, quả thật là chốn đất lành chim đậu khó gặp trong nhân gian.

Bởi vì điều này, cho nên có không ít thế lực lớn nhỏ tụ tập xung quanh Hồng Lĩnh sơn mạch, xây dựng sơn môn, thu nạp đệ tử, để lại truyền thừa. Trong số đó, phải kể đến ba cái tên nổi bật là Thiết Nhạc phái nằm ở phía đông, Lục gia ở vị trí trung tâm, cuối cùng là Lam gia ở phía tây.

Tuy vậy, nếu phải nói ra cái tên đứng đầu trong số đó, thì chỉ có thể nhắc đến Lục gia.

Lúc này, có vô số đạo cầu vồng đang đổ dồn về trung tâm của Hồng Lĩnh sơn mạch, cũng chính là nơi ở của tộc nhân Lục gia, Lục thành. Từ trên cao nhìn xuống, Lục thành như một xoáy nước khổng lồ, hút lấy những dòng chảy đủ sắc màu về phía mình.

Quan sát kỹ hơn, bên dưới rừng cây rậm rạp, cũng có không ít bóng người đang nhanh chóng chạy về phía Lục thành, khiến cho cả vùng sơn mạch khẽ rung động thân hình, tựa như một con địa long đang ngủ say, có thể thức tỉnh bất kỳ lúc nào.

Lục thành là một toà thành khổng lồ, dài rộng hơn trăm dặm, mặc dù được xây dựng trên địa thế núi non xen lẫn thung lũng nhưng vẫn vuông vức đến mức khó tin. Tường thành cao hơn trăm trượng, mỗi mặt là năm cánh cổng gồm bốn nhỏ một lớn, được bố trí không ít đệ tử canh gác vô cùng nghiêm mật.

Tiến vào phạm vi một dặm quanh Lục thành, những thân ảnh đang phi hành đều lần lượt hạ xuống mặt đất. Một phần, đó là hành động thể hiện sự tôn trọng đối với chủ nhân của nơi đây. Phần khác, là bởi vì phía trên Lục thành có cấm chế vô cùng cường đại, không cẩn thận thì hình thần đều câu diệt.

Người biết bay đã vậy, đối với những người đang chạy bộ thì càng không cần phải nhắc nhở. Ai nấy đều tự động chậm lại tốc độ của mình, chịu khó đi phía sau những người vừa hạ xuống. Cường giả vi tôn, bản thân không bằng người khác thì chỉ có thể chấp nhận, không nên hành động lỗ mãng để rước lấy thiệt thòi vào mình.

Càng đến gần Lục thành, dòng người càng đông đúc tấp nập. Do tốc độ di chuyển đã chậm lại, lúc này đám người cũng có thời gian tán gẫu với nhau nhiều hơn, giúp quên đi đoạn đường ngắn ngủi còn lại. Bọn người tay bắt mặt mừng, tiếng cười nói vang lên khắp nơi, chứng tỏ là sắp có chuyện vui xảy ra.

Tiến vào Lục thành, tùy theo địa vị của mỗi người mà đệ tử Lục gia lại phân chia vào từng cổng khác nhau. Sau khi vào trong thành thì không còn sự phân biệt này nữa, nhưng có thể bước qua cánh cổng lớn, cũng khiến cho người ta cảm thấy oai phong thêm không ít.

Hơn vạn người tiến vào cùng một lúc, tuy nhiên vẫn vô cùng trật tự ngay ngắn, có thể thấy lực lượng của Lục gia được tổ chức tốt như thế nào.

Bên ngoài thành là vậy, nhưng bên trong lại càng ồn ào náo nhiệt hơn gấp nhiều lần. Dọc hai bên của các con đường lớn, quầy buôn bán mọc lên như nấm, hàng hóa càng là đa dạng đặc sắc. Vũ khí, giáp trụ, đan dược, phù lục, công pháp, bảo tàng đồ,… có thể nói là không gì không có.

Cảnh tượng này, đối với người có tu vi cao một chút còn đỡ, nhưng với đám tu sĩ cấp thấp thì kẻ nào kẻ nấy đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hít thở không thông, chẳng khác gì dân quê lần đầu bước vào chốn thành thị xa hoa.

Trong thành, tiếng rao hò, tiếng trả giá rầm rầm rì rì vang lên không ngớt. Thuận mua vừa bán, ai nấy đều vui vẻ, nếu không giao dịch được thì cũng giữ hòa khí để sau này còn gặp lại. Tuy nhiên, thỉnh thoảng vẫn có vài kẻ ngu dốt làm loạn, nhưng rất nhanh liền bị vệ binh đến bắt đi.

Màn đêm dần buông xuống, đèn lồng đỏ giăng ngang dọc khắp nơi, hoa đăng lấp lánh phủ đầy những dòng kênh rạch lớn nhỏ. Giữa khoảng trời phía trung tâm Lục thành, ánh sáng của pháo hoa bắt đầu nở rộ đầy những sắc màu rực rỡ, vang lên tiếng nổ bập bùng.

Trong không khí rộn rã này, có lẽ chỉ có vầng trăng tròn vành vạnh ở trên cao là lẻ loi, cô độc.

Theo tiếng pháo hoa, dòng người dần đổ dồn về phía trung tâm Lục thành. Tại đây, xuất hiện một quảng trường vô cùng rộng lớn, ở giữa là một lôi đài rộng ngàn trượng. Tuy nhiên, hôm nay không có tỷ thí công pháp, mà là hàng trăm nữ vũ công đang nhảy múa theo điệu nhạc.

Thân hình uyển chuyển, vòng eo yểu điệu, e là còn mềm yếu hơn cả những dải lụa rực rỡ sắc màu đang tung bay phấp phới trong điệu múa của họ. Gương mặt mỗi người đều che bởi một tầng vải trắng, nhưng ánh mắt đầy mị lực cũng đủ để câu đi hồn phách của những nam nhân thiếu kiên định.

Hai bên lôi đài, có khoảng gần ngàn người đang ngồi trên ghế dựa, trước mặt mỗi người là một bàn tiệc thịnh soạn. Thưởng nhạc, ngắm mỹ nhân, nhâm nhi rượu ngon cùng hoa quả, cảm giác như đang lưu lạc chốn thần tiên. Bọn họ đều là khách nhân của Lục gia, tu vi thấp nhất cũng là kết đan sơ kỳ.

Về phần những tu sĩ cấp thấp thì chỉ có thể đứng bên ngoài quảng trường để quan sát. Tuy nhiên, không ai tỏ ra bất mãn về điều này, bởi có thể đến Lục thành vui chơi đã là niềm vinh dự cho bọn họ rồi.

Khoảng một canh giờ sau, nhạc dừng, đám vũ công cũng tạm thời lui xuống dưới. Không khí bên trong quảng trường dần trở nên yên tĩnh, hàng vạn cặp mắt hướng về phía Lục gia tộc trưởng, cũng chính là thành chủ Lục thành, người đang ngồi trên chiếc ghế cao nhất ở cuối quảng trường.

Đó là một lão giả khoảng thất tuần, râu tóc hoa râm dài phấp phới, tuy gương mặt có không ít nếp nhăn, nhưng ánh mắt sáng ngời, thần thái uy nghiêm, khiến cho đám tiểu bối nhìn thấy đều tự khắc dâng lên một cảm giác tôn kính trong lòng.

Lục gia tộc trưởng khẽ mấp máy đôi môi, không biết nói gì, chỉ thấy thiếu nữ đứng gần đó hơi nhún người rồi chạy đi. Lão nhìn quanh một lượt khắp quảng trường, nhưng dường như những người ở cách đó rất xa, chỉ cần đang ở trong Lục thành thì đều cảm nhận được ánh mắt này.

Sau đó, lão nở nụ cười hòa ái rồi nói:

“Đa tạ các vị đạo hữu đã không quản đường xá xa xôi, đến dự lễ hội mười năm một lần của Lục thành…”



Cách quảng trường trung tâm không xa về phía tây nam, một tòa kiến trúc khổng lồ sừng sững mọc lên, giống như một tòa thành trì thu nhỏ, gọi là Lục Gia Bảo. Theo quy định của Lục gia, chỉ cần là người có thể tu luyện được thì đều có thể ở lại bên trong Lục Gia Bảo này.

Lúc này, tại một khu đình viện nằm ở phía đông Lục Gia Bảo, Lục Ly ngồi trong phòng của mình, hai tay không ngừng vân vê một vật. Vật này có hình trụ, dài khoảng nửa gang tay, màu sắc đen nhánh, bề mặt sần sùi, nếu đặt trên mặt đất hay giữa bãi cỏ thì trông chẳng khác nào một cục phân chó.

Tất nhiên, đây không phải là phân chó, mà là một viên hắc ngọc có hình dạng xấu xí. Ngoài việc phát ra mùi thơm vô cùng quyến rũ, hít vào có thể khiến cho tinh thần trở nên thoải mái, không ai biết cục phân chó này còn có tác dụng nào khác.

Một trăm năm trước, cha của Lục Ly đi du lịch nhặt được hắc ngọc này, nhưng nhìn không ra lai lịch của nó là gì. Chỉ là bẻ không gãy, cắn không đứt, ngay cả Lục gia lão tổ dùng bổn mệnh chân hỏa tế luyện cũng không được, nên mới giữ lại bên người chứ không vứt đi.

Ba năm trước, mẹ của Lục Ly bị trúng độc lạ qua đời, cha đem hắc ngọc cho hắn rồi bỏ đi biệt vô âm tín. Lục Ly cho rằng cha muốn mắng mình là phân chó, nên tâm trạng lúc nào cũng buồn bã từ dạo ấy đến giờ. Có đôi khi, hắn muốn vứt thứ xấu xí này đi, nhưng không nỡ. Dù sao, đây cũng là kỷ vật của cha để lại.

“Cha!” Lục Ly gục đầu xuống bàn, kéo viên hắc ngọc đến trước mũi, đôi mắt dần đỏ hoe. “Trong lúc cha đi vắng, con đã rất nỗ lực tu luyện, chắc chắn sẽ không làm người không thất vọng.”

“Cha, người đang ở đâu?”

“Mẹ mất rồi, cha cũng không cần con sao?”

Khác với không khí náo nhiệt bên ngoài, căn phòng Lục Ly đang ở vô cùng yên tĩnh. Kể từ khi mẹ qua đời, cha bỏ đi, hắn không còn là một đứa bé hoạt bát vui vẻ nữa, cả ngày dường như không tiếp xúc với ai, trong đầu chỉ nghĩ đến việc duy nhất là tu luyện.

Vốn dĩ, tư chất của Lục Ly đã không tầm thường, cộng thêm việc điên cuồng tu luyện, khiến cho hắn chỉ mới mười lăm tuổi đã trở thành cái tên sáng nhất trong thế hệ trẻ của Lục gia. Nếu không có gì thay đổi, vị trí Lục gia tộc trưởng sớm muộn cũng sẽ thuộc về hắn.

Được vạn chúng chú mục, phong quang vô hạn, thế nhưng Lục Ly không hề vui vẻ. Hắn chỉ muốn có cha, có mẹ như những huynh đệ tỷ muội khác. Hắn tủi thân nên không dám nói chuyện với ai. Tuy nhiên, điều này lại khiến hắn trở thành một kẻ kiêu căng, ngạo mạn trong mắt mọi người.

Không ai hiểu, Lục Ly cũng không muốn giải thích. Hắn không muốn bị phân tâm vì những điều nhỏ nhặt ấy. Hắn cần tập trung tu luyện, để một ngày nào đó gặp lại, cha sẽ không phải thất vọng về mình. Hắn muốn là niềm tự hào trong mắt cha, chứ không phải là một cục phân chó.

Rầm!

Đột nhiên, cửa phòng mở ra, cùng với đó là giọng nói thanh thúy của nữ tử vang lên:

“Tiểu Ly!”

Người vừa đến là Lục Linh Nhi, đường tỷ của hắn. Nàng là một nữ tử xinh đẹp từ đầu tới chân, chỉ có điều là tính tình không được dịu dàng mà có phần thẳng thắn quá mức. Tuy nhiên, cũng nhờ vậy mà nàng trở thành người tiếp xúc với Lục Ly nhiều nhất trong Lục gia.

“Linh Nhi tỷ tỷ.” Lục Ly ngẩng đầu nhìn nữ tử, nở một nụ cười. “Tỷ tỷ phải gõ cửa trước chứ.”

“Gõ cái đầu nhà ngươi!” Lục Linh Nhi không chịu nói lý, còn mắng ngược lại hắn. “Suốt ngày ở trong phòng hít cức chó, có gõ cửa ngươi cũng không nghe thấy.”

“Tỷ tìm ta có chuyện gì vậy?” Lục Ly biết không thể giảng đạo lý với vị tỷ tỷ này, cho nên chỉ có thể cười trừ cho qua.

“Còn hỏi có chuyện gì?” Lục Linh Nhi giậm chân, tức giận nói. “Gia gia muốn công bố chuyện hỉ sự của ngươi, vậy mà ngươi lại ngồi ở đây ngửi cức chó. Thật mất mặt!”

“Là hắc ngọc!” Lục Ly thở dài. Hắn đã nhiều lần giải thích hắc ngọc không phải phân chó, nhưng vẫn không làm thay đổi được suy nghĩ của Lục Linh Nhi về thứ này.

“Ta mặc kệ ngươi xem nó là hắc ngọc, là cục cức thơm tho hay là cục cức thần kỳ gì gì đó.” Lục Linh Nhi vừa nói vừa chạy tới, nắm tay Lục Ly kéo mạnh một cái. “Mau cất thứ đó rồi đi theo ta, gia gia đang đợi.”

Bị Lục Linh Nhi kéo như vậy, Lục Ly không kịp mở túi trữ vật để cất đi hắc ngọc. Hắn vội nhét thứ này vào trong ngực áo rồi chạy theo đường tỷ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.