Năm nay nó lên lớp 10, đã ra dáng một thiếu nữ kiều diễm. So
với năm ngoái, nó đã lớn vọt. Và ngày hôm nay là ngày nó đi nhận lớp, làm quen
thầy cô mới, bạn bè mới. Lên cấp III nhưng nó vẫn còn học trường Ban Mai. Trường
Ban Mai rất rộng nên có thể chứa đủ cả cấp II và cấp III. Hôm nay nó đặc biệt dậy
rất sớm, chủ yếu chỉ là để tận hưởng không khí buổi sớm mai. Nó tựa mình bên
khung cửa sổ để nhìn ngắm những chú chim nhỏ đang chuyền cành trên những cây me
ngoài phố. Nó đưa tay đón lấy những tia nắng và hít thở cái không khí trong
lành. Nó là một cô bé vốn hay mơ mộng. Nó cho rằng tất cả những thứ này là món
quà tuyệt với do thượng đế ban tặng cho nhân loại nên hết sức quý trọng, nâng
niu.
Nhìn ngắm mọi thứ thỏa thích rồi, nó đứng dậy thay quần áo
chuẩn bị đi học. Cấp III ở Ban Mai phải mặc áo dài cả tuần khiến cho nhiều nữ
sinh thấy không được thoải mái, nhưng với nó thì hoàn toàn ngược lại. Bởi khi
khoác lên mình chiếc áo dài nữ sinh duyên dáng, trông nó đẹp như một thiên sứ.
Tóc nó đen nhánh, mượt mà được xõa dài chấm lưng, lại còn xoăn nhẹ một cách rất
tự nhiên. Làn da trắng hồng, mịn màng. Đôi mắt tròn xoe, lúc nào cũng long lanh
như có nước. Sống mũi cao và thẳng. Cái miệng nhỏ xinh với đôi môi hồng làm nó
trông đáng yêu vô cùng. Nói chung, nó mang một vẻ đẹp mà cô gái nào cũng phải
ganh tị. Cũng phải thôi, năm lớp 9 nó đã đoạt được ngôi vị quán quân trong cuộc
thi nữ sinh duyên dáng toàn khối mà. Nó thích thú nhìn ngắm nó trong gương, tự
nhủ rằng năm nay chắc là nó phải dịu dàng, nữ tính một chút rồi nó khoái trá cười
với ý nghĩ điên rồ đó. Nó mà ngoan được thì trời sập.
- Coi chừng điện giật đó nghe. Xuống đi. Suốt ngày mơ với mộng.
Nhìn bắt ngứa con mắt – Trọng vòng tay, tựa lưng vào cửa chép miệng.
- Anh hai này vô duyên. Kệ em. Con gái ai mà chẳng mơ mộng.
– nó chun mũi.
Trọng phì cười:
- Ừ thì kệ, nhưng mà lẹ lên. Còn phải ăn sáng nữa đó.
Khánh Trọng, anh hai nó năm nay lên lớp 12 trường chuyên Rạng
Đông, là một chàng trai có thể nói là cực kì hoàn hảo. Trọng đẹp trai vô cùng,
được xem như là hoàng tử của trường Rạng Đông và là tâm điểm của mọi sự chú ý.
Anh học rất giỏi, là học sinh xuất sắc 11 năm liền, nhận được nhiều giải thưởng
ở cả những lĩnh vực học tập, phong trào và thể thao. Ở trường, anh luôn được thầy
cô, bạn bè tin tưởng. Khi về nhà, anh lại là một người con rất hiếu thảo, là
người anh mẫu mực, rất thương yêu em gái. Chỉ có điều…Trọng rất hay chọc ghẹo
nó làm nó tức lên rồi hai anh em nó nổ ra những trận chiến căng thẳng và dữ dội
đến sập nhà. Lần nào hai anh em nó cũng làm đổ vỡ một số thứ khiến ba mẹ rất
phiền lòng. Năm nay thấy nó có vẻ dịu dàng hơn hẳn nên ba mẹ nó rất vui. Riêng
anh hai Trọng lại không có vẻ gì là đồng tình với hình tượng mới của nó. Trong
bữa sáng, anh nói:
- Hiền như vậy con thấy chẳng giống nó xíu nào. Nhìn không
quen mắt.
Mẹ mỉm cười cốc đầu anh:
- Em lớn rồi, cũng phải dịu dàng một chút chứ con.
Anh trề môi, quay sang nó nói nhỏ:
- Bộ mày có bồ rồi hay sao mà thay đổi 180o vậy?
- Làm gì có anh hai – nó lắc đầu nguầy nguậy.
- Thiệt hông đó? Sao tao không tin được mày à? Rủi một ngày
đẹp trời nào đó tao bắt gặp chúng bây đang dung dăng dung dẻ ngoài đường thì
mày tính sao?
- Nếu anh hai bắt gặp thì em sẽ đãi anh hai ăn chơi thả ga một
ngày trời luôn.
- Nói nhớ giữ lời nghe mậy.
Xong bữa sáng, nó và Trọng chào ba mẹ đi học. Nó vừa dắt
“con ngựa sắt yêu quý” của nó ra tới cổng thì nghe ba nói với theo:
- Năm học mới tốt đẹp nha con! Đừng để sổ kỉ luât ghi đầy ắp
tên con như năm ngoái đấy.
Phải công nhận “khối lượng” thành tích mà nó tạo dựng được
trong năm ngoái thật đáng nể. Bị ghi tên vào sổ kỉ luật thì không ai muốn cả
nhưng chuyện này lại xảy ra thường xuyên với nó. Cũng vì nó năng động nên hay
nghĩ ra nhiều trò vui khiến không khí lớp náo nhiệt nhưng khổ một nỗi nó lại bị
ghi tên vào sổ với tội gây náo loạn lớp học. Cũng bởi các bạn nam hay giở trò
trêu ghẹo các bạn nữ chẳng hạn như giật tóc, bắn bì, búng tai, giấu giày,…Tất cả
những hành động đó đều được thực hiện một cách lén lút nên dù bọn con gái có biết
thì cũng chẳng làm được gì. Ác hơn nữa, các bạn nam còn khiêng các bạn nữ lên,
người trói tay, người trói chân bỏ vào sọt…rác. Có bạn vùng vẫy thoát ra được
liền tức tốc rượt theo các bạn nam đến cùng trời cuối đất chỉ để vỗ bồm bộp vào
lưng cho đỡ tức. Con trai mà đối xử với con gái như vậy thì kể ra cũng đáng
trách thật.
Nó cũng đã từng là nạn nhân của trò đùa này nhưng cũng may
là nó thoát ra được trước khi bị bỏ vào sọt rác. Tiếp đó, nó kêu gọi các bạn nữ
đứng lên đấu tranh. Nó cởi giày ra rượt theo các bạn nam, hóa phép ra một trận
“mưa giày”. Rồi nó ngồi lên lưng các bạn đấm tới tấp. Hành động đó của nó đã lọt
vào mắt của thầy giám thị. Kết quả là nó được ngồi trong phòng Hiệu trưởng uống
trà với Ban Giám Hiệu, tổ giám thị và ba mẹ nó. Chỉ trong một năm lớp 9, không
thể đếm nổi nó đã bị mời phụ huynh bao nhiêu lần. Cuối cùng xét thấy hành động
đó của nó chỉ mang tính “tự vệ” nên nhà trường đã cân nhắc rất kĩ lưỡng mà
không đuổi học nó. Nó không làm gì sai nhưng đáng ra nó phải báo với giáo viên
chủ nhiệm hay thầy giám thị, đằng này nó lại tự mình “thay trời hành đạo” nên mới
xảy ra cớ sự này. Nhưng mà thật sự là nó học rất giỏi, là học trò cưng của trường
Ban Mai, với lại nó “tung hoành” như vậy cũng không phải là không có lí do nên
không ai muốn đuổi một học trò giỏi như nó. Hơn nữa, hậu quả cũng không có gì
nghiêm trọng, không có học sinh nào bị thương, chẳng qua là cả hành lang trông
như một “trận địa”. Giám thị chỉ “tuyên án” phạt nó quét sân trường, lau hành
lang lớp học, viết bản kiểm điểm và phải chịu hai tháng rèn luyện đạo đức. Vậy
còn khổ hơn bị đuổi học nữa. Với trình độ của nó thì dù có bị Ban Mai đuổi học
nó cũng còn nhiều trường khác để náu thân.
Trên đường đến trường, nó đạp xe rất chậm. Mục đích chỉ là
muốn tận hưởng cái mát mẻ của gió thu, cái du dương của tiếng chim hót và cái
màu tươi tắn của ánh nắng ban mai. Nó thử tượng tượng ra lớp học mới.
“Không biết lớp học của cấp III có khác lớp học của cấp II
không ta?”
Cả cái trường có hai lớp 10A3 và lớp 10A9 là hai lớp cá biệt.
“Không biết cái lớp 10A3 mà mình sắp đối mặt quậy đến cỡ
nào?”
Cũng tại nó nghỉ lớp đội tuyển Văn nên mới bị nhà trường xếp
qua cái lớp bình thường này chứ nếu không là nó đã học trong lớp chọn khối D
10A7 rồi.
“Không biết nhóm bạn cũ có ai học chung lớp 10A3 với mình
không ta? Giáo viên chủ nhiệm là thầy hay cô? Hiền hay dữ? Các bạn mới có thân
thiện không?”
Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra trong đầu nó. Rồi nó tưởng tượng
và nó chìm đắm trong khung cảnh của lớp học mà nó tưởng tượng ra.
RẦM!!!
Cũng chính vì nó thả hồn vào cái lớp học đó nên nó đã gây ra
tai nạn rồi. Khung cảnh trông thật buồn cười. Nó đã đụng phải bốn chàng trai. Cả
bốn chàng đều ngã nhào xuống đất “đo đường”. Bốn chàng dàn hàng ngang đi dưới
lòng đường và nó vô tình lủi thẳng vào giữa khiến bốn chàng ngã xuống nằm đè
lên nhau.
- Trời ơi! Mày tránh ra coi. Nặng quá!!! Xuống ngay – anh
chàng nằm dưới cùng lên giọng quát tháo, giọng nói xấc xược.
- Hai cái thằng này sao tụi bây dám đè lên đại ca hả? còn
tao nữa nè. Ngạt thở quá!!! – bạn nằm thứ hai nhăn mặt.
Bạn nằm thứ ba đính chính:
- Có phải tại tao đâu. Tại thằng quỷ nhỏ mà.
- Đâu phải tại tao. Tại con nhỏ chạy xe đạp chớ bộ.
Ngã một cách vô tình mà bốn anh em cũng nằm có thứ tự gớm.
- Đúng rồi. Con nhỏ chạy xe đạp – cả bốn anh bạn cùng đồng
thanh.
Bốn chàng lồm cồm đứng dậy, phủi quần áo rồi cùng đi về phía
nó, nét mặt đằng đằng sát khí. Bản thân nó cũng bị mất đà, ngã khỏi xe đạp. Tay
nó chống xuống mặt đường nên bị trầy làm chảy máu cả lòng bàn tay phải. Nó nắm
lấy tay mình, xuýt xoa. “Anh ba” từ từ tiến tới ngồi bên nó, lấy cái khăn tay
ra:
- Có sao không? Nè, buộc cái khăn này lại…để cầm máu đó. Tay
bạn chảy máu nhiều quá. – “anh ba” vô cùng đẹp trai nhưng rất đỗi lạnh lùng,
đưa cái khăn tay cho nó mà vẻ mặt cứ lạnh tanh.
Thấy nó cứ trừng mắt nhìn nhóm mình với vẻ mặt vô cùng khó
chịu, anh ba nhẹ nhàng nói:
- Tôi buộc giúp bạn. – rồi nâng nhẹ tay nó lên, quấn cái
khăn quanh bàn tay nó và buộc lại. Giọng lạnh lùng, anh ba hỏi: – Đau không?
- Đau chứ! Mấy anh đi đứng… – Nó ngước mặt lên, bất ngờ chạm
phải ánh mắt sắc như dao của đại ca nhưng nét mặt thì đẹp trai vô cùng. Nó khựng
lại vài giây, ngập ngừng mãi mới thốt nên câu – …kiểu gì vậy?
- Ơ hay, cái cô này. Câu đó lẽ ra tôi phải hỏi cô mới đúng
chứ! Tự nhiên cô đâm sầm vào tôi mà còn dám hỏi như vậy nữa hả? Cô làm anh em
tôi bị thương rồi. Nhìn cho kĩ đi này– đại ca chỉ tay vào trán – chỉ tại cô mà
đầu tôi chảy máu. Cô nói đi, phải làm sao đây?
Anh ta tức giận quát lớn, gương mặt vốn trắng hồng không
chút tì vết giờ chuyển sang đỏ bừng càng làm cho máu rỉ ra thêm. Một dòng máu đỏ
tươi chảy dài từ trán xuống gò má của anh ta rồi chảy xuống cằm, nhỏ giọt lên
cái cổ áo trắng tinh.
Hai người bạn xấc xược còn lại cũng hùa theo:
- Đúng rồi em ơi! Em sai rành rành rồi. Em làm đại ca của tụi
anh tét đầu rồi kia. Em xin lỗi nhanh đi cho bọn anh còn đi học. – cả bọn vừa
nói vừa cười.
- Cái gì? Tôi sai? Xin lỗi mấy anh? Mơ à? Luật giao thông đã
quy định người đi bộ thì phải đi trên lề đường. Sao mấy anh lần xuống lòng đường
để bị đụng. Lại còn trách tôi.
- Ôi! Em trông xinh mà sao dữ thế? – anh tư sờ cằm cười đểu.
Cậu út nghe nó đề cập đến luật giao thông thì hơi chột dạ.
Đúng là theo luật thì người đi bộ phải đi trên lề đường. Khẽ lay tay mấy anh, cậu
lí nhí nói:
- Mấy anh à! Hình như mình sai thật rồi đó.
- Cái thằng này biết gì. Im. – đại ca nghiến răng trèo trẹo.
Anh ta lại quay sang nó, trừng mắt:
- Chân tôi, tôi muốn đi đâu là quyền của tôi. Cô nhìn xem,
áo của chúng tôi bị dơ hết rồi. Tôi nghĩ chắc là cô phải giặt áo cho bốn anh em
tôi rồi đó. Cô còn phải đền tiền mua bông băng thuốc đỏ và phải băng bó vết
thương cho tôi. Còn nữa, cô phải chăm sóc tôi cho đến khi nào vết thương trên
trán tôi hồi phục. Nếu cô đồng ý thì chuyện hôm nay coi như chấm dứt. Cô hết nợ.
Dù có hơi ngạc nhiên nhưng nó cũng không ngại tiến tới sờ
trán đại ca:
- Có phải anh bị tôi đụng, hoảng quá nên thần kinh có vần đề
rồi không? Chuyện vô lý như vậy mà anh cũng nói được. Thật nực cười.
Đại ca trợn mắt:
- Thần kinh cô mới là có vấn đề đó. Làm sao biết được là tôi
có bị di chứng về sau hay không? Cô phải chăm sóc tôi cho tử tế chứ.
- Hìhì. Bộ anh tưởng tôi dễ bị dụ lắm hả? Anh nghĩ hù tôi
như vậy thì tôi sẽ đồng ý làm osin không công cho anh à? Nói cho mà biết. Không
hề đâu nhé. Theo thông tin y học mà tôi biết được thì khi nào bị chấn thương nặng
ở sau ót thì mới bị di chứng chứ. Anh cùng lắm chỉ bị trầy xước ở trán thôi.
Còn đây là bông băng thuốc đỏ nè. Anh tự băng lấy đi. Tôi không có thời gian
đôi co với mấy anh. – nó lấy trong cặp ra một hộp thuốc cá nhân đưa cho đại ca
– Bây giờ tôi phải đi học. Trễ giờ rồi.
- Ừ thôi cho cô ta đi đi. Mình cũng sắp trễ giờ học rồi. –
Anh ba thì thầm vào tai đại ca.
Nghe anh ba nói, đại ca mới sực nhớ ra mình cũng phải đi học.
Nhìn đồng hồ, anh ta xua tay bảo:
- Thôi được rồi. Coi như hôm nay tôi gặp xui. Cô đi được rồi.–
đại ca khoát tay ra hiệu cho nó đi.
Chỉ chờ có thế, nó cắm đầu cắm cổ chạy vù qua mặt các chàng
mà trong lòng vẫn rất ấm ức.
“Trông bộ dạng chắc là công tử con nhà giàu, đồng hồ LED,
giày Adidas thế kia mà, thảo nào ngại chuyện “chụp ếch” ngoài đường. Đúng là quỷ
sứ âm binh mà. Mới sáng ra gặp phải cái gì đâu không.”
Nó nguyền rủa bốn chàng trai nhưng nó đâu biết rằng có một
chàng trai khôi ngô, lịch lãm đang lấy tay quệt vết máu trên mặt, nhìn theo
bóng nó khuất dần nơi cuối đường. Đôi môi chàng trai ấy khẽ nhếch lên một nụ cười
nửa miệng.