Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 187: Chương 187: Tăng lên




Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

---------------------------------------------- 

Hơn nữa, vòng xoáy xoay tròn cũng giúp hắn áp súc hồn lực, ở trong đan điền chỉ chiếm cứ một phạm vi rất nhỏ mà thôi.

Cuối cùng cũng coi như là khổ tận cam lai sống lại. Đây là cảm giác đầu tiên của Đường Vũ Lân sau khi kết thúc minh tưởng.

“Nên về rồi.” Một tháng nghỉ hè vậy mà vì một tuần trì hoãn này, cũng đã sắp kết thúc. Trên thực tế, thời gian báo danh của lão sư vốn sớm hơn so với học viên một chút, nên Vũ Trường Không đã muộn.

“Vũ lão sư, cảm tạ ngài.” Trên đường đi tới Hồn Đạo Hỏa Xa Trạm, Đường Vũ Lân tự đáy lòng nói rằng.

Đối với hắn mà nói, lần lữ hành này tuy rằng cũng không tính là đặc biệt phong phú, phần lớn thời gian đều trôi qua trong tu luyện. Thế nhưng, hắn vẫn phi thường hài lòng.

Đi tới Thiên Đấu Thành, hắn đã nhìn thấy được những pho tượng của các vị đại năng trong truyền thuyết Đường Môn, chân chính gia nhập Đường Môn. Tu luyện Huyền Thiên Công, Tử Cực Ma Đồng hai loại Đường Môn tuyệt học, đồng thời đăng đường nhập thất, đã xem như là bước đầu lĩnh ngộ.

Hơn nữa còn đấu giá được Bách Niên Long Lân Quả một trong tứ đại linh vật. Sau đó lại thăng linh, có thể nói, mỗi một chuyện đều đối với hắn sản sinh ảnh hưởng tương đối lớn.

Tuy rằng Đường Vũ Lân hiện tại còn không biết được sức chiến đấu của mình có thể tăng lên bao nhiêu, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi về chất trong con người mình.

Huyền Thiên Công đạt đến minh tưởng sâu giúp hắn điều chỉnh sở học bản thân, thăng linh làm hắn triệt để thay đổi về chất, đạt được Thiên Niên Hồn Linh! Đệ nhất Hồn Linh của mình vậy mà cũng đã đạt cấp độ ngàn năm. Hẳn là độc nhất vô nhị trong toàn bộ Đông Hải học viện.

Điều này cũng giúp hắn đặt cơ sở vững chắc cho con đường trở thành cường giả trong tương lai. Tuy rằng trước mắt vẫn còn một số vấn đề, đặc biệt là khi đột phá phong ấn Kim Long Vương tầng thứ hai có thể sẽ chịu ảnh hưởng. Thế nhưng, chuyện đó…tính sau, chí ít từ tình huống bây giờ mà xem, hết thảy mọi thứ điều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

“Ta chỉ giúp ngươi dẫn đường. Vẫn là dựa vào nỗ lực của bản thân ngươi thôi!” Vũ Trường Không thản nhiên nói.

Đường Vũ Lân ngẩn người. Hắn vẫn còn nhớ như in, lúc trước phụ thân đã từng nói với hắn, ở trên thế giới này, người ngươi có thể dựa vào, tuyệt đối có thể tín nhiệm, cũng chỉ có chính bản thân ngươi.

Câu nói này khắc sâu vào trong tim Đường Vũ Lân đến giờ vẫn chưa phai, không nghĩ tới Vũ lão sư ngày hôm nay cũng nói ra lời tương tự.

Tưởng niệm ở trong lòng trào dâng, ba, mẹ, các người đến tột cùng ở nơi nào? Na, muội lại đi về nơi nào?

Leo lên Hồn Đạo Hỏa Xa, Đường Vũ Lân không hề lãng phí thời gian, một đường trở về, hắn hầu như đều tập trung minh tưởng. Hắn cũng không bởi vì thăng linh mà sinh ra kiêu ngạo tự mãn, hắn biết rõ, đây là bởi vì Võ Hồn của chính mình vốn yếu ớt, hơn nữa khi mình giác tỉnh Võ Hồn, hồn lực cũng không mạnh. Tốc độ tu luyện so với các bạn Tạ Giải, Cổ Nguyệt lại càng chậm hơn.

Mà hồn lực lại là tất cả cơ sở của Hồn Sư, hắn cũng chỉ có thể cần cù bù thông minh tu luyện. Hồn Linh đã tăng lên tới ngàn năm cấp độ, điều tiếp theo cần làm là sớm ngày đạt đến cấp 20, trở thành Đại Hồn Sư.

Đường Vũ Lân hiện tại hoàn toàn tự tin, hắn tin tưởng, nhiều nhất thời gian một năm, mình có thể tiếp cận được ngưỡng cửa kia. Dù cho là không may mắn lắm thì nhiều nhất hai năm, cũng có thể trước năm 12 tuổi đạt đến cấp độ Đại Hồn Sư.

12 tuổi cấp 20, đây chính là định nghĩa phổ biến của thiên tài.

Trở về Đông Hải Thành, nhìn thấy nhà lầu san sát quen thuộc, Đường Vũ Lân không khỏi có cảm giác mới mẻ. Mỗi một toà thành thị đều không giống nhau, đều có đặc điểm riêng của mình. Đáng tiếc, lần này mình không thể chân chính tự đi vòng quanh ngắm nhìn đầy đủ cảnh sắc của Thiên Đấu Thành. Chờ sau này có thời gian, nhất định phải đi khắp cả Đấu La Đại Lục danh sơn đại xuyên, thậm chí còn có thể đi tới các đại lục khác du lịch cho biết. Không biết hai đại lục kia cảnh sắc sẽ như thế nào đây?

“Còn 03 ngày nữa là khai giảng, ngươi tự mình quản lý thời gian, thư giãn một chút.” Vũ Trường Không bỏ lại câu nói này, liền tự mình quay về học viện.

Đường Vũ Lân đơn giản không trực tiếp trở về ký túc xá, mà đi tới văn phòng làm việc của hắn.

Lần này đi ra ngoài mất cả tháng trời, Đoán Tạo Thuật đúng là có hơi lơ là, vẫn luôn không hề luyện tập qua. Giờ đã trở về, trước tiên đi tìm Mộ Thần lão sư, sau đó mau chóng tiếp nhận hai nhiệm vụ để tiếp tục rèn luyện Đoán Tạo Thuật.

Hơn nữa, chính mình còn nợ Vũ lão sư hơn 1 triệu liên bang kim hồn tệ đây. Nhiêu đó thôi cũng đủ nghỉ thở rồi! Ba cái linh vật còn lại tương lai không  biết còn phải tốn mất bao nhiêu tiền mới có thể mua được.

Nguyên bản sau khi tích góp được 3 triệu đồng liên bang, Đường Vũ Lân còn có cảm giác đắc chí khi nghĩ mình đã rất có tiền. Nhưng sau khi mua Thiên Niên Long Lân Quả xong hắn mới rõ ràng, chỉ cần mình còn tiếp tục đột phá phong ấn, e rằng vĩnh viễn mình cũng không thể tích lũy được tiền, trong khi vẫn phải khổ cực công tác.

Nỗ lực luyện tập rèn đúc, đợi được sau khi đạt được tứ hoàn, hắn là có thể thử nghiệm chế tạo Đấu Khải cho mình chứ?

Vừa nghĩ tới Đấu Khải, Đường Vũ Lân nhiệt huyết liền trào dâng. Trên đường trở về, hắn mơ hồ nhớ lại Vũ Trường Không đã từng đề cập tới một câu, nếu như có Đấu Khải, Tam Nhãn Ma Viên căn bản không đủ tạo thành uy hiếp.

Vũ lão sư thật sự quá trâu, sáu cái hồn kỹ của Vũ Trường Không hắn đã thấy năm cái. Vạn năm hồn kỹ kia hắn tuy không biết là cái gì, nhưng từ biểu hiện khi đó chớp mắt một cái đã có thể diệt sát Tam Nhãn Ma Viên mà xem, uy lực mạnh yếu dùng đầu gối suy nghĩ cũng có thể biết được.

Sau này mình cũng sẽ trở nên cường đại như vậy sao? Bất tri bất giác, Đường Vũ Lân đã bắt đầu đem Vũ Trường Không làm mục tiêu phấn đấu của mình.

“Lão sư, con đã trở về.” Đường Vũ Lân đi tới Đoán Tạo Sư Hiệp Hội, trực tiếp lên tầng cao nhất, tìm tới Mộ Thần.

Nhìn thấy đệ tử tinh thần phấn chấn, Mộ Thần không khỏi mỉm cười nói: “Thế nào? Kỳ nghỉ đi du lịch cảm thấy thế nào? Có thu hoạch được gì không?” Trong số các giáo viên của Đường Vũ Lân, người hiền hòa nhất chính là vị hội trưởng của Đoán Tạo Sư Hiệp Hội Đông Hải Thành này. Chỉ cần là khi không phải đang dạy Vũ Lân, hắn đều rất ôn hòa.

“Thu hoạch rất lớn. Chỉ là, trong khoảng thời gian này con không có cách nào luyện tập đoán tạo.” Đường Vũ Lân có chút xấu hổ cúi đầu.

Mộ Thần cười ha ha nói: “Ngươi đứa nhỏ này đúng là thành thực. Không sao không sao, nhất định thả lỏng cũng là một phần của tu luyện. Sau khi Đoán Tạo Thuật đạt đến trình độ nhất định, không ngừng luyện tập quả nhiên trọng yếu, nhưng lắng đọng, tích lũy cũng quan trọng không kém.”

“Ba, người cũng bất công quá đi! Tại sao kỳ nghỉ của con, ba lại không cho con ra ngoài chơi? Mỗi ngày đều phải khổ luyện!” Thanh âm quen thuộc vang lên. Mộ Hi từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, một mặt bất mãn.

Mộ Thần nói: “Nếu Đoán Tạo Thuật của ngươi đạt đến trình độ ngang với Vũ Lân, cũng có thể nghỉ.”

“Hừ!” Mộ Hi đanh đá trừng Đường Vũ Lân một chút, xoay người rời đi.

Đối với việc sư tỷ đối địch, Đường Vũ Lân cũng rất là bất đắc dĩ. Chính vị sư tỷ này của mình lại quá mức hiếu thắng.

“Đứa nhỏ này...” Mộ Thần nhíu nhíu mày. Hắn đương nhiên biết tính cách hiếu thắng của con gái mình, nhưng xưa nay đều không có nỗ lực bắt nàng sửa đổi. Dưới cái nhìn của hắn, hiếu thắng đối với người trẻ tuổi mà nói là một loại mỹ đức. Có mục tiêu để phấn đấu, sẽ càng có động lực để nỗ lực.

Mộ Hi hiện tại không thể nghi ngờ, đã xem Đường Vũ Lân là mục tiêu của chính mình, cho nên mới phải như vậy, đây là chuyện tốt. Bất quá, đáng thương nữ nhi của mình gặp phải cái tên tiểu quái thai Đường Vũ Lân. Muốn đuổi kịp hắn không phải là một chuyện dễ dàng chút nào!

“Ngươi vừa mới trở về, đi về nghỉ ngơi trước đi, giáo trình giảng dạy sắp tới của ta dành cho ngươi có thể sẽ gia tăng. Ngươi cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, các ngươi còn 3 ngày nữa mới tới khai giảng, nghỉ ngơi một ngày, hai ngày còn lại đến đây theo ta học tập.”

“Vâng.” Thấy Mộ Thần không trách mình, khiến Đường Vũ Lân thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn cũng ở trong lòng âm thầm tự nói với mình, nhất định không thể để cho lão sư thất vọng.

Rời khỏi văn phòng của Mộ Thần, Đường Vũ Lân liền đi tiếp nhận hai cái Đoán Tạo nhiệm vụ cấp ba, sau đó mới trở về phòng làm việc.

Trên đường từ Thiên Đấu Thành trở về hắn vẫn luôn minh tưởng, cũng không mệt, hắn dự định trước khi cùng Mộ Thần học tập, phải hoàn thành xong hai nhiệm vụ cấp ba này đã rồi tính sau. Cũng coi như là ôn bài một thoáng, thời điểm lão sư dạy mình khỏi sượng tay.

Điều chỉnh tốt bễ rèn, bỏ kim loại hiếm vào, Đường Vũ Lân bắt đầu công cuộc đoán tạo.

Thời gian trôi qua, Thiên Đoán Trầm Ngân Chuy trở nên càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa, Đường Vũ Lân kinh ngạc phát hiện, Mộ Thần cũng không hoàn toàn là vì an ủi mình. Tuy rằng một tháng vừa qua không hề rèn đúc, nhưng khi bắt đầu lại, tựa hồ như càng thêm thuận lợi suôn sẻ. Đặc biệt là cảm thụ biến hóa của kim loại, cảm nhận linh tính bên trong của kim loại so với trước đây dễ dàng hơn rất nhiều.

Nguyên bản hắn cho rằng trong quá trình đoán tạo của mình sẽ xuất hiện phế phẩm, nhưng lại không nghĩ rằng, không chỉ không có phế phẩm xuất hiện, trái lại làm liền một mạch. Mỗi một khối Thiên Đoán tinh luyện kim loại đều đặc biệt thuận buồm xuôi gió, so với trước đây còn nhanh hơn rất nhiều. Đặc biệt là khi hắn vận chuyển Tử Cực Ma Đồng tiến hành rèn đúc, hiệu suất hoàn thiện sản phẩm có thể tăng thêm đến hơn 50%. Hơn nữa hồn lực tăng lên, hồn lực áp súc, Huyền Thiên Công điệp gia khí mạch, giúp hắn có thể kiên trì trong thời gian dài hơn.

Chuyện này đúng là niềm vui bất ngờ. Trước đây hắn nhiều nhất chỉ có thể liên tục hoàn thành hai khối kim loại hiếm ngàn rèn, mà hiện tại, hắn lại có thể liên tục hoàn thành bốn khối, phẩm chất tựa hồ còn tốt hơn một chút so với trước đây.

Bất kể là Bách Đoán Tạo hay Thiên Đoán Tạo, bản thân thành phẩm cũng có phân chia cấp bậc. Nói như vậy, Bách Đoán Tạo chỉ chia làm hạ, trung, thượng tam phẩm; Mà Thiên Đoán Tạo lại chia làm ngũ phẩm, nhất phẩm cao nhất, ngũ phẩm thấp nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.