Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 226: Chương 226: Mấy người ồn ào đủ chưa?”




Cô gái bất mãn quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt trang điểm rất đậm, không nhìn rõ được mặt mộc, bất mãn nhìn Tống Vy: “Cô là ai?”

Tống Vy không quan tâm đến cô ta, kéo Tống Hải Dương tức giận lao đến, sau đó buông tay Tống Hải Dương ra, cầm túi lên đập vào người Đường Hạo Minh: “Được lắm Đường Hạo Minh, dám cùng ăn cơm với người phụ nữ khác ở sau lưng tôi!” Đường Hạo Minh cảm nhận được cơn đau trên người truyền đến, vừa đưa tay lên chặn lại, vừa giả bộ đã biết sai, liên tục cầu xin: “Bảo bối, anh sai rồi, thật sự sai rồi, đừng đánh nữa!”

Người phụ nữ này, ra tay độc ác như vậy!

Chắc chắn là đang báo thù lúc nãy bị anh tính kế ở cửa hàng 4S. Tống Hải Dương cũng rất kinh ngạc trước hành vi bạo lực của mẹ mình, nhưng nhìn thấy bộ dạng liên tục né tránh của Đường Hạo Minh, che miệng cười trộm.

Tống Vy đánh liên tiếp mười mấy cái, cơn giận trong lòng cuối cùng cũng tan đi, cả người dễ chịu hơn rất nhiều, cô đặt túi xuống, chỉ vào người phụ nữ ở đối diện, lạnh lùng hỏi Đường Hạo Minh: “Nói đi, cô ta là ai!”

Đường Hạo Minh vẫn chưa trả lời, cô gái đã đập bàn đứng dậy: “Tôi còn đang muốn biết cô là ai đây, cô vừa đến đã đánh đối tượng xem mắt của tôi, có phần quá đáng rồi đó?”

“Đối tượng xem mắt?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy đột nhiên trắng bệch, giống như chịu sự đả kích vô cùng lớn, cơ thể lắc lư, lùi về sau hai bước, che ngực, kiềm chế sự thương tâm nhìn Đường Hạo Minh: “Đường Hạo Minh, cái tên khốn kiếp này, anh đã kết hôn với tôi rồi, con chúng ta cũng đã lớn như vậy rồi, anh còn ra ngoài xem mắt, anh…tôi đánh chết anh!”

Vừa dứt lời, Tống Vy lại cầm túi lên đập vào người anh ta.

Đường Hạo Minh không ngờ cô còn đánh tiếp, vội vàng lấy menu trên bàn chắn trước người.

Tống Hải Dương cũng không quên trách nhiệm của mình, đôi mắt đảo đảo, oa một tiếng, bật khóc: “Huhuhu, ba xấu, không cần mẹ cũng không cần con nữa huhuhu…”

Đột nhiên, trong phòng bao tiếng đánh người, tiếng cầu xin, tiếng khóc trộn lẫn với nhau, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Tống Vy khó chịu cúi đầu lau nước mắt: “Đó là vì chúng tôi không được chấp nhận, vì vậy vẫn luôn giấu chuyện kết hôn, tôi nghĩ là chúng tôi kiên trì mấy năm, tất cả đều sẽ khổ tận cam lai, nhưng tôi không ngờ, cái tên khốn kiếp này lại nghe theo lời ba của anh ta, đi ra ngoài xem mắt.”

Khóe miệng Đường Hạo Minh giật giật, trong lòng quả thật vô cùng bái phục.

Người phụ nữ này, nói dối đúng là thuận miệng, còn không đỏ mặt, không chột dạ.

Thấy Đường Hạo Minh không nói gì, dáng vẻ đuối lý, cô gái đã hoàn toàn tin tưởng Tống Vy, sắp bị tức đến mức phát điên: “Kết hôn rồi còn đi xem mắt với tôi, anh xem tôi là gì, quá vô sỉ!”

Vừa dứt lời, cô gái cầm ly rượu vang lên, trong tiếng hét kinh ngạc của Tống Vy, dùng lực hất mạnh vào mặt Đường Hạo Minh, sau đó đặt mạnh chiếc ly xuống, quay người rời đi.

Nghe thấy cửa phòng bao bị đóng ‘ầm’ một tiếng, Tống Vy và Tống Hải Dương đồng thời run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.