Long Đồ Án Quyển Tập Quyển 9 Bắc Hải Yêu Đế

Chương 27: Chương 27: [ Vật Ở Dưới Băng ]




CHƯƠNG 27. [ VẬT Ở DƯỚI BĂNG ]

Triển Chiêu ngồi dậy, nhìn sắc trời một chút, đã gần chạng vạng tối rồi, mình thì đang ngồi trên nền cỏ xanh, bên cạnh Tiểu Ngũ cũng đang lim dim nằm đó, cùng với Bạch Ngọc Đường chẳng biết ngồi ở đó bao giờ.

**********************

Triển Chiêu giúp Bạch Ngọc Đường hỏi Ân Hậu bí mật liên quan đến Thiên Tôn, thế nhưng hỏi hết nửa ngày mà bí mật vẫn cứ là bí mật, hơn nữa lại còn liên quan đến một số tin tức khác, lại càng khiến người ta tâm thần hoảng hốt, nghĩ mãi không ra.

Triển Chiêu cũng không dám nghĩ lung tung, trong lòng tràn dâng một niềm thương cảm không thể diễn tả thành lời.

Triển Chiêu đi ra khỏi điện, quyết định đi dạo trên thảo nguyên một chút, lại nghe thấy tiếng cười của hài tử từ xa truyền đến.

Triển Chiêu theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy Tiêu Lương đã dẫn theo Tiểu Tứ Tử đang chơi thả diều.

Diều kia bay rất cao, Bạch Vân Phàm cùng Tảo Đa Đa đang ăn cỏ gần đó, cũng không hiểu tại sao Trường Mao cùng Tiểu Ngũ lúc này lại rất hoà hợp, Tiểu Ngũ lăn lộn dưới đất, lăn cho một thân đầy cỏ, Trường Mao ở bên cạnh xoã cái đuôi vào nó, cùng với Hắc Kiêu chơi đùa với nó.

Triển Chiêu thấy khuôn mặt tròn xoe mũm mĩm của Tiểu Tứ Tử đang cười híp mắt, cảm thấy tâm tình cũng không còn khó chịu như ban nãy nữa, vì vậy liền chạy qua.

“Tiểu Tứ Tử!” Triển Chiêu gọi một tiếng.

Tiểu Tứ Tử nhanh chong chạy đến, vừa chạy còn vừa gọi: “Miêu Miêu, Muội muội của Tiểu Lương Tử rất đáng yêu! Đáng yêu y như Hương Hương vậy đó!”

Triển Chiêu ôm bé lên, nhìn chằm chằm bé một lát, sau đó lại cọ cọ mấy cái —— Qủa nhiên, cứ có Tiểu Tứ Tử là cảm thấy tốt đẹp a.

Tiểu Tứ Tử thấy Triển Chiêu lại cọ cọ mình, liền sờ sờ đầu hắn: “Miêu Miêu, Thúc lại gặp xui xẻo sao?”

Triển Chiêu ngẩn người, sau đó lại ngẩng đầu lên, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó mà nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử cũng nghiêng đầu: “Ân?”

Triển Chiêu liền đặt Tiểu Tứ Tử lên nền đất, mình cũng ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: “Tiểu Tứ Tử, giúp thúc một chuyện được không?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái: “Giúp cái gì nha?”

Triển Chiêu lấy ra một đồng xu, giao cho Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử đưa tay nhận lấy, híp mắt nhìn —— Còn chưa có làm mà đã cho bạc nha?

Triển Chiêu nói: “Tiểu Tứ Tử, cháu giúp thúc nghĩ một chút, xem Thiên Tôn có gặp nguy hiểm hay không?”

Tiểu Tứ Tử sửng sốt: “Tôn Tôn sao vậy?”

“Cháu giúp thúc nghĩ một chút, sau đó ném đồng xu này lên, mặt phải là không có nguy hiểm, mặt trái thì có …..”

“Không có.” Tiểu Tứ Tử cũng không có tung, liền lắc đầu một cái, rất khẳng định mà nói.

Triển Chiêu hơi sững sờ: “Cháu chắc chắn?”

Tiểu Tứ Tử cười híp mắt: “Tôn Tôn cùng Ân Ân có Thần minh phù hộ rồi.”

Triển Chiêu không hiểu: “Cái gì mà …. Thần minh?”

Tiểu Tứ Tử chắp hai bàn tay lại với nhau, cười tươi nói: “Lúc cháu nằm mơ có nhìn thấy qua, luôn có một thần tiên mặc bạch y, vẫn luôn ở bên bảo vệ hai người họ đó.”

Triển Chiêu sờ cằm ——- Như vậy a ……

“Ngược lại, Thúc cùng Bạch Bạch.” Tiểu Tứ Tử híp mắt tiến tới: “Có phải gần đây các thúc gặp phải đại lang hay không?”

Triển Chiêu ngẩn người, chỉ hai ngọn núi cách đó xa xa trên quan đạo, hỏi: “Đại lang?”

“Không phải cái này, là một con đại lang rất xấu xí lại rất kinh khủng, còn có thật nhiều tiểu lang nữa! Đại lang kia ăn thịt tiểu lang, sau đó giương hai con mắt đỏ lòm mà nhìn chằm chằm thúc cùng Bạch Bạch.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tứ Tử cũng rụt vào trong cổ áo: “Thật là đáng sợ!”

Triển Chiêu nghe xong, hình như lại nghĩ đến điều gì đó, nhưng cũng không có xác định được rõ ràng, cho nên chỉ biết ngẩng mặt mà ngẩn người. Lúc này, Tiêu Lương lại chạy đến, hỏi Tiểu Tứ Tử: “Cận nhi, còn thả diều nữa không?”

“Thả!” Tiểu Tứ Tử xoay người cùng Tiêu Lương chạy đi, sau khi chạy đi mấy bước, hình như bé nhớ ra trong tay mình còn cầm đồng xu của Triển Chiêu, vì vậy ném qua cho hắn.

Triển Chiêu theo bản năng mà đón lấy …. vừa cúi đầu nhìn một cái —— Là mặt phải.

Triển Chiêu mỉm cười thu đồng xu lại, quyết định nằm trên nền cỏ. Nhìn bầu trời xanh cao phủ đầy mây trắng, Triển Chiêu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Có thể thảo nguyên này cỏ quá mềm mại, gió lại mát, dần dần, Triển Chiêu ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong lúc mơ màng, hình như Triển Chiêu gặp một quái mộng, các nhân vật trong mộng cứ chồng chéo lên nhau, thế nhưng lại vô cùng quen thuộc, có điều hắn cũng không thể phân rõ ra ai với ai được, cảm giác của những người trong mộng ấy cũng rất rõ ràng, có vui cũng có buồn, khiến người ta vô cùng khó hiểu …. mãi cho đến khi hắn cảm giác có người nhéo lấy cái mũi của hắn.

Triển Chiêu cả kinh, hoàn toàn tỉnh lại, mở mắt ra nhìn đã thấy Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh mình rồi, hắn còn đang bóp mũi mình đây.

Triển Chiêu ngồi dậy, nhìn sắc trời một chút, đã gần chạng vạng tối rồi, mình thì đang ngồi trên nền cỏ xanh, bên cạnh Tiểu Ngũ cũng đang lim dim nằm đó, cùng với Bạch Ngọc Đường chẳng biết ngồi ở đó bao giờ.

“Tính cảnh giác kém như vậy a? Ngủ chẳng khác nào tên giả hết á!” Bạch Ngọc Đường có chút hết nói nổi.

Triển Chiêu phát ngốc một lúc mơi hiểu được …. Bạch Ngọc Đường lại cười nhạo hắn là Tiểu trư!

Vì vậy, Triển Chiêu liền đè Bạch Ngọc Đường xuống, muốn nhào qua bóp cổ hắn đây.

Đè Bạch Ngọc Đường xuống rồi, Triển Chiêu mới nhìn thấy Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng đang đứng ở nơi xa.

Trong tay Thiên Tôn cầm một bọc hành lý nhỏ, đang rất vui vẻ nói gì đó với Lâm Dạ Hỏa, Công Tôn thì đang nghiên cứu sách, Ân Hậu đứng bên cạnh nhìn ngắm xung quanh, hai tiểu hài nhi Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương thì đang chạy quanh quanh đám người lớn.

“Mua được không ít đồ tốt a?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừ, rất nhiều đồ cổ Tây Vực.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cùng hắn nhìn nhau một chút, liền tiến đến gần, nói cho hắn nghe chuyện Ân Hậu vừa nói ban nãy, cả chuyện Tiểu Tứ Tử nói nữa.

Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu một cái: “Như vậy a ….”

“Ta tin tưởng Yêu Vương nhất định sẽ phù hộ cho ngoại công cùng Thiên Tôn, ngươi cũng đừng quá lo lắng.” Triển Chiêu vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đang ngồi suy nghĩ, Triển Chiêu cũng bồi hắn ngồi nghĩ như vậy … hắn vẫn luôn cảm thấy, hình như sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Ở nơi xa ……….

Thiên Tôn quay đầu lại nhìn hai đứa nhỏ một chút, chỉ thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đột nhiên trở nên tâm sự nặng nề.

Thở dài một cái, Thiên Tôn xoay mặt lại, liếc nhìn Ân Hậu một cái.

Ân Hậu vẻ mặt vô tội mà ngẩng mặt lên nhìn trời.

Lúc này, Triệu Phổ đi ra, hắn muốn đến đỉnh ngọn núi cao quan sát tình hình Bắc Hải một chút, hỏi xem mọi người có muốn đi không, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút hứng thú, vì vậy cũng đi theo Triệu Phổ.

…………………….

Chờ cho đám người đi rồi, Thiên Tôn liền xoay qua túm lấy cổ áo Ân Hậu: “Đồ phản bội!”

Ân Hậu cau mày: “Cái gì a?”

“Ngươi nói gì với Mèo chết bầm nhà ngươi hả?” Thiên Tôn túm cổ áo Ân Hậu mà lắc lắc: “Mèo chết bầm kia lại nói cho Ngọc Đường, muốn làm lung lay địa vị như thần thánh của ta trong lòng Ngọc Đường a!”

Khoé miệng Ân Hậu giật kịch liệt: “Ngươi xác định đồ đệ ngươi coi ngươi như thần thánh chứ không phải như tiểu quỷ sao?”

Thiên Tôn nhìn chằm chằm Ân Hậu: “Lão Quỷ chết tiệt! Ngươi nói cái gì!”

Ân Hậu bị hắn lắc qua lắc lại cũng chóng cả mặt, liền nói: “Ta đâu có nói gì!”

Thiên Tôn híp mắt: “Có quỷ mới tin ngươi a!”

Ở bên cạnh, Công Tôn nhìn thấy hai lão gia tử đang nháo qua nháo lại với nhau cũng cảm thấy buồn bực, hai vị này đang làm cái gì đây? Thần thần bí bí?

…………..

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo Triệu Phổ cùng Tiêu Thống Hải lên núi, bốn người dựa vào khinh công trác tuyệt cho nên lên đỉnh núi cũng rất dễ dàng.

Đừng nói chứ, nơi này góc độ quan sát đúng là rất tốt, cho dù không cần xa kính cũng có thể quan sát được toàn bộ Bắc Hải rồi.

“Lãnh thổ Bắc Hải cũng không có lớn, chủ yếu đều là đất đá đóng băng mà thôi.” Triệu Phổ cầm xa kính nhìn, sau đó Âu Dương Thiếu Chinh cũng cầm kính nhìn. Hai người bọn họ tương đối có kinh nghiệm, đặc biệt là Âu Dương Thiếu Chinh, hắn cầm cái bản đồ, vừa nhìn vừa ước lượng khoảng cách, sau đó vẽ lên mấy vòng tròn.

Triển Chiêu tò mò hỏi: “Mấy cái vòng tròn này là cái gì?”

“Đây là bản đồ Bắc Hải, những vòng tròn này là những nơi có thể đóng quân binh.” Âu Dương vừa nói vừa nhắc nhở hai người: “Những nơi này xa kính không nhìn thấy được, lại có vật che chắn, lúc trở về đó các ngươi lặng lẽ thăm dò một chút.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, đây cũng không phải chuyện khó gì.

Chờ cho đến khi trời tối hẳn rồi, mọi người căn bản cũng đã thăm do hầu hết địa hình Bắc Hải, Âu Dương tìm tới tìm lui cũng chỉ có năm nơi có thể cất giấu quân binh, vẽ vòng xong rồi, liền đưa bản đồ cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Sau đó, mọi người trở lại Lang Vương Bảo, về phần Băng hà, để sáng mai đi cũng được.

Mà lúc này, trong hoàng cung Lang Vương Bảo cũng bắt đầu thời điểm ăn tối rồi ……

Mọi người đều ngồi trên nền cỏ ở Hoàng cung mà nổi lửa, bắt đầu nướng thịt thú rừng ăn. Còn có cả một đoàn thanh niên gảy đàn ca hát, cùng nhau vây quanh đống lửa rất náo nhiệt, mang đậm phong tình dị vực. Cũng không biết Tiêu Lương tìm được ở đâu một bộ y phục của Lang Vương Bảo, lại cùng Tiểu Tứ Tử tay trong tay mà đi theo một đám người lớn nhảy múa tới lui, chọc cho mọi người đều ha ha cười lớn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi đến bên cạnh Thiên Tôn cùng Ân Hậu ngồi xuống.

Tiêu Thống Hải cầm chén chúc rượu mọi người.

Mọi người đang ăn thật vui vẻ, đột nhiên Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ một cái vòng tròn cuồn cuộn như một trái bóng từ xa đang tiến vào: “Đó là cái gì a?”

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn … nhất thời cũng không thể hiểu rõ được đó là cái gì, thế nhưng Lâm Dạ Hỏa thì ngược lại, hắn chỉ biết đỡ trán kêu một tiếng: “Sư phụ!”

………………

Mọi người đều hai mặt nhìn nhau.

Công Tôn buồn bực: “Vô Sa đại sư sao? Mới có mấy ngày không gặp sao hắn lại mập như vậy chứ?”

Khoé miệng Triệu Phổ cũng giật giật ——– Đó căn bản chính là quả cầu!

“Là khinh công của Vô Sa.” Ân Hậu cười ha hả nói: “Hắn rất béo, chỉ cần hít một hơi, vận dụng nội lực Vô Phong Chưởng là có thể phồng lên như một quả khí cầu, bên trong gần như là rỗng khí, bay rất dễ dàng! Từ nhỏ đến lớn hắn đều thích nảy tới nảy lui như vậy!”

Tất cả mọi người đều gật đầu —- Thì ra như vậy a, nghe có vẻ rất cao thâm!

Trâu Lương thì lại cau mày mà quan sát trên dưới Lâm Dạ Hỏa một cái: “Ngươi cũng có thể phồng lên như vậy sao?”

Khoé miệng Lâm Dạ Hỏa méo xệch: “A phi! Gia đây đâu có béo như vậy chứ?!”

Triển Chiêu thì lại rất nghiêm túc mà sờ cằm nghiên cứu xem có nên xin Vô Sa dạy mình cái thần công đó hay không, để khi mình vận dụng cũng không sợ người ta coi thường mình gầy nữa.

Bạch Ngọc Đường liền nhanh chóng gắp thịt nướng đưa qua đưa lại trước mắt hắn, vừa nói: “Ngươi nghĩ thôi cũng đừng nghĩ, cho dù ngươi mỗi ngày ăn một con heo cũng không thể béo thành như vậy đâu! Không có thiên phú đó!”

Triển Chiêu bĩu môi nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là ——- Ngươi có thể đừng lúc nào cũng nhắc đến cái từ “heo” đó được không?!

Thiên Tôn liếc mắt nhìn Ân Hậu: “Đại hoà thượng đó sao cũng tới đây?”

Ân Hậu tiếp tục nhìn trời: “Đại hoà thượng rất thân với người của Lang Vương Bảo, hắn có tới hay không ta làm sao biết …”

Chỉ là Ân Hậu còn chưa có nói hết đã nghe thấy Vô Sa từ xa đã kêu lên thật lớn: “Lão Ma đầu, ta đã tra được rồi! Ai nha, nương a, bên trong băng hà kia có thật nhiều thi thể a!

Mọi người lặng lẽ mà nhìn Ân Hậu một cái.

Thiên Tôn nhìn Ân Hậu chằm chằm, ý là —– Ngươi còn chối quanh co nữa nha!

Ân Hậu ngẩng mặt lên, lầm bầm một tiếng: “Gọi Lão Ma đầu cũng không phải gọi ta!”

Thiên Tôn đạp hắn.

Chờ cho Vô Sa đến trước mặt rồi, Lâm Dạ Hỏa liền cầm một cái chân gà nướng cho hắn: “Sư phụ, ăn một miếng …”

“Ai nha, A di đà phật!” Vô Sa vội vàng che miệng: “Ngươi là cái đồ bất hiếu a! Lại định ám toán sư phụ ngươi.”

Lâm Dạ Hỏa cười xấu xa cầm cái đùi gà đưa cho Trâu Lương, động tác giống hệt lúc đưa cho chú cún con kia.

Trâu Lương không nói gì mà gặm đùi gà, nhìn Lâm Dạ Hỏa một chút, lại nhìn con cún con đã lớn bằng nửa con đại khuyển một chút. Quả nhiên, tiểu tử này đang nhìn chằm chằm vào cái đùi gà trong miệng mình, ánh mắt của nó như muốn nói ——– Hình như là hắn đưa cho ta ăn a!

Trâu Lương bất đắc dĩ, liền đem cái đùi gà đó cho con cún con.

Cún con kia rất hạnh phúc mà gặm a gặm a.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền hỏi Vô Sa: “Đại sư, ngươi tra được cái gì ở Băng hà bên kia?”

“Ai nha!” Vô Sa ngồi xuống, nhớ tới cũng chỉ có thể lắc đầu, nói: “Đáng thương, đáng thương a! Những người chết đó đều còn rất trẻ, là người nào mà độc ác đến vậy a!”

Triển Chiêu cau mày: “Không chỉ có một con sông có thi thể sao?”

“Cả mấy con sông đều có!” Vô Sa vừa nói vừa do dự một chút, hình như đang suy nghĩ có nên nói tiếp hay không.

Lâm Dạ Hỏa thấy hắn thần thần bí bí, liền hỏi: “Sư phụ, người còn phát hiện ra cái gì nữa sao?”

“Băng đóng ở Băng hà độ dày mỏng bất đồng!” Vô Sa đem đều nghi ngờ trong lòng nói ra: “Ta cảm thấy có thể không chỉ do một người …”

“Dày mỏng khác nhau?” Triển Chiêu hỏi: “Ngài nó cặn kẽ chút đi.”

“Lấy con sông lớn nhất làm ví dụ.” Vô Sa nói: “Cả con sông nhưng lại có mực nước giống nhau, độ sâu cũng không khác biệt là mấy. Ta cẩn thận tra xét một chút liền phát hiện trong một con sông tổng cộng có ba loại băng đóng khác nhau, một cái đóng băng thật dầy thật chặt, một cái lại rất mỏng rất phân tán, một loại ở giữa hai loại trên!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày.

“Nói như vậy, là ba loại nội lực khác nhau sao?” Thiên Tôn hỏi.

“Đúng vậy, giống như ba người khác nhau, nội lực theo thứ tự từ cao tới thấp, cùng nhau tạo thành một lớp băng trên mặt nước. Có điều nếu là như vậy thì vẫn còn một nghi vấn nữa …..”

Vô Sa còn chưa nói hết câu, Triển Chiêu đã tiếp lời: “Những binh lính kia vừa chết rét vừa chết đuối, cho nên nếu đã đóng băng mặt sông, dù có dày hay mỏng đều có thể gây ra cục diện như vậy! Nhưng vấn đề là, nội lực khác nhau, việc cùng đóng băng không dễ, mà việc đánh vỡ băng cũng không dễ. Để có thể tập kích những binh lính này, điều kiện tiên quyết chính là phải đánh vỡ toàn bộ mặt băng trong nháy mắt! Nếu như nội lực của ba người khác nhau, như vậy nếu như có một phần mặt băng không bị đánh vỡ, những binh lính đó cũng không thể cùng nhau ngã xuống ….”

Ân Hậu gật đầu: “Chẳng lẽ người đánh vỡ cùng người đông lại không phải là cùng một người? Hoặc là nên nói, làm mặt băng đông lại là ba người có nội lực khác nhau, thế nhưng người đánh vỡ mặt băng lại không phải ba người này?”

Tất cả mọi người đều gật đầu —— Sao lại phiền phức như vậy chứ? Lại còn phải dùng nhiều người khác nhau cùng làm … Nội lực không đủ sao?

“Vấn đề chính là như vậy, mặt khác, vẫn còn một chút ….” Vô Sa vừa định nói tiếp, Bạch Ngọc Đường đã giúp hắn tiếp lời: “Vừa rồi chúng ta mới lên núi nhìn qua một chút, khoảng cách từ Băng Hà đến Lang Vương Bảo cũng không xa, nếu như dùng nội lực cùng lúc làm vỡ cả sông băng, như vậy sẽ gây ra tiếng vang rất lớn …” Vừa nói Bạch Ngọc Đường vừa nhìn Tiêu Thống Hải một chút.

Tiêu Thống Hải cảm thấy rất khó hiểu, hắn quay đầu lại nhìn mấy phó tướng một chút. Tất cả mọi người đều lắc đầu —— Họ cũng không có nghe thấy tiếng vang lớn nào a ……

Vô Sa có chút bất đắc dĩ mà nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một chút ——- Cướp lời của ta!

Hai người cười cười với Vô Sa.

Lâm Dạ Hỏa vừa định bảo hắn ngồi xuống ăn cơm, Vô Sa lại đột nhiên tới một câu: “Còn có một chút nữa!”

Mọi người đều sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn Vô Sa —– Còn có cái gì nữa?

Lúc này, không chỉ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, mà ngay cả Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng cảm thấy kỳ quái: “Ngươi còn phát hiện cái gì?”

“Ta phát hiện …” Vô Sa cau mày, hình như cũng rất khó nghĩ: “Phía dưới băng hà này, hình như có thứ gì đó!”

………….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.