Linh Vực

Chương 161: Chương 161: Bỏ qua




Trở về phòng, trong lòng Tần Liệt vẫn còn chấn động, trong đầu vẫn liên tục hiện ra những kỳ cảnh thời viễn cổ.

Những con cự thú to như núi, những cự nhân đứng chìm trong mây, những cường giả thông thiên, những cuộc chiến như hủy thiên diệt địa...

Càng điểm lại những bức họa, máu huyết Tần Liệt càng sôi trào, hận sao mình không sinh ra trong cái thời cổ xưa ấy, để được gặp những cường giả khủng bố đỉnh phong nhất.Xương ngực bị vỡ đã khép lại một cách kỳ diệu, không còn chút đau đớn nào.

Lén nhìn vào trong linh hải, nhìn thấy hai cái nguyên phủ hoàn toàn mới màu vàng đất đang lăn tới lăn lui trong ấy, bên ngoài chằng chịt những văn tự vàng như giun ngoằn ngoèo chớp lóe, phóng xuất khí tức đại địa mạnh mẽ.

“Địa Tâm Nguyên Từ Lục!” mắt Tần Liệt sáng rực.

Bộ di cốt cự thú khổng lồ trong sông băng lại trở về như ban đầu, không một điểm nào kỳ lạ.Hào quang phun ra từ Trấn Hồn Châu chui vào trong hài cốt, bức những văn tự cổ xưa ra ngoài, đưa chúng vào trong linh hải, ngưng tụ thành hai nguyên phủ hoàn toàn mới—— dày đặc lực lượng của đất.

“Chẳng lẽ Địa Tâm Nguyên Từ Lục này là linh quyết tu luyện thời kỳ viễn cổ? Địa Tâm Nguyên Từ chi lực... chính là trọng lực phải không?” Tần Liệt rạng rỡ.

Hắn vốn chỉ muốn biết bên trong lòng đất của Cực Hàn Sơn Mạch rốt cuộc có bao nhiêu con Viễn Cổ Cự Thú bị đóng băng phong ấn mà thôi, không ngờ cuối và lại lấy được Linh quyết kỳ diệu trong di cốt, nhờ Trấn Hồn Châuphát hiện, ngưng kết thành nguyên phủ chứa địa tâm chi lực cho hắn.

Bây giờ mọi vết thương trên người hắn đều đã khỏi, xương ngực trở nên cứng rắn như kim thiết.

Bên trong Linh hải hiện đã có sáu nguyên phủ, đây là dấu hiệu chứng tỏ Khai Nguyên cảnh trung kỳ đã viên mãn!

Tần Liệt tập trung nhìn vào những cổ văn trên Nguyên phủ, cố gắng ghi nhớ thật kỹ “Địa Tâm Nguyên Từ Lục” trong đầu.

Hai ngày sau.Trên đỉnh đầu hắn bỗng phun ra một vầng sáng màu vàng đất, một lực từ trường mạnh mẽ vặn vẹo hình thành trong không trung.

“Loảng xoảng Đang! Loảng xoảng Đang!”

Tất cả đồ đồng, đồ đá, đồ gốm, kể cả những linh tài bằng những chất liệu này đều đồng loạt rung động rơi xuống đất, vô số chén bình rớt nát bấy.

Tần Liệt mở to mắt, cảm thụ trọng lực, thoả mãn gật gù.

“Lương Thiếu Dương!” Hắn bật thốt....

Khí Cụ Tông.

“Tư Kỳ. Đừng cáu kỉnh nữa, nghe lời tông chủ đi, luyện chế linh khí cho Sâm La Điện đi.” xem tại.

Trong nham động luyện khí của Đường Tư Kỳ, Liên Nhu đang cố gắng khuyên cô bỏ tính tùy hứng, mà làm theo sự phân phó từ bên trên.

Từ Hỏa Ngục nhai về đã được mấy ngày, Đường Tư Kỳ luôn nhốt mình trong nham động, Ứng Hưng Nhiên mấy lần tới phân phó cô đều từ chối.Hiện giờ, tất cả Đại trưởng lão đều phải bề bộn luyện chế nhẫn không gian, Mặc Hải thì toàn lực lĩnh ngộ Cổ Trận Đồ bên trong Tụ Linh bài, tông chủ Ứng Hưng Nhiên vốn còn bị thương, không thể tự mình ra tay, nên sáu món linh khí Sâm La Điện yêu cầu chỉ còn có cô là thích hợp nhất.

Nhưng Đường Tư Kỳ viện lý do trong người không khỏe, từ chối không luyện linh khí, suốt mấy ngày liền đều như vậy.

“Tông chủ gọi ta, bảo ta khuyên ngươi, tông chủ giận lắm đó.” Liên Nhu cau chặt mày, nhớ lại nét mặt của Ứng Hưng Nhiên, trong lòng càng thêm lo lắng, “Tư Kỳ, ngươi làm vậy chỉ khiến họ thêm tin rằng ngươi là người khôngbiết suy nghĩ tới đại cục, càng ngày càng cảm thấy ngươi không thích hợp làm tông chủ tương lai mà thôi.”

“Ta vốn không thích cái vị trí đó, là họ năn nỉ ta mà, ta mới bất đắc dĩ đáp ứng thôi.” Đường Tư Kỳ vùng vằng.

“Ngươi không thích, nhưng có người thích. Nếu tông chủ và ba Đại cung phụng không chọn ngươi nữa, thì sẽ đem tất cả tài lực vật lực dồn cho Lương Thiếu Dương, bồi dưỡng hắn trở thành tông chủ. Đó chính là mục đích của hắn, ngươi càng thất thế, hắn càng đắc ý đó.”

Liên Nhu thở dài.”Ngươi không biết đâu, mấy hôm nay tên Lương Thiếu Dương kia vênh váo hung hăng lắm, đã coi thường Đại sư huynh nhiều lần. Đại sư huynh mách lại với tông chủ, tông chủ chỉ nói hắn còn trẻ không hiểu chuyện, bảo Đại sư huynh nhường nhịn hắn một chút, Đại sư huynh mất mặt lắm, uy vọng bao nhiêu năm bị hủy hoại hết rồi.”

“Hắn muốn làm tông chủ, thì để cho hắn làm đi, dù sao ta cũng không nghe lời tông chủ đâu!” Đường Tư Kỳ khó chịu, “Lúc rời khỏi Hỏa Ngục nhai, ta rất tỉnh táo, ta tới tìm tông chủ, nói với ông ấy là ta với Tần Băng tại bị người ta phục kích ở phố mua bán tự do, cũng đã nói với ông ấy là do Lương Thiếu Dương gây nên.”Đường Tư Kỳ lắc đầu cười buồn: “Ông ấy bảo ta cố ý vu oan cho Lương Thiếu Dương, bảo ta lo sợ bị Lương Thiếu Dương cướp vị trí tông chủ, nên nghĩ đủ mọi cách đối phó Lương Thiếu Dương, còn nói ta xấu bụng, muốn đuổi Lương Thiếu Dương ra khỏi Khí Cụ Tông.”

“Xem ra tông chủ đã nghiêng về phía Lương Thiếu Dương rồi.” Liên Nhu khẽ than: “Người này thực là đáng sợ, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã giành được quyền chủ động, ai, nếu sau này hắn thực được ngồi vị trí kia, không biết hắn sẽ đưa Khí Cụ Tông tới đâu.”

“Tần Băng về chưa?” Đường Tư Kỳ đột ngột hỏi.”Chưa.” Liên Nhu lắc đầu.

Ngoài hang vang lên tiếng bước chân, không bao lâu sau, vang lên tiếng Ứng Hưng Nhiên: “Bỏ đồ xuống đi!” “Dạ.” Mấy võ giả Khí Cụ Tông bỏ một đống rương hòm đựng linh tài ngay trước cửa động của Đường Tư Kỳ, Ứng Hưng Nhiên phất tay, ý bảo những người kia lui ra, sau đó nói vào bên trong động: “ Tài liệu luyện chế sáu món Linh khí ta để ngoàin ày cho ngươi, ta cho ngươi thời gian mười ngày, mười ngày sau nếu như ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, thì từ nay về sau tông môn sẽ không tiếp tục cung cấp tài nguyên cho ngươi nữa.”Liên Nhu biến sắc.

Đường Tư Kỳ cứng người không thể tin được Ứng Hưng Nhiên lại nói ra những lời này, trong mắt hiện ra một tia hoảng sợ.

Cô há miệng, định nói gì đó, nhưng không nói được một từ nào.

Ứng Hưng Nhiên cũng không cho cô thời gian, nói xong liền vung tay bỏ đi, nét mặt rất khó coi

“Không ngờ tông chủ... lại nói như thế.” Liên Nhu sợ hãi, “Ông ấy đã quyết định bỏ ngươi rồi! Tư Kỳ, ngươi chịu thua đi! Nếu ngươi cứ tiếp tục thế này,tông môn sẽ không cho phép ngươi sử dụng linh tài thoải mái nữa, những Linh trận đồ cao giai… sợ rằng cũng sẽ không mở ra cho ngươi nữa.”

Hốc mắt Đường Tư Kỳ ứa lệ, cô quật cường cắn răng, “Ta không thèm!”

Một chỗ khác, trong đại điện trên đỉnh núi.

“Hưng Nhiên, đã quyết định?” La Chí Xương hỏi.

Nhị cung phụng Phòng Kỳ, Tam cung phụng Tương Hạo cũng ở trong đại điện, ba lão già tóc bạc trắng, sắc mặt ai cũng trầm trọng.”Quyền quyết định trong tay nó.” Ứng Hưng Nhiên âm trầm, “Ta cho nó mười ngày, nếu nó vẫn còn chấp mê bất ngộ, thì sau này tài nguyên của tông môn sẽ chuyển sang cho Lương Thiếu Dương.”

“Hưng Nhiên, ngươi đừng quên, Lương Thiếu Dương là con trai của Lương Ương Tổ.” Phòng Kỳ cau mày.

“Ta biết mục đích tới đây của Lương Thiếu Dương.” Ứng Hưng Nhiên nhìn ba vị cung phụng, trầm ngâm: “Nhưng Lương Ương Tổ không phải chỉ có một mình hắn là con trai, hơn nữa Lương Ương Tổ cũng chỉ là lâu chủ Ảnh Lâu, chỉ cần Đế Thập Cửu bất tử, thì Lương Ương Tổ vĩnh viễn sẽ không thể làm lâuchủ Ám Lâu được.”

Ba cung phụng giật mình.

“Cho dù Đế Thập Cửu có chết, Lương Ương Tổ được làm lâu chủ Ám Lâu, thì cũng chưa chắn hắn dám đem Ám Ảnh Lâu giao cho Lương Thiếu Dương.” Ứng Hưng Nhiên tiếp tục phân tích, “Tính thêm một chút, dù cho Lương Ương Tổ có thuận lợi làm lâu chủ Ám Lâu, tương lai giao luôn Ám Ảnh Lâu cho Lương Thiếu Dương, thì giữa chức lâu chủ Ám Lâu và tông chủ Khí Cụ Tông, cái nào hấp dẫn hơn?”

Ba Đại cung phụng im lặng.”Lương Thiếu Dương có thiên phú, cũng có dã tâm, càng thêm có thủ đoạn.” Ứng Hưng Nhiên bình luận: “Một khi hắn thực sự làm tông chủ Khí Cụ Tông, Lương Ương Tổ không còn khả năng khống chế hắn nữa, chỉ cần chúng ta chỉ dẫn thêm một chút, có khi hắn còn dùng địa vị của mình ở Ám Ảnh Lâu mà đảo ngược lại cũng không chừng. “

“Cũng có lý.” La Chí Xương gật đầu.

Phòng Kỳ, Tương Hạo nghĩ nghĩ, rồi cũng gật đầu, đồng ý với quyết định của Ứng Hưng Nhiên.

“Đường Tư Kỳ đã quen được cưng chiều từ nhỏ, lại là con gái, chưa bao giờtrải qua tàn khốc, rất khó thích ứng với sự tranh đấu gay gắt trong tương lai. Hồi trước chúng ta không có ai khác để chọn, nhưng bây giờ...” Ứng Hưng Nhiên lắc đầu, “Theo ta thấy, Lương Thiếu Dương thích hợp hơn nó, chỉ cần để cho hắn biết chúng ta có thể cho hắn cái gì, hắn sẽ quên mất thân phận của hắn ở Ảnh Lâu, mà hành động vì lợi ích của Khí Cụ Tông. Nếu hắn làm tông chủ, thì lợi ích của Khí Cụ Tông cũng chính là lợi ích của hắn, hắn là người thông minh, hắn biết phải lựa chọn như thế nào.”

“Có thể làm được.”

“Ta cũng biết nam tốt hơn nữ.””Đúng là kẻ tâm ngoan thủ lạt đảm nhiệm vị trí của ngươi tốt hơn người quá nhân từ không hiểu chuyện. “

Ba Đại cung phụng đều đồng tình, và Ứng Hưng Nhiên bày ra phương hướng, đặt Lương Thiếu Dương làm trung tâm sử dụng tài nguyên của tông môn.

Mười ngày sau.

Đường Tư Kỳ không nộp một món Linh khí nào, mà Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng cũng đã không còn chọn cô nữa, trừ Mặc Hải, tất cả những đại trưởng lão còn lại đều được họ nói chuyện, thông báo quyết định của họ.Khi các Đại trưởng lão nghe chuyện, ai cũng khiếp sợ, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ trong vòng có mười ngày, người xưa nay vốn luôn được coi là người nối nghiệp tương lai đã bị dứt khoát gạch tên.

Hôm nay, tông môn sẽ dùng tất cả tài nguyên để trợ giúp Lương Thiếu Dương tăng cảnh giới, giúp hắn nhanh chóng tích lũy kinh nghiệm luyện khí.

Thời gian sau đó, tất cả Đại trưởng lão khi gặp Đường Tư Kỳ, mắt ai cũng đầy ý thương tiếc.Nhưng thương tiếc thì thương tiếc, tông chủ và ba Đại cung phụng đã quyết rồi, nên những món đồ cần thu hồi thì họ phải thu hồi.

“Đây là danh sách những Linh trận đồ tinh xảo nhất của tông môn đã từng đưa cho ngươi nghiên cứu, bây giờ tông chủ yêu cầu chúng ta thu hồi toàn bộ để giao cho Lương Thiếu Dương.” Trưởng lão Đàm Đông Lăng đứng ngay cửa hang, nét mặt đầy bất đắc dĩ, “Tư Kỳ, đừng trách ta, ta chỉ làm theo lệnh thôi.”

“Ta hiểu.” Đường Tư Kỳ đờ đẫn, lấy rất nhiều tranh vẽ, kinh thư ra khỏi nhẫn không gian, đưa cho Đàm Đông Lăng, không nói gì thêm.”Ai.” Đàm Đông Lăng lắc đầu khẽ than một tiếng, cất đồ đi, rồi xoay người đi về phía động phủ của Lương Thiếu Dương.

Chuyển linh trận đồ và kinh thư thế này nghĩa là chức vị tông chủ tương lai đã được chuyển từ tay Đường Tư Kỳ sang cho Lương Thiếu Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.