Linh La Giới

Chương 69: Chương 69: Diễn luyện võ kỹ






Viên đá thật lớn lăn với tốc độ cũng không nhanh!

Từ dưới lên trên vạch khắc độ càng lúc càng lớn.

Ánh mắt Lưu Phương, vẫn nhìn chằm chằm vào tảng đá. Theo bước chân Hạ Ngôn chậm rãi đi tới, tảng đá cũng không ngừng lăn tới.

“Thật không thể tin nổi!” Trong đầu Lưu Phương giờ phút này, chỉ có một ý niệm như vậy trong đầu. Đó chính là khó tin!!!

Hắn nhìn thấy thời điểm viên đá lăn đi, tuy rằng tốc độ cũng không nhanh, nhưng từ đầu đến cuối tốc độ lăn cũng là hoàn toàn giống nhau. Nói cách khác theo khó khăn dần dần thành lớn, Hạ Ngôn đẩy viên đá lăn đi tốc độ cũng không có theo đó mà giảm chậm lại.

Từ đầu đến cuối Hạ Ngôn đẩy viên đá vẫn giữ ở một tốc độ ngang nhau.

Lúc trước hơn mười người dự thi đã trắc nghiệm qua, không ai có thể làm được như vậy. Ngay cả Vương Ngữ Yên thời điểm bắt đầu đẩy viên đá, đều là trước nhanh rồi sau đó chậm dần, đôi khi viên đá lăn còn bị khựng lại. Đây là vì nàng khống chế đối với lực lượng bản thân, còn chưa thể đạt tới trình độ tinh tường.

Lưu Phương tự nghĩ trong lòng, cho dù chính hắn chỉ sợ cũng khó có thể làm được như Hạ Ngôn.

Trời ạ! Cái này cần phải khống chế lực lượng bản thân tới mức nào đây chứ? Trong lòng Lưu Phương không khỏi kêu lên một tiếng!

Người bình thường, muốn làm được như Hạ Ngôn, với năng lực như vậy, chỉ có người tu luyện có lực khống chế nội lực bản thân đạt tới mức độ kinh người mới có thể làm được.

Lưu Phương cảm thấy rằng: năng lực khống chế như vậy, chỉ sợ chỉ có cường giả cảnh giới Linh Sư mới có thể làm được. Nhưng, Hạ Ngôn chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi lại làm được rồi.

Rất nhanh, viên đá liền lăn qua vạch khắc số một trăm lẻ tám độ.

Hạ Ngôn tùy ý thu hai tay lùi về, ánh mắt chợt lóe sáng, mỉm cười nhìn về phía Lưu Phương.

Lúc này Lưu Phương còn chưa có từ trong khiếp sợ thật lớn khôi phục lại.

Mãi đến lúc bốn phía quảng trường bùng phát ra từng tràng tiếng hoan hô, Lưu Phương mới đột nhiên bừng tỉnh. Tất cả con cháu Hạ gia đều nhảy nhót reo hò vang dội. Ở lần thi đấu tranh danh ngạch ba năm trước đây, Hạ gia cũng không có người dự thi nào đả thông toàn bộ kinh mạch. Mà lần này có một người: Hạ Ngôn.

Trên khán đài cao chỗ đài bảy Chấp sự Thánh đường ngồi.

Hồng Phi mắt nhìn thẳng vào Hạ Ngôn, trong ánh mắt lấp lóe tinh quang.

- Tốt!

Hồng Phi đột nhiên nói ra một chữ tốt!

Trước thời điểm trắc nghiệm rồi hơn mười người dự thi trắc nghiệm, Hồng Phi căn bản ngay cả biểu tình trên mặt cũng không có bất cứ biến hóa gì. Mà sau khi Hạ Ngôn trắc nghiệm, không ngờ Hồng Phi lại nói ra một chữ “tốt”.

Một gã Chấp sự ở bên cạnh Hồng Phi, không khỏi lộ vẻ tươi cười, kinh ngạc hỏi:

- Hồng Phi huynh! Huynh đột nhiên nói một chữ “tốt”, chẳng lẽ là bởi vì tên con cháu Hạ gia vừa mới trắc nghiệm nội lực xong kia à?

Hồng Phi nghe nói như thế, trên gương mặt già nua lập tức toả sáng vẻ tươi cười, cười nói:

- Đúng vậy! Hạ Ngôn này, hiếm thấy! Ha ha! Có thể khống chế lực lượng bản thân chính xác như thế, thật sự là hiếm thấy nha! Ta thực chờ mong đến lúc hắn diễn luyện võ kỹ.

Lúc này, mấy người Chấp sự kia cũng đều nghe được lời nói của Hồng Phi, mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ cùng khó hiểu.

Vì sao Hồng Phi lại ca ngợi một tên hậu bối như vậy?

Mọi người đều biết rất rõ tính tình của Hồng Phi, Hồng Phi là một người vô cùng nghiêm túc nói năng thận trọng. Bình thường chưa từng có người nào thấy qua hoặc là nghe qua hắn khích lệ hậu bối nào. Nhưng hôm nay...

Nhã Phân xinh đẹp quyến rũ ngồi phía sau bảy Chấp sự, trong đôi mắt đẹp của nàng xoay chuyển sáng lấp lánh.

Tầm mắt của nàng cũng ghim trên người Hạ Ngôn.

“Kỳ quái!”

Nhã Phân trong lòng vừa động.

“Vì sao khi ta nhìn thấy thiếu niên này, là luôn nghĩ tới gã Linh La kia vậy?” Ngón tay thon hình búp măng trắng nõn của Nhã Phân khẽ vân vê.

“Bóng dáng của hắn...” Đột nhiên Nhã Phân mở lớn đồng tử, cái miệng nhỏ khẽ hé: “Bóng dáng của hắn cùng Linh La giống nhau như đúc! Đây...”

Trong lòng Nhã Phân giống như một sợi dây căng thẳng bị bún thật mạnh một cái, quả tim trong lòng nàng đập thình thình thịch, bộ ngực nàng phập phồng dữ dội.

-----------------

- Hạ công tử! Chúc mừng!

Vương Ngữ Yên chờ lúc Hạ Ngôn trở về, trước tiên đón chào mở miệng nói.

Nàng cũng sớm lường trước Hạ Ngôn đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch, cho nên cũng không có vẻ kinh ngạc. Hạ Ngôn nghe nàng nói như vậy, cười cười nói:

- Đa tạ!

Tịch Thu Thủy cách đó không xa, lại hừ một tiếng từ trong hốc mũi, mặt lộ vẻ khinh thường.

“Đợi chốc nữa diễn luyện võ kỹ, để xem ai mạnh!” Tịch Thu Thủy mười phần tin tưởng với “Cửu Thiên Tang Môn Kiếm” của mình.

- Hạ Ngôn...

Hạ Tử Hân nhìn Hạ Ngôn, trong ánh mắt gờn gợn hơi nước.

Hạ Ngôn biết nàng muốn nói gì, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Hạ Tử Hân trông thấy Hạ Ngôn lắc đầu, liền mím cái miệng nhỏ nhắn không nói tiếp nữa.

- Hạ Ngôn... Hạ Ngôn...

Bốn phía quảng trường, tiếng hoan hô vang dậy như tiếng sấm.

Ở bên trong đám con cháu Hạ gia, không hề ít thiếu nữ chưa xuất giá cũng đều đi tới quảng trường, lúc này tiếng kêu giòn tan dị thường của họ vang dội nhất.

Nghe tiếng hoan hô vang dội, Hạ Ngôn chỉ có thể bất đắc dĩ nhíu nhíu mày.

Thực lực mạnh, bộ dáng lại khôi ngô tuấn tú, nếu không muốn nhận hoan nghênh của các thiếu nữ thì rất khó nha!

Vương Ngữ Yên nhìn quanh bốn phía, đôi mắt đẹp xoay chuyển cất tiếng nói hơi có mùi vị dấm chua:

- Hạ Ngôn! Về sau khi ngươi đi trên đường cũng nên cẩn thận đấy.

Hạ Ngôn khó hiểu nói:

- Vì sao?

Vương Ngữ Yên chu cái miệng nhỏ nhắn hất về hướng bốn phía quảng trường một cái, nói:

- Ngươi nhìn lại xem, họ đều sắp phát cuồng rồi.

Lúc này đã không chỉ có thiếu nữ Hạ gia điên cuồng hoan hô, mà ngay cả đám thiếu nữ ở Tịch gia cùng Vương gia, đều bắt đầu lớn tiếng kêu gọi tên Hạ Ngôn. Tiếng hoan hô như sóng thủy triều không ngừng lan tràn!

Hạ Ngôn đổ mồ hôi!

- Hả!?

Hạ Ngôn chấn động toàn thân.

Hắn nhìn thấy trên đài cao Nhã Phân một thân lễ phục diễm lệ đang nhìn chằm chằm vào mình. Trong ánh mắt đó dường như có hàm chứa một ý gì đó.

“Lát nữa ta diễn luyện võ kỹ, tuyệt đối không thể sử dụng Linh La kiếm!” Hạ Ngôn thu liễm tâm thần, trong lòng càng thêm kiên định với quyết tâm của mình. Nữ nhân Nhã Phân này quá mức thông minh, hơn nữa hết sức nhạy bén, nếu Hạ Ngôn sử dụng Linh La kiếm, nhất định sẽ bị nhận ra. Hiện tại Nhã Phân cũng đã bắt đầu hoài nghi rồi.

Đúng y như Hạ Ngôn suy nghĩ, Nhã Phân đúng là có ý nghĩ liên hệ giữa hắn cùng Linh La.

- Hạ Ngôn Hạ gia đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch. Tiếp theo đây các người dự thi bắt đầu diễn luyện võ kỹ.

Lưu Phương vận toàn thân khí lực, thanh âm như tiếng chuông đồng vang vọng khắp toàn trường.

Không có biện pháp, nếu giọng nói của hắn nhỏ, căn bản là không thể át được tiếng gào thét hoan hô điên cuồng kia.

- Sau đây, mời Vương gia Vương Vũ bắt đầu diễn luyện võ kỹ!

Phần diễn luyện võ kỹ này, cùng với trắc nghiệm nội lực vừa rồi trình tự giống nhau.

Vương Vũ nghe Lưu Phương gọi tên mình, liền đi ra ngoài. Trên khuôn mặt non nớt phủ một tầng đỏ ửng. Trải qua trắc nghiệm nội lực, tất nhiên áp lực đè nặng lên người Vương Vũ. Nguyên vốn hắn cũng là người nổi bật trong lớp con cháu trẻ tuổi Vương gia, nhưng hôm nay sau khi trắc nghiệm nội lực, hắn mới phát hiện: người ưu tú hơn mình ở trong thành Ngọc Thủy này còn có rất nhiều.

Kế tiếp diễn luyện võ kỹ nếu như không thể biểu hiện ra chỗ đặc biệt nào, chỉ sợ hắn sẽ bị loại bỏ.

Vương Vũ mới mười ba tuổi, nghĩ đến chính mình có thể sẽ bị loại, áp lực trong lòng hắn khẳng định không nhỏ.

Vương Vũ tu luyện võ kỹ là “Thuần Dương Chân Khí Kiếm”, ở trong võ kỹ Bất nhập lưu cũng thuộc loại võ kỹ thượng thừa. Vương Vũ đi đến sân thi đấu, thoáng chuẩn bị một chút, liền bắt đầu thu liễm tâm thần, đắm chìm bên trong kiếm kỹ, bắt đầu cầm kiếm diễn luyện võ kỹ.

Chiêu thức theo đúng nề nếp, y theo thứ tự diễn luyện, thật ra không có chút tỳ vết nào. Tuy nhiên, bản kiếm kỹ này vốn không có chỗ đặc sắc gì, Vương Vũ diễn luyện liên tục tuy rằng không có lỗ hổng nào, nhưng cũng khó có thể nhận được đánh giá cao của Chấp sự Thánh đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.