Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 22: Chương 22: Thiếu






Editor: demcodon

Chu Tử Uyên cướp vé cậu không chịu cho. Vì có thể nói chuyện vui vẻ với Thạch Khải, cậu đã học thuộc tư liệu trong hai ngày. Kết quả cứ như thế bán vé lại cho người khác.!

Hứa Ninh mờ mịt, bỗng nhiên hơi uất ức.

Thạch Khải cười khẽ, giải thích: "Nhưng anh không thích chỗ ồn ào."

Hả? Hứa Ninh sững sờ.

Thạch Khải nói tiếp: "Khi còn học đại học, các bạn học cùng lớp đều tụ tập ở karaoke, lần nào anh cũng từ chối tham gia. Mọi người đều cho rằng anh làm ra vẻ kiêu ngạo và xem thường những người khác. Cho đến khi đã chơi chán ở karaoke, lớp trưởng đổi địa điểm tụ tập ở nơi khác. Sau đó gọi anh, mỗi lần anh đầu tham gia tụ tập."

Mặt Hứa Ninh lộ vẻ mờ mịt, có chuyện này sao? Tại sao cậu hoàn toàn không nhớ ra được? Nhưng cậu rất nhanh trở nên vui vẻ, Thạch Khải lại nhớ đến những chuyện vụn vặt liên quan về cậu. Có lẽ cũng có ý đó với cậu!

Vừa nghĩ lại, Thạch Khải không vào xem concert là bởi vì không nỡ để cho cậu chịu tội. Trong lòng Hứa Ninh càng ngọt ngào.

"Em nhớ rõ khi đó thường xuyên có người oán giận anh ở sau lưng hết chỗ này đến chỗ kia không tốt, gây thù chuốc oán rất nhiều." Thạch Khải cười khẽ nói.

Nụ cười trên mặt Hứa Ninh bị đông cứng, trợn mắt há hốc miệng: "Oán giận? Nhưng mà... anh cũng chưa từng làm chuyện gì xấu mà!!"

Thực sự là quá oan ức.

Hứa Ninh đau lòng, chẳng trách Thạch Khải dường như vẫn không thích cậu cho lắm. Không biết sau lưng nghe được bao nhiêu lời đồn đại xấu về cậu.

"Căn bản không cần anh làm chuyện gì xấu." Thạch Khải thở dài: "Dáng vẻ đẹp trai, gia cảnh tốt, không hòa đồng. Ba điểm này đủ để cho những người khác bịa đặt ra rất nhiều lý do xa lánh anh. Bây giờ nghĩ lại, người tung tin đồn có thể là bởi vì ghét giàu, có thể xuất phát từ đố kỵ. Vì lẽ đó tùy tiện nói bừa."

Nhưng mà, khi đó cô không hiểu, thật sự cho rằng Hứa Ninh là tên cặn bã. Mà bây giờ nói đến những việc này, cô bất cứ lúc nào cũng có thể nhận được video sự thật. Ngay lập tức nhận ra những tin đồn đều là vô nghĩa, hoàn toàn không có cơ sở thực tế nào cả.

Nói đến đây, nếu như không phải có được dị năng. Cô có thể mãi mãi sẽ không biết Hứa Ninh thật sự là người thế nào, có thể sẽ bỏ lỡ.

Vừa nghĩ tới khả năng bỏ lỡ Hứa Ninh, trái tim của Thạch Khải giống như bị người nắm chặt lại, rất khó chịu. Qua một hồi lâu, cô mới dịu lại.

Mặc dù không phải là một điều tốt đẹp gì, nhưng nghe thấy Thạch Khải nói cậu trông đẹp trai thì Hứa Ninh vẫn không nhịn được cười khúc khích.

Sau khi lấy lại tinh thần, cậu nghiêm túc tỏ thái độ, nhấn mạnh nói: "Đây đều là vu khống!"

Thạch Khải cười ra tiếng: "Ừm, em biết."

Vẻ mặt của Hứa Ninh dịu một chút. Những người khác nghĩ như thế nào cậu mặc kệ, chỉ cần Thạch Khải biết cậu không phải người như vậy là được.

"Vậy thì vấn đề là ở đây." Thạch Khải thở dài nhẹ nhõm, nhìn thẳng Hứa Ninh nghiêm túc hỏi: "Tại sao anh rõ ràng không thích xem ca nhạc nhưng cố ý mời em đi xem?"

"...." Mặt của Hứa Ninh cứng ngắc, nói không ra lời, đại não nhanh chóng bắt đầu hoạt động.

Nếu như nói sự thật, ý đồ không khỏi quá rõ ràng rồi sao? Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cậu nhanh nhẹn bình tĩnh trả lời: "Thật ra vé cũng là của bạn anh. Cậu ta đột ngột không đi được nên mới đưa vé cho anh. Anh thấy nếu không đi thì quá lãng phí. Với lại, anh cũng muốn xem hiện trường buổi ca nhạc ra sao. Xưa nay anh chưa từng đi nên rất tò mò."

Hứa Ninh thầm khen mình thông minh, nghĩ ra được lý do nghe qua đã đặc biệt hợp lý!

Thạch Khải bất lực. Kỳ thực cô đã biết tất cả mọi chuyện, vốn định là hy vọng Hứa Ninh nói loại câu tỏ tình tương tự như 'bởi vì thích en nên muốn ở bên cạnh em' này. Sau đó, cô sẽ cười và thuận thế đồng ý làm bạn gái của anh.

Không ngờ Hứa Ninh rất nhanh nhẹn, lập tức nghĩ ra một cái cớ thích hợp.

Thạch Khải không dấu vết lại liếc mắt nhìn Hứa Ninh một cái, trong lòng than thở: tên này vẫn còn đắc ý bởi vì sự nhanh trí của anh. Căn bản không biết mình đã bỏ lỡ cái gì...

Hết cách rồi, Thạch Khải chỉ có thể giả vờ như mình không biết gì, tiếp tục nói chuyện, vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, em cho rằng anh đang miễn cưỡng bản thân nên mới quyết định nhường vé cho người khác."

Mặc dù cô chưa bao giờ làm việc dựa theo 'tự cho là đúng', mọi việc đều sẽ hỏi rõ ràng. Lần này bởi vì xem qua video, xác định Hứa Ninh đang miễn cưỡng bản thân nên cô mới đưa ra quyết định. Nhưng bây giờ chỉ có thể nói như vậy.

"Không sao đâu." Hứa Ninh rộng lượng xua tay: "Không đi cũng tốt. Anh nghĩ lại cũng cảm thấy hơi ầm ĩ."

Ngay sau đó, cậu chủ động nói: "Cũng đã trễ rồi, anh đưa em về nhà nha!"

Thạch Khải nhìn sắc trời một chút nói: "Thời


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.