Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 198: Chương 198: Phật Lang Cơ (2)






IMG

IMG

IMG

Năm đó việc đi xuống Tây Dương đã tốn rất nhiều tiền, hiện giờ triều đình không lấy dâu ra nhiều tiền như vậy. Hơn nữa, nay đã không bằng xưa. Ngày ấy khi đội tàu xuống Tây Dương, quốc triều binh hùng tướng mạnh, uy phong chấn áp bốn bể, nhưng không lâu sau đó, triều đình đã dần mất đi toàn bộ quân tinh nhuệ trong quân đội, từ đó đang hưng thịnh trở thành suy yếu, từ thế công chuyển thành thế thủ, không chỉ có thực lực quân sự không bằng trước kia, mà bên trong triều đình cũng có nhiều mâu thuẫn [1].

[1] Ý chỉ việc Trịnh Hòa đưa đội tàu xuống Tây Dương thời Minh Thành Tổ, Minh Nhân Tông. Triệu Hòa đi tổng cộng 7 chuyến đi, kết thúc vào năm 1433 thì năm 1449, thiết kỵ Mông Cổ phục kích cuộc hành quân của Minh anh Tông, bắt sống Hoàng đế. Sau này, nhà Minh từ bỏ việc đưa thuyền ra ngoài thám hiểm.

Lưu dân bạo loạn, tai họa khắp nơi... Giờ loạn trong giặc ngoài, triều đình thật sự không thừa sức lực để đi tới Tây Dương lần nữa.

Trong cảm nhận của mấy người Vương các lão, đi xuống Tây Dương không chỉ tốn tiền tốn của mà còn có thể khiến cho toàn bộ triều đình suy sụp, không gượng dậy nổi nữa.

Cho nên, nước Phật Lang Cơ, Mãn Lạt Gia, nước Xiêm La cái gì chứ... Cứ để mặc bọn họ muốn đánh thế nào thì đánh, chỉ cần không đánh tới Trung Nguyên, triều đình sẽ không quan tâm, cũng không nên quan tâm.

Ánh mắt của Vương các lão mang theo ý khiển trách một cách rõ ràng, ông ta cho rằng Phó Vân anh cố ý khơi màu sự hiếu thắng trong lòng Chu Hòa Sưởng sẽ mang lại cho cả triều đình và dân chúng tai họa lớn mà không ai dự đoán trước được.

Phó Vân anh mặt không đổi sắc, nhìn bức tường cùng màu son đứng sừng sững trong tuyết, "Lão tiên sinh, hạ quan cũng không có ý cổ vũ Hoàng thượng. Tàu của chúng ta không kiên cố được như tàu của Phật Lang Cơ, uy lực của súng ống không mạnh mẽ bằng súng của bọn chúng... Bọn chúng hiểu rõ về chúng ta, chúng ta thì đến chuyện người Phật Lang Cơ tới từ chỗ nào cũng phải tranh cãi hồi lâu. Nhưng bọn chung chiếm cứ các đảo trên biển, dòm ngó đất liền đã lâu. Giặc ở cạnh giường, sao có thể ngủ say! Nếu như bọn chúng không có ý tốt thì chúng ta cũng nên chuẩn bị sớm, ít nhất phải biết rõ lai lịch, quốc gia, cấu tạo vũ khí của bọn chúng."

Nàng không sử dụng loại ngôn ngữ khiến người ta rung động tới tận tâm can, chỉ bình tĩnh nói lên suy nghĩ của chính mình.

Vương các lão hơi nhíu mày, vẫn cứ không tán đồng với cách làm của nàng.

Ông ta lo lắng sốt ruột, hiện giờ nhìn thì có vẻ thiên hạ thái bình, nhưng thực ra khắp nơi đều có nguy cơ, loạn trong giặc ngoài, Vệ Sở các nơi chỉ được cái mã bề ngoài; Vệ Nô ở Đông Bắc như hổ rình mồi, triều đình không lấy đâu ra quân lương; trong nhà dân chúng không có đủ lương thực tích trữ, nếu như lúc này lại có thiên tai, sợ rằng dân chúng sẽ đứng lên khởi nghĩa, triều đình thực sự không chịu nổi biến động nữa đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.