Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 80: Chương 80: Chương 79




Có người suy đoán bị “Bao dưỡng”, cả nhóm im lặng một hồi, sau đó mọi người trở nên sôi nổi lên.

[Trời ơi, nữ nhân bao dưỡng nữ nhân sao?]

[Có gì kỳ quái đâu, cũng có thể kết hôn]

[Tôi nghe người trong bộ phận bay nói cô ấy đã từng làm dịch vụ gọi xe trực tuyến như công việc bán thời gian mấy năm, nhưng đột nhiên ngừng làm, không biết cô ấy đã ngừng làm từ khi nào, chẳng lẽ là từ lúc bị bao dưỡng sao?]

[Bán thời gian? Không phải không được phép làm nghề phụ sao?]

[Cô ấy ngừng làm việc sau khi Cố tổng đến]

[Là tôi có vấn đề sao? Tôi cảm thấy hai mỹ nữ ở bên nhau còn rất tốt đẹp hahaha]

...

Nội dung của câu chuyện phiếm đã dẫn đến chủ đề khác.

Lòng bàn tay Ôn Ninh đổ mồ hôi, tim đập nhanh, thay vì kinh hoảng, nàng lại cảm thấy có chút phấn khích, tựa hồ đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy.

Nhưng nội dung cuộc thảo luận khiến nàng không thoải mái.

Những người này không thể đoán hai người đang yêu đương sao? Hoặc bạn bè cũng được... Tất cả những lời đàm tiếu và suy đoán sẽ luôn dẫn đến một khía cạnh khó chịu nhất.

Càng nghĩ nàng càng tức giận, ước gì mình có thể ném giấy hôn thú vào mặt họ.

Đột nhiên, Ôn Ninh phát hiện mình không còn sợ hãi nữa, không sợ bị phát hiện, không sợ bị bàn tán, thậm chí còn sốt ruột muốn tiết lộ mối quan hệ của mình với Cố Trì Khê, không chịu nổi bất kỳ suy đoán sai lầm nào.

Nàng nhận được kho báu, muốn giấu nó khỏi những con mắt tò mò, nhưng cũng muốn chia sẻ vui sướng với cả thế giới.

Một trái tim bồng bềnh lên xuống.

Cả nhóm đang tán gẫu chuyện khác, Ôn Ninh nhìn chằm chằm một lúc, thầm nghĩ chắc chỉ có mấy người buồn chán nên nói vài câu, nàng không nên quá sốt ruột mà nên quan sát diễn biến của tình hình.

Nàng thoát nhóm, đặt điện thoại xuống, cầm sữa tắm trở lại phòng tắm.

Bồn tắm đầy sương mù, trong đó lộ ra bả vai cùng cái cổ trắng như thiên nga của Cố Trì Khê, đến gần, xuyên qua sương mù, da thịt ngâm nước của cô ánh lên ánh sáng, trơn mịn, gò má hơi ửng hồng.

“Ninh Bảo—” Cô nở nụ cười, “Sao lâu vậy?”

Ôn Ninh thất thần nói: “Em quên để cái mới ở đâu, đi tìm một chút.”

Nói xong, nàng cúi đầu vặn vòi bóp sữa tắm.

Những câu bát quái trong nhóm không đầu không đuôi, nghe nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm tình, không có lợi cho việc hồi phục sức khỏe của Cố Trì Khê, lúc này nàng không muốn để người yêu biết, cho nên quyết định quan sát một thời gian mới nói.

Cố Trì Khê chỉ nghĩ rằng nàng đang thẹn thùng.

Sữa tắm được vắt vào quả bóng tắm, sau khi nhúng vào nước sẽ tạo ra bọt mịn dày đặc, Ôn Ninh nắm lấy một cánh tay của Cố Trì Khê, phủ đầy bọt lên đó, giống như đang phết phô mai lên quả ngô ngọt vậy, hấp dẫn muốn cắn một miếng.

Nàng vô thức liếm môi.

...

Sau khi tắm xong, Ôn Ninh mặc đồ ngủ có họa tiết quả chanh hoạt hình cho Cố Trì Khê, bế cô đến bên giường, trải khăn bông lên gối, đắp chăn, hôn lên trán cô như hài tử.

Hiện tại cô là một tỷ tỷ thơm ngào ngạt.

Ôn Ninh cũng tự mình đi tắm, thay đồ ngủ, sấy khô tóc, đang định quét tước vệ sinh liền thấy Cố Trì Khê ngoan ngoãn nằm ở trên giường, nóng lòng nhìn nàng, nàng nhất thời mềm lòng liền đi tới, “ Vợ, có muốn em bồi chị không?”

“Ừm.”

“Nhưng em phải dọn dẹp.” Ôn Ninh đột nhiên muốn trêu chọc cô nên cố nén cười.

Cố Trì Khê thấp giọng nói: “Mời nhân viên giúp việc tới là được rồi.”

“Vậy em phải làm gì?”

“...”

Cố Trì Khê ngừng nói, mím môi thành một đường thẳng.

“Hửm?” Ôn Ninh nhướng mày, “Không nói em đi đó nha.”

Dứt lời, nàng làm bộ muốn xoay người.

Ngón út đột nhiên bị câu ra, một lực kéo nàng lại, nàng không kịp đề phòng lao về phía người trên giường, vội vàng dùng hai tay chống đỡ sức nặng của cơ thể.

Khuôn mặt của nàng chỉ cách Cố Trì Khê vài centimet.

Mùi sữa tắm nhàn nhạt xộc vào chóp mũi, nàng nhắm mắt lại, môi đi xuống, nhẹ nhàng đáp xuống môi Cố Trì Khê, nhưng chỉ khẽ cắn một cái rồi rời đi.

“Ninh Bảo, gọi tỷ tỷ...” Cố Trì Khê chưa đã thèm mở mắt ra.

Ôn Ninh ngoan ngoãn nói: “Tỷ tỷ.”

Nàng chống hai tay lên người Cố Trì Khê, từ từ hạ xuống, kề sát nhau qua lớp chăn.

Cố Trì Khê ôm đầu nàng, say sưa nói: “Chị rất thích nghe em kêu như vậy.”

“Em còn sẽ kêu tốt hơn.”

“Hửm?”

Ôn Ninh ghé sát vào tai cô, hạ thấp giọng nói mềm mại quyến rũ: “Tỷ tỷ, muốn em...” Nói xong, môi chạm vào vành tai cô.

Cố Trì Khê không nhịn được run lên một chút, xương cốt cả người giòn tan, trái tim tan chảy, một ngọn lửa không biết tên xông lên, ngo ngoe rục rịch.

“Ninh Bảo,” Cô hít một hơi thật sâu, “Tỷ tỷ cũng muốn…”

“Thật sao?”

“Ừm.”

“Vậy bây giờ -”

Ôn Ninh cố ý kéo dài âm, chỉ cảm thấy lồng ngực Cố Trì Khê lên xuống càng ngày càng sâu, hô hấp dồn dập, đột nhiên đứng dậy lùi ra sau, “Không phải bây giờ, chúng ta chờ chị hoàn toàn bình phục đi. “

“Ninh Bảo?”

Nhiệt độ trên người cô đột nhiên biến mất, Cố Trì Khê kinh ngạc nhìn nàng, thoáng thấy nụ cười giảo hoạt trên mặt nàng, “Em cố ý...”

“Em đi thu dọn hành lý.” Ôn Ninh xoay người bỏ chạy.

“...”

Hành lý do tài xế mang vào được đặt ở cửa, Ôn Ninh rất giỏi thu dọn đồ đạc, vài phút sau đã sắp xếp xong, tự mình lấy túi của Cố Trì Khê ra, xách lên tầng trên.

Điện thoại cũ trong túi bị ngấm nước không sử dụng được, Ôn Ninh mới mua cái mới mấy ngày trước, trong nửa tháng nằm viện, nàng kiên quyết không cho Cố Trì Khê chạm vào bất kỳ sản phẩm điện tử nào, cho nên chiếc điện thoại mới từ khi mua đã không được sử dụng.

“Tỷ tỷ--”

Nghe thấy âm thanh, Cố Trì Khê trở mình, không để ý tới nàng.

Ôn Ninh ngồi xuống, ôn nhu dỗ dành: “Em sai rồi, chị đừng tức giận.”

Cố Trì Khê mở mắt ra, ngồi dậy, giận cười chọc vào trán nàng.

Ôn Ninh trộm thè lưỡi.

Nàng mở hộp, lấy điện thoại mới ra, đặt sim đã lấy ra từ điện thoại cũ vào, bật lên, đưa cho Cố Trì Khê, “Thử xem sim còn dùng được không.”

Cố Trì Khê cúi đầu, đăng nhập bằng ID ban đầu, nhìn màn hình “China Telecom” ở góc trên bên trái và ba vạch tín hiệu ở bên phải, rồi thử gọi cho Ôn Ninh.

Cô thành thạo nhập dãy số.

Vài giây sau, điện thoại của Ôn Ninh vang lên, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, “Cũng may không cần đi thay sim.”

Dữ liệu sao lưu đã nhập, giống như điện thoại cũ.

Cố Trì Khê đặt điện thoại sang một bên, lật tung túi xách, cau mày nói: “Chị nhớ trong túi có hơn một ngàn tiền mặt...”

“Không thấy hả?”

“Ừm.”

Ôn Ninh cầm lấy xem qua, quả nhiên không thấy.

Từ ngày nàng mang đồ nhặt được về, chiếc túi ở bên cạnh giường bệnh vẫn chưa đụng đến, trong khoảng thời gian này Cố Trì Khê đã biết cùng đã nhìn thấy, kể cả nhẫn đôi. Khóa kéo của túi được đóng lại trước khi rơi xuống nước, đồ bên trong vẫn còn nguyên ở đó.

“Em cũng nhớ là có, kỳ quái...” Ôn Ninh cau mày lầm bầm.

“Đàm trợ lý với em là người duy nhất trong phòng bệnh, khẳng định cô ấy sẽ không động đến. Sau đó đại tỷ đến hai lần liền rời đi, cũng không thể động đến, các bác sĩ và y tá lại càng không thể. Vậy — “

Cố Trì Khê chậm rãi ngắt lời: “Chờ một chút, ngày đó mẹ của chị tới, không phải không rời đi sao?”

Bà ấy không những không đi mà còn đánh người.

Ôn Ninh gật đầu.

Im lặng một hồi, Cố Trì Khê hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói: “Hẳn là bà ấy lấy... bà ấy thường làm như vậy.”

“Đây không phải trộm tiền sao?”

Cô lộ ra nụ cười mệt mỏi.

Không phải cô để ý đến số tiền đó, nhưng khi nghĩ đến hành vi của mẹ, cô không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Ôn Ninh lập tức hiểu ra.

Nàng rất muốn nói, một người mẹ như vậy thì có làm gì, không bằng đoạn tuyệt quan hệ đi, nhưng nàng không có tư cách gì mà nói ra lời như vậy. Trước khi biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình Cố Trì Khê, nàng không thể tưởng tượng được trên đời lại có một người mẹ như Dương Nghi - suy cho cùng, con người không thể tưởng tượng được những điều chưa từng thấy.

Nàng cho rằng tất cả hài tử đều giống như mình.

Ôn Ninh ôm lấy Cố Trì Khê, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, từ nay về sau chị có em rồi...”

Trán của hai người chạm vào nhau, hít thở hô hấp của đối phương.

Tình bạn thuở ấu thơ, tình yêu khi trưởng thành, tình thân đi theo cả đời. Nàng sẽ cho cô những gì cô chưa từng có.

“Chị vẫn luôn có Ninh Bảo.” Cố Trì Khê nhắm mắt lại, đôi môi đầy đặn hơi mím lại, “Hôn chị một chút.”

Ôn Ninh hôn lên môi cô.

Còn chưa kịp thâm nhập đã buông ra, Ôn Ninh đỏ mặt nói: “Không hôn được nữa, lửa bốc lên làm sao bây giờ…”

“Ôn tiểu bằng hữu, chị cố ý đúng không?”

“Không có --”

Cố Trì Khê nhéo nàng một cái, “Nhẫn đâu?”

Ôn Ninh không kịp né tránh, liền bị nhéo một cái, nhào tới cắn vành tai cô: “Em để ở thư phòng, đeo bây giờ sao?”

“Không, sau này hôn lễ chị sẽ đeo.” Cố Trì Khê lắc đầu, không né tránh, mặc cho nàng cắn.

Hai hàng vết răng nông trên vành tai.

Ôn Ninh đột nhiên an tĩnh lại, chăm chú nhìn cô: “Kỳ thực... không cần tổ chức hôn lễ.”

“Cần.” Cố Trì Khê ngẩng mặt lên, “Ninh Bảo, chị nợ em một cái nghi thức, nợ em một hồi theo đuổi.”

Cô cũng không quên giấy hôn thú của hai người là “lừa gạt”, kém lãng mạn đi một chút, bảy năm qua bỏ lỡ chưa kịp bù đắp, ngày sau còn dài, không nên lưu lại tiếc nuối.

Ôn Ninh nhẹ nhàng a một tiếng, “Theo đuổi em lần nữa sao?”

“Ừm.”

Đầu óc nàng ong ong, hai đóa hoa đào xinh đẹp bay lên trên má.

Cố Trì Khê nhân cơ hội hôn nàng...

Sau khi ở nhà tĩnh dưỡng nửa tháng, Ôn Ninh đưa Cố Trì Khê đến bệnh viện kiểm tra lại, tình trạng sức khỏe tốt, chân trái có thể đi lại.

Trong khoảng thời gian này, cô cố gắng làm việc tại nhà, Ôn Ninh không để cô hao tâm tổn sức nên nhờ Đàm trợ lý báo cáo từ xa hoặc trực tiếp, thỉnh thoảng còn mở họp video, dành phần lớn thời gian ăn và ngủ ở nhà.

Mỗi ngày Ôn Ninh đều làm đồ ăn ngon theo nhiều cách khác nhau, cho cô ăn từ 47 cân đến 50 cân.

Trước đêm giao thừa, ở cùng với Ôn Ninh, Cố Trì Khê tham dự cuộc họp cuối năm của công ty, nghe báo cáo cả buổi chiều, các giám đốc thỉnh thoảng liếc nhìn Ôn Ninh, vẻ mặt đều phức tạp.

Cuối cùng, Cố Trì Khê nhận được điện thoại của đại tỷ, tối mai mời cô về nhà ăn cơm giao thừa, cô cân nhắc rất lâu nhưng lại từ chối, một là cô có nỗi sợ lần trước gặp phải Cố Cẩn Nhiên, hai là lần đầu tiên cô cùng Ninh Bảo đoàn tụ cũng là Tết Âm Lịch, cuối cùng là muốn thế giới hai người.

Đại tỷ không miễn cưỡng Cố Trì Khê, hẹn ngày bảy cùng ăn cơm.

“Tết cùng em về quê không?” Ôn Ninh ra khỏi phòng họp, chủ động nắm tay Cố Trì Khê.

Cố Trì Khê nhìn xung quanh, “Ninh Bảo?”

“Sao vậy?”

“Em không sợ bị nhìn thấy...”

Ôn Ninh nhướng mày, sau đó trên mặt lộ ra tia ngượng ngùng: “Nhìn thấy thì nhìn thấy, em dắt tay vợ của em thì có liên quan gì? Hơn nữa em đều cùng chị đi họp.” Ý ngoài lời là không sao cả.

Nói xong nàng bao năm ngón tay, nắm chặt lại.

Cố Trì Khê sửng sốt một chút, trong mắt kinh ngạc thoáng qua, biến thành vui mừng.

Hai người cùng vào thang máy.

“Tỷ tỷ……”

“Hửm?”

“Chị còn chưa trả lời em.” Ôn Ninh chu môi.

Sau khi từ vui sướng lấy lại tinh thần, khóe mắt đuôi mày Cố Trì Khề tràn đầy ý cười ngọt ngào, “Được, chúng ta cùng nhau về quê.”

Ninh Bảo có tiểu cô và ông bà, cô biết, cô trở về sẽ phải đối mặt với người trong nhà, mặc dù hôn nhân đồng giới hiện đã hợp pháp, nhưng một số trưởng bối có thể không thể lập tức chấp nhận tình cảm của hai người, đặc biệt là những người lớn tuổi.

Cô bỗng nhiên có chút lo lắng.

Buổi chiều giao thừa, Ôn Ninh đưa Cố Trì Khê đến nhà tiểu cô.

Chào hỏi trước, ban đầu tiểu cô rất ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng tiêu hóa, không có lý do nào khác, anh trai và chị dâu chỉ có một đứa con, hai người trên trời có linh thiêng cũng hy vọng Ôn Ninh có thể sống hạnh phúc, trong nhà trải qua nhiều chuyện như vậy, có thể bình đạm sống cuộc sống gia đình là đã hạnh phúc.

Ôn Ninh che giấu sự thật khoản nợ đã trả hết, điều này sẽ khiến tiểu cô có chút sợ hãi khi đối mặt với Cố Trì Khê, bà rất thích cháu gái và cháu dâu này, lớn lên xinh đẹp tính cách lại tốt, cũng là đại lão tổng, bà lo lắng Cố Trì Khê sẽ ghét bỏ Ôn Ninh cõng một đống nợ, không ngừng nói những lời tốt đẹp.

Thẳng đến biểu muội không nhịn được nói: “Mẹ, người ta trước kia là hàng xóm ở Vịnh Thiên, đã quen biết từ nhỏ rồi.”

“Hả?”

Vẻ mặt Tiểu cô mờ mịt, trong đầu không có ấn tượng.

Biểu muội nói thêm: “Lúc trước đến nhà biểu tỷ con đã gặp qua.” Nói xong, cô cười ngọt ngào với Cố Trì Khê, sau đó mang ánh mắt oán trách nhìn Ôn Ninh.

Cố Trì Khê cười đáp lại, chú ý tới ánh mắt của cô, theo bản năng hơi nghiêng người về phía trước, đem Ôn Ninh che ở bên cạnh.

Trái tim treo lơ lửng của tiểu cô cũng buông một chút.

Quen biết từ khi còn rất nhỏ, nếu đã ghét bỏ thì đã sớm ghét bỏ, cả hai đều biết gốc rễ nên cũng yên tâm hơn.

Hôm nay không vui nhất chính là biểu muội.

Cô đã bị lừa.

Buổi tối về quê, một xe không thể chở hết mọi người, tiểu cô, chú và biểu đệ đi chung một xe, Ôn Ninh và Cố Trì Khê lái xe riêng của hai người, biểu muội khăng khăng muốn đi cùng.

“Biểu tỷ, chị gạt em…” Tiểu cô nương một mình ngồi ở hàng ghế sau oán niệm.

“Chị còn nói hai người chỉ là bạn bè bình thường, không thân vậy mà đã kết hôn rồi.”

Ôn Ninh và Cố Trì Khê nhìn nhau.

“Diêu Diêu—“

Cố Trì Khê nói trước, sau đó quay đầu hướng biểu muội cười nói: “Biểu tỷ của em không phải cố ý lừa em, là bởi vì lúc đầu không tiện, cần em ấy tránh đi hiềm nghi, tận lực không thu hút lực chú ý của người khác, đừng trách em ấy.” Nói tóm lại là nhận trách nhiệm về trên người mình.

Mặc dù cô đang cười, nhưng khuôn mặt cô là lãnh đạm nhất quán, ngoại trừ Ôn Ninh thì ở trước mắt mọi người giống như khối băng, lúc này trông vẫn có cảm giác xa cách.

Giống Cố tổng chứ không giống “chị dâu“.

Tiểu cô nương chợt nhớ ra vào cuối cuộc họp, Cố Trì Khê đột nhiên gọi tên cô để đặt câu hỏi, suýt nữa làm cô sợ chết khiếp. Lúc này chỉ có thể cười một tiếng: “A, em chỉ thuận miệng nói mà thôi...”

“Việc nhỏ thôi, chúng ta đi trước đi.” Ôn Ninh vừa lái xe vừa nói.

...

Không khí lễ hội ở quê rất nồng hậu, Cố Trì Khê là lần đầu tiên đến vùng nông thôn, vẫn có chút tò mò, cô và Ôn Ninh đã thỏa thuận, vì sức khỏe của ông bà nên sẽ không cho họ biết mối quan hệ giữa hai người trong thời gian này, chỉ gọi là bạn bè.

Bà nội rất nhiệt tình với Cố Trì Khê, không ngừng đút hoa quả và đồ ăn vặt vào tay cô, lôi kéo hỏi han.

Nhiều lần Ôn Ninh không nhịn được muốn nói ra sự thật.

Cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Sống ở quê hai ngày hai đêm, từ đêm giao thừa đến mùng hai, Cố Trì Khê không nhận được điện thoại của Dương Nghi, cũng không nhận được một lời chúc mừng nào từ bà, giống như người làm mẹ kia không hề tồn tại.

Đối với cô mà nói, này không có gì khác biệt, có Ôn Ninh ở bên, nơi nào cũng có thể là nhà.

Nhưng lúc này cô nhận được một tin không tốt.

Đàm Giai gửi cho cô mấy bức ảnh chụp màn hình, là tin nhắc từ nhóm chat ẩn danh của công ty, cho thấy nhóm này có hơn nghìn người, nội dung chụp màn hình đều là về cô và Ôn Ninh.

Hai chữ “Bao dưỡng” khiến cô vô cùng đau mắt...

Còn có những ngôn luận không thể chịu nổi, mang theo vị chua chát nhàn nhạt, những suy đoán lung tung, thậm chí là công kích cá nhân, tất cả mớ hỗn độn cùng nước bẩn đều đổ lên đầu Ôn Ninh.

Ẩn danh phóng đại vô hạn đáng ghê tởm của bản chất con người.

Đương nhiên, cũng có những người vui vẻ “cắn CP“.

Lý do tại sao những người này buôn chuyện trong nhóm ẩn danh thay vì vào diễn đàn của công ty, bởi vì cái gọi là “ẩn danh” của diễn đàn không an toàn. Mỗi ID phải được đăng ký với tên thật, tên và bộ phận, quản trị viên của bộ phận công nghệ thông tin có thể trực tiếp nhìn thấy tên của người đã đăng.

Nhóm ẩn danh của switer tương đối an toàn, ngay cả khi tài khoản bị hack, khả năng cao đó là acc clone, người núp ở đằng sau sẽ bình an vô sự.

Đàm Giai: [Cố tổng, có biện pháp nào không? ]

Cố Trì Khê nhìn chằm chằm hai chữ “bao dưỡng”, trong mắt phát lạnh, chậm rãi gõ chữ: [Không, tiếp tục theo dõi]

Qua tết, Ôn Ninh bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên của năm mới, vừa vặn là vào ngày lễ tình nhân.

Buổi sáng ra ngoài, Cố Trì Khê còn đang ngủ, Ôn Ninh hôn lên mặt cô, nhẹ nhàng thu thập rồi ra khỏi nhà. Hôm nay sẽ bay ba chuyến, nếu mọi việc thuận lợi nàng sẽ về trước 4 giờ chiều, kịp lễ tình nhân.

Tháng hai, nhiệt độ lạnh lẽo, cái lạnh xuyên thẳng vào lỗ chân lông, bên ngoài mây mù lạnh lẽo.

Trên máy bay rất ấm áp.

Buổi trưa dừng ở thành phố B, hơi lâu một chút, đoàn cũng không cần gấp gáp, có thể chậm rãi ăn cơm trước.

Một chiếc A320 lặng lẽ nằm bên cầu hành lang, bên ngoài gió lạnh gào thét, trong khoang ấm áp như xuân, phi hành đoàn đang hâm cơm, có người gọi trà sữa mang về, chuẩn bị thưởng thức.

Cửa buồng lái khép hờ, Ôn Ninh ngồi bên trong chơi điện thoại.

Nhóm ẩn danh lại bắt đầu bàn tán về cô.

Không biết là ai tung tin, nàng một tháng không bay, trong Tết cũng nghỉ ngơi bảy ngày. Như thường lệ, mùa du xuân Tết là khoảng thời gian rộn ràng và tấp nập nhất, không ít người vẫn tất bật trên trời trong đêm giao thừa.

Trong bảy ngày luôn có hai hoặc ba ngày bay.

Bất quá, Ôn Ninh liền từ đầu tháng giêng cho đến sau Tết Nguyên Tiêu đều nghỉ ngơi, không có lý do rõ ràng, khó có thể không để cho mọi người suy nghĩ nhiều.

Nhóm đã rất sôi nổi trong một thời gian.

Ôn Ninh trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, mấy ngày nay nhìn chằm chằm nhóm, chỉ có mùng hai chỉ có mấy người lại thảo luận, từ đó trở đi rất bình tĩnh, chỉ nói những chuyện bình thường vụn vặt.

Vốn dĩ nàng không muốn để ý đến, nhưng thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, không tỏ thái độ không được.

Ôn Ninh quyết định trở về sẽ thương lượng với Cố Trì Khê.

Nàng đặt điện thoại xuống, đứng dậy mở cửa liền nghe thấy tiếp viên nói chuyện.

“Hình như tôi hâm nhầm món rồi...”

“Gì đấy?”

“Cái này là của Uông cơ phó, còn cái này là của Ôn cơ trưởng, không xong rồi.” Tiếp viên nhìn hộp cơm, nhíu mày, một lúc sau mới tự nhủ: “Hẳn là Ôn xơ trưởng sẽ không để ý đâu, kêu chị ấy thay đổi thứ tự với Uông cơ phó, Uông cơ phó ăn trước.”

Số 2 bên cạnh thở dài: “Aiz, tỷ, chị cẩn thận một chút, vạn nhất người ta không cao hứng, mang thù, trở về thổi gió bên tai với Cố tổng thì chị sẽ mất việc đó.”

Tiếp viên: “?”

“Vậy sao?” Ôn Ninh khẽ nói, hai tay đút túi quần đi tới, nhìn thẳng Số 2, “Tôi thổi gió bên tai cái gì? Cô nói xem.”

Số hai đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt ngượng ngùng: “Tôi...”

“Ôn cơ trưởng, thật xin lỗi, vừa rồi tôi hâm sai đồ ăn, nếu không chị ăn phần của Uông cơ phó đi? Hay là Uông cơ phó ăn trước, nửa tiếng sau tôi hâm giúp chị.” Tiếp viên kia cũng không rõ tình hình, giao tiếp với đồng nghiệp bình thường như thường lệ, nói năng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Quy định là giờ ăn của hai phi công phải xen kẽ nhau, không được ăn cùng một loại thức ăn, đề phòng trường hợp xảy ra ngoài ý muốn thì phi hành đoàn bị vô hiệu hóa.

Ôn Ninh lạnh lùng tránh đi ánh mắt của Số 2, cười hiền lành với tiếp viên, nhẹ nhàng nói: “Không sao, tôi ăn cái này đi, dù sao cơm của đoàn cũng khá giống nhau.”

“Được, vậy tôi mang qua cho chị.”

“Cảm ơn.”

Một sự cố nhỏ khiến Ôn Ninh cảm thấy rất không thoải mái.

Sau khi đáp chuyến bay trở về, số hai mấy lần muốn tới xin lỗi nàng, nhưng nàng không thèm để ý, ngồi trong xe đeo phone nghe nhạc, lướt Weibo.

Hai ba tiếng đồng hồ yên lặng đột nhiên có tin tức.

Điện thoại rung liên hồi, Ôn Ninh bấm vào kiểm tra, lướt từ trên xuống, phát hiện một số ảnh chụp màn hình do một người dùng ẩn danh tên “Quả nho” gửi đến.

Hình ảnh cho thấy vòng bạn bè của Cố Trì Khê.

Một văn bản, hai bức ảnh.

A: [woc!!! ]

B: [Kết hôn?? ]

C: [Bức ảnh này không phải của P đúng không? Có ai trong nhóm có trong danh sách bạn bè WeChat của Cố tổng không?]

D: [Quả nho có trong danh sách của Cố tổng sao?]

E: [Xong rồi, nhóm của chúng ta đang bị nhắm tới phải không, đừng nói với tôi là có lãnh đạo đang ẩn nấp trong đây nha!]

F: [Hóa ra Cố tổng là đồng tính luyến ái...]

G: [Nói không chừng Cố tổng cũng có ở trong nhóm a?]

Ôn Ninh cả kinh, vội vàng rút lui, mở vòng bạn bè WeChat, quả nhiên, mới nhất là Cố Trì Khê đăng mười phút trước, một văn bản, hai bức ảnh.

Bức thứ nhất, hai bé gái ôm nhau, bức thứ hai, giấy hôn thú bị xóa số chứng minh thư.

Được đính kèm với tám ký tự đơn giản nhưng ấm áp:

—— Nhiều năm sau, vẫn là em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.