Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 62: Chương 62: Chương 61




Nam nhân quỳ rạp trên mặt đất kêu lên, Ôn Ninh tóm lấy một cánh tay của hắn, dùng đầu gối đè lên lưng hắn, “Không so đo với anh liền làm càn đúng không! Con giòi thối! Không phải rất có bản lĩnh sao? Lại lộn xộn tôi liền vặn gãy móng heo của anh!”

Những du khách vây xem kinh hô.

Cố Trì Khê sửng sốt, đôi mắt đen lạnh xuống, một chân đá vào mông hắn, “Anh chạm vào em ấy?”

“Ai da...” Nam nhân kêu lên một tiếng, giãy dụa.

Ôn Ninh nắm cánh tay hắn ném trở về, hắn lại kêu thảm thiết, lập tức không dám động nữa.

Người này tuy nhìn cao gầy nhưng không có chút sức lực nào, nàng bôbg nhiên vui mừng vì mình đã được huấn luyện nghiêm khắc ở trường hàng không, luôn duy trì thói quen rèn luyện sức khỏe, nếu không có lẽ nàng sẽ không bảo đảm được ngày hôm nay.

Nàng đang định nói chuyện thì một nhân viên chạy tới, “Có chuyện gì vậy?”

“Ai da.. cô gái này điên rồi, tôi xếp hàng mà cô ấy đánh tôi...” Nam nhân cướp lời hét lớn.

Cố Trì Khê nhíu mày, lại đá mạnh một cước vào mông hắn, “Còn có mặt mũi đi cáo trạng trước sao?”

“Cái rắm!” Ôn Ninh mắng: “Không phải xếp hàng còn đụng chạm thân thể người khác sao? Diện tích lớn như vậy còn không đủ cho anh đứng, duỗi cái móng heo ra chạm lung tung! Con giòi thối!”

“Là cô mắc chứng hoang tưởng bị hại, vừa thâyd liền không kiềm chế, cảm thấy nam nhân đều muốn sờ cô!”

Cố Trì Khê cười lạnh: “Ý anh là nam nhân ở đây đều là giòi sao?” Cô ngước mắt nhìn xung quanh, “Ai muốn làm bạn với giòi, tới đây giúp giòi nói một câu đi?” Cuối cùng ánh mắt của cô rơi vào trên người nhân viên, “Anh ta mắng anh đấy.”

Một vài nam nhân xung quanh lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.

Nhân viên công tác cực kỳ xấu hổ, cúi đầu nói với hắn: “Tiên sinh, bên này có camera, anh làm hay không làm, nhất cử nhất động đều có thể ghi lại, không ai lại vô duyên vô cớ đổ oan cho anh đúng không?”

“Tôi, tôi có làm gì đâu…” Giọng nam nhân trầm hẳn xuống.

Lúc này, một bà mẹ có con đứng phía sau nói: “Tôi đã thấy cậu đặt tay vào mông cô gái, kéo quần áo của người khác, rất nhiều lần”.

Những du khách khác lộ ra biểu tình khinh thường.

“Nam nhân đáng khinh...”

“Thật kinh tởm.”

“Chậc chậc.”

Mọi người xì xào bàn tán.

Nam nhân giãy dụa vặn vẹo trên mặt đất, hét lớn: “Tôi không có!”

“Mời anh xin lỗi hai vị tiểu thư này,“ Nhân viên nói, “Nếu không chúng tôi đành phải đưa anh đến đồn cảnh sát.”

Cố Trì Khê trầm mặt nói: “Tôi không nhận lời xin lỗi, bảo an của các anh đâu?”

Lời vừa dứt, một chiếc xe cảnh sát tuần tra vừa vặn đi ngang qua, nhân viên công tác lập tức chạy tới giải thích tình hình, hai nhân viên tuần tra xuống xe đi tới.

Nam nhân thấy cảnh sát liền có chút sợ hãi, nhưng vẫn ngoan cố không chịu thừa nhận, Ôn Ninh và Cố Trì Khê không muốn bỏ qua, cuối cùng cùng nhau lên xe tuần tra, xem camera thu thập bằng chứng, đến đồn cảnh sát để ghi chép.

Bị lãng phí một giờ, nam nhân đáng khinh bị giam giữ ba ngày.

Ôn Ninh ra khỏi đồn cảnh sát, một đường mắng: “Giòi chính là giòi! Mặc nhân dạng cẩu làm chuyện âm phủ! Có camera đánh vào mặt còn không thừa nhận! Đạp mã 'dâm phụ nhục nhã' không biết xấu hổ! Đáng lẽ vừa rồi phải đánh anh ta một trận trước khi cảnh sát đến! Lão nương học boxing cũng không phải học chơi!”

Ngực nàng phập phồng dữ dội, trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Cố Trì Khê lấy khăn giấy lau mồ hôi cho nàng, “Em học boxing sao?”

“Ừm,” Ôn Ninh cúi đầu, “Khi học trường hàng không có rèn luyện thể chất, sáng nào cũng chạy bộ với nam sinh, huấn luyện viên sẽ không chỉ vì em là con gái mà nới lỏng yêu cầu, kể cả các kỳ thi khác. Nếu không vượt qua sẽ bị đình chỉ bay, lúc đó họ luyện vật lộn, em...”

Nàng thao thao bất tuyệt nói về chuyện trước kia.

Lão sư nói đùa nếu sau này có một vụ cướp máy bay, có lẽ chúng ta có thể vật lộn với bọn người xấu.

Thời gian đó, Cô Trì Khê không tồn tại.

Cố Trì Khê im lặng lắng nghe, đi ngang qua thùng rác, ném quả bóng giấy lau mồ hôi vào đó, nắm tay Ôn Ninh.

Cô nhớ tới câu nói của Ôn Ninh lúc mười ba tuổi:

——Sau nay em sẽ trở nên lợi hại hơn tỷ tỷ, bảo hộ tỷ tỷ.

Hiện tại Ôn Ninh đã trưởng thành, cao hơn cô, khỏe mạnh hơn cô, cô có loại vui mừng như một người mẹ, chỉ là trong lòng có chút tiếc nuối vì mình đã vắng mặt trong những tháng ngày biến đổi cùng trưởng thành đó, không có cơ hội bù đắp cho nàng.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, quay lại hạng mục ghế bay, xếp hàng lần nữa.

Cố Trì Khê không sợ độ cao, nhưng cô không tin tưởng vào loại trò chơi giải trí này, cô ngồi trên ghế, từ từ bay lên không trung, dán mắt vào sợi dây vì sợ sẽ đứt.

Một số hình ảnh ký ức vỡ nát tràn vào tâm trí của cô...

Chuyển lại chuyển, đầu bắt đầu choáng váng.

Cô nắm chặt tay vịn, phân tán lực chú ý nhìn Ôn Ninh, Ôn Ninh thoải mái dựa vào lưng ghế, hai chân đung đưa, nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn qua, mỉm cười với cô.

Bay khoảng ba đến năm phút.

Xuống thấp, dừng lại, Ôn Ninh vội vàng cởi đai chạy tới, “Cảm thấy thế nào?”

“Có chút chóng mặt,” Cố Trì Khê được nàng đỡ dậy, “Em có chóng mặt không?”

Buông khóa ra, Ôn Ninh dẫn cô ra ngoài, nhướng mày nói: “Sao em có thể chóng mặt được.”

“Hửm?”

“Chị có biết 'lăn cố định' và 'lăn sống' không? Nó được các phi công sử dụng để rèn luyện khả năng phối hợp, lúc mới bắt đầu luyện tập, em quay một lần nôn một lần. Sau đó liền giống như một bữa ăn sáng, quen với loại hạng mục này rồi ~”

Cố Trì Khê quay đầu nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy, “Ở trường hàng không em rất vất vả phải không?”

“…Không vất vả.” Ôn Ninh thấp giọng nói, rũ mắt xuống.

Cố Trì Khê đưa tay vuốt ve mặt nàng, nhiều lời nghẹn ở cổ họng, Ôn Ninh quay đầu đi, “Đi tàu lượn siêu tốc đi.”

Người xếp hàng đi tàu lượn siêu tốc không nhiều, từ xa có thể nghe thấy tiếng la hét chói tai, Cố Trì Khê nắm chặt tay Ôn Ninh hơn, cuối cùng Ôn Ninh cũng cảm nhận được, nàng vỗ vỗ mu bàn tay Cố Trì Khê trấn an. kéo người qua bên cạnh, “Chị ở chỗ này chờ em, rất nhanh.”

“Không cần,“ Cố Trì Khê kéo nàng lại, “Chị cũng có thể.”

“Đừng cậy mạnh—”

“Không có, chị thực sự có thể.”

Nhìn ánh mắt nghiêm túc kiên định của cô, Ôn Ninh mềm lòng, nửa tin nửa ngờ gật đầu.

Khi còn nhỏ, nàng cam nguyện chơi ngựa gỗ xoay và xe lửa nhỏ cùng tỷ tỷ, nhưng hiện tại nàng hiểu Cố Trì Khê không muốn làm hỏng hứng thú của nàng, đang phối hợp với nàng, cùng nàng chơi những trò nàng thích.

Nàng nhìn Cố Trì Khê.

Cố Trì Khê đang nhìn tàu lượn siêu tốc, mí mắt khẽ nhấc lên, vẻ mặt ẩn ẩn lo lắng, thoạt nhìn không giống như là thuần túy sợ hãi.

Ôn Ninh chợt nhận ra chính mình chưa từng hỏi tại sao.

Chẳng lẽ là sợ độ cao?

Cô ngồi máy bay thích ngồi bên cửa sổ, đi trên con đường kính cheo leo cũng không sợ, bộ dáng này nào giống sợ độ cao?

Đến lượt hai người.

Ôn Ninh lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn Cố Trì Khê, lo lắng nói: “Vẫn là ngồi phía dưới đi.”

Cố Trì Khê lắc đầu, trên môi nở một nụ cười trấn an, kéo nàng lên. Trong lòng Ôn Ninh thấp thỏm, ngồi xuống thắt dây an toàn, khẩn trương nhìn người bên cạnh.

Xe chậm rãi leo lên, dừng ở điểm cao nhất, Cố Trì Khê nhắm mắt lại, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào mi mắt của cô, giống như màu mắt vàng nhạt, một giây trước khi lao xuống, Ôn Ninh đột nhiên nắm lấy tay cô.

Trái tim đột nhiên nhảy lên, bay lên.

Cấp tốc, quay tròn, những cảnh tượng vỡ vụn bay khỏi ký ức của cô. Lúc đó cô bất lực, bàng hoàng, bị nỗi sợ hãi nuốt chửng, sau đó gặp một tiểu nữ hài...

Một hai phút, rất nhanh.

Khi đi xuống, động tác Cố Trì Khê còn nhanh hơn Ôn Ninh, trước tiên cởi khóa rời đi. Ôn Ninh đuổi theo, “Chị không sao chứ?”

Nàng ôm cô.

Sắc mặt Cố Trì Khê tái nhợt, dừng bước, lắc đầu cười nói: “Không sao.”

Nói xong, cô dựa vào lòng Ôn Ninh.

Ôn Ninh nóng nảy, “Đã nói chị đừng cậy mạnh…” Nàng im lặng, để nụ hôn mềm mại rơi xuống cổ mình.

Khách du lịch xung quanh đến rồi đi.

Bên cổ tê ngứa, nơi bị hôn như có lửa đốt, hai tay Ôn Ninh run rẩy, tim đập nhanh đến mức muốn chạy trốn đến rất xa, phản ứng giống như năm nàng mười bảy mười tám tuổi nhìn thấy Cố Trì Khê đi về phía mình.

Ở tuổi mà nàng phát hiện mình thích Cố Trì Khê.

“Ninh Ninh,“ Cố Trì Khê thu hồi cánh tay, cười nhìn nàng, “Đi nhà ma không?”

Ôn Ninh lúng túng gật đầu.

Nhà ma cách tàu lượn siêu tốc có chút xa, hai người ngồi xe buýt tham quan, khi xuống xe, Ôn Ninh nhìn thấy sắc mặt Cố Trì Khê còn có chút tái nhợt, liền ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, mua nước tới.

Nghỉ ngơi một chút, đi xếp hàng.

Lần này đến lượt Ôn Ninh sợ hãi.

Một thông đạo dài thăm thẳm chuyển từ sáng sang tối, xung quanh tối đen, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cười quái dị rợn người, hơi lạnh từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Ôn Ninh khom lưng, đi rất chậm, nuốt nước miếng trong cổ họng, đột nhiên nhớ tới cảnh phim kinh dị từng xem.

“Chị sợ không?” Nàng giả vờ bình tĩnh hỏi.

Cố Trì Khê bình tĩnh nói: “Không sợ.”

- - Hừ

Nhất định là giả vờ!

“Ừm, em cũng không sợ.”

Vừa dứt lời, một bóng người mặc y phục màu trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt, mái tóc dài đen nhánh hỗn độn, trên mặt còn có vết máu, Ôn Ninh kêu “A” một tiếng, ôm lấy cánh tay của người bên cạnh, “Có ma a a a!!!”

“Là giả,“ Cố Trì Khê ôm nàng vào trong ngực, “Đừng sợ, đi qua là tốt rồi.”

“Ô ô ô...”

Ôn Ninh treo nửa người vào Cố Trì Khê như một gấu koala, vừa đi vừa dựa, vùi mặt vào hõm vai cô, rầm rì.

Cố Trì Khê mắt nhìn thẳng đi về phía trước, giống như không nhìn thấy “quỷ”, khi cô đi ngang qua, các đạo cụ tỏa ra một luồng khí lạnh, cô giống như không chú ý đến, nhưng Ôn Ninh lại ở trong ngực cô không ngừng run rẩy.

Đi được một đoạn, dưới chân đột nhiên có thứ gì đó chạy tới chạy lui, Ôn Ninh sợ tới mức nhảy lên, “A, cái quỷ gì a...”

“Là đạo cụ, là giả.” Cố Trì Khê ôn nhu trấn an, vỗ vỗ lưng của nàng.

“Em không chơi nữa, em không chơi nữa ô ô ô...”

“Được, bây giờ chúng ta đi ra ngoài.”

Cố Trì Khê cảm thấy người trong ngực mình run rẩy đến lợi hại như sắp khóc, sợ nàng sợ sẽ xảy ra chuyện gì, không dám trì hoãn, liền ôm người đi về phía lối thoát hiểm.

Ánh sáng dần trở nên sáng hơn.

Đứng bên ngoài lối thoát hiểm là một vài du khách vừa sợ hãi vừa rướn cổ nhìn vào trong, có vẻ muốn chơi nhưng lại quá nhát gan, rất buồn cười.

“Ninh Ninh...” Cố Trì Khê đỡ Ôn Ninh đi thêm một đoạn, “Chúng ta ra ngoài rồi, em không sao chứ?”

Ôn Ninh quay lưng lại, đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhỏ giọng nói: “Không sao.”

Một lúc sau, nàng quay đầu lại.

Đôi mắt hơi đỏ.

Vốn tưởng rằng Cố Trì Khê sẽ chế giễu mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy đau lòng của người kia, nàng đột nhiên cảm thấy tai nóng ran - khí thế nàng đánh nam nhân đáng khinh vừa rồi đâu? Bị một con quỷ giả dọa thành bộ dáng chật vật như vậy, thật mất mặt.

Cố Trì Khê không nói gì, vuốt thẳng mái tóc hơi rối của nàng, dẫn nàng đến băng ghế.

Ngồi xuống, mỗi người không nói gì.

Một trận gió mát thổi qua, Ôn Ninh vuốt mái tóc rối bời bên thái dương, “Sao chị không sợ?”

“Sợ cái gì?”

“Ma.”

Cố Trì Khê nhếch khóe môi, rũ mắt xuống, thật lâu sau mới nói: “Ma nào có đáng sợ...”

Giống như đang nói với chính mình.

Ôn Ninh nhớ tới trước kia cô không sợ, hiện tại cũng không thay đổi, “Vậy sao chị máy nhảy? Em nhớ là chị không sợ độ cao.”

“Bởi vì không tin tưởng.”

“Hả?”

Ôn Ninh cau mày, tỏ vẻ muốn biết nguyên nhân, nhưng Cố Trì Khê không nói tiếp, mở nắp chai uống một ngụm nước.

Mặt trời dần lặn về phía tây, du khách nối đuôi nhau đi về phía lối ra, tiếng ồn ào cũng dần tan biến. Những đám mây lửa tráng lệ nhuộm đỏ bầu trời, nhiễm phải ánh hoàng hôn, giống như một bức tranh sơn dầu sống động cùng lộng lẫy.

Ánh sáng đỏ vàng rơi xuống đỉnh đầu Cố Trì Khê, khiến cô nheo mắt lại, mái tóc nhuộm màu nâu, hàng mi dày rung rinh trong gió.

Cô giống như một miếng bọt biển đã thấm nước, cả người nặng trĩu chứa đầy tâm sự.

“Cố Trì Khê...” Ôn Ninh gọi cô.

Cô quay đầu lại.

“Chị có thể nói cho em biết, trước kia… ý em là, trước khi chị quen biết em đã xảy ra chuyện gì không?” Ôn Ninh đã chuẩn bị bị cự tuyệt, nhưng vẫn muốn thử một lần.

Mười ba năm cảm tình, tự cho là đã rất hiểu nhau, giờ phút này lại vô cùng xa lạ.

Ẩn ẩn cảm thấy có mối liên hệ nào đó với cuộc ly biệt bảy năm.

Cố Trì Khê nhìn chằm chằm nàng, môi mấp máy: “Cuộc chiến gia tộc.”

Thế mà lại nói ra.

Thậm chí, là một câu trả lời mơ hồ.

Ôn Ninh vui vẻ cười như hài tử: “Cuối cùng chị cũng chịu nói cho em biết một chút…” Trong giọng nói của nàng có một tia chua xót mà chính nàng cũng không nhận ra.

Đôi mắt kia cong như vầng trăng khuyết, cũng là đóa hồng đẫm sương.

Nàng không tiếp tục hỏi.

Một ngày nào đó Cố Trì Khê sẽ nói cho nàng biết mọi chuyện, nàng có thể chờ. Đột nhiên, toàn thân Ôn Ninh thư giãn, giống như cánh hoa nở rộ, trong lòng tràn đầy mật ngọt.

“Ninh Ninh...” Cố Trì Khê muốn xin lỗi.

Nhưng Ôn Ninh đã cắt ngang: “Về sau gặp phải phải móng heo tới gần không được nhịn, phải đánh trả, biết chưa?” Nàng một bộ giáo huấn nói.

“Nếu không đánh lại thì sao?”

“Đem em theo, em giúp chị đánh đến cha anh ta không nhận ra!” Ôn Ninh đắc ý vung nắm đấm.

Cố Trì Khê mím môi cười, hốc mắt hơi ướt, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Cô nghiêng đầu dựa vào vai Ôn Ninh.

Ôn Ninh: “?”

Nói lời cảm ơn vì cái gì?

Đều là lão thê thê... Phi! Lão bằng hữu.

“Còn sợ ma không?” Cố Trì Khê nghiêng người ôm eo nàng, “Buổi tối muốn chị ngủ cùng em không?”

“...”

Cái hay không nói, nói cái dở.

Ôn Ninh bĩu môi, đẩy cô ra: “Em lại sợ em chính là cẩu!”

“Vậy sao?”

“Chị không tin?”

Cố Trì Khê nhéo mũi nàn, cười mà không nói lời nào.

Buổi chiều ngày thứ hai, buổi phỏng vấn cuối cùng của đợt tuyển dụng tiếp viên hàng không được tổ chức tại hội trường lớn của tòa nhà phức hợp.

Sau nhiều lớp sàng lọc, 60 cô gái bước vào giai đoạn cuối cùng, hầu hết là người bên ngoài, công ty cung cấp vé máy bay khứ hồi, nhưng có rất ít người dân địa phương ở Lạc Thành, Từ An Diêu là một trong số họ.

Các cô gái đầu tiên nộp tài liệu để thẩm tra chính trị, sau đó vào phòng nhỏ, thay đồng phục tiếp viên hàng không của công ty, trang điểm và chụp ảnh, trong phòng có bốn tiếp viên đang làm việc hướng dẫn họ, làm mẫu cách trang điểm và kiểu tóc tiêu chuẩn.

Sau khi chụp ảnh, quay trở lại hội trường và chờ gặp lãnh đạo.

Các lãnh đạo ở ngay bên cạnh, những người phỏng vấn từ ba bộ phận, quản lý cabin, tiếp viên hàng không, giám đốc bộ phận nhân sự... Cố Trì Khê ngồi trên sô pha, lật qua bảng điểm tổng hợp của các cô gái, liếc nhìn Từ An Diêu dừng lại vài giây.

Mới sáng ra, Ôn Ninh đã gửi cho cô mấy tin nhắn.

[Vòng cuối cùng chị sẽ đi phải không?]

[Nếu sau phỏng vấn biểu muội của em có tìm chị, chị ngàn vạn lần đừng biểu hiện quá thân thiện]

[Em sợ em ấy sẽ gây phiền toái cho chị]

Nhớ tới liền đáng yêu.

Cố Trì Khê lật qua biểu mẫu tổng hợp, gửi lại cho bộ phận cabin.

Một nhóm người đứng dậy lần lượt bước vào phòng hội nghị bên cạnh, sáu mươi cô gái chia làm sáu nhóm mười người đứng thành từng đợt, nhóm thứ nhất không nhìn thấy em họ của nàng.

Giới thiệu bản thân trong 30 giây, rút ​​thẻ và phát biểu ngẫu hứng.

Trong hai nhóm đầu tiên, Cố Trì Khê chỉ nhìn và lắng nghe mà không nói lời nào.

Trong nhóm thứ ba, Từ An Diêu đứng ở giữa, đối mặt với Cố Trì Khê, má lúm đồng tiền ngọt ngào, không chút luống cuống. Một cô gái trong cùng nhóm đã bị quản lý cabin thẩm vấn, nhưng cô đang nhìn chằm chằm vào Cố Trì Khê, giống như đang thất thần. Truyện Điền Văn

“Số năm.” Cố Trì Khê đột nhiên nói.

Từ An Diêu: “?”

“Sao lại chọn Hoàn Á?”

“...”

Vẻ mặt mọi người bình tĩnh.

Việc lãnh đạo đặt câu hỏi ở giai đoạn này là điều bình thường.

Từ An Diêu sửng sốt hai giây, sau đó bình tĩnh nói: “Đồng phục nhìn rất đẹp.”

Tất cả mọi người: “...”

Cố Trì Khê gật đầu.

Quá trình xét duyệt lần cuối diễn ra rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đã kết thúc, Cố Trì Khê còn có cuộc họp, cô mang Trần thư ký rời đi trước, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Ôn Ninh.

[Biểu muội thật đáng yêu]

Một đường đi vào tòa nhà chính, một giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên từ phía sau: “Cố tổng—”

Hai người dừng lại.

Cố Trì Khê quay đầu lại, nhìn thấy biểu muội mỉm cười chạy tới, đứng ở trước mặt cô, “Cố tổng, em nhớ rõ ngài, trước kia ngài ở cạnh nhà biểu tỷ của em đúng không?”

“...”

“Ngài còn nhớ em không?”

Nàng vẫn đang mặc đồng phục của buổi thử trang điểm, lại chạy ra ngoài như vậy, thật là lỗ mãng.

Vẻ mặt Cố Trì Khì nhạt nhẽo, nghĩ đến lời nói của Ôn Ninh, cô lắc đầu nói: “Không quá nhớ rõ.”

“Vậy ngài—”

“Thay đồng phục đi.”

Cửa thang máy mở ra, Cố Trì Khê nói xong quay người đi vào, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, chắn tầm mắt của tiểu cô nương.

Nặng nề, yên tĩnh.

Cửa lại mở ra.

Khi Cố Trì Khê bước ra khỏi thang máy, điện thoại của cô rung lên, là Ôn Ninh gọi đến. Cô vuốt trả lời, giọng nói của cô lập tức ôn hòa: “Ninh Ninh?”

“Xong rồi sao?”

“Ừm.”

“Vậy nha đầu kia có gây phiền toái cho chị không?” Ôn Ninh lo lắng nói.

Cố Trì Khê nhếch môi, cười qua điện thoại, “Không, rất ngoan, đáng yêu như em vậy.”

“...”

Điện thoại im lặng một lúc, nàng ho khan hai tiếng: “Tối nay chị có về Vịnh Thiên không?”

“Sao vậy?”

“Em... sợ ma...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.