Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 48: Chương 48: Chương 47




——Bộp!

Cô ngã xuống đất như một con rối bị đứt dây.

Lúc xoay người lại, đồng tử Ôn Ninh đột nhiên co rút, vội vàng chạy tới, “Này—” nàng lo lắng vỗ vai cô, “Chị sao vậy?”

Không có người trả lời.

Tim Ôn Ninh đập thình thịch, nàng run rẩy vươn ngón tay, cảm nhận chóp mũi truyền đến một luồng hơi thở ấm áp, sau đó sờ sờ mạch đập, cảm nhận nhịp đập mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng giơ ngón tay cái lên, dùng sức ấn huyệt nhân trung của Cố Trì Khê.

Hai mắt Cố Trì Khê nhắm nghiền, không có bất kỳ phản ứng nào.

Ôn Ninh cau mày, tăng thêm lực trên tay, thấp giọng nói: “Đừng làm tôi sợ...”

Thời gian cứ thế trôi qua, nàng nghe tim mình đập thình thịch, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại, nàng lập tức từ bỏ, lấy lại bình tĩnh, đứng dậy lấy điện thoại gọi điện.

“120 phải không? Ở đây có người hôn mê, nữ, 30 tuổi, đột nhiên ngất, sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh, hô hấp mạch đập vẫn đều, không rõ bệnh sử, hôn mê hai ba phút rồi, tôi đang ở cảng hàng không, Khu sân bay đại lộ số 15, tầng 28 cao ốc trụ sở của hãng hàng không Hoàn Á, phiền toái đến đây nhanh một chút...”

Ôn Ninh lời ít ý nhiều, ngữ khí trấn định, nói xong câu cuối cùng mang theo chút run rẩy.

Cúp điện thoại, nàng nhìn lướt qua sắc mặt tái nhợt của Cố Trì Khê, không nghĩ nhiều mà mở cửa văn phòng, “Cao thư ký——”

“Ôn cơ trưởng, có chuyện gì sao?” Nữ nhân nồi ở đài ngẩng đầu lên.

“Cố tổng đột nhiên hôn mê, tôi đã gọi xe cấp cứu rồi, hiện tại phiền toái cô ra cửa đón, đưa bác sĩ lên đây, sau đó cô ở chỗ này.” Ôn Ninh rất nhanh mà phân phó.

Cao thư ký đáp một tiếng, nhìn vào trong, liên tục gật đầu: “Được.”

...

Xe cấp cứu nhanh chóng đến.

Có hai ba chiếc xe của đoàn dừng ở cửa, Ôn Ninh đi theo vào xe cứu thương trước mặt mọi người, tất cả đồng nghiệp có mặt đều sửng sốt.

Khi đến bệnh viện, chẩn đoán là tuột huyết áp, cần truyền dịch.

Cố Trì Khê nửa nằm ở trên giường nhỏ, sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ, môi gần như không có huyết sắc, da thịt vốn có chút trắng bệnh, hiện tại trắng bệch như tờ giấy, những đường gân xanh mờ nhạt trên trán đều hiện rõ.

Cây kim ở mu bàn tay trái được nối với ống truyền dịch.

Ôn Ninh đứng bên cạnh, vẻ mặt dại ra, khóe mắt có chút ửng đỏ.

Khi nàng nhìn thấy bài báo trên tài khoản chính thức, nàng lập tức hiểu “sự tình” mà Cố Trì Khê đang nói đến không phải là chuyện vặt vãnh, mà là chuyện trọng đại liên quan đến danh tiếng của công ty. Khi đến núi Minh Quyết, chuyên cơ riêng đưa Cố Trì Khê trở về, nàng chỉ có thể mua vé máy bay dân dụng, chuyến bay muộn nhất đến Lạc Thành là lúc 5:30.

Trên WeChat người này không trả lời, gọi điện thoại, người này cũng không bắt máy.

Khi đến văn phòng, nàng đột nhiên lấy lại tinh thần - mình trở về có thể làm gì? Có thể giúp được gì?

Sao lại mơ màng hồ đồ chạy về như vậy?

Nàng cũng không biết.

Buồn cười chính là, thực sự hữu dụng, giúp đưa người đến bệnh viện.

Hình ảnh Cố Trì Khê ngã xuống liên tục hiện lên trong đầu Ôn Ninh, trái tim như bị một sợi chỉ mỏng manh siết chặt, không ngừng đau nhói, nàng chớp chớp mắt, đưa tay lên ôm ngực, há miệng hít một hơi thật sâu.

Thủy triều trong mắt lúc lên lúc xuống, tầm mắt lúc mơ hồ lúc rõ ràng.

“Ninh Ninh...”

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, làm nàng thu hồi suy nghĩ, Cố Trì Khê không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, mang ánh mắt vui sướng nhìn nàng.

Ôn Ninh nhìn cô, lông mi run rẩy, khóe miệng không tự chủ được cong lên.

Trong nháy mắt, bao nhiêu lời muốn nói đều bị nuốt xuống.

“Bác sĩ nói chị bị tuột huyết áp.”

“Còn khó chịu không?”

Sống một mình lâu ngày, nói lời quan tâm có chút khó khăn. Ôn Ninh cúi đầu, từ trong túi lấy ra khăn giấy, lau mồ hôi trên trán.

Nói xong, không đợi cô trả lời, nàng đã đưa cốc giấy đầy nước đến bên môi cô.

“Uống nước đi.”

Cố Trì Khê giơ tay phải lên cầm cốc giấy, uống một nửa.

Mặt cô đã khôi phục chút huyết sắc, nhưng thoạt nhìn không có chút sức sống, đôi mắt hơi thâm tím, có chút tiều tụy. Ôn Ninh nhìn, trái tim lại bị bóp chặt, cảm thấy đau âm ỉ, không khỏi hỏi: “Sao lại tuột huyết áp?”

“...”

Ánh mắt Cố Trì Khê có chút né tránh, Ôn Ninh cảm giác được có cái gì không đúng, nói: “Tôi nhớ tới trước kia chị không có cái này.”

“Ừm, buổi trưa hôm nay tôi quên ăn, không phải thường xuyên như vậy.” Cô thấp giọng giải thích.

Ôn Ninh không tin, “Quên ăn một bữa mà có thể ngất sao?”

Ánh mắt dò xét, ngữ khí chất vấn.

Cố Trì Khê rũ mắt không nói.

“Chị ăn sáng chưa?”

“...”

“Tối qua mấy giờ ngủ?”

“...”

“Đừng nói với tôi, hai giờ sáng chị mộng du trả lời tin nhắn của tôi.” Ôn Ninh cười nói.

Cố Trì Khê bị câu hỏi này làm cho không nói nên lời, nhưng trong lòng lại ấm áp, khóe môi hơi cong lên, “Tôi thật sự rất bận...” Nói được nửa chừng, cô đè nén ý niệm tự mình đa tình, ngược lại hỏi: “Sao em đột nhiên lại trở về?”

Ôn Ninh nói ra sự thật: “Tôi thấy được chuyện của Chu phó tổng trên trang, đoán có thể chị muốn xử lý chuyện này.”

Còn lại nàng không nói, sợ người này hỏi nàng vì sao lại vì chuyện này mà trở về, rõ ràng sẽ không giúp được gì, nhưng không nghĩ tới, trọng điểm chú ý của Cố Trì Khê là cái này.

“Trang nào?”

“Chính là--”

Ôn Ninh cúi đầu nhìn điện thoại, bấm vào tiêu đề, hiển thị bài báo đã bị xóa, “Hả? Xóa rồi? Kỳ quái...”

Cố Trì Khê thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng, vừa mở mắt ra nhìn thấy Ôn Ninh, trong lòng tràn ngập vô hạn ấm áp, nội tâm nhẹ nhõm sảng khoái, nhưng như vậy cũng có nghĩa là kỳ nghỉ bị hủy, cô không thể phân thân, càng không thể thả lỏng nghỉ ngơi.

Cô lại nhịn không được muốn tự mình đa tình.

Ninh Ninh đến là vì cô sao?

Lo lắng cho cô sao?

“Ninh Ninh…” Cố Trì Khê thở dài, trong mắt hiện lên một tia áy náy, “Thực xin lỗi, lãng phí kỳ nghỉ rồi.”

—— không thể cùng em ngắm bình minh.

Cô nói trong lòng.

Ôn Ninh nhíu mày: “Tại sao phải xin lỗi? Chị lại không phải là người cưỡng gian.”

“...”

“Sau kỳ nghỉ vẫn còn cơ hội,” nàng nhướng mày, ngữ khí hòa hoãn, chủ động vươn ngón út ra câu Cố Trì Khê, “Dưỡng thân thể của chị trước đã.”

Ánh mắt Cố Trì Khê sáng ngời nhìn nàng, cảm thấy một dòng nước ấm chảy ngược từ đầu ngón tay, đọng lại trong trái tim cô.

“Được.”

Ngón tay út câu vào nhau thật chặt.

Ôn Ninh nắm toàn bộ tay phải của cô.

Khoảng một giờ sau, uống đường glucose xong, sắc mặt Cố Trì Khê dần dần hồng hào trở lại, đầu cũng không còn choáng váng, nhưng vẫn còn có chút tim đập chân run, có lẽ là bởi vì tối qua không ngủ, hôm nay lại bận rộn, cơ thể cô rất mệt mỏi.

Sau khi ngồi quan sát thêm nửa tiếng, bác sĩ chỉ định một số điều cần chú ý về sinh hoạt và chế độ ăn uống, sau đó có thể trở về.

Trời đã tối.

Cố Trì Khê gọi điện để tài xế đến đón.

Ôn Ninh đỡ cô lên xe, phá lệ để cô dựa vào ngực chính mình, nhắm mắt dưỡng thần. Lên xe đi được nửa đường, nhưng là trên đường đến khách sạn, nàng nhíu mày: “Trở về Vịnh Thiên đi.”

“Đừng—” Cố Trì Khê mở mắt ra.

Cô còn chưa nói hết câu đã bị Ôn Ninh dùng sức cắt ngang: “Phải đi.”

“Ninh Ninh, tôi...”

“Ở nhà thoải mái hơn.”

Cố Trì Khê hơi giật mình, thử thăm dò hỏi: “Là... nhà của chúng ta sao?”

“Không thì sao?” Ôn Ninh nhướng mày.

Chẳng lẽ là nhà người khác?

Chẳng lẽ tuột huyết áp làm đầu óc choáng váng rồi?

Nàng thầm buồn cười.

Cố Trì Khê rũ mắt xuống, một loạt pháo hoa nổ tung trong một góc trái tim cô, mím môi cười rộ lên.

Tài xế rất hiểu chuyện, lập tức quay xe đi hướng Vịnh Thiên.

Đi được nửa tiếng, Cố Trì Khê ngủ thiếp đi trong ngực Ôn Ninh, khi về đến nhà, Ôn Ninh đành phải đánh thức cô dậy, đỡ cô xuống xe rồi vào nhà.

Hơn nửa tháng không về, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc đã lâu không thấy trong nhà, nhìn thấy đồ đạc trong nhà y như cũ, lập tức cảm nhận được hơi ấm gia đình, trái tim từ giờ khắc này giống như ngừng lang thang lưu lạc.

Thấy cô đứng bất động, ánh mắt Ôn Ninh sáng lên, tựa hồ đã hiểu ra cái gì, cúi người lấy đôi dép lê mà cô thường đi, nói: “Về phòng nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, nàng giúp cô thay giày.

Hai người vào phòng cho khách ở lầu một, Cố Trì Khê cởi áo ngoài muốn đi tắm trước, Ôn Ninh không cho nói, “Nếu đang tắm mà ngất thì sao?”

“Tôi đã không có việc gì.”

“Không được.”

“Ninh Ninh...”

“Thay đồ ngủ rồi nằm đi.” Ôn Ninh đẩy cửa tủ quần áo ra, tìm hồi lâu cũng không biết đồ ngủ của cô để ở đâu.

Bình thường căn bản không chú ý tới.

Hiếm khi đặt chân vào căn phòng này.

Cố Trì Khê vươn tay dễ dàng kéo ra bộ đồ ngủ, có chút do dự, cô có chút bệnh sạch sẽ, không muốn thay đồ ngủ khi chưa tắm chứ đừng nói là nằm trên giường.

Ôn Ninh biết.

“Vậy chị nằm trên sô pha đi,” nành nắm tay Cố Trì Khê, dịu giọng nói, “Ăn cơm xong lại đi tắm.”

Cố Trì Khê gật đầu.

Ghế sô pha ở nhà có thể điều chỉnh chỗ tựa lưng, Ôn Ninh điều chỉnh thành góc 135 độ, để Cố Trì Khê nửa nằm trên đó, lấy một chiếc gối nhỏ kê cổ cho cô, dưới ngực đắp một chiếc chăn mỏng.

“Tối nay muốn ăn gì?” Ôn Ninh bưng cốc nước đường đặt lên bàn trà.

Cố Trì Khê suy nghĩ một chút, nói: “Mì.”

Cô không có khẩu vị ăn uống cái gì cả.

“Thêm ức gà với bông cải xanh có được không?” Ôn Ninh trầm ngâm, chỉ ăn mì vừa không ngon lại không bổ dưỡng.

“Ừm.”

Ôn Ninh đi ra ngoài một lúc, khi trở lại, trên tay đang xách theo đồ ăn, hoa quả và hai túi kẹo lớn đi vào trong bếp, Cố Trì Khê lại ngủ thiếp đi trên sô pha, nhưng giấc ngủ của cô rất nhẹ, cô tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng ồn ào trong bếp.

Nhìn dáng vẻ bận rộn của Ôn Ninh, đầu quả tim không khỏi cảm thấy nhũn ra, sống mũi chua xót, trong lòng dâng lên muôn vạn tư vị.

Nếu có thể……

Cô ước mình bị ốm mỗi ngày.

Cho dù cô hiểu rõ Ninh Ninh quan tâm đến mình chỉ vì đồng cảm, nhưng cô cũng không thể ngăn mình như con thiêu thân lao về phía ngọn lửa sắp tắt, không bị thiêu chết, nhưng chìm trong bóng tối.

Chỉ có Ninh Ninh mới có thể cho cô hơi ấm như ở nhà, mà Ninh Ninh cũng là người duy nhất mà cô hết lòng tin tưởng.

Nghĩ mà nước mắt tuôn rơi.

Bữa tối là mì thịt gà.

Cố Trì Khê chỉ ăn nửa bát, nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm. Tắm rửa khoảng hai mươi phút, cô mặc đồ ngủ đi ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy Ôn Ninh kéo ghế ngồi ở cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Cô hoảng hốt, “... Ninh Ninh?”

“Có chóng mặt không?” Ôn Ninh ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.

Cố Trì Khê đột nhiên hiểu ra, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên vẻ phức tạp, khóe môi mấp máy, lắc đầu nói: “Tốt hơn rồi.”

Ôn Ninh đứng lên, cầm lấy giỏ quần áo trong tay: “Tôi đi giặt, chị đi ngủ đi.”

“Không……”

Côcòn chưa kịp từ chối, Ôn Ninh đã xoay người rời đi, một tay xách giỏ quần áo, một tay xách ghế.

Cố Trì Khê sững người tại chỗ một lúc lâu, sau đó máy móc bước về phòng.

Đóng cửa.

Bật đèn.

Đôi mắt sáng lên, ánh sáng trắng lạnh có chút chói mắt.

Cô tắt đèn trên cao, bật đèn tường phía trên giường lên, ngay lập tức căn phòng tràn ngập ánh sáng màu cam dịu nhẹ, khiến người ta cảm thấy ấm áp. Cô mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một túi hồ sơ, nhìn qua lớp túi trong suốt là tờ giấy mỏng bên trong.

Hợp đồng bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn.

Người thụ hưởng, Ôn Ninh.

Đầu ngón tay tinh tế vuốt ve chữ “Ôn Ninh“...

—— Cộc cộc cộc.

Có tiếng gõ cửa.

Cố Trì Khê đột nhiên hoàn hồn, vội vàng đặt tờ giấy trở lại trong ngăn kéo, đóng lại, giây tiếp theo, cửa bị đẩy ra, Ôn Ninh bưng một cái túi đi vào.

“Ninh Ninh?” Cô cười, giả vờ tự nhiên.

“Vẫn chưa ngủ sao?”

Ôn Ninh mặc đồ ngủ, tóc xõa dài đến eo, mày đẹp mắt đẹp, môi mỏng mím chặt, đi đến bên giường ngồi xuống, “Tôi mua kẹo.” Nàng đặt túi trong tay lên tủ đầu giường, nghiêm túc nhìn Cố Trì Khê, “Sau này đi ra ngoài, mặc kệ làm gì đều phải mang theo mấy viên kẹo, vạn nhất không có thời gian ăn cơm thì ăn trước mấy viên kẹo này.”

Nói xong, nàng suy nghĩ một chút, vội vàng bổ sung thêm một câu:

“Nhưng này không có nghĩa là chị có thể ăn kẹo thay cơm, biết không?”

“Ăn đúng giờ, làm việc nghỉ ngơi đều đặn, tôi sẽ giám sát chị.”

Nàng mang biểu tình nghiêm túc, nhưng đôi mắt tràn đầy lo lắng, cũng có một chút... sợ hãi.

May là hôm nay bị nàng gặp được.

Nếu có lần sau thì sao? Nếu không ai phát hiện ra thì sao? Tuột huyết áp nặng có thể gây tử vong.

Nàng không dám nghĩ.

Cố Trì Khê ngưng mắt nhìn nàng, chỉ cảm thấy cả người như bay lên mây, nụ cười không khỏi rộng ra, “Ninh Ninh...” Trong mắt cô hiện lên vẻ chờ mong, không kìm được ý nghĩ tốt kia, “Em quan tâm tôi sao?”

Ôn Ninh bị câu hỏi này làm cho hoảng hốt, vội vàng quay đầu đi chỗ khác, “Nếu như chị gặp chuyện, ai sẽ phát lương cho tôi?”

“...”

Cố Trì Khê lập tức từ trên mây rơi xuống.

Lại một trận tim đập nhanh.

Khẳng định là có tuổi rồi, thức trắng đêm không nổi, sau một đêm không ngủ có cảm giác như mình sắp chết bất đắc kỳ tử.

“Ngủ đi.”

Cô cúi đầu, kéo chăn nằm xuống, quay lưng về phía Ôn Ninh.

Ôn Ninh không đáp lại, tựa hồ ý thức được tâm tình của cô, hối hận mình lanh mồm lanh miệng, đứng dậy đi vòng qua bên kia giường, ngồi xuống: “Muốn tôi bồi chị không?”

Cố Trì Khê nhắm mắt lại.

Không nói chuyện.

“Vậy...” Ôn Ninh mím môi đứng lên, “Ngủ ngon.”

Đột nhiên, cổ tay nàng bị tóm lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.