Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 22: Chương 22: Chương 21




Ngày hôm sau, Ôn Ninh dậy sớm, tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần dài, ngồi trước bàn trang điểm.

Trong gương, khuôn mặt nàng rất gầy, quai hàm sắc bén, đôi mắt sâu câu nhân như đóa hoa hồng đẫm sương, ánh sáng lập lòe, giữa mi mắt đều có cảm giác vừa mới tỉnh ngủ.

Nàng trang điểm đơn giản cho mình, lông mày màu cà phê nhạt, kẻ mắt trong màu nâu, tô môi màu hồng đào nhạt đến mức gần như trong suốt.

Trong lúc ăn sáng, Ôn Ninh gọi điện thoại cho tiểu cô, bảo hai ngày nữa chuyển tiền đến.

Khi tiểu cô nghe nói là 50 vạn liền không chịu nhận, chỉ mượn 10 vạn, Ôn Ninh nói mãi, vừa nói vừa gạt khuyên hồi lâu mới thuyết phục được tiểu cô, trong lòng nàng cũng yên tâm.

Khác với trước kia, lần này không phải là yên ổn tạm thời, mà là cảm giác cuối cùng cũng có thể nằm xuống nghỉ ngơi, từ thân thể đến tâm hồi đều là nhẹ nhõm. Bữa sáng ăn đến thoải mái thong dong hơn bất kỳ ngày nào khác trong mấy năm nay.

Lúc chín giờ, Ôn Ninh nhận được điện thoại của Cố Trì Khê.

“Ninh Ninh, tôi tới rồi.”

Thanh âm của người kia vẫn ôn nhu như cũ, giống như sợ quấy rầy nàng, trong lòng Ôn Ninh nghe xong không khỏi nhảy dựng lên, mạc danh cảm thấy khẩn trương: “Được.”

Nàng cúp điện thoại, xách túi đi giày, vừa mở cửa liền nhìn lại căn phòng, hôm nay rời nhà là độc thân, khi trở về đã là nữ nhân có vợ, có chút xúc động cùng miễn cưỡng.

Đi ra khỏi cổng, băng qua sân, một chiếc ô tô màu xanh đậu bên ngoài.

Cửa xe phía sau mở ra, Cố Trì Khê đi xuống, cô cũng mặc sơ mi trắng, phong cách thường ngày, mái tóc đen dài xõa ngang vai, khuôn mặt trang điểm nhẹ, môi hơi đỏ hơn Ôn Ninh một chút. Hình bóng của Ôn Ninh phản chiếu trong đôi mắt đen trầm tĩnh của cô, có một tia gợn sóng.

“Ninh Ninh -”

Cô cong khóe môi bước về phía trước.

Ánh mắt Ôn Ninh rơi vào trên xe, nhìn lướt qua, nghi hoặc hỏi: “Chị đổi xe sao?”

“Ừm,“ Cố Trì Khê kéo tay nàng, “Nghe theo em, mới mua.”

“...”

Ôn Ninh đã sớm quên ngày đó mình đã nói gì, hiện tại nhớ lại liền cảm thấy xấu hổ, mím môi rút tay lại, không nói một lời mở cửa xe.

“Chúng ta ngồi phía sau đi.” Cố Trì Khê nắm lấy cánh tay nàng.

“Ò.”

Nội thất bên trong xe là màu trắng nhạt tươi mới cùng trang nhã. Giữa hai ghế ở phía sau là một đôi búp bê gấu đang nắm tay nhau. Ôn Ninh nhìn chằm chằm. Khi Cố Trì Khê đi lên, nàng lập tức quay mặt đi chỗ khác, cúi đầu chơi điện thoại.

“Tiểu Phạm, đi cục dân chính.” Cố Trì Khê nói với tài xế.

“Vâng.”

Sau khi rời khỏi Vịnh Thiên, trên đường ngày càng nhiều ô tô.

Ôn Ninh xem Weibo một lúc cũng không thấy chủ đề mới, nàng đặt điện thoại xuống, ngước mắt lên, khóe mắt phát hiện Cố Trì Khê đang nhìn mình, cổ cứng đờ, giả vờ tự nhiên quay sang hướng khác, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Trong xe im lặng, máy điều hòa đã được bật hết cỡ, nhưng nhiệt độ giống như tăng lên khó nhận thấy, nàng đưa tay vén tóc, dùng đầu ngón tay vuốt mặt, có chút nóng.

Thật lâu sau, người bên cạnh thu hồi ánh mắt.

Ôn Ninh thầm thở ra một hơi.

“Em mang đủ giấy tờ chưa?” Cố Trì Khê đột nhiên hỏi, ánh mắt lại đảo qua.

Ôn Ninh chỉ gật đầu mà không nhìn cô.

Biết hai người là đi kết hôn, không biết còn tưởng là đi ly hôn, không nói với nhau câu nào, thậm chí không thèm nhìn. Khoảng lặng kéo dài, bầu không khí ngày càng trở nên khó xử.

“Đúng rồi,“ Ôn Ninh đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu lại nói: “Hôm qua tôi vô tình gặp Vạn Tư Kỳ ở công ty, cô ấy xin lỗi tôi, nói cô ấy biết người tố cáo là bạn cùng phòng của cô ấy. “

Cố Trì Khê có chút giật mình, cảm nhận được ánh mắt từ bên cạnh ném tới, biểu tình có chút mất tự nhiên, “Hửm? Sau đó thì sao?”

“Chuyện này có liên quan đến chị sao?” Ôn Ninh nhìn chằm chằm vào mặt cô, không khỏi biểu lộ ý tứ.

Trước nay Cố Trì Khê luôn quen lãnh đạm, không biểu lộ cảm xúc, nhưng ở trước mặt Ôn Ninh, cô rất khó ngụy trang, cảm xúc không thể kiểm soát mà bộc lộ ra ngoài, dễ dàng bị nhìn thấu.

Có liên quan.

Cô không muốn Ôn Ninh biết mình nhúng tay vào, dù sao lần trước cô đã đáp ứng sẽ cho qua, cho nên mơ hồ không rõ nói: “Sao em lại nghĩ như vậy?”

“Chị trả lời tôi có hay không.” Ôn Ninh hất cằm lên, ngữ khí có chút hung hăng.

“...Có.” Cố Trì Khê biết mình giấu không được nên đành thừa nhận, cho rằng Ôn Ninh đang tức giận, vội vàng nắm lấy tay nàng xoa xoa an ủi, “Vạn Tư Kỳ nói cái gì?”

Ôn Ninh buồn cười nhìn cô thành thật thừa nhận.

Quả thực là một người hoàn toàn khác với Cố tổng mà hôm qua nàng đã nhìn thấy trong phòng họp.

Ôn Ninh nhịn cười, nghiêm mặt kể lại chuyện đã xảy ra.

“Là chị gửi tin nhắn sao?” Nàng nhướng mày hỏi.

Cố Trì Khê rũ xuống, đặt ngón tay cái vào lòng bàn tay, xoay tròn, cẩn thận vuốt ve những đường nét trên đó, một lúc sau mới gật đầu nói: “Tôi đã gửi cho Vạn Tư Kỳ bằng số mạng ảo, vốn dĩ tôi không trông cậy sẽ có tác dụng, chỉ là nhắc cô ta tỉnh lại, thử vận ​​may mà thôi. Nhưng không nghĩ tới cô ta lại tự mình tìm ra...”

Nói xong, cô chột dạ liếc nhìn Ôn Ninh, ngữ khí càng lúc càng yếu ớt.

“Tôi đã đáp ứng với em sẽ bỏ qua chuyện này, nhưng tôi không làm được, là tôi nuốt lời. Tôi... vẫn không muốn nhìn thấy em bị oan, như vậy còn khổ sở hơn chính mình bị oan.” Nói xong lại ngước mắt lên, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng thật sâu.

Ngũ quan thanh lãnh thâm trầm, lộ ra vẻ cấm dục kiêu ngạo cùng xa cách, nhưng lông mày ánh mắt của cô lại chứa đầy ôn nhu vô hạn.

Trái tim Ôn Ninh run lên, linh hồn bị đôi mắt đen sâu thẳm kia câu đi, một luồng điện mãnh liệt nháy mắt chạy khắp tứ chi cùng xương cốt, đầu nàng có chút choáng váng, thân thể cũng cảm thấy như muốn sụp đổ.

Trong xe đột nhiên lâm vào tĩnh mịch, tràn ngập hô hấp dồn dập cùng nhịp tim hỗn loạn.

Môi hoa đào gần trong gang tấc.

Bỗng nhiên, Ôn Ninh quay đầu đi, cười nói: “Ấu trĩ.”

“...”

“Chị không cần vì chuyện nhỏ này mà làm ầm ĩ như vậy.” Nàng lạnh lùng nói, nhìn ngoài cửa sổ, kính cửa sổ phản chiếu nụ cười chua xót trên mặt nàng, lông mi run rẩy, chớp mắt thật nhanh.

Thần sắc Cố Trì Khê mất mát, nắm chặt tay nàng, nói: “Tất cả những chuyện liên quan đến em, đối với tôi đều không phải là chuyện nhỏ.”

Ôn Ninh chớp mắt mím môi.

Mặc dù sự việc không có quan hệ nhân quả trực tiếp tới Cố Trì Khê, nhưng ít nhất người này đã giúp nàng, về tình về lý nàng nên nói lời cảm ơn. Nàng mấp máy môi, trong lòng cảm tạ Cố Trì Khê, nhưng lời nói nghẹn ở cổ họng, không nói ra được.

Thật lâu sau, Ôn Ninh nhàn nhạt nói, bình tĩnh nói: “Là chính chị muốn xen vào.”

Nhẹ nhíu lông mày, cằm hơi nhếch lên, khóe môi hơi mím lại - kính cửa sổ phản chiếu rõ ràng, nhìn qua có vẻ kiêu ngạo.

Nghe thấy ngữ khí quen thuộc này, Cố Trì Khê không khỏi nhếch lên khóe môi, dùng ngữ khí sủng nịch nói: “Đúng vậy, là tôi cam tâm tình nguyện.”

Tính tình vẫn không thay đổi.

Cô dùng ngón tay cái chậm rãi xoa xoa lòng bàn tay Ôn Ninh, dừng một chút, cẩn thận tách năm ngón tay ra, đan vào bàn tay mình, câu lấy ngón út.

Ôn Ninh rụt rụt tay, muốn rút lại, lại bị giữ chặt.

“Buông ra!” Nàng quay đầu trừng mắt.

Cố Trì Khê lập tức buông ra.

- - hừ.

Lúng túng muốn chết.

Còn là lão tổng.

Ôn Ninh chửi thầm một phen, cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt.

...

Đến cục dân chính rất ít cặp đôi đồng giới, không cần đặt lịch hẹn trước, quá trình này rất nhanh chóng.

Khi chụp ảnh, nhân viên bảo hai người tới gần một chút, Cố Trì Khê sợ Ôn Ninh khó xử nên nghiêng đầu, Ôn Ninh cũng hợp tác với cô, mặt hai người không kịp phòng ngừa mà chạm vào nhau.

Ôn Ninh: “...”

Cố Trì Khê: “...”

Hai người thập phần ăn ý bình tĩnh tách ra một chút.

Sau khi nhận giấy hôn thú, Ôn Ninh nhìn sổ đỏ trong tay, trong lòng không khỏi phập phồng, mạc danh giống như vừa hoàn thành một nhiệm vụ, chuyện sau đó xảy ra không liên quan gì đến nàng.

Khoảnh khắc bước ra khỏi Cục dân chính, nàng vẫn còn hoàng hốt.

Như vậy liền kết hôn.

Không xe hoa, không hôn lễ, không lời chúc phúc.

Người bên cạnh nàng là người trong mộng, nhưng trái tim không như trong mộng, đáng tiếc những gì đẹp đẽ nhất, mộng tưởng nhất của đời nàng lại trôi qua quá vội vàng.

Nàng cúi mặt thở dài, tùy tiện nhét giấy tờ vào túi.

Cố Trì Khê chú ý tới động tác của Ôn Ninh, không khỏi nắm chặt sổ màu trong tay, khóe môi khẽ động, cô đại khái là biết Ôn Ninh đang nghĩ gì, kỳ thật cô cũng đang nghĩ như vậy. Cô cũng muốn một hôn lễ thiêng liêng cùng lãng mạn, có lời chúc phúc của người thân, bằng hữu và cả trái tim của Ôn Ninh.

Nhưng mà hiện tại hai người chỉ là quan hệ hợp đồng, đến cả việc lấy được giấy chứng nhận cũng chỉ là quá trình, những điều đẹp đẽ đó chỉ có thể tưởng tượng ra.

Bảy năm trước cô đã đánh mất trái tim của Ninh Ninh.

“Đi thôi.” Ôn Ninh mở cửa ngồi vào.

Cố Trì Khê cẩn thận cất giấy hôn thú, lên xe, nhìn thấy Ôn Ninh nhắm mắt dựa vào lưng ghế, nghĩ nghĩ: “Ninh Ninh, có muốn cùng tôi đi khách sạn xem một chút không?”

“Được.”

Xe chạy chầm chậm về phía khách sạn.

Không nhớ Cố Trì Khê đã thích ở khách sạn từ khi nào, các loại dãy phòng đều thoải mái cùng an toàn hơn ở nhà - trước đó cô tạm thời không có kế hoạch mua nhà ở.

Một người sống ở đâu cũng được, miễn là tránh xa được mẹ mình.

Khách sạn rất lớn, có mấy tòa nhà cao thấp san sát nhau, cửa nhỏ bên cạnh đại sảnh có thang máy VIP, được canh gác đặc biệt, Cố Trì Khê đưa Ôn Ninh đi vào, đi thẳng lên tầng cao nhất.

Cánh cửa mở ra, bên ngoài là một hành lang lạnh lẽo cùnh trống trải.

Đó là phong cách điền viên điển hình của Anh, khắp nơi trang trí hoa tươi trang nhã, màu sắc chủ yếu là trắng trơn và xanh kem, trong suốt dễ chịu, trên tường treo mấy bức tranh sơn dầu, còn có một chiếc đàn piano kiểu cũ trong góc.

Cố Trì Khê bao toàn bộ tầng này.

Đi qua tiền sảnh, mở cửa trượt, phía sau là phòng khách, hai bên có phòng ngủ chính, phòng ngủ hai, phòng để đồ, phòng tắm, v.v., bên kia còn có các phòng chức năng khác, không thường sử dụng.

“Ninh Ninh, em thấy ổn không?” Sau khi Cố Trì Khê giới thiệu ngắn gọn, cô đưa mắt thăm dò ý kiến ​​về phía Ôn Ninh.

Ôn Ninh nhìn quanh một lượt, cảm thấy cũng không có gì mới lạ, chỉ là một dãy phòng lớn bình thường, khi còn bé nàng thường ở lúc cùng cha mẹ ra ngoài, nhưng phong cách thiết kế ở đây rất hấp dẫn nàng, nhìn không giống như một khách sạn.

Do công việc, nàng thường xuyên sống trong khách sạn, hầu như không “kén ăn“.

“Em không thích sao?”

Cố Trì Khê thấy nàng ngây người, cho là không hài lòng, suy nghĩ một chút nói: “Vậy chúng ta trước tiên ở Vịnh Thiên đi, có thời gian cùng nhau đi khu phụ cận công ty xem phòng.”

“Ở nơi này đi, khá tốt.” Ôn Ninh lắc đầu vươn vai, “Dù sao cũng không cần mua nhà, một năm sau sẽ rời đi, lãng phí, cũng đỡ tôi chia tài sản.”

Mặc dù hai người kết hôn theo hợp đồng, nhưng dù sao cũng là ràng buộc về mặt pháp lý, nàng đã lấy của người ta nhiều tiền như vậy, nếu lúc ly hôn lại chia thêm một khoản nữa sẽ cảm thấy xấu hổ, nếu có thể bớt việc liền không có phiền toái.

Từ giờ trở đi phải nghiêm túc tuân thủ các điều khoản của “hợp đồng“.

Cố Trì Khê sửng sốt, ánh mắt đột nhiên âm trầm, khóe miệng giật giật, chuyển đề tài: “Tôi đã chuẩn bị tất cả đồ dùng hàng ngày, em chọn một gian phòng đi, đêm nay có thể tới ở.”

“Tối mai đi, ngày kia tôi có ca trực.”

“Được, “ Cố Trì Khê gật đầu, “Vậy tôi cùng em ở Vịnh Thiên.”

Ôn Ninh: “...”

Nàng mím môi, nhíu mày, bất động thanh sắc nhìn đi chỗ khác, chỉ vào phòng ngủ chính bên trái, “Chị ở phòng này?”

“Ừm.”

“Tôi ở đối diện.” Ôn Ninh đi tới phòng ngủ thứ hai bên phải.

Phòng ngủ rất rộng, có sô pha, bàn, ghế, ban công, tất cả mọi thứ đều đầy đủ, còn có một giường đôi 1,8 mét, trải ga và chăn bông màu hoa oải hương mới tinh, thậm chí còn có cả cáp dữ liệu điện thoại ở đầu giường. Ôn Ninh đi một vòng trong phòng, mở tủ quần áo ra, trong đó còn có một hàng quần áo chưa tháo nhãn.

Nàng ngây người một lúc, tùy tiện lấy ra một cái đặt trước người mình, gần như phù hợp.

Mở ngăn kéo dưới cùng, tràn đầy đồ lót.

Người kia biết số đo của nàng.

Ôn Ninh cúi đầu nhìn chính mình, hai gò má hơi ửng hồng, vành tai nóng ran.

Trong một đêm chuẩn bị kỹ càng như vậy là phong cách của Cố Trì Khê, cô luôn đặc biệt chú ý đến mọi thứ của Ôn Ninh. Ôn Ninh từng cho rằng đây là hạnh phúc của chính mình, nhưng hiện tại nghĩ lại, chỉ có thể thở dài.

Nhìn kỹ căn phòng, đã là buổi trưa, hai người gọi cơm, ở phòng khách ăn cơm.

Buổi chiều, Cố Trì Khê thu dọn hành lý theo Ôn Ninh đến Vịnh Thiên.

Đến hai ba giờ, mây đen dày đặc chồng chất trên bầu trời, ánh sáng lờ mờ, sắp có giông ập đến.

Không giống như Cố Trì Khê một đêm chuẩn bị xong đồ dùng hàng ngày, Ôn Ninh hầu như không chuẩn bị gì, may mắn là phòng dành cho khách ở tầng một đã được dọn dẹp, tương đối sạch sẽ, nàng xách vali của Cố Trì Khê vào, mang theo máy hút bụi, hút sạch bụi còn sót lại.

“Chị ở phòng này, được chứ?” Ôn Ninh thẳng lưng, quay đầu nhìn Cố Trì Khê, “Tôi có khăn tắm và bàn chải đánh răng dự phòng, hoặc là chị tự đi mua.”

Cố Trì Khê đứng ở cửa, nhìn chằm chằm phòng bên cạnh, cửa mở, có thể nhìn thấy bên trong có giường cùng dấu vết của sinh hoạt.

Cô dời ánh mắt đi chỗ khác, không trả lời Ôn Ninh mà chỉ sang phòng bên cạnh, “Trong nhà còn có ai sao?”

Đối diện với ánh mắt thăm dò của cô, Ôn Ninh nghẹn lời vài giây, nói: “Là cho Tiểu Du ở.” Cảm thấy không thoải mái khi bị cô nhìn chằm chằm, nàng có chút né tránh, “Thỉnh thoảng cậu ấy tới chơi, sẽ ở đây.”

Cố Trì Khê nhìn nàng không nói lời nào.

Đôi mắt đen của cô chứa băng vĩnh cửu, giống như một cơn bão sắp ập đến. Cô miễn cưỡng che giấu cảm xúc, trầm mặc một lát, đè nén xuống, nhẹ giọng hỏi: “Cô ấy có thường xuyên tới đây không?”

“Một tháng ba bốn lần...” Ôn Ninh cúi mặt, có chút chột dạ.

Kể từ lần trước hai người ngoài ý muốn gặp nhau, trong cuộc đối đầu nồng nặc mùi thuốc súng, nàng như bị cuốn vào vòng xoáy, đồng thời bị hai luồng áp lực vô hình kéo vào, rất khó chịu.

Đều do người này cố chấp.

Nàng nghĩ.

Cố Trì Khê rũ mắt, tiến lên hai bước, vươn ngón tay thon dài câu lấy nàng, “Chúng ta đã kết hôn, nên ngủ chung.”

“Chỉ là hợp đồng thôi mà.” Ôn Ninh hất tay cô ra, “Hơn nữa, ai quy định kết hôn không được ngủ riêng?”

“Ninh Ninh -”

Cố Trì Khê đuổi theo tìm tay nàng.

Ôn Ninh chắp tay sau lưng, lui về phía sau hai bước, người kia không buông tha cho nàng, nàng nhất thời bực bội, lạnh giọng nói: “Không chịu thì ngủ ngoài đường đi.”

Căn nhà này chỉ có năm gian phòng, hai gian trên lầu là phòng ngủ của Ôn Ninh và phòng ngủ của cha mẹ Ôn Ninh, ba gian dưới lầu là văn phòng và hai phòng cho khách, trong đó có một gian dành cho Hà Du thỉnh thoảng tới chơi, chỉ dư một phòng trống.

Không có lựa chọn.

Cố Trì Khê ngây người, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.

Trước đây mỗi lần đến nhà Ôn Ninh đều ngủ chung một giường, từ nhỏ đến lớn cũng không ngoại lệ, bây giờ cô chuyển đến làm vợ Ôn Ninh, chỉ có thể ngủ ở phòng dành cho khách. Tầng trên và tầng dưới, ngăn cách giống như chân trời, ở giữa có một khoảng trống gọi là “bảy năm“.

Cô rũ mắt, không nói nữa, chậm rãi thu hồi bàn tay đang buông thõng trên không, đẩy vali đến bên tủ, ngồi xổm xuống, lẳng lặng thu dọn hành lý.

Trong phòng không có gì ngoài khó xử.

Nhìn bóng lưng cô độc của cô, Ôn Ninh cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp chặt, mềm nhũn, thật khó chịu, nàng có chút ảo nảo vì mình đã nói quá nhiều, nhưng lại ngại ngùng không thể chủ động nói ra câu xin lỗi, cho nên nàng chỉ đứng đơ ra một lúc mới nhớ để lấy một thứ.

Nàng mang máy hút bụi đi ra ngoài, Cố Trì Khê ngừng gấp quần áo, ánh mắt có chút chua xót.

Một lúc sau, Ôn Ninh lại vào, đưa cho cô một chùm chìa khóa nhỏ: “Màu vàng là cửa cổng, còn màu bạc là chìa khóa khẩn cấp của cửa phòng khách, mã số là 150711, nếu mã khóa có vấn đều thì dùng chìa khóa khẩn cấp mở cửa.”

Cố Trì Khê nhận chìa khóa, không nói lời nào.

Ôn Ninh: “...”

- - Chậc.

Còn sinh khí với nàng.

Ấu trĩ!

“Tôi đã khử trùng tủ quần áo rồi.” Ôn Ninh vừa nói vừa trộm liếc nhìn bên trong vali.

Quần áo, nước hoa, đồ vệ sinh cá nhân, máy tính, giày dép... những thứ rất bình thường, giống như đi du lịch.

Động tác Cố Trì Khê thong thả ung dung, thấp giọng đáp: “Ừ.”

“Là tôi kéo qua.”

“Ừm.”

“Mới lau hôm qua.”

“Ừm.”

“Lát nữa tôi sẽ lấy ga trải giường cùng chăn bông cho chị, đều là mới.”

“Ừm.”

“...”

Ôn Ninh chậc lưỡi, có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không kéo được vẻ mặt xin lỗi, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng đưa ra chủ đề: “Chị có nói với mẹ chị chuyện kết hôn chưa?”

Cố Trì Khê khẽ nhíu mày, “Còn chưa.”

“Có cần gặp bà ấy không? Nếu bà ấy có hỏi tới, chúng ta...”

“Không cần,“ Cố Trì Khê nhẹ nhàng ngắt lời, “Tôi cho bà ấy xem giấy hôn thú là được rồi.”

“Ò.”

Hai người đều xấu hổ ngồi xổm trên mặt đất, Ôn Ninh thật sự không nghĩ ra cái gì để nói, đang muốn tìm cái cớ rời đi, Cố Trì Khê đột nhiên nói: “Tối nay tôi có tiệc, khoảng 8 9 giờ mới về.”

“... Ò.” Ôn Ninh chớp chớp mắt, “Không cần nói với tôi, chị muốn làm gì thì làm.”

Cố Trì Khê mím môi.

Một cơn mưa lớn đổ xuống, không ngừng cho đến hơn chín giờ tối.

Căn phòng ngủ được thắp sáng bằng ánh đèn vàng ấm áp, Ôn Ninh đã tắm xong, đang ôm điện thoại trên sô pha nói chuyện với Hà Du, sau cơn mưa không khí có chút mát mẻ, nàng kéo cửa kính của ban công, để làn gió ẩm thổi vào.

Đang trò chuyện vui vẻ thì bên ngoài có tiếng ô tô, Ôn Ninh đứng dậy nhìn ra ngoài, thấy chiếc Bentley màu lam quen thuộc đậu trước cửa, Cố Trì Khê xuống xe, nó quay đầu rời đi.

Nàng nhịn thở.

Cửa sân đóng mở, sau đó cửa phòng khách phát ra tiếng mã khóa “bíp” một tiếng.

Ôn Ninh cúi đầu xem giờ trên điện thoại.

Chín giờ rưỡi.

Đêm đen, đèn đường trắng lạnh lẽo hoang vắng, ngôi nhà gạch đỏ lặng lẽ đứng trong bóng tối, ánh đèn vàng nhạt từ cửa sổ hắt ra, người ngồi bên cửa sổ ngưng thần

Nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác chờ người nhà về muộn.

Buổi chiều Cố Trì Khê rời đi, Ôn Ninh bất chấp cơn mưa lớn chạy đến trung tâm thương mại, mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày theo sở thích chung của ai người. Tuy nàng biết Cố Trì Khê bình thường không cần chọn đồ vật, nhưng là vội vàng kết hôn, nhất thời không có chuẩn bị, cho nên nàng coi như là lời xin lỗi.

Về sau, hai người sẽ sống mà không can thiệp lẫn nhau.

Ôn Ninh khẽ thở dài, cúi đầu trả lời tin nhắn của Hà Du, lúc này cảm thấy hơi nóng nên đóng cửa trượt, kéo rèm lên, bật điều hòa.

- - cộc cộc cộc.

Có tiếng gõ cửa.

Có lẽ không quen trong nhà có người, Ôn Ninh sửng sốt, sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm cửa hồi lâu mới ý thức được, đi ra mở.

Cố Trì Khê đứng bên ngoài, dưới ánh đèn khuôn mặt lạnh lùng trắng như ngọc, mày mắt lộ ra vẻ mỏi mệt.

“Làm sao vậy?” Ôn Ninh nhìn bộ đồ ngủ và đồ vệ sinh trong tay hỏi.

Ánh mắt Cố Trì Khê có chút khó xử, nói: “Nhà vệ sinh ở tầng dưới quá lớn, tôi không quen, tôi có thể tắm trên lầu không?”

“...”

Đây là loại thói quen kỳ quái gì thế?

Rõ ràng là trước kia không có.

Ôn Ninh cũng không nghĩ nhiều, tắm trên lầu tắm dưới lầu đều giống nhau, liền gật đầu nói: “Có thể, cứ tự nhiên.”

Cố Trì Khê xoay người vào phòng tắm bên cạnh.

Trong phòng cách âm không tồi, Ôn Ninh đóng cửa lại, cầm điện thoại tiếp tục cùng Hà Du nói chuyện phiếm, chỉ có thể nghe được tiếng nước tí tách. Đang trò chuyện, nàng nằm xuống, mi mắt hơi nhíu lại.

- - Cộc cộc cộc.

Lại có tiếng gõ cửa.

Ôn Ninh lập tức thanh tỉnh, đứng dậy mở cửa.

“Lại làm sao vậy?”

“Không có việc gì làm, tìm em nói chuyện.”

Cố Trì Khê mặc một bộ váy ngủ nửa trong suốt có đai, vừa mới tắm xong, gò má hơi ửng hồng, mái tóc đen nhánh mềm mại xõa sau vai, xua tan đi vẻ lạnh lùng xa cách, lộ ra một chút ôn nhu mềm mại.

Ôn Ninh chăm chú nhìn cô, cổ họng nghẹn lại, giả vờ lãnh đạm: “Tôi không muốn nói chuyện.”

“Tôi sợ ở một mình.”

“...”

Vậy bình thường chị một mình ở một tầng ở khách sạn không sợ sao? Trong lòng Ôn Ninh trợn trắng mắt.

“Được không?” Cố Trì Khê khẩn cầu nhìn nàng.

Ninh Ninh thích bộ dáng này nhất.

Đầu óc Ôn Ninh quay cuồng, trong lòng không tự chủ được mềm nhũn, nhưng nàng hoàn toàn không chịu thỏa hiệp, giãy giụa một hồi mới nói: “Nhiều nhất chị chỉ có thể ở lại hai mươi phút.”

“Ừm.”

“Vào đi, ngồi ở sô pha.”

Nàng tránh sang một bên, Cố Trì Khê giống như bảo bảo nghe lời đi đến sô pha, thành thật ngồi xuống, không nhúc nhích.

Ôn Ninh cầm điện thoại ngồi ở trên giường một mình xem Weibo.

Chiếc váy ngủ cổ điển mà hôm nay nàng mặc dài từ cổ đến đầu gối, che kín, chỉ để lộ đôi chân trắng như giấy, cá chân mảnh khảnh, dưới ánh sáng như sương mù có cảm giác lấp lánh.

Cố Trì Khê bất động thanh sắc mà nhìn nàng.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Ôn Ninh lướt weibo đến quên cả giờ giấc, lúc cơn buồn ngủ ập đến, nàng ngáp một cái, lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một người đang chăm chú nhìn nàng.

“Sao còn chưa đi? Đã nửa tiếng rồi.” Nàng đặt điện thoại xuống, đứng dậy đuổi người đi.

Sắc mặt Cố Trì Khê âm trầm, ngồi không nhúc nhích.

Ôn Ninh bất đắc dĩ nói: “Tôi muốn đi ngủ.”

“Em ngủ trước đi, tôi chờ em ngủ liền đi.”

“Nếu chị không đi thì sao?”

Cố Trì Khê mím môi im lặng, vẻ mặt lộ ra một loại cố chấp.

Đã gần mười giờ.

Ôn Ninh hôm nay dậy sớm, lại không chợp mắt, lúc này quá buồn ngủ, chịu không nổi mà tức giận nói: “Tùy chị.”

Nàng nằm trở lại, cuộn người dưới lớp chăn mỏng, đưa tay ấn vào công tắc đầu giường “tạch” một tiếng.

Căn phòng chìm trong bóng tối.

Máy điều hòa thổi ra khí lạnh, trời tối mát mẻ, một chút ánh sáng màu cam mờ nhạt. Cố Trì Khê lẳng lặng ngồi xuống, gần như hòa vào trong bóng tối, giống như một cái bóng, nhìn chỗ nào cũng tối đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng mơ hồ của chiếc giường hình vòm.

Yên tĩnh như chết, bên tai ong ong, bất kỳ chuyển động nhỏ nào cũng được phóng đại vô hạn.

Không biết qua bao lâu, bên giường truyền đến tiếng thở đều đều.

Cố Trì Khê đứng dậy, đi đến bên giường, vén chăn mỏng lên, nằm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.