Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 326: Chương 326: Chương 328




Chẳng lẽ. . . . . . Đây chính là bí mật lớn nhất của “ Nữ tử trong mệnh định “? Chẳng lẽ ta cùng với Liên Cơ xuyên qua được, trải qua nhiều thị thị phi phi như vậy chính là vì cởi ra bí mật của Thủy Lưu Ly để lấy ra bảo tàng, làm những đại nhân kia chém giết lẫn nhau?

Ta không biết Liên Cơ có hay không phát hiện bí mật trong Thủy Lưu Ly, nhưng nàng cũng là bị người được chọn, trên người có lạc ấn hồ điệp (bớt bươm bướm) cùng ta giống nhau như đúc, giống như dấu hiệu được đánh trên vật thí nghiệm nào đó. Bí mật làm người ta có chút điên cuồng cuối cùng ta cũng có thể dễ dàng biết được đáp án như thế, trong cái thế giới này rốt cuộc tại sao lại xuất hiện chữ hán Giản Thể của Trung quốc?

Tại sao ta lại có loại cảm giác không thoải mái giống như bị người tính kế?

Giống như, ta và Liên Cơ chỉ là một con cờ trong trò chơi mà thôi. . . . . .

Hạ Lan Phiêu càng nghĩ càng kinh hãi, chỉ đành phải ép buộc mình không được nghĩ những chuyện này nữa, vẻ mặt có chút ngơ ngác. Tiêu Mặc đi tới bên người nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng, khóe môi lộ ra độ cong làm say lòng người: “Không ngờ phu nhân lại có thể nói cho ta biết sự thật. . . . . . Ta cho là phu nhân sẽ tùy tiện tìm một cái cớ lừa gạt ta, sau đó để bảo tàng lại cho người của Tề quốc đi mở ra.”

“Thứ nhất, Lâm Lang sơn đó chỉ có Vương tộc Đại Chu mới có thể đi, ta cùng với những người khác muốn đi Lâm Lang sơn cũng chỉ có thể bắt cóc ngươi hoặc là Tiêu Nhiên để dẫn đường, quá phí công.

Thứ hai, ta cũng không tin tưởng cái gọi là bảo tàng, cũng không nguyện ý Tề quốc ở thời khắc nguy cấp như vậy, phân tinh lực tin phụng một thứ rất có thể hư ảo, không tồn tại —— thay vì theo đuổi bảo tàng hư vô mờ mịt và không làm mà hưởng kia, không bằng làm nước giàu binh mạnh, ngăn cản Đông Câu quốc xâm phạm trước mới tương đối thực tế.”

“Ý của ngươi là sợ cái bảo vật này đưa tới gió tanh mưa máu ở Tề quốc, cho nên tình nguyện để cho ta được lợi, cũng làm cho ta một mình gánh chịu ích lợi và hậu quả xấu?”

“Công tử thích mạo hiểm, đương nhiên sẽ không buông tha được cơ hội có được thiên hạ —— chẳng lẽ ta nói không đúng?”

Hơn nữa, đây rất có thể chỉ là một âm mưu ngươi bày ra mà thôi. . . . . .

Hạ Lan Phiêu giễu cợt cười một tiếng, nhàn nhạt quét mắt nhìn Tiêu Mặc một cái, lại rốt cuộc không nói ra câu nói tiếp theo.

Nàng hiểu Tiêu Mặc, cho nên nàng không tin tưởng Tiêu Mặc.

Nàng đã không phải là nha đầu ngây thơ mà dễ dàng tin tưởng người đó, nàng rất hiểu Tiêu Mặc sẽ không vô duyên vô cớ cho nàng nhìn bảo bối bí mật quan trọng như vậy, càng sẽ không để cho nàng biết huyền bí trong đó.

Hiện tại Tề quốc đang ở trong thời buổi rối loạn, nếu bị những người khác biết chỗ của bảo tàng trong truyền thuyết, sợ rằng không màng an nguy của quốc gia, vì tư lợi bản thân mà đi tìm bảo khố, mà phòng ngự quân sự của Tề quốc cũng sẽ rơi vào trạng thái tê liệt —— cho dù thật sự có này bảo tàng, nhưng vì những tiền tài kia mà thành vong quốc nô thì có ý nghĩa gì ? Lòng của Tiêu Mặc thật là rất độc!

“Lời ấy của phu nhân sai rồi —— ta cũng không thèm khát những bảo vật kia, chỉ là muốn trông thấy bí ẩn của bảo vật trong truyền thuyết rốt cuộc là cái gì, chỉ là cảm thấy thú vị thôi. Nếu phu nhânh theo ta đi tìm kiếm những bảo vật kia mà nói, ta nguyện ý cho phu nhân tất cả bảo vật, không cần chút nào.”

“Tiêu Mặc ngươi lừa gạt ai đó?” Hạ Lan Phiêu không thể tin rốt cuộc rống to: “Ngươi nói ngươi không cần những thứ tài bảo kia, chỉ là cảm thấy tìm kiếm bảo vật chơi rất vui? Không cần lừa mình dối người có được hay không!”

“Ha ha. . . . . . Những thứ đồ này hiếm có hơn nữa cũng chỉ là vật chết mà thôi, đối với ta mà nói thì tính là cái gì? Lại tính là cái gì?”

Tiêu Mặc giễu cợt cười, đột nhiên ném Thủy Lưu Ly lên trên không trung, lẳng lặng nhìn dáng vẻ nó rơi xuống. Hạ Lan Phiêu thấy thế, vội vàng bổ nhào lên phía trước tiếp được, vỗ ngực nghĩ mà sợ nói: “Thật là nguy hiểm. . . . . . Ngươi không thích có thể đưa cho ta, ngươi phá hủy nó thì làm sao? Ngươi thật đúng là biến thái!”

“Nếu vật này thuộc về ta, như vậy ta hủy hoại hay là trân ái đều là chuyện của ta, không có quan hệ gì với ngươi.”

“Ngươi. . . . . .”

“Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm kiếm bảo vật, không nghĩ đến đến tài phú đủ để dao động thiên hạ, hay là năng lực thần kỳ xuyên qua thời không? Ngươi có thể cự tuyệt ta, nhưng từ đó ngươi cũng sẽ không có cơ hội như vậy —— ngươi thật chịu?”

Tiêu Mặc vẫn là giống thường ngày, có thể liếc mắt một cái nhìn thấu suy nghĩ trong lòng một người, đương nhiên cũng có thể nhìn ra Hạ Lan Phiêu rất hiếu kỳ, khẩn cầu cùng mâu thuẫn và do dự.

Hắn bình tĩnh uống trà, bình tĩnh chờ câu trả lời của Hạ Lan Phiêu, mà Hạ Lan Phiêu rốt cuộc nói: “Được, ta đồng ý ngươi. Nhưng ngươi cũng phải hết lòng tuân thủ lời hứa, sau khi những thứ bảo tàng kia bị phát hiện không được cướp đoạt với ta.”

“Đây là đương nhiên.”

“Ngươi cũng không được thừa cơ bắt ta tới uy hiếp Mộ Dung.”

“Ta không có hèn hạ như vậy.”

“Này nhưng thật là khó nói. . . . . . Ta trở về thu thập hành trang một chút.”

“Không cần phiền phức như vậy, bây giờ chúng ta đi.”

“Cái gì?”

Không đợi Hạ Lan Phiêu phản ứng lại, Tiêu Mặc đột nhiên vỗ tay, ngoài cửa liền tràn vào mười mấy người.

Hạ Lan Phiêu không biết những người này như thế nào lại có thể công khai sống ở Ngọc Minh Trai của nàng, trong đám người nàng chỉ biết Lý Trưởng và Ngọc Cầm, lúc cùng bọn họ hai mắt nhìn nhau liền vội vàng quay đầu đi, trong lòng không biết là tư vị gì.

Lý Trưởng nhìn Hạ Lan Phiêu khẽ ngây ngẩn, sau đó nói: “Công tử, chúng ta đã chuẩn bị xong, chỉ đợi công tử ra lệnh một tiếng là có thể lên đường.”

“Lên đường.”

“Sau đó! Tại sao ta có thể cứ như vậy đi theo ngươi? Phu quân và đứa bé của ta làm thế nào? Này!”

Hạ Lan Phiêu phản đối không có hiệu quả.

Tiêu Mặc không để ý đến sự giãy giụa của nàng, một tay ôm lấy nàng, sau đó ném nàng lên trên xe ngựa.

Xe ngựa chạy như gió đi về phía Chu quốc, mà hiệu quả tiếng la của Hạ Lan Phiêu cũng bị vải mành cách âm tuyệt vời của xe ngựa ngăn lại, người bên ngoài không thể nghe được một chút âm thanh.

Nàng la thét đến mức cổ họng cũng khàn khàn, hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Mặc, khàn giọng nói: “Có phải ngươi cố ý hay không?”

“Cái gì?”

“Nếu ta không đồng ý, ngươi cũng sẽ bắt cóc ta đi, có đúng hay không?”

“Có lẽ vậy . A. . . . . .”

Tiêu Mặc khí định thần nhàn cười, khoan thai tự đắc lật quyển sách trong tay, một chút cũng không có liêm sỉ và xấu hổ của tội phạm bắt cóc.

Không không, cho tới bây giờ hắn luôn tự cho là đúng như vậy, cho tới bây giờ đều là như vậy không biết xấu hổ! Ta thật sự là mắt bị mù, lại có thể tới nơi hẹn, tự đưa mình vào tình cảnh nguy hiểm như thế! Ta là rất ngốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.