[Lãng Đãng Giang Hồ Hệ Liệt] Phần 2 Khánh Trúc Nan Thư | Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký

Chương 36: Chương 36




CHƯƠNG 36 QUYỂN 2

Dưới ánh trăng, đóa quỳnh từ bồn hoa vỡ ngã xuống, thân lá quấn quanh người Tiểu Thất, một trận lại một trận gió nhẹ từ từ thổi tới, nụ hoa to như bàn tay buông rũ nhẹ nhàng rung động, đóa hoa đỏ tươi thong thả mở ra, tâm nhụy ở trung tâm hiển lộ rồi sau đó một đóa lại một đóa hoa to như cái chén ở trên người Tiểu Thất nở rộ.

Đình viện nhất thời tràn ngập hương khí, nồng đậm cơ hồ làm cho người không cách nào hô hấp.

Mà trong hương khí mơ hồ còn có thể ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt.

Thân ảnh Đàm Hoa ở dưới nguyệt quang soi chiếu chậm rãi xuất hiện, hắn vẫn cúi thấp đầu nhưng thân ảnh như sương như khói so với bất luận lần nào xuất hiện trước đây thanh tích rõ ràng.

Đàm Hoa chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt phiếm lục quang nhìn chằm chằm Đông Phương Lôi Dẫn. Gió mát mới rồi hơi hơi thổi tới cũng dần dần lạnh như băng, bốn phía sương mù mỏng manh trôi nổi, khí âm trầm phút chốc tràn ngập toàn bộ vương phủ viện lạc khiến người ta không rét mà run.

“Hảo a Tiểu Thất, ngươi thực là phúc tinh của ta, nguyệt hạ mỹ nhân ta chờ lâu như vậy không nở lại vì ngươi vừa chạm liền nở. Xem ra ta thương ngươi cũng thật không sai!” Đông Phương Lôi Dẫn tựa hồ không nhìn thấy Đàm Hoa trước mắt, tiếp tục trêu đùa Tiểu Thất.

Cổ tay trái Lan Khánh thoáng cái bị Đông Phương Lôi Dẫn bắt được, còn Tiểu Thất bị đối phương một cước giẫm trên mặt đất.

Thấy bộ dáng Tiểu Thất cùng vô số vết roi trên người hắn, lửa giận trong lòng Lan Khánh mạnh mẽ thoát ra. Hắn đem tay phải tham tiến trong lòng ngực, lúc tái vươn ra, đầu ngón tay đã dính một mạt màu lam, lam sắc kia là “khổng tước đảm” chí âm chí độc, kiến huyết phong hầu, chỉ cần một chút đã có thể làm cho kẻ khiến người chán ghét toàn thân thối rữa mà chết.

Chính tại lúc này, nội viện vương phủ đột nhiên cuồng phong gào thét, nhất thời đất đá mù trời nhật nguyệt vô quang.

Tất cả bồn chậu trồng hoa bên cạnh bị gió quấn lên, cả rượu mâm chén tách bị quét xuống mặt đất trong đình, loảng xoảng loảng xoảng nhắm thẳng Đông Phương Lôi Dẫn nện xuống.

“Ai da— sao lại thế này— người đâu, mau tới cứu tiểu vương!” Đông Phương Lôi Dẫn buộc phải buông tay co chân, một đường thối lui ra sau.

Hắn bị bão cát đầy trời che lấp tầm mắt, bị đồ sứ vỡ vụn cắt cho cả người máu tươi đầm đìa, từng gốc từng gốc hoa tàn đánh lên đầu lên mặt lên người hắn, vô luận hắn trốn tới chỗ nào, trận gió quỷ dị kia liền truy tới chỗ đó, tựa hồ phải đánh chết hắn mới bỏ qua.

“Đông Phương Lôi Dẫn, ngươi cưỡng bắt ta, trong viện *** nhục sát hại ta… Đánh cho ta miệng phun máu tươi, còn tan mất hồn phách… May mắn trời xanh thương xót ta, cho một nửa hồn phách ta sống trong hoa quỳnh, lại gặp được chư vị đại nhân Quy Nghĩa huyện cứu giúp, ta mới có thể đứng tại chỗ này… Hôm nay sẽ là tận thế của ngươi, ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu, đem mạng ngươi thiếu ta trả lại cho ta!” Thanh âm Đàm Hoa xa xôi thê lương, Tiểu Thất nghe thấy da đầu phát run.

“Người đâu mau tới— các ngươi đi đâu rồi—” Đông Phương Lôi Dẫn vừa kinh vừa sợ gào thét, tóc tai bù xù chạy trốn chung quanh, bộ dáng ngoan lệ hung tàn mới rồi một chút cũng không còn.

Ngoài viện đột nhiên truyền đến một trận lại một trận ầm ĩ, sau đó mười mấy tên quan sai cùng một đám thị vệ vương phủ vừa đánh vừa xâm nhập bên trong.

Kim Trung Báo Quốc đi đầu bên đánh bên kêu: “Hôm nay có người báo quan, nơi này có kẻ cường thưởng dân nam dân nữ, chúng ta mới đến xem xét, các ngươi dám cản trở quan sai phá án, có biết đã phạm tội gì không!?”

Nhóm người này tổng cộng bốn, năm mươi tên khi đánh vào trong viện, cũng nghe thấy Đông Phương Lôi Dẫn kêu cứu, nhưng lúc bọn hắn nhìn thấy Đông Phương Lôi Dẫn bị trận cuồng phong quỷ dị vây quanh không thể thoát thân, hơn nữa máu tươi đầm đìa, mỗi người đều ngây ngốc đứng lặng.

“Tiểu vương gia!” Thị vệ gấp đến độ hô to.

“Tiểu Thất, Tiểu Đầu Nhi!” Kim Trung Báo Quốc cũng kêu.

“Đàm Hoa!” Tiểu Thất giận dữ gào: “Mau mau dừng lại, không thể giết người!”

Đàm Hoa rưng rưng sâu kín khóc. “Tiểu dân ủy khuất, tiểu dân oan khổ… Tiểu dân một thân khổ sở đều là người này gây nên, mất đi tánh mạng… mất đi trong sạch… Hôm nay người này phải đền mạng, trả lại ta hết thảy…”

“Ta biết ngươi oan, càng biết ngươi khổ!” Tiểu Thất hô: “Nhưng hãy để quan sai mang hắn về để Thi đại nhân khai đường thẩm án, Thi đại nhân nhất định trả lại cho ngươi một cái công đạo, không, không chỉ ngươi, còn có tất cả những người vì hắn uổng mạng, Thi đại nhân cũng sẽ trả cho bọn họ công đạo! Nhất định phải cho người trong thiên hạ biết, vương tử phạm pháp cùng tội như thứ dân, không phải bởi vì hắn là tiểu vương gia là có thể muốn làm gì thì làm, coi tánh mạng của dân chúng như rơm rác tùy ý đối đãi!”

Cuồng phong đột nhiên ngừng lại, tất cả cát bụi cùng tàn hoa loạn thảo nhất loạt hạ xuống.

Nhưng một mảnh sứ vỡ phi thường sắc nhọn không gió dừng trước mặt Đông Phương Lôi Dẫn, chỗ bén nhọn trực chỉ cổ họng Đông Phương Lôi Dẫn.

Tiểu Thất nín thở, người bốn phía nhìn thấy tình cảnh quỷ dị này cũng trợn mắt há mồm.

Cuối cùng tiếng mảnh sứ vỡ khuông lang trúc trắc rơi xuống cùng tiếng Đàm Hoa nức nở truyền đến, Đông Phương Lôi Dẫn hai mắt trợn ngược hôn mê bất tỉnh, Tiểu Thất mới thở phào nhẹ nhõm một hơi mềm người ngã xuống.

Đinh Kim nhìn Tiểu Thất áo rách quần manh, thương tích chồng chéo, lại nhìn Lan Khánh cổ áo bị giải khai lộ ra hơn phân nửa bộ ngực sữa, lên tiếng hỏi: “Nơi này xảy ra chuyện gì, hai người các ngươi vì sao y sam không chỉnh?”

Tiểu Thất thở hổn hển mấy khẩu khí, cảm giác không thoải mái trên người lại dâng lên, nóng đến kiểm hồng khí suyễn, cả người giống như bị kẻ khác cầm lông chim cọ cọ, ngứa ngáy khiến hắn chịu không nổi.

Tiểu Thất cảm thấy mình sắp không xong, toàn thân không một chỗ thoải mái, nhưng hắn vẫn chịu đựng đứng lên, dùng một thân thương tích đối mọi người nói: “Hai người chúng ta bị tiểu vương gia Đông Phương Lôi Dẫn cưỡng ép bắt đến, hắn chẳng những có ý đồ *** nhục chúng ta còn đối chúng ta thi khổ hình. Nhìn xem, y sam chúng ta toàn bộ bị cởi, nhìn xem, trên người của ta đều là vết roi, hành vi ác nhân này mọi người hôm nay đều tận mắt nhìn thấy!”

Tiếp theo Tiểu Thất nói: “Còn có, dưới thư phòng tiểu vương gia có một mật thất, bên trong nhốt rất nhiều nam nam nữ nữ bị hắn cưỡng bắt! Bọn họ đều bị hắn giày vò đến người không ra người, các ngươi nhanh đi cứu bọn họ!”

Thị vệ vương phủ mỗi người hai mặt nhìn nhau, câm nín không lời, Đinh Kim cả giận quát: “Đông Phương Lôi Dẫn thân là tiểu vương gia Túc vương phủ, thế nhưng lại làm ra loại chuyện bại hoại vương pháp, hiện giờ chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực. Người đâu, đem Đông Phương Lôi Dẫn bắt trở về để Thi đại nhân khai đường thẩm vấn!”

“Từ từ!” Quản gia Túc vương phủ có chút do dự tiến đến: “Thanh Châu là địa hạt của Túc vương gia, hiện giờ vương gia không ở, các ngươi không thể tùy ý bắt tiểu vương gia đi…”

Đinh Kim lấy ra lệnh bài bộ khoái nói: “Chúng ta là cửu phẩm bộ khoái, ăn chính là lương của triều đình, cống hiến chính là cho đại nhân trong nha môn cùng đương kim thánh thượng! Đông Phương Lôi Dẫn một phạm mệnh án (án giết người), hai phạm hành vi cưỡng gian, hiện giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, chiếu theo luật pháp đương triều phải mang về nha môn thẩm tra xử lý. Các ngươi nếu dám ngăn trở, đó chính là không đem luật pháp cùng đương kim hoàng thượng, còn có đại nhân chúng ta, để vào trong mắt!”

“Vương gia mặc dù lớn nhưng có lớn hơn trời, lớn hơn hoàng thượng không? Nếu việc này rơi vào tai hoàng thượng, biết vương gia dung túng nhi tử hành hung, tiểu vương gia lại không chịu theo chúng ta về nha môn, ta thấy không chỉ các ngươi có chuyện, tiểu vương gia có chuyện, mà ngay cả vương gia nhà ngươi cũng sẽ có chuyện!”

Lời này Đinh Kim nói ra toàn bộ là hù dọa người, nhưng đối với vương gia phủ không có Túc vương, tiểu vương gia lại đang hôn mê như rắn mất đầu vẫn có lực chấn động nhất định.

Quản gia kia ấp úng, có chút sợ sệt nhìn Đinh Kim, Đinh Kim vẻ mặt nghiêm nghị tiếp tục chỉ huy bộ khoái xử lý sự tình kế tiếp.

Bắt trói xong Đông Phương Lôi Dẫn, Lý Trung hướng Tiểu Thất đi tới, cởi ngoại y phủ thêm cho Tiểu Thất. Trong lúc hắn vô tình chạm vào da thịt Tiểu Thất, Tiểu Thất mạnh run lên, thiếu chút nữa cả người liền ngã vào lòng ngực Lý Trung.

“Ngươi không sao chứ?” Lý Trung thành thật nhìn không ra Tiểu Thất bị hạ dược, chỉ cho là hắn bị Đông Phương Lôi Dẫn đánh thực thảm, ngay cả đứng cũng không vững.

An Quốc thì chạy tới muốn đỡ Lan Khánh lung lay sắp đổ nhưng Lan Khánh lại một phen đánh rớt tay An Quốc, khó chịu quát: Cút ngay!”

“Tiểu Đầu Nhi ngươi sao vậy?” An Quốc nhìn trên trán Lan Khánh mồ hôi chi chít, lo lắng không thôi.

Tiểu Thất quay đầu lại thấy bộ dáng Lan Khánh, trong lòng hoảng hốt liền điên điên đảo đảo hướng hắn đi tới.

Nào biết hắn tới gần cũng khiến Lan Khánh giận dữ, Lan Khánh thấy khuôn mặt Tiểu Thất lại nghĩ tới mới rồi hắn lấy thân chịu hại, khóe miệng tràn ra tươi cười âm trầm: “Ngươi được a, ngay cả mạng cũng không muốn, thay ta chắn roi!”

Dứt lời, đầu ngón tay liền chỉ Tiểu Thất, làm bộ muốn bắn kịch độc lên người Tiểu Thất.

Nhưng Tiểu Thất lại hoàn toàn phớt tỉnh, hắn khó nén lo lắng trong lòng trực tiếp bắt lấy tay Lan Khánh, dùng móng tay quệt đi độc đạn, lôi kéo người hướng chính mình nói: “Đứng không vững phải không? Trước dựa vào người ta! Ngươi uống rượu nhiều hơn ta, đầu có choáng váng hay không? Có phải rất khó chịu không?”

Lan Khánh sửng sốt, lời còn chưa nói ra liền đình lại, chỉ tùy Tiểu Thất lôi kéo, lẳng lặng dựa vào người hắn.

Kim Trung Báo Quốc từ trước đến nay quan tâm nhất chính là Tiểu Đầu Nhi trong nha môn bọn hắn, bốn người vội vàng vây quanh hỏi: “Tiểu Đầu Nhi không sao chứ? Cả người đều là mồ hôi.”

Một người kinh ngạc nói: “Mặt hai người các ngươi sao đều hồng như vậy?”

Tiểu Thất ôm Lan Khánh, áp chế run rẩy nói: “Những người trong mật thất đã cứu ra chưa?”

Đinh Kim nói: “Đã phái người đến đó.”

Tiểu Thất gật đầu. “Tốt lắm, các ngươi lưu lại xử lý sự tình kế tiếp.” Tiếp theo hướng Lý Trung nói: “Lý Trung, đưa ta cùng Tiểu Hắc về chỗ các ngươi ngụ lại, mau!”

Một tiếng mau của Tiểu Thất, Kim Trung Báo Quốc nghe được trong lòng run sợ.

Vì không để đả thảo kinh xà, bộ khoái Quy Nghĩa huyện lần này phẫn làm lữ khách thương nhân từng nhóm đi tới Thanh Châu.

Kim Trung Báo Quốc ngủ lại một gian khách *** trong thành, sau khi Lý Trung hộ tống Tiểu Thất cùng Lan Khánh quay về khách ***, Tiểu Thất vội vàng phân phó tiểu nhị mang bồn tắm đến, đổ đầy nước lạnh xong xuôi liền đuổi Lý Trung ra ngoài.

Đóng cửa lại, Tiểu Thất vội vàng đi tới bên người Lan Khánh. Lan Khánh toàn thân đã bị dược tính khống chế, cau mày thở ra khí tức nóng bỏng, khó nhịn ngã xuống giường, ngón tay bắt lấy đệm.

Vì thuận tiện hành động, Tiểu Thất mới rồi ở trong vương phủ tái độ triển Hồi Xuân công, đem thân thể khôi phục lại bộ dáng bình thường, chỉ là nội lực bị bế cho nên khôi phục rất chậm, đến khi trở lại khách *** tay chân mới dài ra một ít.

Tiểu Thất bưng chậu tới, đỡ lấy Lan Khánh, tuy rằng chính hắn cũng trúng *** độc nhưng vô tâm với thân mình mà đè ép *** bốc lên, đối Lan Khánh nói: “Sư huynh, sư huynh ngươi nghe thấy ta nói chuyện không?”

Tiểu Thất vừa nâng Lan Khánh dậy, Lan Khánh liền thở ra một hơi thật dài, mỹ nhân thổ tức như lan, thơm tho say lòng, Tiểu Thất khống chế không nổi, tay khoác lên lưng Lan Khánh liền dùng sức bấu, nhưng một tiếng khó nhịn rên rỉ từ môi Lan Khánh thoát ra đúng lúc kéo tâm trí Tiểu Thất về.

“Nãi nãi cá hùng, Bách Lý Thất ngươi lúc này còn loạn tưởng bậy bạ cái gì vậy?” Tiểu Thất phản thủ cho mình vài cái bạt tai, bạt tai vang vội ngay cả Lý Trung bên ngoài đều nghe thấy, vội vàng hỏi: “Bên trong xảy ra chuyện gì?”

Nghe thấy thanh âm Lý Trung tựa hồ sốt ruột muốn phá cửa vào, Tiểu Thất vội vàng hô: “Không có việc gì! Ta không sao, Tiểu Hắc cũng không sao, ngươi ngàn vạn lần không được tiến vào!”

Lúc sau Tiểu Thất thâm hít vài khẩu khí, đưa ngón tay đặt bên môi Lan Khánh nói: “Sư huynh, ta hiện tại muốn thay ngươi oạt thổ (móc ói), cho ngươi nôn sạch rượu vừa uống đi, có chút không thoải mái, ngươi nhẫn nhẫn!”

Ý thức Lan Khánh còn có nửa phần thanh minh, khi hắn nghe thấy lời Tiểu Thất, trong lòng hừ khẽ. Hắn ngay cả oạt nhục đoạn cốt còn không cảm thấy đau đớn, oạt thổ thì có gì không thoải mái?

Chỉ là thanh âm Tiểu Thất sốt ruột như vậy, lo lắng như vậy, phảng phất cả trái tim đều đặt trên thân mình, Lan Khánh đột nhiên nhớ tới người này mới vừa rồi che chắn cho hắn, thay hắn chịu đựng mấy roi kia.

Trên mặt Tiểu Thất còn có vết roi, chiếc cổ mảnh khảnh cùng nửa ngực trần cũng còn lưu vết máu.

Lan Khánh không rõ, Tiểu Thất vì cái gì luôn luôn ở bên hắn, hắn dường như luôn đối với Tiểu Thất không tốt, chẳng những đánh bản tử còn thường thường cười Tiểu Thất nhát gan, nhưng người này luôn luôn không rời đi, luôn luôn lưu lại bên cạnh hắn.

Tiểu Thất luôn đối với hắn cười, tuy rằng bỉ bỉ nhưng khi người này gọi hắn “sư huynh”, trong giọng kia có một chút tôn kính cùng một chút vui vẻ, hắn luôn nghe ra.

Vì cái gì, vì cái gì, hắn khi dễ Tiểu Thất như vậy, người này còn không có đi, thậm chí ngay cả lúc tên quy đản tiểu vương gia kia ý đồ nhúng chàm hắn, người này cũng che trước hắn, vì hắn chịu đựng hết thảy.

“Tiểu Kê…”

Lan Khánh giống như không hiểu, lại có chút hiểu được.

Tâm Tiểu Thất, đều đã đặt trên người hắn…

“Nhanh lên nhanh lên, mau ói ra!” Tiểu Thất đưa ngón tay vói vào miệng Lan Khánh thay hắn gẩy yết hầu, làm cho rượu còn dư trong bụng Lan Khánh toàn bộ phun vào trong chậu.

Tiếp theo, hắn vừa vội vừa loạn đem chậu đặt sang bên, sau đó rút trâm cài trên đầu Lan Khánh xuống, xoay mở một viên trân châu trên đỉnh lấy “thanh tâm giải độc dược” giấu bên trong ra.

Tiểu Thất vội vàng bưng nước tới, trước hết để Lan Khánh ăn một viên rồi mới đến chính mình ăn một viên khác.

Tiểu Thất nói: “Đây là hộ thân dược hoàn sư phụ cho ta, ta vì phòng vạn nhất liền nhét vào trâm cài của ngươi. Nhưng “kim phong dục lộ hoàn” âm độc vô cùng, dược hoàn này chỉ có thể giảm bớt độc tính, không có biện pháp hoàn toàn giải *** độc.”

Tiểu Thất một bên dùng ống tay áo lau mồ hôi, một bên giúp đỡ Lan Khánh nhảy vào trong bồn tắm, hảo hảo hàng đi một thân khô nóng khó chịu.

“Ngâm nước lạnh một chút, ngàn vạn lần đừng vận công, ngươi chờ ta, ta đi tìm người tới cứu ngươi.” Tiểu Thất nói xong, quay đầu muốn phóng tới cửa.

“Tìm người nào tới cứu ta?” Lan Khánh một đôi nhãn tình sâu không thấy đáy.

Tiểu Thất dừng nện bước nhìn Lan Khánh, trong lòng có chút không yên nhưng vẫn nói: ” ‘Kim phong dục lộ hoàn’ không phải chuyện đùa, phương pháp duy nhất cứu ngươi, đó là tìm người đến… Hai ta mỗi người một cái… Sau đó… Ưm ưm.. Chính là cái kia… sư huynh ngươi hiểu chứ…”

Tiểu Thất tiếp đó lại nói: “Đúng rồi, ngươi thích nam hay là thích nữ… Ta…”

Tiểu Thất nói còn chưa xong, biểu tình Lan Khánh liền dần dần đông lạnh.

Lan Khánh mở miệng cắt lời Tiểu Thất. “Trần Tiểu Kê, ngươi muốn chết sao?”

Mấy chữ cuối cùng nghẹn trong cổ họng, Tiểu Thất lập tức biết Lan Khánh đối với loại sự tình này lòng còn khúc mắc, nhưng mà, nếu có biện pháp khác hắn cũng thật sự không muốn đối với Lan Khánh như vậy, cuối cùng đành phải nói: “Hay là ta kêu Lý Trung tìm vài người đến cho ngươi chọn, nếu không, để chậm trễ liền muộn mất…”

“Vậy còn ngươi?” Lan Khánh phượng mâu nhấc lên, ngưng trú Tiểu Thất.

“Ưm… A…” Tiểu Thất bị nhìn cả người hoảng hốt thiếu chút nữa cất bước nhào tới Lan Khánh. Nhưng một khắc cuối cùng hắn vẫn là cắn răng nhẫn nhịn xuống, xoay người thở gấp nói: “Ngươi, ngươi chọn xong, còn lại ta tái chọn…”

Dứt lời vội vàng đi đến cửa.

Tiểu Thất đã nhiệt đến đầu óc cơ hồ trống rỗng, nếu không còn một tia thanh minh cận tồn duy trì chính mình, hắn thật sự không dám nghĩ tới bản thân đối với Lan Khánh trong bồn đang dùng một đôi sóng mắt ướt át nhìn hắn làm ra loại sự tình gì.

Tiểu Thất mở cửa phòng, đối với Lý Trung thủ ngoài cửa đang gấp như kiến bò trên chảo nóng nhưng không cách nào giúp đỡ, kêu một tiếng: “A Trung!”

“Làm sao vậy, làm sao vậy, Tiểu Đầu Nhi làm sao?” Lý Trung vội hỏi.

“Con bà ngươi!” Tiểu Thất cứng rắn lôi kéo nụ cười, giả vờ cả giận nói: “Trong mắt ngươi chỉ có Tiểu Đầu Nhi, huynh đệ đều nhanh quên tiệt, không thèm nhìn tới!” Tiểu Thất lau một phen mồ hôi, toàn bộ lòng bàn tay ướt đầm đìa.

“Hai người các ngươi đến tột cùng làm sao, có phải bị trọng thương? Muốn ta kêu đại phu không?” Lý Trung đi tới, vươn tay khoác trên vai Tiểu Thất, ngôn từ tràn ra lo lắng.

Tiểu Thất vốn chống đỡ không nổi, hắn một chút thất thần chân đã mềm nhũn, Lý Trung cuống quít nâng hắn dậy.

Tiểu Thất lắc đầu, khàn khàn nói: “Hai người chúng ta không bị thương nặng, bất quá cũng không khác mấy! Ngươi lập tức đến hoan quán tìm về mấy người xinh xắn sạch sẽ, nhớ rõ, phải ôn nhu một chút! Tiểu Đầu Nhi cùng ta trúng xuân dược cũng sắp không xong. Ngươi đi nhanh về nhanh, hai người chúng ta chờ ngươi cứu mạng a!”

“Xuân, xuân, xuân dược?” Lý Trung lắp bắp, không thể tin được bản thân vừa nghe thấy cái gì.

Nhưng mà ngay lúc này, mặt sau cửa truyền đến một thanh âm khác.

“Không cần gọi người.”

Lan Khánh cả thân ướt đẫm không biết ra khỏi bồn tắm từ khi nào, đã đang đứng phía sau Tiểu Thất.

Tiểu Thất lặng đi một chút, quay đầu vừa thấy Lan Khánh, hổn hển thuận nói: “Ngươi đi ra làm gì, còn không mau trở về ngâm trong bồn tắm. Nếu không, dục hỏa công tâm như thế, chỉ cần nắm được ai liền…”

“Liền sao?” Lan Khánh nhìn Tiểu Thất, khóe miệng câu ra nụ cười âm trầm.

Cặp phượng mâu đen láy đảo qua Lý Trung, Lý Trung bị Lan Khánh liếc mắt cả người nổi da gà. Lan Khánh tái đem ánh mắt dừng trên người Tiểu Thất, sau đó vươn tay vuốt ve mặt hắn.

Khuôn mặt kia bởi vì Hồi Xuân công tán đi, rút bớt vẻ non nớt, trở nên anh tuấn rất nhiều, nhưng vẫn là nhìn ra bóng dáng chân mày mềm mại lúc trẻ.

Lan Khánh vuốt ve, tâm tư liền bị tác động. Hắn nói: “Ai tới ta cũng không muốn…”

“Vậy sao được!” Tiểu Thất gấp đến độ giậm chân, nhưng cứ quýnh lên nhảy dựng như vậy lại khiến dược lực trong cơ thể thẳng hướng não bộ, làm cho cả người hắn choáng váng, chân lại mềm nhũn.

Lý Trung thấy thế vội vàng muốn đỡ Tiểu Thất, lại chậm một bước.

Lan Khánh nhanh chóng vươn tay ôm lấy Tiểu Thất, kéo hắn dựa vào trong lòng, sau đó dùng một loại thanh âm khiến Tiểu Thất không rét mà run nói: “Bởi vì ta đã tuyển một người tốt lắm.”

“Tuyển, tuyển người tốt?” Tiểu Thất mãnh kinh nhìn Lý Trung lại nhìn chính mình.

Tầm mắt Lan Khánh không ở trên người Lý Trung, này chính là đại biểu… Không, Bách Lý Thất ngươi suy nghĩ quá nhiều, làm sao có loại sự tình này phát sinh được…

Chỉ là khi Tiểu Thất đem thị tuyến hướng Lan Khánh cũng là lúc điện quang thạch hỏa, bốn đạo mục quang nóng rực giao nhau trên không trung, thời khắc tương giao đó phảng phất như lôi điện va đập, tiểu tâm can của Tiểu Thất bị đập cho nhảy nhót thật mạnh, cả người run rẩy.

“Sư, sư, sư huynh?” Tiểu Thất một bên run rẩy một bên hỏi.

Lan Khánh hướng Tiểu Thất nở rộ tươi cười tuyệt mỹ mị hoặc chết người không đền mạng, chỉ là Tiểu Thất dĩ vãng thường thường bị Lan Khánh cười mê đảo đến hôn đầu chuyển hướng lúc này lại nổi lên cảm giác dị thường bất hảo.

Sẽ không phải… là thật chứ…

Không, không có khả năng! Bách Lý Thất ngươi đừng chính mình dọa chính mình!

Tiểu Thất mạnh lắc đầu.

“Tiểu Thất ngươi ngoan ngoãn, Tiểu Hắc đại nhân ta sẽ hảo hảo đối đãi ngươi!” Lan Khánh dứt lời, kình phong dâng lên, ván cửa “phanh” một tiếng đóng lại. Thân ảnh hai người biến mất ở phía sau, cũng che đi tầm mắt lo lắng của Lý Trung.

“Ô y.. A Trung a…” Dự cảm Tiểu Thất thành thật.

Hắn vạn phần sợ hãi, Lan Khánh thật sự bị khuất phục trước dược tính, không tái nhịn được nữa mà trực tiếp muốn bắt mông của hắn đến giải xuân dược!

Sư phụ cứu mạng—

Một tiếng “Phanh—” thật lớn vang lên, Tiểu Thất bị ném mạnh lên ván giường, đau đến mức hắn thiếu chút nữa phun lệ.

Lan Khánh trực tiếp áp trên người Tiểu Thất, Tiểu Thất vừa lấy lại tinh thần nhìn thấy Lan Khánh ở trên đầu cười âm thảm, toàn bộ da đầu đều run lên.

Tiểu Thất chỉ khoác một kiện ngoại y, tư thế như thế làm cho y sam rớt sang hai bên, lộ ra một khoảng ngực vân da đều đặn.

Hắn thấy ánh mắt Lan Khánh nhìn ngực mình phát ra quang mang hung ác, một bàn tay sờ soạng trên ngực, lòng bàn tay cùng da thịt đụng chạm giống như phát ra hoa lửa làm Tiểu Thất mạnh run lên.

Tay Lan Khánh ở trên ngực hắn chưa toại nguyện mà thong thả vuốt ve, hơn nữa càng ngày càng có xu hướng đi xuống, Tiểu Thất vội vàng bắt lấy tay Lan Khánh quát: “Không được không được, chúng ta không thể làm như vậy!”

“Vì cái gì không được?” Thanh âm Lan Khánh trầm xuống: “Ngươi cam lòng tìm cô nương hầu hạ ngươi, cũng không muốn để ta chạm? Ta có điểm nào so ra kém các nàng, các nàng lại có người nào đẹp hơn ta?”

Lan Khánh căn bản mặc kệ Tiểu Thất phản đối, bàn tay kia giãy ra, thoáng cái chộp tới nhục trụ đã muốn lược lược ngẩng đầu của Tiểu Thất.

“Ô…A…” Tiểu Thất chịu không nổi loại kích thích này, cả người cuộn lên, run rẩy. Thanh âm hắn bén nhọn cất cao đứt quãng nói: “Này, này không giống a… Sư huynh ngươi là nam nhân không phải nữ nhân… Người bình thường lúc này không phải đều tìm nữ sao…”

Lan Khánh lại nhẹ nhàng thi lực một chút.

“A…A…” Sẽ chết, sẽ chết, mau ra! Tiểu Thất rưng rưng rên rỉ.

“Nam thì sao, nữ thì sao? Không phải đều giống nhau?” Hơi thở Lan Khánh cũng không xong, mồ hôi gộp thành giọt lớn… từ trên trán hắn trượt xuống, rơi lên trên môi Tiểu Thất dưới thân hắn.

Lan Khánh nhìn môi mỏng mới vừa rồi bị cắn xuất huyết, còn có thần sắc ẩn nhẫn khó nhịn trên mặt Tiểu Thất, một phen dục hỏa trong lòng thoáng cái cháy lên khiến thanh âm hắn có chút không xong.

Tiểu Thất vẻ mặt cầu xin. “Sư huynh không được, chúng ta không được! Nếu thực làm vậy, chờ đến lúc ngươi thanh tỉnh sẽ rất khinh miệt.”

Lan Khánh nói: “Ta hiện tại rất thanh tỉnh!”

“Ngươi căn bản một chút đều không tỉnh táo!” Tiểu Thất đánh vào tay Lan Khánh muốn hắn buông tiểu nhục trụ đáng thương của bản thân nhưng Lan Khánh chẳng những không buông mà còn động lên, động tác uy hiếp này làm cho Tiểu Thất thẳng hừ thanh.

“Ách… A… Không được, tuyệt đối không được! Sư huynh ngươi đã quên chuyện trước kia mới có thể thấy không sao, nếu ngươi nhớ lại nhất định ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ta, càng không nói đến cùng ta làm ra loại sự tình này!” Nói xong, Tiểu Thất bắt đầu vật lộn giãy giụa, cho dù đối mặt với hiểm cảnh gốc rễ con cháu khó giữ, hắn cũng muốn đào thoát khỏi tay Lan Khánh.

Lan Khánh thấy bộ dáng Tiểu Thất dù chết cũng muốn thoát đi như vậy, trong lòng cơn tức càng vượng. Tiểu Thất càng giãy giụa, hắn càng nắm chặt hơn, đến cuối cùng Tiểu Thất chơi xấu vươn tay mạnh mẽ nắm yếu hại giữa hai chân Lan Khánh một chút, Lan Khánh mới run lên buông lỏng tay.

Tiểu Thất ngừng nắm lập tức lui đến đầu giường, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng.

“Trần Tiểu Kê!” Trong mắt Lan Khánh nộ khí dần dần hiển hiện, bầu không khí bốn phía bỗng dưng trầm trọng giống như mưa bão sắp tới, khiến người ta cơ hồ không thể hô hấp.

Người này cho dù bị bế nội lực, khí thế phát ra vẫn có năng lực khiến người ta không rét mà run.

Lan Khánh lần thứ hai tới gần Tiểu Thất, Tiểu Thất thì mãnh liệt thở hổn hển chống cự, hai người hai tay đến đến đi đi, ở trên giường triển khai võ công chiêu số, đánh đến rốt cuộc thậm chí cả hai chân cũng thượng tràng, cơ hồ quấn bện thành bánh quai chèo.

“Buông!” Tiểu Thất rống giận, tay đương lúc dùng sức quá mạnh mà vung hết sức, sau đó hắn nghe thấy một tiếng “ba”.

“…” Động tác Lan Khánh ngừng lại.

“…” Tiểu Thất nhìn bàn tay chính mình vươn ra, lại nhìn dung nhan bạch ngọc của Lan Khánh từ từ nổi lên dấu năm ngón tay, hắn hít sâu một hơi rồi sau đó run lẩy bẩy, “a…a…a…”, rất lâu cũng không nói nên lời.

“Ngươi đánh ta, hả? To gan ra sao?” Khóe miệng Lan Khánh gợi lên ý cười, một đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tiểu Thất.

Tiểu Thất chậm rãi nhích mông ra sau, biết rõ không đường thối lui nhưng vẫn giãy giụa nói: “Là ngoài ý muốn! Sư đệ nào có gan đánh sư huynh ngài, đây là ngoài ý muốn, là ngoài ý muốn!”

“Ta đây thương ngươi, ngươi lại tát ta một cái, sư đệ ngươi đối với sư huynh đúng là tốt!” Dứt lời, Lan Khánh cười nịnh một tiếng, ngũ trảo nhanh chóng chộp tới Tiểu Thất.

Tiểu Thất kêu to một tiếng, nghĩ thầm mạng nhỏ thế là chấm hết, liền bất kể trả giá hô: “Ta đối với ngươi như vậy, là bởi vì cha ta là cừu nhân bất cộng đái thiên của ngươi nên mới không muốn để ngươi cùng ta phát sinh sự tình tương lai sẽ phải hối hận!”

Lan Khánh yên tĩnh trở lại. “Ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ!”

Đôi nhãn tình Lan Khánh vừa đen vừa sáng, tuy rằng tràn đầy dục hỏa đang áp nhẫn cố nén. Tiểu Thất khẩn trương nuốt một khẩu nước miếng, nghĩ thầm, bỏ qua lúc này e rằng không còn cơ hội giải thích nào khác mà hai người đều đã vui đùa xong xuôi hết rồi, vì thế tựa như pháo nổ phách lý phách lý không ngừng nói: “Còn nhớ sự tình trong tòa nhà lớn ta kể cho ngươi? Sư huynh ta nói chính là ngươi, chỉ là ngươi đã quên hết sự tình trước kia, cứ cho rằng mình là Thi Tiểu Hắc!”

Tiểu Thất nói: “Năm đó ngươi một nhà bảy mươi hai khẩu bị cha ta giết chết, còn ngươi bị hắn biến thành cấm luyến giam trong thâm cung, hắn đối với ngươi làm rất nhiều việc vô sỉ, vì thế ngươi hận hắn, liên đới cũng hận ta, ngươi nói đó là hận ốc cập ô…”

“Ta, là nhi tử cha thương yêu nhất… Cho nên, chiếu theo phong thái hành sự của ngươi… Tuy rằng ngươi đã tự tay giết chết cha ta báo thù, tuy ta cũng cứu ngươi một mạng, nhưng ta là con của cừu nhân, ngươi vẫn là không muốn thấy ta.”

“Ngươi hiện tại tẩu hỏa nhập ma cái gì cũng không nhớ rõ, ngươi đã quên hết việc này nên mới để ta lưu lại bên người, chờ ngày nào đó tháng nào đó ngươi khôi phục trí nhớ, đến lúc đấy khẳng định ngươi lại xem thường ta. Nếu biết bản thân cùng ta như thế, cũng sẽ chỉ càng thêm chán ghét mà thôi. Vì ngươi, vì ta, ta thấy…”

Tiểu Thất nói xong lời cuối đã như sắp khóc. “…Sư huynh… Chúng ta vẫn kêu hai cô nương tới được không?”

Sự tình chôn thật sâu trong lòng hiện giờ nói ra tất cả, Tiểu Thất thế nhưng không có một tia cảm giác trút được gánh nặng, hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng này, sau đó ôm một cô nương tự mình đề thương thượng mã hảo hảo giải *** độc, mà không phải bị người dùng như đối tượng giải độc.

Lan Khánh nghe xong chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó mạnh mẽ lôi kéo cả người Tiểu Thất, đem Tiểu Thất đặt dưới thân mình.

Lan Khánh chăm chú nhìn Tiểu Thất, nói: “Ta đã nói qua, ta không phải sư huynh của ngươi. Ngươi nếu còn nhận sai ta thành sư huynh của ngươi, vậy đừng trách ta không khách khí!”

Năm ngón tay Lan Khánh từ từ nắm lại, thanh âm khớp ngón tất tất ba ba vang lên bên tai, Tiểu Thất sợ tới mức rụt lui.

Lan Khánh tiếp tục nói: “Tên của ta là Thi Tiểu Hắc, sự tình người kia cùng ta không quan hệ. Hiện nay ta muốn tìm ngươi giải độc, không phải người kia muốn tìm ngươi giải độc, ngươi nhận rõ cho ta, có biết hay không?”

“Biết, biết!” Ngữ khí Lan Khánh hàm xúc ý tứ uy hiếp trầm trọng, Tiểu Thất gật đầu như đập tỏi, buộc lòng ưng thuận.

“Tốt lắm.” Lan Khánh cảm thấy Tiểu Thất ngoan, tức giận liền tiêu hạ. Hắn vuốt ve khuôn mặt Tiểu Thất, ẩn ẩn cảm giác dưới khuôn mặt anh tuấn nam tử thành thục này có vô số vết thương, tâm chẳng biết tại sao đột nhiên tựa như mềm nhuyễn thành một khối.

Lan Khánh đối Tiểu Thất nói: “Mặt của ngươi, là cha ngươi đả thương?”

Tiểu Thất không quá muốn đáp nhưng cuối cùng vẫn ứng thanh: “…Phải”

“Cha ngươi thật sự lớn mật, ngươi là của ta, hắn dám đả thương đồ của Tiểu Hắc đại nhân ta!” Lan Khánh nói.

“…” Người này một chốc thanh tỉnh, một chốc lại điên khùng nghiêm trọng, Tiểu Thất hút hút mũi, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.

“Tiểu Thất…” Lan Khánh thấp giọng kêu tên Tiểu Thất. Song mâu hắn chăm chú nhìn Tiểu Thất, tuy rằng thanh âm lãnh ngạnh nhưng trong mắt lại lộ một tia ôn nhu ngay cả bản thân cũng không phát hiện.

“Tiểu Thất… Ngươi là của ta, chỉ cần ta nhận thức, chỉ ta… Chỉ cần ngươi về sau không chọc ta tức giận, ta sẽ càng thêm thương ngươi, biết không?”

Lời Lan Khánh làm Tiểu Thất run rẩy không lý do.

Lời này nếu ngày thường nói là việc hết sức bình thường, nhưng hiện giờ hai người bọn họ trong thân trúng kỳ *** chí độc, lại thêm hạ thân đã bị mới rồi chọc tới chọc lui đụng đến đụng đi hoàn toàn mạnh mẽ khuếch trương, hơn nữa nói thì cứ nói, một bàn tay Lan Khánh lại không biết vì cái gì nhéo tới nhéo lui tiểu hồng điểm trước ngực hắn, cho nên khi song song nghe được lời này, da đầu Tiểu Thất run lên, một trận huyết mạch sôi trào khiến hắn thấp suyễn ra tiếng theo động tác tay Lan Khánh.

Phản kháng cần làm đã làm, bất quá không có hiệu quả. Lời cần nói cũng đã nói, y sì không có hiệu quả. Dược tính vẫn luôn bị đè ép nhân lúc Tiểu Thất không biết làm sao mà quên bẵng giãy giụa liền hung mãnh giống như mưa rền gió dữ quét tới, tấn công đến mức thần trí Tiểu Thất mơ hồ, tháo xuống toàn bộ võ trang.

Lan Khánh từ trước tới nay là một người bá đạo, lực đạo hắn thi trên ngực Tiểu Thất cũng đồng dạng bá đạo.

Địa phương được ngón tay sáng bóng vuốt qua cảm giác có điểm đau đớn, phảng phất như muốn ở trên người Tiểu Thất lưu lại dấu tích mà ma sát. Tiểu Thất run nhè nhẹ, đương lúc sợ hãi, trong cơ thể lại đồng thời dâng lên khoái cảm khiến hắn không thể chống cự, tình triều hung mãnh lệnh người khó lòng kháng lại, sau đó, thân thể hắn bị Lan Khánh từng tấc từng tấc mở ra, hoàn toàn triển lộ trước mắt người này.

Lan Khánh cúi đầu cắn lên đôi môi thụ thương của hắn, lực đạo hút mút làm cho cả người Tiểu Thất bật lên, mang theo chút kinh hoàng.

Lan Khánh áp Tiểu Thất xuống giường, đầu lưỡi tiến quân thần tốc giống như muốn ăn hắn mà hôn, hôn đến Tiểu Thất ngay cả hít thở cũng khó khăn không thôi, thiên toàn địa chuyển, cảm giác trái tim cũng sắp từ trong cổ họng nhảy ra để cho Lan Khánh nuốt xuống.

Lan Khánh tách hai chân Tiểu Thất, sau đó dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nói: “Tiểu Thất, nhìn ta.”

Tiểu Thất mở mắt, mông lung nhìn Lan Khánh. Vẻ mặt Lan Khánh kêu hắn không rét mà run, biểu tình kiềm nén quá nhiều tham dục cũng đã đến cực điểm.

Lan Khánh đặt ngón tay của mình vào trong miệng liếm ướt bằng thóa dịch trong suốt, sau đó tiến vào phía sau Tiểu Thất.

Thân mình Tiểu Thất siết thật sự chặt, nhưng vẫn bị Lan Khánh từng chút từng chút mở ra.

Đầu ngón tay hơi hơi gập lại, không biết là va chạm thế nào mà khoái cảm quỷ dị đột như kỳ lai làm Tiểu Thất rên rỉ ra tiếng. Hẳn thở hào hển, nắm chặt cánh tay Lan Khánh, Lan Khánh cũng tuyệt không để ý tới kháng cự của hắn, còn gia tăng thành hai ngón tay.

“Ân… Không được…” Tiểu Thất không chịu nổi, cúi đầu kìm nén rên rỉ.

Lan Khánh cho tới bây giờ chưa có nhìn thấy Tiểu Thất tháo xuống nhân bì diện cụ giả tạo, hoàn hoàn toàn toàn triển lộ chính mình trước mặt hắn như vậy.

Tứ chi thon dài kẹp chặt bị bức bách mở rộng, khuôn mặt đoan chính tuấn lãng tràn ngập dục vọng, trong đôi mắt hoa đào mông lung thủy quang trong veo, toàn thân hắn khuất phục xuân dược mà tản ra khí tức mê người, hơn nữa rên rỉ ẩn nhẫn theo khe răng thoát ra lại hung hăng khiêu khích tâm Lan Khánh.

Lan Khánh rút ngón tay ra, hạ thấp thân mình, ngay sau đó dục vọng hỏa nhiệt vô pháp tái nhẫn nại trực tiếp xâm nhập cơ thể Tiểu Thất.

“Ô…” Tiểu Thất mãnh cung thân, hai tay bắt tại đệm giường vùng vẫy muốn đào thoát ra sau. Loại đau đớn cực đại chưa bao giờ lĩnh hội pha lẫn sung sướng hãi nhân đồng thời tập kích lại khiến cả người hắn run rẩy, hắn nhất thời không thở nổi, cảm giác thiên toàn địa chuyển, cơ hồ vô pháp thừa nhận.

Sau khi Lan Khánh tiến vào Tiểu Thất chỉ ngừng nghỉ trong chốc lát, đợi cho Tiểu Thất thở ra, hắn liền bắt đầu mãnh liệt xuyên thấu, từng chút từng chút hung mãnh mà cấp tốc va chạm Tiểu Thất.

“A…A…Ô….” Tiểu Thất hoàn toàn không biết phải thế nào cho phải, trốn cũng trốn không thoát, chạy cũng chạy không được, đầu óc cùng thân thể nóng đến mức giống như sắp sửa tan ra. Hắn mơ hồ biết như vậy không được, nhưng điểm ý thức này cũng theo từng đợt trừu sáp (đâm xuyên) càng ngày càng trọng của Lan Khánh mà tiêu tán.

Lan Khánh giống như mãnh thú vượt khỏi kìm hãm, tham lam muốn có được Tiểu Thất, toàn bộ rút ra, lại thật mạnh sáp nhập, khoái cảm mãnh liệt lệnh người ta toàn thân run rẩy cũng khiến hắn hơi hơi phát run.

“Sư huynh… Từ từ… Chậm một chút…” Tiểu Thất thở hào hển nói.

“Kêu tên của ta.” Hai mắt Lan Khánh nhìn chăm chút Tiểu Thất, không buông.

“Tên, tên nào…”

“Tiểu Hắc.”

“Tiểu, Tiểu Hắc… Chậm một chút… A…” Tiểu Thất sắp chịu không nổi.

Nhưng mà khi Tiểu Thất kêu tên Lan Khánh hiện giờ, tiết tử hỏa nhiệt trong cơ thể hắn lại đột nhiên trướng lớn một vòng, Tiểu Thất cả kinh kêu lên, trừng to mắt nhìn Lan Khánh.

Lan Khánh phát ra tươi cười thâm trầm mà tình sắc, hắn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe miệng, cái gì cũng không nói, chỉ là lực đạo bên hông lại lớn thêm, giường đệm bắt đầu kẽo kẹt kẽo kẹt đánh lên.

Va chạm kích tình mà mãnh liệt càng ngày càng trọng, tình triều trào dâng cũng càng ngày càng cường liệt.

Tiểu Thất nguyên bản còn có thể nhịn xuống rên rỉ nơi cổ họng, nhưng đến cuối cùng, đầu óc cùng thân thể tựa hồ không phải của mình, khi bị Lan Khánh xoay trở thân mình, dùng sức từ phía sau sáp nhập, hắn chịu không nổi mà thét lên. Cả người Lan Khánh áp xuống nghe hắn rên rỉ đứt quãng, một bên cúi đầu cười, một bên cắn lỗ tai hắn, một bên đem đầu lưỡi tham nhập trong tai, thở hào hển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.