Lạn Kha Kì Duyên

Chương 247: Chương 247: Thám tử đầu trọc




Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Dẫu sao hòa thượng Tuệ Đồng cũng là một cao tăng, mặc dù phương pháp tu luyện khác biệt, luận đạo hạnh chắc chắn cũng không sánh bằng rất nhiều cao nhân trong đại điện này, nhưng ít nhất linh đài rất nhạy cảm. Y biết được những cao nhân ở đây sẽ không lấy loại chuyện này ra làm trò đùa.

“Thế nhưng quốc vận của Thiên Bảo thượng quốc hưng thịnh, dù cho có vài nơi sản sinh ra yêu ma. Vả lại, không nói đến các vị thần trong dân gian, dù là ở núi rừng hay phố phường trong nước đều có cao nhân...”

Tuy hòa thượng biết rõ những lời vừa rồi hẳn là sự thật nhưng vẫn không kìm được nói thêm vài câu. Không phải y không tin mà hi vọng có được đáp án mình cần từ rất nhiều cao nhân ở đây.

“Đúng vậy. Mặc dù chúng ta chủ yếu sống ở Đại Trinh, nhưng ít nhiều cũng từng nghe nói đến nước Thiên Bảo. Nơi này cũng được xem một vương triều lớn trong Đông Thổ Vân Châu, nói nó có thể ảnh hưởng đến đà phát triển của phàm trần Vân Châu cũng không quá đáng. Bây giờ, ngay cả khi tính toán đều hiện ra khí cơ hỗn loạn sáng tối bất định, không phải trong nước thiên hạ đại loạn thì chính là có người làm yêu!”

Lời này của Lão Long khiến cho Kế Duyên có chút cảm khái.

Theo cách nói của kiếp trước, đối với người tu hành thì mảnh đất Đại Trinh thực sự là “ngôi nhà” tốt. Dù ngôi nhà chỉ là khái niệm tương đối với phần lớn người tu hành nhưng Đại Trinh vẫn tốt hơn một chút.

Câu nói của hòa thượng khiến mọi người nghị luận, từ tu sĩ của Ngọc Hoài Sơn đến một vài vị Giao Long hóa hình đều phát biểu ý kiến của riêng mình. Thậm chí song phương còn suy luận sâu xa đến tình huống mình từng bị kẻ khác tập kích.

Chờ thanh âm thảo luận trong điện nhỏ lại, Thành Hoàng của Kinh Kỳ Phủ mới vung tay áo, đẩy sương mù trong điện qua một bên, lộ ra không gian lớn hơn. Sau đó, Thành Hoàng nhìn về phía hòa thượng Tuệ Đồng, rồi lại nhìn chung quanh.

“Theo như lời của pháp sư Tuệ Đồng và chư vị đạo hữu, liệu có thể suy đoán thế này hay không. Chuyện dị thường ở Thiên Bảo Quốc, thậm chí Vân Châu đại địa đã diễn ra trong suốt mười mấy năm qua, hoặc ít nhất trong mười mấy năm nay vẫn luôn bị che giấu, không xuất hiện?”

Cư Nguyên Tử, tu sĩ có đạo hạnh cao nhất Ngọc Hoài Sơn cũng nhíu mày, mở miệng nói.

“Bọn yêu tà tâm thuật bất chính, tâm cảnh không yên, rất khó có thể kiềm chế bản thân, huống chi tụ tập cùng nhau.”

“Cư Nguyên Tử chân nhân nói không sai, đa số bọn yêu tà tâm tính không tốt, hung tàn độc ác. Chỉ có điều, mặc dù tâm cảnh và tính cách có liên quan nhưng chưa chắc đã ảnh hưởng đến nhau. Yêu tà có tâm cảnh không tốt sẽ ảnh hưởng tới đạo đồ, nhưng chưa hẳn chúng không biết kiên nhẫn. Chuyện này không tầm thường, không được xem nhẹ. Như vậy, bọn nghiệt chướng tới tham gia Thủy Lục Pháp Hội của Đại Trinh ta lần này cũng không phải không gây chuyện giữa đường.”

Kế Duyên nhẹ nhàng phụ họa một câu, sau đó mới nói ra quan điểm của mình.

Tu sĩ của Ngọc Hoài Sơn dẫu sao vẫn mang quan điểm của Tiên Phủ chính thống, nói thô tục chính là khinh bỉ đám yêu ma tự nhiên. Đa số bọn họ xem thường những yêu quái sơn dã kia, mang thành kiến đánh giá kẻ khác, kết quả chính là khinh thường đối thủ.

Ví dụ như vị Cư Nguyên Tử này, trên tay của Kế Duyên còn có ngọc giản của lão, luận đạo hạnh tuyệt đối cao thâm, so ra thì vẫn hơn lão ăn mày một chút. Dù không phủ định yêu vật giảo hoạt, nhưng lối suy nghĩ “Yêu tà khó làm nên trò trống gì” vẫn tồn tại. Thực ra dù kẻ hung hăng bạo ngược nhất cũng sẽ vì mục đích lớn lao hơn mà tạm thời nhẫn nại, thậm chí ẩn nhẫn rất lâu.

“Ừm, cái này có lý! Thế nhưng là...”

Vừa nói chuyện, Cư Nguyên Tử lại nhìn về phía Thành Hoàng của Kinh Kỳ Phủ.

“Vậy thần chích bảo hộ nơi đó đâu hết rồi?”

Phần lớn người trong Tu Tiên Giới không để ý tới thế sự, thỉnh thoảng một Tiên Phủ mười mấy năm đến vài chục năm không có người nào xuất sơn cũng là chuyện bình thường, khi đi ra ngoài, nhiều khi bọn họ cũng chỉ đi tới đi lui. Nhưng thần chích khắp nơi đều có quan hệ mật thiết với dân chúng và động vật.

Thế là lại có tu sĩ đề nghị hay là bay thẳng tới nước Thiên Bảo thăm dò một phen, lập tức bị Cư Nguyên Tử phản đối.

“Suy đoán của chúng ta quá phiến diện, tùy tiện đi tới nước Thiên Bảo cũng không phải thượng sách!”

“Hừ, dù có tùy tiện đi đến đó cũng không có được kết quả gì. Lần trước lão hủ long du giết không ít đám yêu quái nhãi nhép. Ngoài số lượng nhiều ra, ta cũng chẳng thể điều tra được gì, rất nhiều nghiệt chướng cứ như đột ngột từ dưới đất chui lên vậy!”

Lão Long vẫn canh cánh trong lòng với việc chưa thể tra kẻ đã hại Mặc Giao. Dù trước khi chết, Mặc Giao không nói rõ đã giết hết chúng hay chưa, nhưng trên thực tế, lão Long cũng hiểu mình vẫn chưa trừ tận gốc, tối thiểu gân rồng của Mặc Giao vẫn chưa thể tìm về, không thể giúp Mặc Vinh được toàn thây.

Trong lúc nhất thời, quỷ thần tiên yêu trong điện lại luận bàn với nhau. Tình cảnh này gần giống như mấy kẻ phàm nhân mỗi khi gặp phải vấn đề khó khăn, chỉ là thiếu đi cảm giác ồn ào.

Kế Duyên đứng nghe khá lâu, cân nhắc nói tiếp.

“Lần này chúng ta đã quét sạch toàn bộ yêu tà trong pháp hội tại Đại Trinh, nếu như lập tức làm thêm động tác gì nữa sẽ đánh cỏ động rắn. Giống như lời của Ứng lão tiên sinh, ỷ vào thần thông mạnh mẽ cũng chưa chắc có thể đạt được thành quả như ý. Nhưng chuyện của nước Đình Lương và Thiên Bảo cũng không thể khinh suất, thiên quan tuần hành không bằng cử người đến đó ngầm điều tra...”

“Thiện tai Đại Quang Minh Phật, tiểu tăng Tuệ Đồng nguyện đảm đương nhiệm vụ này!”

Tuệ Đồng hòa thượng, kẻ nãy giờ không nói một lời, đột nhiên lại mở miệng. Kế Duyên dường như đã dự đoán từ trước, nhìn về phía y, bình tĩnh nói:

“Đại sư, tuy ngươi tinh thông Phật pháp, thường tích đức giải trừ tai hoạ, nhưng đám tà ma ngoại đạo này đã có thành tựu, không thể dựa vào Phật pháp để cảm hóa được. Dù có tinh thông Minh Vương chi thuật, ngươi cũng khó đảm bảo có cơ hội sử dụng sức mạnh của Minh Vương.”

“Thiện tai Đại Minh Vương Phật...”

Tuệ Đồng hòa thượng đọc một câu phật hiệu, rồi thi lễ với những tiên, yêu, thần linh ở xung quanh.

“Tiểu tăng chính là tăng nhân Đại Lương Tự, cách biên cảnh của nước Thiên Bảo không xa. Vả lại, ta vân du quanh năm. Lần này tham gia pháp hội tại Đại Trinh xong, vừa vặn trở về nước Đình Lương, có thể vân du Bắc thượng, đi tới Đại Luân Tự ở Thiên Bảo Quốc tu trì phật pháp, ha ha... Dù không có việc này, tiểu tăng cũng đã dự định làm thế.”

Nhưng có chuyện này rồi mà vẫn dự định làm thế, lại là chuyện khác.

Kế Duyên thầm khâm phục.

“Đại sư cao thượng, tương lai nhất định có thể thành Minh Vương chính quả!”

“Hòa thượng ngài quả thực không tệ, ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi đã làm.”

Lão Long cũng mỉm cười nói một câu, có cách nhìn mới với hoà thượng. Còn với những người khác, ít nhiều cũng nhìn hòa thượng “trẻ tuổi” này với con mắt khác.

Chẳng qua đề nghị của Tuệ Đồng hòa thượng chỉ có thể coi là phương án dự bị, không thể đặt toàn bộ bảo vật ở trong một rương, còn phải tham khảo những phương pháp khác.

Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng do bọn hắn nghĩ nhiều, sau cùng chẳng qua là do trùng hợp. Dù sao lời đồn của Thiên Cơ Các đã lưu truyền rất rộng, ngẫu nhiên hấp dẫn đám yêu vật ở nước Thiên Bảo cũng không phải không có khả năng

...

Buổi chiều ngày thứ hai, Tuệ Đồng hòa thượng đã đến Kim Châu, nơi tận cùng ở phía Bắc của Đại Trinh.

Hoà thượng này không biết Phi Cử Thuật, tất nhiên không có khả năng đêm qua còn ở Kinh Kỳ Phủ, hôm nay đã tới Kim Châu, cho nên chỉ có thể là bị đưa tới.

Giờ khắc này, bên cạnh ngọn Đình Thu Sơn ở phía bắc Kim Châu, Tuệ Đồng hòa thượng cùng Kế Duyên và lão Long cùng đáp xuống từ trên đám mây.

“Tuệ Đồng đại sư, vượt qua ngọn núi này chính là nước Đình Lương. Trước đây chúng ta chủ yếu luận bàn về nước Thiên Bảo hoặc phía bắc của Vân Châu. Nhưng nước Đình Lương này cũng chưa chắc đã yên ổn, qua ngọn núi này ngươi phải cực kỳ cẩn thận. Đương nhiên, dư uy từ cơn giận của Chân Long vẫn còn, phía nam của Đình Lương hơn phân nửa là không có chuyện gì.”

Kế Duyên nói xong nhìn về phía trước.

“Người đón ngươi đã đến.”

Tuệ Đồng hòa thượng và lão Long đều nhìn thấy ở chân núi cách đó không xa có một trận khói vàng hiện lên. Một người có khuôn mặt như núi đá xuất hiện, bay về phía ba người.

“Hồng Thịnh Đình, Sơn Thần của Đình Thu Sơn, bái kiến Kế tiên sinh, bái kiến Long Quân, bái kiến đại sư!”

“Chào Hồng Sơn Thần!” “Sơn Thần đa lễ.” “Tiểu tăng bái kiến Sơn Thần đại nhân!”

Kế Duyên, lão Long và Tuệ Đồng Pháp Sư đáp lễ Sơn Thần, cách đối đáp cũng có sự khác biệt.

Sơn Thần mặc dù không biết Tuệ Đồng, nhưng hòa thượng có thể đứng bên cạnh hai vị này, gã sao dám khinh thường.

“Đại sư, Thái Hư Ngọc Phù của Ngọc Hoài Sơn thần dị phi phàm, chính là phù lục thượng phẩm, nhưng có thể làm đại sư tiêu hao rất nhiều pháp lực, xin hãy sử dụng thận trọng. Thổ Độn Linh Phù dù có thể giúp người chạy trốn, nhưng cũng không phải là thần thông của bản thân, khi pháp lực hao hết sẽ bị vây chết dưới mặt đất. Nếu bị kẻ có Thổ hành thuật pháp cực tốt khoá chặt trên mặt đất, thế thì vô cùng nguy hiểm...”

Càng nghe Kế Duyên nói, Tuệ Đồng càng cảm thấy trên cái đầu trọc muốn toát mồ hôi hột. Sao câu nào của Kế tiên sinh nói ra khỏi miệng cũng giống như mình đang làm chuyện rất nguy hiểm vậy.

“Ha ha, tóm lại đại sư ngài vẫn nên tận lực nghe nhiều nhìn nhiều, không nên quá mức ỷ lại vào vật ngoài thân, đôi khi chưa hẳn có tác dụng.”

Chớ trách Kế Duyên nói dông dài. Nơi đây là Tu Tiên Giới, có rất ít phương pháp đưa tin tức thời, dẫu có cũng là thần vật hiếm có. Loại phương pháp truyền tin như Phi Kiếm truyền thư vừa tốn pháp lực thần thông lại mất thời gian, càng không phải là không có sơ hở. Chẳng hạn như Kế Duyên dùng Tiên Kiếm truyền thư mấy lần, suy cho cùng cũng quá mức xa xỉ.

Mà ngoại trừ Tuệ Đồng hòa thượng, lão Long càng không tiện đi tìm hiểu. Tu sĩ của Ngọc Hoài Sơn đúng như những gì lão ăn mày từng nói chuyện phiếm với Kế Duyên, bọn họ để lộ một cỗ “Quý khí” hoặc tiên khí khó mà kiềm chế, cũng không thích hợp. Còn cái đám người đến Kinh Kỳ Phủ kia, Kế Duyên chẳng thấy ai phù hợp. Bọn họ đều là mấy kẻ quanh năm khổ tu trong Tiên Phủ, chuyện tình thế tục chắc chắn không thể xử lý nhanh gọn.

Còn chuyện Kế Duyên tự đi, ừm, nói thật, một là hắn không tuyệt đối tự tin với bản lĩnh của mình, nguyên do thứ hai cũng tương tự lão Long.

Cho nên hắn đành phải dặn dò kỹ càng Tuệ Đồng hòa thượng một phen.

Mà bên này, nghe Kế tiên sinh nói chuyện, có loại cảm giác như khi còn bé, y bị sư phụ tại Đại Lương Tự không ngừng giảng giải đạo lý, tạo cho Tuệ Đồng hòa thượng một áp lực vô hình. Loại cảm giác dù mình làm gì cũng sẽ xảy ra chuyện, rơi xuống nước lập tức chết đuối.

Màn dặn dò dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc, hoà thượng vội vã niệm phật lễ phật hiệu.

“Thiện tai Đại Quang Minh Phật, tiểu tăng sẽ cẩn trọng, xin Kế tiên sinh yên tâm, xin Long Quân yên tâm!”

Kế Duyên gật đầu, chắp tay chào Sơn Thần.

“Làm phiền Sơn Thần, không cần quấy rầy địa khí, bình an đưa đến nơi là được.”

Sơn Thần gật đầu thi lễ với lão Long và Kế Duyên, rồi đưa tay đặt lên bả vai của hòa thượng.

Một khắc sau, Sơn Thần và Tuệ Đồng hòa thượng cùng nhau “lọt vào” trong lòng đất, biến mất không thấy.

“Tên thám tử trọc đầu này không biết có làm được hay không...”

Nhìn bọn họ rời đi, lão Long thở dài nói một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.