Lâm Uyên Hành

Chương 129: Chương 129: Thu tay, lập tức thu tay lại




Tô Vân lập tức chỉ cảm thấy của mình giống như độc thân đứng ở trung tâm thiên địa, hồng y như lửa, hồng sa xen kẽ giao thoa, quay xung quanh của mình phiêu đãng. Hồng hỏa đầy trời bỗng nhiên từ trên đỉnh đầu Tô Vân lướt qua, thiếu nữ âm thanh Ngô Đồng xa dần:

- Tô lang, qua sang năm ta sẽ tìm ngươi, khiêu chiến ngươi, khiêu chiến một kiếm kia!

- Muốn khiêu chiến ta?

Thiếu nữ Ngô Đồng đã tiến vào trong Thần Tiên cư, đột nhiên trong đầu truyền đến âm thanh Tô Vân để nữ tử này không khỏi giật nảy mình. Chỉ thấy thân ảnh Tô Vân càng ngày càng rõ ràng, đối diện cất bước, hướng nàng đi tới. Trong lòng thiếu nữ Ngô Đồng nhảy lên kịch liệt một chút, đã thấy Tô Vân giống như ác mộng đi tới, cách nàng càng gần thì càng khổng lồ, cuối cùng hóa thành một tôn cự nhân đỉnh thiên lập địa để nàng ngưỡng vọng!

- Muốn khiêu chiến ta cũng không phải không thể, một lần ba khối Thanh Hồng tệ!

Thân ảnh Tô Vân đột nhiên tán đi, biến mất không còn tăm tích.

Thiếu nữ Ngô Đồng ngẩn ngơ, thấp giọng cười nói:

- Học nhanh như vậy? Không hổ là Bán Nhân Ma, ngươi nhất định trở thành tùy tùng của ta.

Tô Vân vừa rồi chỉ là Tô Vân lấy khí huyết cường đại chân chính tạo thành huyễn tượng cho nàng, trên thực tế Tô Vân cũng không có ở trong Thần Tiên cư. Lúc trước, thiếu nữ Ngô Đồng lấy khí huyết của bản thân tạo thành các loại huyễn tượng cho Tô Vân, Tô Vân cũng lấy đạo của người trả lại cho người.

Trên Phụ Sơn Liễn, Tô Vân thu hồi khí huyết, nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ:

- Sau khi ta tu luyện đại nhất thống công pháp, cuối cùng có thể cùng Nhân Ma Ngô Đồng đạp chết thẳng cẳng. Bất quá, vì sao Thủy Kính tiên sinh không có đuổi nàng đi?

Sắc mặt hắn cổ quái, Cầu Thủy Kính chẳng những không có đuổi Ngô Đồng đi, ngược lại để nàng tiến vào Thần Tiên cư, rõ ràng là nói Ngô Đồng giao tiền thì sẽ được rồi nghe giảng!

- Lão sư thiếu tiền như vậy sao?

Tô Vân nháy mắt mấy, thầm nghĩ:

- Thu Bạch Nguyệt Lâu ngược lại cũng thôi, ngay cả Nhân Ma cũng thu, không biết hắn nghĩ thế nào.

Phụ Sơn Liễn chạy đến giao lộ giao nhau với lâu vũ, một vị lão giả đón xe, cười nói:

- Lão hủ định đi Văn Xương học cung, phải chăng tiện đường?

Tô Vân đẩy ra cửa sổ xe nhìn lại, chỉ thấy lão giả kia một thân áo vải màu đen, được giặt rất sạch sẽ, tóc hoa râm cũng chải từng sợi chỉnh tề không hề loạn chút nào.

Tô Vân để xa phu dừng xe, lão giả kia vô cùng phấn chấn tinh thần, mấy bước lên xe, cười nói:

- Làm phiền.

Nói rồi đi đến đối diện Tô Vân ngồi xuống.

Tô Vân lại lần nữa dò xét lão giả này, chỉ thấy cắt móng tay rất chỉnh tề, sợi râu đã trải qua tĩnh tâm chải vuốt, sợi râu trên cằm còn được một dây thừng màu xám thật nhỏ buộc lại, miễn cho tán loạn. Trên đầu của lão có một cây trâm gỗ đào, không biết dùng bao lâu, bị mài đến bóng loáng sáng bóng, nhưng lại giản dị đến không có gì xinh đẹp bằng. Y phục, phục sức của lão, hoàn toàn tìm không ra bất kỳ tật xấu gì.

Lão giả kia hướng hắn mỉm cười, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Xe vua lại lần nữa khởi hành.

- Bên kia lâu vũ chính là Chu gia lâu. Chu gia làm Linh khí lập nghiệp, giỏi về tạo đao thương kiếm kích búa rìu câu xiên các loại Linh khí. Thời kỳ chiến tranh, Chu gia tạo công thành lợi khí.

Lão giả kia nhìn về phía lâu vũ xa xa, cười nói:

- Chu gia lâu, tầng chót nhất trong Thần Tiên cư để một tòa xe nỏ, gọi là Lạc Nhật Thần Nỗ, là một kiện Linh binh, cần hai vị đại cao thủ Thiên Tượng cảnh giới mới có thể cho xe nỏ lên dây cung.

Trong lòng Tô Vân khẽ nhúc nhích, hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, quả nhiên thấy một mảnh quần thể lâu vũ, trong đó có Thần Tiên cư cực kỳ xa hoa, chỉ là không biết xe nỏ Chu gia đặt ở trong một tòa Thần Tiên cư nào.

- Tên nỏ trên Lạc Nhật Thần Nỗ, dài năm trượng sáu, một mũi tên, cần dùng năm ngàn Thanh Hồng tệ mới có thể luyện ra, mà lại đây là tiền mua vật liệu, không phải tiền công.

Lão giả kia thuộc như lòng bàn tay, nói tiếp:

- Nếu như tính toán giá thành tốn hao nhân công, tế luyện, kiếp tro lò luyện các loại để tạo tên nỏ, một mũi tên tám ngàn Thanh Hồng tệ là ít nhất. Cho dù là đại thế gia như Chu gia, cũng tạo không ra bao nhiêu cái nỏ.

Giờ phút này, lão mỉm cười, nói:

- Chu gia gia chủ đang kéo ra xe nỏ, lên Toàn Cơ, Toàn Cơ giống như muôi Bắc Đẩu tinh, hắn nắm chặt Toàn Cơ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xạ kích.

- Mà bên cạnh hắn, có vô số cường giả Chu gia, trong đó một nửa người đem đan nguyên bản thân rót vào trong tên nỏ, một nửa người khác đem tu vi bản thân luyện thành đan nguyên rót vào trong Lạc Nhật Thần Nỗ.

Sắc mặt Tô Vân ngưng trọng, nói:

- Lão trượng, không lẽ Chu gia xe nỏ giờ phút này đang chỉ đến nơi này?

Lão giả kia dáng tươi cười đầy mặt, nhẹ gật đầu.

Tròng mắt Tô Vân loạn chuyển, lão giả này đến cùng là ai, tại sao lại đón xe lên xe, nói cho hắn biết những chuyện này?

- Lão trượng biết lão đại đứng đầu không?

Tô Vân thử dò xét.

Lão giả kia cười nói:

- Tự nhiên biết.

- Xin mời tiểu ca nhìn đến tòa nhà kia.

Tô Vân thuận ánh mắt của lão nhìn về phía một quần thể lâu vũ khác, bên tai truyền đến âm thanh của lão giả:

- Lâu vũ bên kia là Lâm gia lâu.

- Lâm gia có chức quan, cũng có sản nghiệp.

- Làm quan coi trọng trang nhã, gia chủ Lâm gia là đại nho, tương đối thượng cổ, hắn giờ khắc này đang đốt hương đánh đàn.

- Ngươi nghe.

Tô Vân lắng nghe, lại cái gì cũng không có nghe được. Lão giả kia lại giống như say mê trong đó, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, có âm luật kỳ lạ, cười nói:

- Hắn giờ phút này một thân bạch bào tơ liễu tuyết bay, đàn tấu chính là Tướng Quân Lệnh, dùng Thất Huyền Cầm, âm thanh cổ sơ. Thủ khúc này rất hay, lúc đạn đến mãnh liệt nhất, sát phạt nhất thời liền sẽ giết người, liền sẽ để đầu người rơi xuống đất!

Hắn không còn gõ mặt bàn, mà là dựng thẳng lên một đầu ngón tay, nói:

- Cây cầu này sẽ bị một dây đàn cắt ra, Phụ Sơn Niện lưng đeo lầu nhỏ sẽ vỡ thành hai mảnh, người trên xe cũng như thế. Tiếng đàn, tự nhiên mang theo sát khí, Lâm gia gia chủ, sát khí càng đậm!

Sắc mặt Tô Vân ngưng trọng, ánh mắt rơi vào trên vài lâu vũ trong Thần Tiên cư kia.

Lão giả đối diện Hắn lại nói:

- Ngươi lại nhìn bên quần thể lâu vũ kia, cách nơi đây hai mươi dặm.

- Lúc này, gia chủ Văn gia - Văn Lập Phương đã tắm rửa thay y phục, tế lên trấn cung chi bảo Cửu Nguyên học cung - Đại Hoang Đồng Kính.

- Kính quang này đánh ra hai mươi dặm, đem chiếc xe này thiêu thành tro, không nói chơi.

- Ngươi lại nhìn bên kia.

- Nơi đó có Võ gia gia chủ giờ phút này cũng đang thôi động trấn tộc chi bảo, bất cứ lúc nào cũng sẽ lấy tính mạng ngươi.

- Trong lâu vũ Thần Tiên cư bên kia, Lục gia gia chủ - Lục Văn Định đang đứng ở bên cửa sổ, hắn được xưng là Thần Nhãn Lục, ba thần nhãn trên nhìn Cửu Thiên dưới xem Cửu Tuyền. Giờ phút này, hắn đang theo dõi nơi này. Mặt của ta hướng bên cạnh cửa sổ xe tìm một chút, hắn sẽ nhìn thấy khuôn mặt của ta.

Lão giả kia đem mặt tiến đến một bên cửa sổ xe, một bên cười nói:

- Sau đó, Lục gia Thần Nhãn Lục liền sẽ kêu dừng lần hành động này.

Trong Thần Tiên cư Lục gia, trong mi tâm gia chủ Lục gia - Lục Văn Định mở ra một vòng mắt dọc, trong mắt tứ xạ thần quang, đang cách mấy chục dặm nhìn về phía Phụ Sơn Niện của Tô Vân trên vân kiều!

Lúc này, lão giả kia đang đem mặt tìm nâng lên bên cửa sổ, cùng Tô Vân nói giỡn.

Sắc mặt Lục Văn Định đại biến, nghiêm nghị nói:

- Thu tay lại! Lập tức cáo tri tất cả mọi người thu tay lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.