Lâm Uyên Hành

Chương 150: Chương 150: Mặc Ngoài Huynh Đệ




Chỉ thấy người đi đường trên trời dần dần nhiều, rất nhiều Linh Sĩ tuổi trẻ cũng kết bạn du tẩu ở trên trời, hoan thanh tiếu ngữ từ trên trời truyền đến. Sóc Phương ăn tết đêm, náo nhiệt không nói được. Bọn hắn chơi đùa đến nửa đêm về sáng, thẳng đến thần thông trên trời dần dần ít, lúc này mới dọc theo một mảnh văn chương lộng lẫy từ không trung đi xuống, đi vào trên vân kiều.

Hai người đi trên vân kiều, chỉ thấy còn có người đi đường lưu luyến quên về, có thiếu niên nam nữ ngồi tại trường kiều dựa sát vào nhau, chờ đợi nhìn mặt trời năm mới mọc lên. Một đêm này, Tô Vân thấy được ngàn vạn thần thông kỳ diệu cùng thành thị phồn hoa.

Trong Văn Uyên các Thiên Đạo viện, một thiếu nữ tóc dài phất phới chỉ có cao bằng sách vở nằm nhoài trên một bản sách thật dày, vểnh lên hai chân, nâng cằm lên, tò mò nhìn Tô Vân.

Tô Vân toàn tâm vùi đầu vào đọc, hắn đọc chính là « Uẩn Linh Tạp Dụng Luận », người sáng tác quyển sách này chính là Tiết Thanh Phủ Tiết Thánh Nhân. Trước khi Tiết Thanh Phủ bị giáng chức về Sóc Phương, là Thiên Đạo viện thái thường, Đế Sư, quý nhân trước mặt hoàng đế, học vấn của hắn tự nhiên cực cao. Đây là quyển sách đầu tiên Tô Vân hôm nay nhìn, đọc rất cẩn thận.

Trong « Uẩn Linh Tạp Dụng Luận », Tiết Thanh Phủ cũng không có giảng các loại thần thông, mà từ các mặt trình bày các loại tác dụng công dụng, cùng phương pháp sử dụng, vận dụng kỹ xảo của thần thông.

Đàn hương lượn lờ, Tô Vân nhìn nửa ngày, cười nói:

- Oánh Oánh, gảy một khúc?

Thiếu nữ kia vui sướng lên tiếng, không biết từ chỗ nào mang tới một tấm cổ cầm nho nhỏ, nằm ngang ở trên gối, nghiêng đầu đàn tấu.

Tiếng đàn ung dung bên tai Tô Vân, tư duy cũng càng thêm sinh động hơn ngày bình thường, dốc lòng đọc, dụng tâm ký ức lĩnh hội nội dung trong sách. Qua thật lâu, hắn xem hết « Uẩn Linh Tạp Dụng Luận », lại mang tới một quyển sách, lại là Khúc thái thường - Khúc Tiến viết « Thiên Nhân Cảm Ứng Luận ».

- Khúc thái thường, chính là Khúc bá Thiên Môn trấn.

Tô Vân nhớ tới Khúc bá luôn luôn leo đến trên thiên môn điêu khắc, trong lòng yên lặng nói:

- Khúc bá trở thành Đế Sư sau khi Tiết Thánh Nhân bị trục xuất, thái thường, sau đó được phái đến Thiên Thị viên nghiên cứu chợ Quỷ Thiên Môn.

Loading...

- Đại Đế phái hắn đi Thiên Môn trấn chính là Đông Đô Đại Đế, một lão già họm hẹm mơ ước trường sinh...

Trong « Thiên Nhân Cảm Ứng Luận » nói chính là phát hiện của Khúc thái thường, nói thiên địa nguyên khí hữu chất hữu hình, có thể chia làm các loại thần thánh, mà những thứ này Tô Vân cũng có phát hiện, giống như Ứng Long nguyên khí, Khai Minh nguyên khí các loại. Khúc thái thường giảng càng sâu, đối với hắn rất có dẫn dắt, mở rộng tầm mắt. Hắn thậm chí cảm thấy Cầu Thủy Kính khai sáng Hồng Lô Thiện Biến là công pháp xây dựng ở trên cơ sở « Thiên Nhân Cảm Ứng Luận »!

- Khó trách Thủy Kính tiên sinh nói, ta nhìn một trăm sách mỗi một tầng thư tịch Văn Uyên các là sẽ giải đáp được nan đề của ta.

- Cầu Thủy Kính là Đế Sư sau khi Khúc bá rời đi, thái thường, bất quá Văn Uyên các cũng không có tác phẩm của hắn.

Tô Vân xem hết hai quyển sách này, nhắm mắt lại củng cố một chút kiến thức mình học, đứng dậy đi lại nghỉ ngơi ở trong Văn Uyên các, Thư Quái Oánh Oánh lập tức nhẹ nhàng bay lên, rơi vào đầu vai của hắn. Hôm nay là ngày mồng hai tết, cho dù hoàng đế cũng muốn ở trong cung hành tẩu, chúc tết cho Thái hậu, còn muốn triều hội văn võ đại thần, những người khác càng như vậy. Bởi vậy trong Văn Uyên các ngoại trừ bọn hắn ra, liền chỉ có một thủ tàng sứ.

Đột nhiên, Thư Quái Oánh Oánh bay đến trên trán của hắn ngồi xuống, hai chân rủ xuống, lúc ẩn lúc hiện, Tô Vân giương mắt là nhìn thấy váy của nàng, thầm nghĩ:

- Nếu có thể bắt cóc Oánh Oánh...

- Tô sĩ tử hôm nay có chút tâm sự.

Thư Quái Oánh Oánh nói.

- Không sai.

- Ta đang suy nghĩ như thế nào mới có thể chiến thắng một sĩ tử Thiên Đạo viện.

Tô Vân trù trừ một chút, nói rõ sự thật:

- Sĩ tử Thiên Đạo viện đều là kỳ tài ngút trời, vô luận tư chất hay là ngộ tính đều là thiên hạ ít có, thiên phú ta không đủ cao, mà thời gian nhập môn lại ngắn, ta không biết như thế nào mới có thể đánh bại một cường giả như vậy.

- Bởi vậy trong lòng phát sầu.

Oánh Oánh đứng lên, từ hắn trên trán một đường đi xuống dưới, đi đến trên mũi của hắn, xoay người cúi đầu, nhìn xem cặp mắt của hắn, hiếu kỳ nói:

- Tu vi khí huyết, cường độ thân thể của ngươi đã là kiệt xuất nhân tài trong sĩ tử Uẩn Linh cảnh giới, chỉ là trên thần thông ứng biến còn có không đủ. Ngươi lần này tới lựa chọn thư tịch cũng đều là cơ sở học vấn của Uẩn Linh cảnh giới, nói rõ ngươi ý thức được điểm này, đang cố gắng bổ túc.

Tô Vân gật đầu.

Oánh Oánh khom người, cái đầu nhỏ đụng đến thêm gần, nói:

- Nhưng ngươi vẫn không có lòng tin, bởi vì ngươi chưa bao giờ giao thủ qua cùng sĩ tử Thiên Đạo viện.

- Ngươi không biết bọn hắn mạnh bao nhiêu, cũng không biết bọn hắn am hiểu cái gì.

Tô Vân gật đầu lần nữa.

- Nhưng ta biết nha.

Oánh Oánh phốc phốc cười nói:

- Ta biết sở học mỗi một sĩ tử Thiên Đạo viện, bọn hắn tới đây nhìn qua mỗi một quyển sách ta đều nhớ. Nhưng phàm là sĩ tử Thiên Đạo viện, sở học sở ngộ của bọn hắn, ta đều có thể phỏng đoán đến bảy tám phần!

- Sĩ tử Thiên Đạo viện, mỗi một người đều có tuyệt học đặc biệt độc đáo của mình, chỉ cần biết sở học sở ngộ của bọn hắn, đối phó bọn hắn liền không còn phiền phức!

Nhãn tình Tô Vân sáng lên, nói:

- Oánh Oánh, ngươi biết như thế nào đối phó Đế Bình sao?

- Đế Bình?

Thư Quái Oánh Oánh ngẩn ngơ, vội vàng lườm xa xa thủ tàng sứ một chút, thấp giọng nói:

- Ngươi muốn khiêu chiến Đế Bình?

Tô Vân lắc đầu nói:

- Không phải khiêu chiến Đệ Bình, mà là hành hung Đế Bình.

Hắn giơ bàn tay lên, nắm chặt vào nhau, năm ngón tay rung động đùng đùng:

- Ta muốn đem Đế Bình đánh ngã trên mặt đất, giẫm tôn nghiêm cùng vinh quang của hắn tại dưới chân, lại dùng lực vặn vặn một cái, vặn đến nát bét!

Thư Quái Oánh Oánh hưng phấn đến có chút phát run, âm thanh cũng có chút phát run:

- Giẫm tại dưới chân lại vặn vặn một cái? Còn muốn vặn đến nát bét? Ngươi thật dám làm như thế? Ngươi không sợ sao?

Tô Vân cười nói:

- Ta có gì để sợ?

Thư Quái Oánh Oánh hưng phấn đến nắm chặt nắm tay nhỏ, ong ong bay tới bay lui quay xung quanh đầu của hắn, đem Tô Vân xoay chuyển choáng đầu hoa mắt, hưng phấn nói:

- Đánh bại Đế Bình? Lần này muốn náo nhiệt, hì hì... Bất quá không tốt lắm để xử lý đâu!

- Đế Bình có ba lão sư, người thứ nhất chính là Tiết thái thường, thứ hai là Khúc thái thường, cái thứ ba là Cầu thái thường, ba người bọn hắn am hiểu tuyệt học cũng không giống nhau...

Tô Vân giật nảy mình, thất thanh nói:

- Tiết Thánh Nhân cũng dạy qua hắn?

Thư Quái Oánh Oánh rơi vào trên vai trái của hắn, một bàn tay nắm vuốt cằm thon của mình, đi tới đi lui, suy tư nói:

- Đế Bình cơ hồ là một người không có chút nhược điểm nào. Hắn còn trong bụng mẹ hắn liền đã phục dùng kỳ trân dị thảo khắp thiên hạ bồi bản cố nguyên cho hắn, cao tăng làm phép, đạo sĩ cầu phúc, đại nho khen ngợi chính khí tẩy cân phạt tủy cho hắn. Chờ sau khi đến hắn xuất thế, càng có Thánh Nhân mở ra trí tuệ cho hắn, hắn nào chỉ là ngậm lấy chìa khóa vàng mà xuất sinh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.