Lâm Uyên Hành

Chương 142: Chương 142: Khó thoát?




Thi thể thiếu niên kia từ trên dây thừng rơi xuống dưới, cánh tay phải Tô Vân liên tục nhảy gân, có chút căng đau, cơ bắp cơ màng có một loại cảm giác xé rách. Một chiêu Tiên Kiếm Trảm Yêu Long này hắn đã dùng qua hai lần, đều là dùng cánh tay phải thi triển ra. Mặc dù hắn tu luyện đại nhất thống công pháp, tố chất thân thể đạt được tăng lên kinh khủng, nhưng liên tục vận dụng một chiêu này vẫn là gánh vác không nhỏ.

Hắn bước nhanh đi vào đầu dây, chỉ thấy hai chân Tiết Thanh Phủ bị trói rất rắn chắc, treo ngược trên dây thừng. Thiếu niên kia tử vong, hỏa luân cũng đình chỉ xoay tròn, có mấy đạo hỏa luân rớt xuống, nhưng còn có bảy tám cái hỏa luân treo ở trên cổ Tiết Thanh Phủ. Tô Vân nhẹ nhàng thở ra, vội vàng giải khai hai chân Tiết Thanh Phủ, đem lão nhân nhấc lên đặt ở trên dây thừng, Bạch Viên vào ở thân thể của hắn, khống chế thân thể của hắn.

Mấy đạo hỏa luân kia thì Tô Vân cũng không có nơi thả, đành phải ném đi.

- Khiến tiền bối bị sợ hãi.

Tô Vân tìm tòi trong tay áo, lấy ra một thanh kiếp tro, cẩn thận từng li từng tí nghiền nát, nhanh chóng nói:

- Tiền bối yên tâm, ta nhất định mang theo ngươi còn sống rời khỏi nơi đây!

Tiết Thanh Phủ thản nhiên nói:

- Lúc ngươi ta đến, ta cho ngươi biết ta chưa hẳn có thể bảo chứng an toàn của ngươi, mà lại nói hai lần. Vì sao ngươi nói nhất định mang theo ta sống rời khỏi?

Tô Vân khẽ động nguyên khí, đem kiếp tro cuốn lên, sau lưng hình thành hai cánh chim màu đen to lớn, cười nói:

- Tiền bối là vì cứu ta mới khiến bản thân bị trọng thương, nếu không lấy bản lãnh của ngươi muốn chạy còn không phải dễ như trở bàn tay? Nếu tiền bối như vậy vì ta, như vậy ta tự nhiên cũng liều mình cứu giúp!

Hô ——

Phía sau hắn, Tất Phương Thần Dực màu đen đột nhiên thiêu đốt, Tô Vân lập tức chỉ cảm thấy nguyên khí cuồng bạo cuồn cuộn mà đến, để cho tu vi của mình liên tục tăng lên, rất nhanh tu vi nguyên khí tăng lên mấy lần!

Tô Vân dùng kiếp tro không phải kiếp tro bình thường, mà là huyết dịch Kiếp Hôi Quái biến thành, hơn nữa còn không phải Kiếp Hôi Quái bình thường, mà là huyết dịch của Kiếp Hôi Quái trong thần điện thủ hộ Kiếp Hôi Thần Vương ở Kiếp Hôi thành!

Loại kiếp tro này hóa thành nguyên khí càng thêm cường hoành, càng thêm dữ dằn!

Tiết Thanh Phủ hé mắt, ánh mắt rơi trên người Tô Vân, cảm nhận được nguyên khí cuồng bạo đang chấn động trong cơ thể Tô Vân cùng trong cánh sau lưng. Trình độ Loại nguyên khí này dữ dằn đổi lại mặt khác bất kỳ một Linh Sĩ Uẩn Linh cảnh giới nào đều sẽ bị xé rách nhục thân, nổ tung tại chỗ, hóa thành một đám huyết vụ!

- Uẩn Linh cảnh giới, có thể tiếp nhận tiên thuật trùng kích, còn có thể tiếp nhận nguyên khí trùng kích mạnh bạo như vậy, đây chính là Tiên Thể đi?

Tiết Thanh Phủ yên lặng nói trong lòng:

- Nguyên nhân Thần Vương cùng lão thần tiên muốn tìm được hắn chủ yếu là muốn đạt được biện pháp hắn tu thành Tiên Thể.

Tô Vân bắt lấy Thần Tiên Tác nhẹ nhàng lắc một cái, trói Tiết Thanh Phủ rắn rắn chắc chắc, lập tức vỗ cánh bay lên, cõng lão giả này từ không trung bay về phía dịch trạm.

Tiết Thanh Phủ bị hắn trói thành một củ khoai lang, khắp nơi bên người là kiếp tro thiêu đốt, giống như nằm phía trên hỏa diễm, thầm nghĩ:

- Tiên Thể của hắn hẳn là tu luyện mà có, đương kim trên đời có thân thể cường hoành như hắn ở Uẩn Linh cảnh giới, chỉ có một mình hắn, tìm không ra người thứ hai.

- Mà khai sáng môn công pháp này chính là Cầu thái thường...

Tốc độ trên không trung của Tô Vân càng lúc càng nhanh, khoảng cách đến dịch trạm Thiên Thị viên càng ngày càng gần.

- Cầu thái thường quả nhiên là sâu không lường được, không hổ là người kế nhiệm đời thứ hai của ta.

Tiết Thanh Phủ thầm nghĩ.

Phía sau, từng luồng từng luồng khí tức cường đại đuổi theo, Tiết Thanh Phủ thở dài, nói:

- Tô sĩ tử, ném ta xuống đi, bỏ lại ta, ngươi còn có cơ hội chạy trốn.

Tô Vân không nói một lời, hai cánh chấn động càng lúc càng nhanh, thẳng đến Thiên Thị viên dịch trạm mà đi!

Phía dưới, Chúc Long huýt dài, từng tòa lầu nhỏ trên lưng Chúc Long có ánh đèn chiếu rọi, tô điểm lấy sẹ hoang vu của khu không người cũ.

- Ta sở dĩ mang ngươi đến khu không người cũ, thật ra có mục đích khác.

Tiết Thanh Phủ nhìn thấy cường giả khu không người cũ phía sau đang nhanh chóng lại gần, cảm giác trong lòng nặng nề, lại cười nói:

- Có thể nói là ta đem ngươi đưa đến hiểm địa này làm hại ngươi rơi vào hiểm cảnh, ngươi bỏ xuống ta, ta cũng sẽ không trách ngươi.

Càng nhiều kiếp tro bay ra từ trong tay áo Tô Vân, bị hắn trực tiếp nghiền nát, ánh sáng trên hai cánh càng thêm sáng tỏ, Tất Phương vạch phá bầu trời đêm, lưu lại đuôi lửa thật dài.

Tiết Thanh Phủ thấy hắn tâm ý đã quyết, thở dài, nói:

- Ngươi chưa từng đi dịch trạm Thiên Thị viên à? Ngươi đến nơi đó, sẽ thất vọng...

Rốt cục, khoảng cách giữa Tô Vân và dịch trạm Thiên Thị viên càng ngày càng gần, xa xa chỉ thấy dịch trạm đèn đuốc sáng trưng, hố dầu hỏa to lớn đang thiêu đốt, chiếu sáng thung lũng bốn phía.

Tô Vân lúc đầu nhìn thấy dịch trạm lão binh, giờ phút này đang đứng ở đỉnh núi phía sau dịch trạm, cầm trong tay trường thương đại kích mấy trượng, điên cuồng chém giết. Mà dưới ngọn núi không dính vào bất luận cái gì băng tuyết kia có yêu ma chen chúc đếm mãi không hết hướng trên núi phóng đi, lít nha lít nhít, ở trong đêm tối giống như côn trùng!

Mà những lão binh dịch trạm kia được hỏa diễm trong hố dầu hỏa chiếu rọi xuống, một thân cơ bắp sáng bóng, trông coi dịch trạm huyết chiến cùng những yêu ma kia, cơ hồ không có cơ hội thở dốc!

Đây chính là nguyên nhân sau khi Tô Vân từ khu không người tới đây nhìn thấy trên trường thương dịch trạm lão binh dính máu!

Những dịch trạm lão binh này, mỗi một muộn đều sẽ đối mặt yêu ma vọt tới giống như nước thủy triều, bọn hắn cầm trong tay trường thương thủ hộ vùng lãnh địa sau cùng của Nhân tộc tại Thiên Thị viên này, bảo vệ dịch trạm!

Tô Vân vỗ cánh bay lên, từ đỉnh núi bay lượn mà qua. Hắn lúc đầu định mượn lực lượng những dịch trạm lão binh này chống cự cường giả khu không người cũ, nhưng nhìn thấy tình cảnh mấy vị dịch trạm lão binh kia liền lập tức bỏ đi ý nghĩ này.

Nếu dịch trạm Thiên Thị viên đình trệ, Nguyên Sóc sẽ mất đi liên hệ cùng Thiên Thị viên, Yêu tộc Thiên Thị viên vào thành phục vụ cũng sẽ mất khả năng đi tới đi lui. Ngay tại thời điểm hắn bay qua từ đỉnh núi, truy binh phía sau đánh tới, cũng đi theo bay qua đỉnh núi, nhưng vào lúc này mấy trường thương vạch phá bầu trời, đâm chết mấy Linh Sĩ từ đỉnh núi bay qua khu không người cũ kia. Những truy binh khác thấy thế, vội vàng vòng qua vùng núi này.

- Tựa như là thiếu niên mấy ngày trước từ chỗ này của chúng ta ngồi xe vào thành.

Một lão binh rút thương, hướng đến yêu ma phía dưới, nói.

- Là hắn.

Một lão binh khác nói:

- Hắn thế mà không có chết ở trong thành.

- Trong thành nguy hiểm hơn nơi này nhiều.

Những lão binh khác cười ha ha nói:

- Chúng ta ở chỗ này lịch luyện nhiều năm như vậy, luyện đến một thân bản lĩnh cũng không dám trở về.

Tất Phương Thần Dực sau lưng Tô Vân đang nhanh chóng rút lại, hỏa diễm càng ngày càng ảm đạm, thiếu niên lập tức đưa tay vào trong túi tay chộp tới, lại bắt hụt. Không gian túi tay áo có hạn, hắn lần này đi ra cũng không thả bao nhiêu kiếp tro. Tốc độ của hắn dần dần chậm lại, dần dần có xu hướng rơi xuống phía dưới. Đợi đi vào chỗ không cao hơn trượng trên mặt đất, hai cánh Tô Vân bỗng nhiên thu lại, khí huyết tán đi, sau lưng ánh lửa đầy trời.

Hắn buông Tiết Thanh Phủ xuống, chỉ thấy tuyết đọng ở Thiên Thị viên chưa hoàn toàn hóa đi, trên mặt đất có nhiều chỗ đã kết xuất tầng băng thật dày, đông cứng cây cối rễ cây ở trong băng. Tiết Thanh Phủ thở dài, nói:

- Bọn hắn đã đuổi theo.

- Tô sĩ tử, ngươi bây giờ còn muốn chạy cũng đi không nổi.

Tô Vân giải khai Thần Tiên Tác, thu Thần Tiên Tác vào trong tay áo, đi thẳng về phía trước. Tiết Thanh Phủ bị hắn khống chế, nhắm mắt theo đuôi đi theo hắn. Trên bầu trời, từng đạo ánh sáng hiện lên, đột nhiên một tia sáng trong đó rơi xuống đất, rơi vào phía trước Tô Vân, lại là nam tử cánh chim đầu thú, cười nói:

- Thì ra ở chỗ này.

Hắn bán một đạo linh vũ bay lên không, nổ tung trên không trung, ánh sáng loá mắt. Mấy đạo ánh sáng kia nhìn thấy lĩnh vực phát ra quang mang, nhao nhao quay trở lại, rơi xuống đất hóa thành từng quái nhân sườn sinh cánh chim, vây quanh Tô Vân.

- Lần này nếu giết Tiết Thánh Nhân, phần công lao này lớn bao nhiêu?

Nam tử cánh chim đầu thú cầm đầu cười nói:

- Thần Vương vui mừng, không chừng sẽ để cho chúng ta tới làm Thiên Tướng!

Tô Vân nắm lên Tiết Thanh Phủ ngăn tại trước người, cẩn thận liếc nhìn bốn phía, thận trọng nói:

- Tiết Thánh Nhân chỉ có một, các ngươi ai lĩnh công lao này?

Tiết Thanh Phủ nói nhỏ:

- Tô sĩ tử, ngươi đem ta đặt ở phía trước làm cái gì?

Hắn có một loại không tốt lắm cảm giác.

- Ngươi muốn châm ngòi ly gián chúng ta?

Nam tử cánh chim đầu thú kia nghẹn ngào cười nói:

- Ngươi có biết hay không, ta là Đại sư huynh của bọn hắn, tu vi của ta cao nhất, bản lĩnh mạnh nhất!

- Những sư đệ này của ta căn bản sẽ không cùng ta tranh công lao này!

Sắc mặt những người khác biến hóa, mỗi người đều trù trừ. Nam tử cánh chim đầu thú kia cười nói:

- Mà dù ta lĩnh công lao này, sau khi được phong làm Thiên Tướng liền sẽ phong thưởng cho những sư đệ này của ta, cho bọn hắn nhiều tài phú hơn, lãnh địa thật to, mỹ nữ như mây, rượu ngon như biển!

Những người khác lúc này mới yên lòng.

Trái tim Tô Vân lại càng ngày càng nặng.

Nam tử cánh chim đầu thú kia cười nói:

- Chư vị sư đệ, đồng loạt ra tay, đoạt được công lao này!

Đám người cùng kêu lên, mỗi người thôi động tính linh thần thông cùng nhau đánh tới Tô Vân!

Tô Vân không cần nghĩ ngợi cầm lên Tiết Thanh Phủ cản lại tất cả, tốc độ của hắn cực nhanh, trước trước sau sau trái trái phải phải, nắm lấy Tiết Thanh Phủ ngăn cản những thần thông kia!

Trên thân Tiết Thanh Phủ trúng liền hơn mười đạo thần thông, vô cùng tức giận mà cười:

- Ta đã biết...

Mọi người ở đây công hướng Tô Vân, đồng thời, thân thể nam tử cánh chim đầu thú kia lay động, hiện ra ba bốn mươi cánh tay, giơ tay chính là từng thanh phi kiếm bắn ra, thừa dịp đám người không sẵn sàng, từng đạo kiếm quang xuyên qua từ trong ngực hoặc mi tâm của những Linh Sĩ khu không người cũ kia!

- Chư vị sư đệ, ta đột nhiên nhớ tới, ta vẫn không nỡ những lãnh địa, mỹ nữ và rượu ngon kia.

Nam tử cánh chim đầu thú kia lay động cánh tay, mấy chục cánh tay thu hồi, chỉ còn lại có bốn cánh tay, sắc mặt đau thương, nghẹn ngào rơi lệ nói:

- Chư vị sư đệ, các ngươi nhất định hiểu rõ sư huynh dụng tâm lương khổ, đúng hay không?

- Các ngươi phải hiểu ta —— hắc hắc ha ha ha!

Phù phù, phù phù.

Từng bộ thi thể lần lượt ngã xuống, Tô Vân đang cố gắng hô hấp, hai tay bị thần thông đám người chấn động đến cơ hồ như bị bẻ gãy, những Linh Sĩ này có Uẩn Linh cảnh giới có là Nguyên Động cảnh giới, không ít người có tu vi cao hơn hắn xa. Mặc dù có Tiết Thanh Phủ ngăn tại phía trước, hắn cũng bị chấn động đến ngũ tạng lục phủ cơ hồ sai chỗ. Càng làm cho hắn cảnh giác chính là nam tử cánh chim đầu thú trước mắt, không chỉ có tâm ngoan thủ lạt, càng là đệ tử có thực lực tu vi cao nhất trong tất cả đệ tử của Bảo Thiên Tướng kia.

Sợi râu dưới cằm Tiết Thanh Phủ vừa rồi bị thần thông một vị Linh Sĩ nào đó nhóm lửa, còn đang thiêu đốt, Tô Vân một bên sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm nam tử cánh chim đầu thú, một bên lặng lẽ đưa tay bóp tắt hỏa diễm trên râu hắn.

- Để nó đốt!

Tiết Thanh Phủ tức giận đến dựng râu trừng mắt:

- Ta tự nhận là mặc dù còn chưa xứng gọi Thánh Nhân, nhưng cũng tốt xấu gì cũng có công đức, hôm nay thế mà bị ngươi cầm lên tới lui cản thần thông của người khác, đệ tử Cầu Thủy Kính, chính là đối đãi như thế...

- Tiền bối, thân thể ngươi rắn chắc, thần thông bình thường căn bản không đả thương được ngươi chút nào.

Tô Vân nghiêm mặt nói:

- Cho nên dưới tình hình trước mắt, lấy thân thể tiền bối đi cản thần thông những người khác là sự chọn lựa tốt nhất. Mà tiền bối, ta cũng thụ thương. Khóe miệng ta đổ máu, bị ta cắn nát.

- Thời điểm ta vừa rồi giơ ngươi, còn thương tổn tới móng tay, ngươi nhìn, móng tay ta đều rách ra hết rồi.

Sắc mặt Tiết Thanh Phủ càng ngày càng xanh, Tô Vân vội vàng nói:

- Ta còn bị nội thương, nội thương rất nghiêm trọng.

Tiết Thanh Phủ hừ một tiếng, đè thấp tiếng nói:

- Thực lực người này rất mạnh, ngươi không phải đối thủ của hắn, đợi chút nữa ngươi giơ lên ta nghênh tiếp công kích của hắn, ta ôm hắn, ngươi ở phía sau thừa cơ một kiếm đâm vào trong cơ thể ta, đem hắn đâm chết...

Ánh mắt Tô Vân chớp động, nhìn chằm chằm nam tử cánh chim đầu thú, thấp giọng nói:

- Tiền bối, ta cũng đang có dự định này. Tiết Thanh Phủ ngẩn ngơ, một trái tim càng ngày càng mát, lẩm bẩm nói:

- Cầu thái thường thu tên đệ tử thật tốt, đệ tử thật giỏi a...

Giờ khắc này, hắn hoài niệm Bạch Nguyệt Lâu không gì sánh được.

Tô Vân dẫn theo hắn, chậm rãi chuyển bước, nam tử cánh chim đầu thú kia đang muốn bạo khởi, đột nhiên vang lên tiếng gió, chỉ nghe hô một tiếng, một thanh búa nhỏ bay tới, chém thẳng cái trán nam tử cánh chim đầu thú kia. Nam tử cánh chim đầu thú ngẩn ngơ, ngửa mặt ngã xuống đất, một mệnh ô hô.

Tô Vân cùng Tiết Thanh Phủ cùng một chỗ ngây dại, hướng chỗ lưỡi búa bay tới nhìn lại, đã thấy một tiểu ải nhân dài ngắn hơn thước, trên thân mọc đầy cánh tay dài dài ngắn ngắn, đi lại tập tễnh từ trong rừng chạy tới, cười hắc hắc không ngừng.

Tô Vân nghi hoặc:

- Tiểu gia hỏa này, có chút giống Bảo Thiên Tướng.

Chẳng lẽ là nhi tử của Bảo Thiên Tướng...

- Hắn chính là Bảo Thiên Tướng!

Tiết Thanh Phủ thở một hơi thật dài, chán nản nói:

- Lần này xong thật rồi.

Bảo Thiên Tướng một đường hát điệu hát dân gian, chạy đến trước mặt thi thể đại đệ tử bị mình chém chết, lấy tay gỡ xuống búa nhỏ từ trên trán hắn, cười hắc hắc nói:

- Tiết Thánh Nhân xem ra thật là không được.

Hắn xoay người lại, vẻ mặt hung ác, tiếp lấy cả người lốp bốp bạo hưởng, liên tiếp tăng vọt, rất nhanh hóa thành cự nhân cao lớn, dài chừng mười trượng đầy trăm cánh tay, trong tay nắm lấy các loại Linh binh, cười gằn nói:

- Còn có tiểu nhi kia, ngươi ngược lại phách lối nữa một lần ở trước mặt ta xem!

Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe thấy có tiếng xe ngựa, linh đang tiếng vang lên, giòn tan êm tai, lại có âm thanh sáo trúc truyền đến, thiếu nữ cùng với tiếng đàn hát ca. Bảo Thiên Tướng bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Long Mã mở đường, Phượng Hoàng ngao du, một đội xe vua hướng bên này lái tới.

Dưới hoa cái mờ mịt bảo quang, ngồi một tôn đế hoàng có bộ dáng nam tử, có giai nhân làm bạn, đàn tấu dây đàn.

- Bảo Thiên Tướng, vị đó là bạn bán hàng của chủ nhân Đông Lăng trong chợ Quỷ Thiên Môn, làm phiền lễ kính một cái.

Một vị cung nữ đi vào trước đoàn xe, âm thanh réo rắt vang lên.

Khóe mắt Bảo Thiên Tướng nhảy lên:

- Bạn bán hàng của chủ nhân Đông Lăng?

- Cái gì bạn bán hàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.