Lạc Lối Quay Về

Chương 49: Chương 49




Trần Trạm cầm quyển sách trên tay lâm vào trầm tư, tinh tế suy nghĩ về chuyện của Thẩm Mạc Thành.

Năm đó Thẩm Mạc Thành gặp La Thiếu Hằng nhưng bởi vì bị thương mà bị mất trí nhớ, chuyện này có thể hiểu được. Nhưng tai nạn xe cô sau đó, sau khi bị thương tỉnh lại, có thể nhớ hết những kí ức trước đây mà lại quên đi những chuyện có liên quan tới La Thiếu Hằng, điều này khiến anh cảm thấy không hợp lẽ thường.

Như anh đã nói trước đó, loại mất trí nhớ có lựa chọn này có khả năng là do ý thức bản thân mãnh liệt cường ép gây ra, nhưng theo lý thuyết, sau khi Thẩm Mạc Thành mất trí nhớ lần đầu tiên, khoảng thời gian ở cùng La Thiếu Hằng là những kí ức quan trọng trân quý nhất của hắn, hắn không thể nào cường bách bản thân quên đi được, cho nên có thể loại trừ khả năng cơ bản, như vậy chỉ còn khả năng dùng ngoại lực tác động.

…Thôi miên.

Trần Trạm đột nhiên hiểu ra mấy ngày qua mình đã bỏ quên cái gì, anh nhìn chằm chằm tiêu đề quyển sách, có cảm giác như được khai sáng.

Thẩm Vân thấy anh đột nhiên trầm mặc, chỉ nhìn chằm chằm cuốn sách không nói gì, lên tiếng gọi: “Bác sĩ Trần?”

Trần Trạm lấy lại tinh thần, thấy Thẩm Vân kỳ quái nhìn mình, liền để quyển sách sang một bên nói: “Xin lỗi, nghĩ tới một số việc.”

Thẩm Vân thấu hiểu gật đầu, đứng dậy thu dọn bát đũa đã dùng bỏ vào trong hộp cơm, chuẩn bị lát nữa về thuận đường mang đi.

Trần Trạm thấy động tác lưu loát của Thẩm Vân, cười nói: “Thẩm trợ lý thật sự lên được phòng khách xuống được phòng bếp.”

“Đó là kỹ năng cần có của một người trợ lý hoàn mỹ.” Thẩm Vân không ý thức được trong lời nói của hắn có ba phần đùa giỡn, thuận miệng đáp lại.

Trần Trạm mang theo ý cười nhìn Thẩm Vân bận rộn.

Thẩm Vân thu dọn xong rửa sạch tay, đi ra liền thấy Trần Trạm đã mang một túi quần áo ra.

“Thời gian không còn sớm, buổi tối lái xe không an toàn, tôi không giữ cậu nữa.” Trần Trạm đưa cái túi cho Thẩm Vân: “Cám ơn bữa khuya của cậu, lần sau lại mời cậu ăn cơm.”

Thẩm Vân tiếp nhận cái túi: “Đừng khách khí, tôi đi trước.”

Trần Trạm gật đầu, tiễn Thẩm Vân ra tận cửa.

Qua vài ngày, Trần Trạm tìm kiếm những ca bệnh tương tự như Thẩm Mạc Thành, lại chạy tới thư viện thành phố tìm kiếm những tư liệu liên quan, buổi tối thì ở trong khách sạn chỉnh lý phân loại những tư liệu đã tìm được, ngoài ra anh còn liên hệ với những bạn học ở nước ngoài của mình để thảo luận về những ca bệnh này.

Tư liệu trên mạng và trong thư viện tra được không nhiều lắm, hơn nữa, thông tin trên mạng không thể tin hoàn toàn, Trần Trạm có rất nhiều tư liệu và hô sơ để trong phòng khám, suy nghĩ một chút, anh liên hệ với Thẩm Mạc Thành yêu cầu gặp mặt, nói ra suy đoán của mình.

“Thôi miên?” Thẩm Mạc Thành nháy mắt có chút sững sờ đối với những gì Trần Trạm vừa nói.

“Đúng vậy, đó chỉ là suy đoán của riêng tôi, nhưng không loại trừ khả năng này.” Trần Trạm gật đầu: “Tôi nhớ trước kia từng nghe thầy tôi nhắc tới một ca bệnh tương tự, tôi cần phải về kiểm chứng lại một chút.”

Thẩm Mạc Thành trầm mặc, mấy hôm trước vừa mới biết chuyện mười năm trước có liên quan tới ông nội và ông ngoại, hôm nay Trần Trạm liên hệ lại nói chuyện hắn mất trí nhớ rất có thể là do con người gây ra, về phần mục đích là gì không cần nghĩ cũng biết.

Hết việc này tới việc khác đều khiến hắn cảm thấy khó có thể tiếp thu được, thoáng hít sâu một hơi, giọng hắn hơi khô khốc nói: “Nếu xác định… có thể giải không?”

“Trên lý thuyết là có thể.” Trần Trạm phát hiện sắc mặt hắn có chút mệt mỏi liền hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Thẩm Mạc Thành lắc đầu: “Anh nói tiếp đi.”

“Dựa theo việc gần đây cậu thường xuyên nhớ lại những chuyện đã qua, xem ra tình hình của cậu đang chuyển biến tốt đẹp. May mắn thì có lẽ không cần giải cũng sẽ có ngày nhớ ra hết.” Trần Trạm nói.

“Có lẽ?” Thẩm Mạc Thành lặp lại hai chữ, nhớ tới chuyện mấy hôm trước La Thiếu Hằng gặp ác mộng bừng tỉnh rồi ôm hắn khóc lóc đến thê thảm, trái tim hắn phi thường khó chịu, trầm giọng nói: “Tôi không thể chờ lâu, làm càng nhanh càng tốt.”

La Thiếu Hằng đã đợi mình 10 năm, hắn luyến tiếc để em ấy tiếp tục một mình lưu giữ kí ức của cả hai thêm nữa.

Trần Trạm phi thường lý giải cảm thụ của hắn, trầm ngâm một chút nói: “Tôi về tìm tư liệu tương quan xem trước đã, nếu chắc chắn như vậy, tốt nhất nên tìm người thôi miên cậu trước đây giải trừ sẽ an toàn hơn.”

Người thôi miên trước đây… Thẩm Mạc Thành liền nhớ ngay tới bác sĩ Trương.

Năm đó hắn quay về từ A thị, người tiếp nhận điều trị cho hắn chính là bác sĩ Trương, nhưng bác sĩ Trương là người của ông ngoại. Nếu lợi dụng thôi miên để phong bế kí ức giữa mình và La Thiếu Hằng là do ông ấy làm thì chứng minh ông ngoại hoàn toàn phản đối mối quan hệ gữa mình và La Thiếu Hằng. Hiện tại bảo bác sĩ Trương giúp mình giải trừ thôi miên, kết quả phân nửa là không có khả năng.

Nghĩ tới đây, hắn nhìn về phía Trần Trạm: “Anh không thể giải sao?”

“Tôi có thể thử xem, nhưng không thể cam đoan, dù sao tôi cũng không phải chuyên gia trong lĩnh vực này.” Trần Trạm dừng một chút, sắc mặt có chút nghiêm túc: “Hơn nữa, làm chuyện này nhất định có phiêu lưu, đối với cậu sẽ có thương tổn, cũng có khả năng sẽ lưu lại di chứng, cậu phải suy nghĩ cho kỹ.”

“Không cần phải nghĩ.” Thẩm Mạc Thành không chút do dự nói: “Làm phiền anh.”

“Đừng nói thế.” Trần Trạm cười nói: “Có thể giúp đỡ các cậu là tốt rồi, tôi định hôm nay thu xếp một chút, ngày mai sẽ trở về, có tin tức gì tôi sẽ liên hệ với cậu.”

Thẩm Mạc Thành gật đầu, lần thứ hai nói cảm ơn với Trần Trạm.

Sáng sớm hôm sau, Trần Trạm lên máy bay trở về thành phố B, sau khi máy bay của hắn vừa cất cánh không lâu thì máy bay chở La Thiếu Hằng từ A thị đáp xuống sân bay B thị.

Lần này La Thiếu Hằng không thông báo trước cho Thẩm Mạc Thành, mấy hôm nay không gặp nhau, nhưng mỗi lần gọi điện đều cảm thấy Thẩm Mạc Thành có tâm sự, tuy rằng hắn che giấu rất tốt nhưng anh cảm thấy đã có chuyện gì đó khiến Thẩm Mạc Thành khó xử, nên sau khi về nhà thăm cha mẹ xong, La Thiếu Hằng liền bắt máy bay tới đây.

Trong nhà không có ai, La Thiếu Hằng cất hành lí xong xuôi rồi mới gọi điện cho Thẩm Mạc Thành. Anh không nói cho đối phương biết mình đã tới đây, chỉ hỏi hắn tối nay có đi xã giao gì không, sau khi nghe được đáp án liền cúp máy ra khỏi nhà.

Trước đây, bác sĩ Trương kêu La Thiếu Hằng uống xong thuốc thì tới tái khám, vừa vặn anh cũng muốn hỏi về tình hình của Thẩm Mạc Thành một chút, sau khi xuất môn liền bắt xe tới phòng khám của bác sĩ Trương.

Lễ tân trước phòng khám nhận ra La Thiếu Hằng, nói cho anh biết bác sĩ Trương đang có khách, nên đã pha trà để anh ngồi chờ ở sô pha.

Bây giờ vẫn còn sớm, La Thiếu Hằng cũng không vội, rút một quyển tạp chí vừa đọc vừa chờ. La Thiếu Hằng ngồi chờ không bao lâu đã nghe tiếng tiếng bác sĩ Trương, ngẩng đầu liền thấy bác sĩ Trương đang đi từ đầu hành lang bên kia tới đây.

Đi cùng bác sĩ Trương còn có hai lão nhân, lão nhân đi đằng trước có mái tóc hoa râm, nhưng nhìn qua tinh thần cùng khí sắc đều phi thường tốt, hai người vừa đi vừa tán gẫu, ra tới đại sảnh.

Không biết có phải là ảo giác không mà La Thiếu Hằng cảm thấy lão nhân đi đằng trước khi đi ngang người mình, ánh mắt có dừng trên người anh một chút, nhưng rất nhanh lại rời đi.

Anh không biết đối phương, La Thiếu Hằng nghĩ chắc là mình đa tâm rồi, cũng không để ý, chờ bác sĩ Trương tiễn người xong trở về mới cùng ông ấy tới văn phòng.

“Uống hết thuốc rồi? cảm thấy thế nào?” bác sĩ Trương hỏi.

“Uống hết rồi, gần đây giấc ngủ rất tốt.” La Thiếu Hằng đáp, trong đợt trị liệu này, ngoại trừ gặp ác mộng một lần, cơ hồi các buổi tối anh đều ngủ tới hừng đông, cũng hiếm khi bị mất ngủ, ngoài ra, cảm giác thân thể cũng thoải mái hơn rất nhiều, không còn mệt mỏi như trước.

Bác sĩ Trương nghe xong gật đầu, hỏi thêm một số chi tiết ghi lại trong hồ sơ bệnh án, lại hỏi thêm mấy vấn đề liên quan nữa mới kê thuốc cho anh: “Lần trị liệu này là nửa tháng, chủ yếu là bổ khí hư, trong quá trình điều trị vẫn phải ăn kiêng, nếu cảm thấy khó chịu thì phải dừng uống thuốc và tới tìm tôi ngay.”

“Vâng, cám ơn bác sĩ Trương.” La Thiếu Hằng chân thành nói cảm tạ.

“Đừng khách khí, đúng rồi, hôm nay Mạc Thành không đi cùng cậu sao?” bác sĩ Trương hỏi.

“Anh ấy hơi bận.” La Thiếu Hằng thấy ông ấy nhắc tới Thẩm Mạc Thành liền thuận theo hỏi thăm: “Bác sĩ Trương, tôi có việc muốn hỏi bác sĩ một chút, không biết có làm phiền bác sĩ không?”

“Cậu cứ nói.” Bác sĩ Trương dừng bút nhìn La Thiếu Hằng.

“Là có liên quan tới Thẩm Mạc Thành.” La Thiếu Hằng hỏi: “Theo như anh ấy nói, lúc anh ấy xảy ra chuyện là bác sĩ chữa trị cho anh ấy phải không?”

“Đúng rồi.” bác sĩ Trương gật đầu.

“Tôi chỉ muốn hỏi, năm đó anh ấy bị thương có nghiêm trọng không, lần trước bác sĩ cũng bảo anh ấy cùng tới tái khám, vậy là cho tới giờ anh ấy vẫn chưa khỏi hoàn toàn sao?” La Thiếu Hằng nói ra nỗi lo lắng của mình.

Bác sĩ Trương nghe xong trên mặt hoàn toàn không tỏ ra ngoài ý muốn, dường như ông đã sớm đoán được anh sẽ hỏi như vậy, chỉ cười hỏi lại: “Việc này Mạc Thành không nói với cậu sao?”

“Tôi có hỏi anh ấy nhưng anh ấy vẫn luôn tránh né không nhắc tới chuyện năm đó, tôi chỉ biết anh ấy đã hôn mê 7 năm.” La Thiếu Hằng từng mấy lần hỏi Thẩm Mạc Thành không có kết quả nên cũng không còn nhắc lại chuyện này nữa. Nhưng nghi vẫn vẫn luôn đè nặng trong lòng, luôn muốn biết tình hình năm đó của Thẩm Mạc Thành rốt cuộc như thế nào, muốn biết sức khỏe anh ấy hiện giờ có còn nguy hiểm gì nữa hay không.

“Vậy chứng tỏ cậu ấy không muốn cậu lo lắng.” bác sĩ Trương hòa ái cười nói: “Nếu cậu ấy đã không muốn nói, tôi cũng chỉ có thể tôn trọng ý cậu ấy, nhưng tôi có thể cho cậu biết, trải qua hai năm điều trị, cậu ấy đã khôi phục rất nhiều, đừng lo lắng.”

Bác sĩ không thể tùy ý tiết lộ tình hình bệnh nhân là vấn đề đạo đức nghề nghiệp, La Thiếu Hằng có thể hiểu được, cũng không ôm hi vọng quá lớn ông ấy sẽ nói cho mình biết, nhưng ít ra cũng biết hiện tại tình hình Thẩm Mạc Thành đã không còn nghiêm trọng nữa.

Sau khi cảm ơn bác sĩ Trương, La Thiếu Hằng mới cầm theo thuốc rời khỏi phòng khám. La Thiếu Hằng không trực tiếp về nhà mà tới khu chợ gần đó, mấy hôm nay nhà dì Vương có việc nên bà tạm xin nghỉ, anh định mua nguyên liệu về nhà nấu, vừa lúc có thể chờ Thẩm Mạc Thành tan tầm về nhà ăn cơm.

Mua xong nguyên liệu trở về nhà vẫn còn sớm, La Thiếu Hằng không vội nấu cơm, đặt nguyên liệu lên kệ bếp rồi lên lầu thu dọn đồ đạc mình mang tới.

Thẩm Mạc Thành sống ở B thị, cha mẹ anh lại ở A thị, La Thiếu Hằng cần phải làm tốt chuẩn bị sẽ phải chạy đi chạy lại hai bên, ngoại trừ quần áo để thay, La Thiếu Hằng còn mang theo một số dụng cụ vẽ mình quen dùng.

Treo quần áo xong, La Thiếu Hằng mới nhớ tới album và mộc bài vẫn còn để ở trong ngăn kéo khách phòng, vì để giúp Thẩm Mạc Thành nhớ tới chuyện trước kia, nên anh để luôn ở đây, cùng chỗ với máy quay phim mà Thẩm Mạc Thành đã lấy đi.

Lần này tới La Thiếu Hằng cũng mang theo không ít đồ vật của cả hai, đồ lặt vặt tương đối nhiều, ngăn kéo tầng thứ nhất để không hết, anh sắp xếp gọn một ít đồ vật, sau đó để album cùng tranh ảnh linh tinh định để ở ngăn kéo tầng dưới.

Khóa ngăn kéo dưới có cắm sẵn một cái chìa khóa nhỏ, nhưng nó không được khóa, La Thiếu Hằng thuận tay mở ngăn kéo ra, đồ vật còn chưa bỏ vào đã nhìn thấy mấy thứ đặt bên trong, anh ngây ngẩn cả người, ánh mắt bỗng nhiên trợn to!

— trong ngăn kéo để rất nhiều thuốc, nào là chai lọ, hộp đựng, có cái đã bóc vỏ, có cái còn nguyên tem… chiếm hết toàn bộ ngăn kéo.

Sửng sốt một khắc, La Thiếu Hằng bỏ đồ trong tay xuống đất, cầm một lọ thuốc lên xem, trên mác toàn là tiếng anh, là thuốc trị đau đầu.

Đây là một loại thuốc an thần thông thường, có thể giảm lo âu, cũng có thể kích thích dễ ngủ, trước đây La Thiếu Hằng cũng từng dùng, thuốc trong lọ chỉ còn 1/3, ngày sản xuất đã rất xa, hẳn là đã dừng sử dụng.

Trong ngăn kéo còn có một ít thuốc trị mất ngủ, ngoài ra còn có thuốc trị suy gan, cột sống, thậm chí còn có thuốc mà La Thiếu Hằng chưa từng thấy qua, chất đầy một cái ngăn kéo.

Tất cả thuốc đè lên một túi văn kiện dày, tay La Thiếu Hằng đụng tới tập văn kiện chợt dừng lại, trong nháy mắt, anh cảm thấy sống lưng mình toát mồ hôi lạnh, loại cảm giác này tựa như khi bệnh viện gọi tới thông báo Thẩm Mạc Thành xảy ra chuyện năm đó.

Hoảng hốt, lo âu, sợ hãi… cùng bất an thật lớn tràn ngập tâm can anh, khiến lòng bàn tay anh thấm đẫm mồ hôi trong thời gian ngắn.

Rút túi văn kiện ra, nhìn thấy ngoài bìa viết qua loa mấy chữ — Thẩm Mạc Thành.

Nhìn thấy cái tên này, trong một khắc La Thiếu Hằng vô cùng hốt hoảng, tim đập “bang, bang —” trong lồng ngực, đột nhiên có loại cảm giác tìm được đáp án cho câu hỏi bác sĩ Trương ngày hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.