Lạc Lối Quay Về

Chương 2: Chương 2




Nắp chiếc tách sứ Thanh Hoa khẽ đậy lại, trong thư phòng an tĩnh vang lên một tiếng động nhỏ, La phu nhân để cái tách sang một bên, ngẩng đầu nhìn con út đang đứng trước mặt: “Con chắc chắn muốn trọ bên ngoài?”

“Vâng.” La Thiếu Hằng đáp, lưng thiếu niên thẳng tắp, cho dù đang đối mặt với mẹ ruột của mình vẫn luôn tỏ ra nho nhã lễ độ.

La phu nhân nghiêng người dựa vào chiếc ghế quý phi, móng tay được cắt gọt chăm chút tinh xảo khẽ gõ gõ vài cái lên tay vịn, trầm ngâm một lúc mới nói: “Vậy tùy con, để mẹ nói lại với cha con.”

La Thiếu Hằng nghe vậy, đáy mắt xẹt qua tia kinh hỉ, cơ hồ muốn học theo diễn viên phim truyền hình tiến lên ôm chặt bà một cái, làm nũng nói vài câu kiểu như “Mẹ thật tốt” gì gì đó, nhưng từ lâu đã quen với nghiêm cần gia giáo cùng cấp bậc lễ nghĩa khiến cậu đành từ bỏ suy nghĩ này, hơn nữa, nếu làm như vậy thật, đối lại chắc chắn sẽ bị mẹ mắng một tiếng.

Nghĩ vậy đáy lòng La Thiếu Hằng nổi lên tia mất mát, nhưng rất nhanh lại bị niềm vui sướng khi được dọn ra ngoài ở che giấu, cậu cố kiềm nén xúc động trong lòng, khẽ gật đầu, nói: “Cám ơn mẹ, vậy con không làm phiền mẹ nữa.”

Rốt cuộc vẫn còn là thiếu niên, tuy rằng biểu tình trên mặt đã cố gắng khắc chế nhưng trong lời nói khó tránh khỏi mang âm điệu vui vẻ, La phu nhân cười cười, phất tay nói: “Xem con vui chưa kìa, ừ, đi đi.”

Từ thư phòng đi ra, sải bước chân càng ngày càng nhanh, nụ cười trên mặt La Thiếu Hằng dần trở nên toe toét, cuối cùng cơ hồ biến thành chạy chậm, xuyên qua hành lang thật dài, chạy xuống lầu, không để ý ánh mắt của nhóm người hầu, cậu một đường chạy thẳng tới bãi cỏ ở hậu viện.

Tới một chỗ trống, niềm vui sướng khi được mẹ đồng ý cho dọn ra ngoài bị kiềm nén trong thư phòng vừa rồi, lúc này rốt cuộc bùng phát, La Thiếu Hằng vui vẻ “yeah” một tiếng, cả người nằm dài trên bãi cỏ, thoải mái thở phào một hơi.

“Quả thực như đang mơ.” La Thiếu Hằng đưa tay lên trước mắt, năm ngón tay xòe ra, ánh mắt xuyên thấu qua khe hở nhìn mặt trời chói chang trên cao, khóe môi đong đầy nụ cười sung sướng vô pháp che giấu.

Tuy rằng lúc trước cũng từng đề cập tới chuyện dọn ra ngoài ở, nhưng cũng chỉ là khẽ nhắc qua mà thôi, lúc đó mẹ cũng không hề tỏ thái độ sẽ đồng ý, hôm nay mẹ đột nhiên chủ động nhắc tới khiến cậu toát mồ hôi hột, không ngờ mẹ lại có thể sảng khoái đáp ứng như vậy.

Nội tâm vui sướng bắt đầu từ lúc được mẹ đồng ý dần vô hạn mở rộng, đến lúc này đã bành trướng tới sôi trào, khiến cậu phảng phất có loại cảm giác giống như sắp được thoát khỏi trói buộc.

Sau khi được cha mẹ đồng ý, La Thiếu Hằng nhờ người thuê giùm một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách một gác xép ở gần trường đại học cho cậu, còn chưa tới khai giảng nhưng cũng đã mau chóng dọn qua, mỹ danh viết: tới thích ứng làm quen trước. La phu nhân biết rõ tâm tư con trai cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò cậu chú ý an toàn rồi thả cho cậu đi.

Sau khi dọn tới, La Thiếu Hằng liền bắt tay vào việc thu dọn phòng ở một phen, một gian làm phòng ngủ, một gian làm phòng vẽ tranh. Phòng ngủ tuy không lớn nhưng thoải mái tiện nghi. Khu nhà cậu thuê mới được xây dựng, muốn tới trường đường tắt ngắn nhất là xuyên qua một con ngõ nhỏ, xung quanh còn thường có mèo hoang xuất hiện, ngẫu nhiên đi ngang qua cậu cũng thuận tiện cho tụi nó chút thức ăn.

Gặp được Thẩm Mạc Thành hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn. Đêm đó, La Thiếu Hằng vừa mua xong thức ăn cho mèo cùng chân giò hun khói, tính toán định đi cho mấy con mèo ăn, trong ngõ nhỏ vắng lặng không có ai, lúc cậu đi vào đột nhiên vấp phải thứ gì đó ở dưới chân, lảo đảo hai bước mới có thể đứng vững, bật đèn pin trên di động chiếu xuống dưới nhìn xem, mới phát hiện hóa ra là một người nam nhân đang cuộn mình nằm trong góc tường.

Cảm thấy vô cùng nghi hoặc đối với chuyện có người nằm ở đây giữa lúc tối trời, La Thiếu Hằng tới gần đối phương, lên tiếng hỏi: “Này, anh không sao chứ?”

Đối phương không đáp lại, La Thiếu Hằng xoay người vỗ nhẹ lên người anh ta: “Anh say rượu à? Nhà anh ở đâu? Tôi gọi người nhà anh…” Nói còn chưa xong người nọ đột nhiên vươn tay túm chặt tay cậu, nương theo ánh đèn di động, cậu nhìn thấy hai mắt người nọ có chút hằn đỏ gườm gườm nhìn cậu, ánh mắt mang theo sự hung ác cùng hàn ý không chút che giấu.

La Thiếu Hằng bị ánh mắt đó làm cho hoảng sợ, theo phản xạ hất tay người kia ra lùi về sau hai bước, tay người nọ bị cậu hất văng vào tường, vô lực mà rơi xuống.

Chỗ tay bị người kia nắm truyền tới cảm giác dính dính ướt ướt, La Thiếu Hằng mất tự nhiên ma sát hai đầu ngón tay, cúi đầu nhìn lại, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Chất lỏng dính trên tay là máu!

Đối phương bị thương. Ý thức được vấn đề này, La Thiếu Hằng rất nhanh phản ứng lại, đi tới trước mặt người nọ ngồi xổm xuống, muốn nhìn xem người nọ bị thương ở đâu, nhưng đối phương mặt toàn đồ đen, nhìn không ra, cậu đành phải vỗ vai anh ta hỏi lần nữa: “Anh có sao không? Tôi đưa anh tới bệnh viện.”

Đối phương dường như đã lâm vào hôn mê không có phản ứng gì, La Thiếu Hằng không gọi anh ta nữa, mở bàn phím di động định gọi 120 (số cấp cứu) nhưng còn chưa kịp ấn, đèn pin di động vừa vặn chiếu lên bụng đối phương, bàn tay còn lại đang ôm bụng của anh ta cũng be bét máu.

Ngón tay La Thiếu Hằng dừng trên màn hình, lại chuyển hướng ánh sáng lên mặt người nọ, phát hiện nửa khuôn mặt anh ta cũng dính đầy máu tươi, thấy không rõ ngũ quan, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

“Meow….” Một con mèo hoang không biết tới cạnh La Thiếu Hằng từ lúc nào, đang dùng đầu cọ cọ lên chân cậu.

La Thiếu Hằng cúi đầu liếc nó một cái, nhóc con kia khẽ kêu lên mấy tiếng, La Thiếu Hằng lúc này không còn tâm tư quản nó, vươn tay khẽ đẩy đẩy người nọ: “Anh có sao không?” thấy đối phương không có phản ứng gì, cậu cởi áo sơ mi trên người xuống lau tạm vết máu dính đầy trên mặt anh ta sau đó quay người cố gắng cõng anh ta trên lưng.

Nơi này là cổng sau trường học, đường đi tương đối hẹp, ngồi chờ 120 cử người tới còn không bằng tự mình đưa anh ta tới bênh viện gần đây còn nhanh hơn.

Người hôn mê tương đối nặng, đối phương lại cao hơn cậu, La Thiếu Hằng cắn răng cố gắng cõng người nọ ra khỏi con ngõ nhỏ chặn một chiếc taxi đi tới bệnh viện.

Người được La Thiếu Hằng cứu, trừ bỏ vết thương trên đầu ra, ở eo anh ta cũng bị thủng một lỗ lớn, dường như bị lưỡi dao sắc bén đâm phải, sau khi từ phòng phẫu thuật đi ra vẫn hôn mê như trước, cần phải vượt qua 48h nguy hiểm tiếp theo. Trên người đối phương không có chứng minh thư, không có di động, La Thiếu Hằng không thể liên hệ với người nhà anh ta, cũng không thể buông tay không quản, chỉ có thể tự mình canh giữ ở trong bệnh viện.

Ở bệnh viện chờ đợi 2 ngày, người trên giường rốt cục phát ra âm thanh mỏng manh, La Thiếu Hằng có chút kinh hỉ hỏi: “Anh tỉnh rồi?”

Rất nhanh lại phát hiện anh ta là vì khó chịu nên mới phát ra âm thanh vô nghĩa, căn bản còn chưa tỉnh lại. Lông mày nhíu chặt, trên trán đang chườm nước đá vẫn toát ra một tầng mồ hôi mỏng, bởi vì anh ta phát sốt, nhưng sắc mặt đã không còn đáng sợ như lúc mới gặp.

Còn tưởng mình cứu sống anh ta thành công, không ngờ vừa vui vẻ đã rơi vào thất vọng. La Thiếu Hằng liếc mắt xem thường, rút khăn giấy giúp anh ta lau mồ hôi, tay vừa mới đụng tới mặt đã bị người nọ cầm lấy, dù đang hôn mê nhưng anh ta vẫn gắt gao nắm chặt cổ tay cậu.

“Bị thương nặng như vậy còn không thành thật.” Nhớ lại ánh mắt dọa người khi còn ở trong con ngõ, La Thiếu Hằng khẽ phỉ nhổ một câu, kéo tay anh ta ra giúp anh ta lau mồ hôi.

Lúc cậu giúp anh ta lau mồ hôi, đối phương vô thức nỉ non câu gì đó, thanh âm rất mơ hồ nghe không rõ lắm, La Thiếu Hằng tò mò cúi đầu ghé sát tai xuống.

“….Mẹ…”

“…” La Thiếu Hằng nghe rõ liền vui vẻ, nhéo nhéo mặt anh ta nói: “Con trai ngoan, ba ở đây, tuy rằng không biết con là ai nhưng khi tỉnh lại đừng có lấy oán trả ơn đấy.”

Đến ngày thứ ba, La Thiếu Hằng chịu đựng hai ngày hai đêm rốt cục không chống đỡ nổi, ghé xuống bên giường ngủ say, chờ sau khi cậu tỉnh lại, người vẫn luôn hôn mê hai ngày qua đã tỉnh, người nọ đang nghiêng đầu nhìn cậu, hai người bốn mắt nhìn nhau, đối phương khàn giọng lên tiếng trước: “…Cậu là ai?”

“Tôi á?” La Thiếu Hằng chỉ chỉ chính mình, cười nói: “Tôi là La Thiếu Hằng, còn anh?”

“….Thẩm Mạc Thành.”

………………………….

“Thẩm Mạc Thành…”

La Thiếu Hằng vô thức lẩm bẩm, xoay người mất đi trọng lực hơi lảo đảo một chút, khẽ mở mắt ra, theo bản năng quay đầu nhìn chung quanh.

Đáng tiếc nơi này không phải bệnh viện mà là nghĩa trang ngoại ô, chung quanh cũng không có người mà anh luôn nhớ thương.

“Hóa ra là mộng.” La Thiếu Hằng lắc lắc đầu bật cười: “Không lấy oán trả ơn mà lại lấy thân báo đáp.”

Anh ngồi thẳng người, xoay xoay bả vai bởi vì ngồi một tư thế quá lâu mà có chút cứng ngắc, ánh mắt nhìn chằm chằm ảnh chụp Thẩm Mạc Thành, mắt cười cong cong nói với người trong ảnh: “Ngủ bên cạnh anh vẫn an tâm nhất, nhưng giờ em phải về đây.”

Anh nói xong, từ từ đứng dậy, vuốt ve bia mộ một hồi, mới nói: “Lần sau lại tới thăm anh.” Rồi xoay người rời đi.

Bước chân anh không chút do dự nhưng không ai biết được rằng trong thâm tâm anh tiếc nuối nhường nào.

Bởi vì thường xuyên tới đây nên khi ra tới cổng, bảo vệ nghĩa trang lên tiếng chào hỏi anh. La Thiếu Hằng cười cười, tặng đối phương bao thuốc lá đã chuẩn bị sẵn, hàn huyên cùng ông ấy vài câu rồi xuống núi.

Bảo vệ mở bao thuốc lá ra ngửi thử, sau đó rất quý trọng mà cất vào trong túi áo, ánh mắt chuyển lên người La Thiếu Hằng đang đi xuống chân núi.

Đã nhiều năm rồi nhưng ông vẫn còn nhớ như in biểu tình La Thiếu Hằng năm đó hỏi ông: bảo vệ nghĩa trang thuê có trách nhiệm không, tựa như ký thác mọi hi vọng vào vấn đề này, nếu nghe được câu trả lời là “không” phỏng chừng cậu ta sẽ sụp đổ mất.

Nghĩ tới đây, trên mặt người bảo vệ có vẻ dị thường tang thương không khỏi toát ra chút thổn thức.

Hết chương 2

Jeremy: Bộ này tác giả thường xuyên đan xen giữa hiện thực và kí ức, nên những đoạn nào là nhớ lại tớ sẽ để màu này và in nghiêng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.