Kim Bài Điềm Thê, Tổng Giám Đốc Sủng Hôn 1314

Chương 6: Chương 6: Tôi nhìn cô cởi




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Bắc không khỏi hốt hoảng, lui về sau.

Nhưng đối phương là đàn ông, nếu tức giận, xé cô cũng dễ như trở bàn tay, cô chạy không thoát, dù sao hai người đã là vợ chồng, người chịu thua thiệt chỉ có thể là cô!

Cô đã sắp lui xuống đất, Lộ Nam nắm chặt tay cô, ánh mắt như đồ nhọn, ghim vào lòng Tô Bắc, anh nói: “Được! Coi như không hề kết hôn, tốt nhất cô có thể làm được!”

Tô Bắc vừa nghe Lộ Nam nói lời này, nhất thời hít ngụm khí.

Cô cũng không dám quá buông thả, vội mở miệng, rất sợ Lộ Nam đổi ý: “Tôi chắc chắn có thể làm được!”

Thấy Tô Bắc thề chân thành như vậy, Lộ Nam hừ lạnh: “Cô đừng vui mừng quá sớm! Nếu cô không làm được, tôi sẽ cho cô biết hậu quả của việc lừa dối tôi!”

Tô Bắc trợn to hai mắt, khiêu khích: “Chỉ dựa vào anh?”

Ánh mắt Lộ Nam lạnh lẽo, không khí chung quanh lập tức lạnh đi, khiến Tô Bắc rợn tóc gáy.

“Đúng! Chỉ dựa vào tôi!”

Tiếp đó, anh lại lạnh lùng nói: “Thứ nhất, đây là Lộ gia, không có ai muốn nhìn thấy người ngoài như cô, ở trong phòng không được ra ngoài!”

Biến thái!

Tô Bắc siết chặt tay, liên tục tự nhủ không nên tức giận.

Lộ Nam thấy mặt cô đầy vẻ nhẫn nhịn, lửa giận trong lòng tản đi một ít, nói tiếp: “Thứ hai, thân phận này của cô với Lộ gia là trò cười, không được để người khác biết quan hệ của cô và tôi!”

Tô Bắc lắc đầu trong vô thức, cô là người đại diện, về nước xã giao với giới giải trí nhất định sẽ phải lộ diện rất nhiều, không cẩn thận cũng sẽ bị truyền thông chụp được đời sống riêng tư.

Lộ Nam tưởng Tô Bắc không nỡ từ bỏ thân phận Lộ phu nhân, khinh thường cười nhạt: “Không làm được thì cút cho tôi!”

Tô Bắc tức tới nhức đầu, hất tay Lộ Nam ra, hận không thể tát cái miệng lải nhải của anh, lại không thể không chịu đựng.

Trước giờ cô theo phái gậy ông đập lưng ông, nên lạnh lùng nói: “Tôi nói anh biết, loại người như anh, là loại tôi coi thường!”

Thấy sắc mặt Lộ Nam khó coi, Tô Bắc cười đắc ý hơn, cô nói: “Tôi cảnh cáo anh, anh ngàn vạn lần đừng nói chúng ta có quan hệ gì trước mặt người ngoài, nếu không…”

Lộ Nam nhìn nụ cười lạnh lùng giễu cợt của Tô Bắc, cau mày: “Cô…”

Tô Bắc chẳng sợ hãi gì nhìn anh, nói: “Cô gì mà cô, tôi có tên, Tô Bắc!”

Lộ Nam đột nhiên cảm thấy, người phụ nữ này, lúc nói chuyện, thần thái trên mặt, vô cùng mê người.

Trong vẻ phách lối có một loại mị lực khó tả, khiến anh không thể không thừa nhận tim mình lỡ một mình.

Tô Bắc sợ Lộ Nam còn có yêu cầu hà khắc biến thái hơn, nhướng mày nói: “Tôi muốn ngủ, mời ngài đi mau!”

Cô làm bộ muốn cởi đồ, nhưng Lộ Nam cứ nhìn cô, khiến cô lúng túng ho khẽ.

Người đàn ông này còn đứng đây làm gì, không nhìn ra mình buồn ngủ sao?

Cô không nhịn được nói: “Tôi muốn ngủ!”

Lộ Nam bật cười: “Không phải cô muốn cởi đồ sao, tôi nhìn, cô cởi!”

Tô Bắc sửng sốt, hít một hơi thật sâu.

Bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, vừa rồi đã nói rõ, hai người có cuộc sống riêng, không can thiệp vào chuyện của nhau!

Mặt cô đầy bực bội, lại thấy Lộ Nam mặt lạnh lên giường, cởi đồ.

Tô Bắc lập tức nhảy xuống giường, vội xoay người.

Tim cô đập nhanh, giọng bất ổn: “Anh… Anh… Anh làm gì! Anh mau mặc đồ vào!”

Lộ Nam cười lạnh: “Không cởi đồ sao ngủ? Đừng quên, đây là phòng ngủ của tôi!”

Máu nhất thời tràn bụng Tô Bắc, suýt nữa chết ngộp!

Đây là địa bàn của đối phương, nếu thật sự muốn làm gì cô, cô căn bản không cách nào phản kháng!

Nhưng nếu ngày kết hôn cô đã chạy khỏi phòng cưới, không biết Tô gia sẽ đối phó với cô của cô thế nào, nghĩ đến Tô Vân Thiên vô liêm sỉ, Tô Bắc lắc đầu, quyết định, tối nay chắc chắn không thể trốn ra ngoài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.