Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả

Chương 44: Chương 44: Chờ gả




Edit: Tiểu Pi

Beta: Quanh

Chử Thanh Huy bị Diêm Mặc chắn tầm mắt nên không nhìn thấy được cảnh tượng trên lôi đài, nàng đành phải dời tầm mắt sang chỗ khác.

Nàng nhìn lướt qua khán đài, không thấy Phùng Trọng Thanh ở chỗ cũ: “Không biết sư đệ đi đâu rồi, hy vọng đệ ấy đừng đi lạc đường nữa.”

Diêm Mặc không mấy để ý.

Chử Thanh Huy nói: “Sao chàng không lo lắng chút nào vậy? Vừa rồi nên để sư đệ đi theo mới phải.”

“Chỉ thêm vướng bận.” Diêm Mặc nói.

Chử Thanh Huy không đáp lời. Lần trước Phùng Trọng Thanh bị người ta đánh đến thương tích đầy mình, Diêm Mặc đã ra mặt báo thù cho sư đệ. Nàng còn cho rằng dù hắn không thể hiện ra ngoài nhưng trong lòng vẫn rất thích sư đệ này, kết quả, bênh vực người mình là một chuyện, nhưng ghét bỏ lại là một chuyện khác.

Nàng lại nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, khi chúng ta thành thân, sư môn của chàng có cử thêm người tới không?”

“Sư đệ sẽ đến, có lẽ sư phụ sẽ không tới được.” Diêm Mặc nhìn nàng, có chút áy náy.

Chử Thanh Huy gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu: “Vốn dĩ cũng không nên làm phiền trưởng bối tới thăm chúng ta, chờ một thời gian sau ta sẽ cùng chàng đi thăm lão nhân gia.”

Diêm Mặc xoa bóp gương mặt nàng: “Được.”

Hắn dời tay, Chử Thanh Huy vừa lúc nhìn thấy được lôi đài, Lôi tiểu Tướng quân bị một lão tướng có kinh nghiệm phong phú đánh rớt lôi đài, nàng nói với vẻ tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, bỏ lỡ mất rồi......”

Nghĩ đến người khởi xướng, nàng quay đầu trừng mắt liếc nhìn Diêm Mặc một cái: “Đều do chàng đó.”

Diêm Mặc không hề cảm thấy áy náy, thấy lúc sau những người lên đài đều là lão tướng đã có tuổi mới không tiếp tục cản trở nàng xem.

Chử Thanh Huy vừa nhìn trên đài vừa nói chuyện với hắn: “Chờ đại hội diễn võ này kết thúc, có phải chàng sẽ phải hồi kinh?”

Diêm Mặc gật đầu.

“Trước đó mẫu hậu có nói, phụ hoàng cũng muốn hồi kinh trước để chuẩn bị cho hôn sự của chúng ta, có thể mất đến mấy ngày. Dựa theo tập tục xưa, trước khi thành thân thì ta và chàng sẽ không thể gặp mặt được đâu.” Chử Thanh Huy quay đầu lại nhìn hắn.

“Ta đi tìm nàng.” Diêm Mặc nói.

Chử Thanh Huy vươn đầu ngón tay chọc vào lan can: “Hay là, vẫn nên không gặp đi? Ta nghe cô cô giáo vụ nói, nếu tuân thủ quy củ của lão tổ tông thì các tiền bối mới có thể phù hộ cho hôn sự của hai người lâu dài......”

Diêm Mặc trầm mặc một chút, nhìn nàng nói: “Không cần phù hộ cũng có thể lâu dài.”

Chử Thanh Huy dời mắt, trên mặt có chút nóng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đương nhiên phải lâu dài.”

Một lát sau, nàng mới dám nhìn thẳng vào hắn: “Nhưng vẫn nên tuân thủ theo quy củ, ngoài mặt thì nên giữ kẽ một chút để không phải mang tai mang tiếng. Huống hồ, khi đó cô cô giáo vụ sẽ luôn đi theo bên cạnh ta, chỉ sợ ta cũng không dễ dàng ra cửa được.”

Diêm Mặc không nói chuyện, chỉ cầm tay nàng xoa bóp mấy cái.

Chử Thanh Huy nhúc nhích đầu ngón tay, gãi vào lòng bàn tay hắn.

Hai người đều trầm mặc im lặng, đến khi người trên lôi đài thay đổi mấy lượt, lúc này Chử Thanh Huy mới nói: “Chàng đưa ta xuống đi, ta là len lén vào đây nên phải rời khỏi trước mọi người, không thể để phụ hoàng phát hiện.”

Hai gã tiểu nội thị canh giữ dưới đài, thấy Chử Thanh Huy xuống, bọn họ vội đón lấy nàng.

Chử Thanh Huy đẩy Diêm Mặc một cái: “Chàng đi lên đi, nếu chút nữa chàng có gặp sư đệ thì nhớ phải dẫn đệ ấy ra cung. Đường đi trong cung rất phức tạp, nếu sư đệ lạc đường, chỉ sợ sẽ bị thị vệ tưởng là người xấu mà bắt đệ ấy mất.”

Diêm Mặc qua loa gật đầu.

Chử Thanh Huy liếc hắn một cái, đang muốn rời đi thì lại nghe hắn nói: “Chờ ta.”

Nàng quay đầu lại, tầm mắt rơi vào mắt Diêm Mặc, trong lúc nhất thời có hơi sửng sốt. Vẫn là tiểu nội thị cẩn thận nhắc nhở nên nàng mới hồi phục tinh thần, cuống quít đỏ mặt rời đi, trong lòng lại suy nghĩ, hắn nói chờ ta, là chờ ta tới tìm nàng, hay là...... Chờ ta tới cưới nàng?

-----

Yến hội trong cung của Hoàng hậu đã tan, hiện tại bà đã thay bộ xiêm y dày nặng ra, đang nhắm mắt dưỡng thần, Liễu cô cô ở một bên lật xem sổ sách của nhà kho.

“Chỉ còn hơn hai mươi ngày thôi.” Bỗng dưng Hoàng hậu lên tiếng.

“Vâng, còn đúng hai mươi tám ngày.”

“Không biết trong cung đã chuẩn bị đến đâu rồi.”

“Nương nương yên tâm đi, trước khi rời kinh đã dặn dò kỹ càng, Trương cô cô là người rất tỷ mỉ, sẽ không phụ sự phó thác của người đâu. Huống hồ, mấy ngày nữa bệ hạ cũng khởi giá hồi kinh, nếu có cái gì không ổn thì vẫn còn thời gian hoàn thiện mà.”

Hoàng hậu mở mắt ra, khe khẽ thở dài: “Thật mau, chớp mắt một cái đã sắp đến ngày phải gả Noãn Noãn đi.”

“Đúng vậy, nô tì nhớ rõ lúc công chúa mới sinh ra chỉ hơn bốn cân một chút, thân thể chỉ lớn bằng bàn tay của bệ hạ, mà hiện giờ đã trở thành một đại cô nương duyên dáng yêu kiều.” Liễu cô cô cười nói.

Hoàng hậu nhớ tới chuyện trước kia, cũng cười cười, lại nói: “Mỗi ngày trôi qua ta không hề cảm thấy nhanh, nhưng nó qua xong rồi, hồi ức từng năm lại phảng phất như chỉ là chuyện của ngày hôm qua mà thôi. Nói thật lòng, ta...... Không nỡ gã Noãn Noãn đi.”

Liễu cô cô nói: “Công chúa khiến người ta yêu thương như vậy, trong cung có ai xa được nàng đâu? Cũng may là gả ở trong kinh thôi, mà phủ công chúa lại cách hoàng cung không xa, mỗi ngày nương nương có thể triệu công chúa vào cung làm bạn. Nô tỳ thấy Diêm Tướng quân là thật lòng yêu thương công chúa, như vậy tính ra, để công chúa xuất giá cũng chỉ là thêm một người yêu thương nàng mà thôi, nương nương không cần lo lắng.”

Hoàng hậu chậm rãi gật đầu, nhẹ than: “Ta biết.”

Tuy biết là biết vậy, nhưng bậc làm cha mẹ, có ngày nào không nhọc lòng vì con.

Nuôi con trăm tuổi đã phải lo hết chín mươi chín năm.

Liễu cô cô thấy thế, bèn lảng sang chuyện khác, nói đùa: “Nương nương chỉ lo đau lòng công chúa, nhưng đã quên mình còn có Thái Tử sao. Điện hạ và công chúa bằng tuổi, lại thân là huynh trưởng, hiện giờ muội muội sắp sửa xuất giá, nhưng chuyện chung thân đại sự của huynh trưởng vẫn không có tin tức, nương nương là đang bất công đó.”

Hoàng hậu nghe xong chỉ cười, nói: “Từ nhỏ Hằng nhi đã có chủ ý riêng, chuyện chung thân đại sự của đứa nhỏ này chỉ sợ không cần ta làm chủ. Mấy năm nay bệ hạ luôn cẩn trọng, đã lót sẵn đường về sau, Hằng nhi cũng không cần lấy việc hôn nhân làm lợi thế. Ta và chàng đã bàn bạc rồi, nếu Hằng nhi thích vị cô nương nhà nào, chỉ cần gia thế của đối phương trong sạch thì chúng ta sẽ không phản đối.”

Liễu cô cô vui vẻ nói: “Ta hiểu ý nương nương, ngài đây là “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường“. Theo lý lẽ này, Thái tử phi phải làm cho điện hạ thích mình thì sau này hai người mới có thể ân ái hòa thuận. Nhưng nếu không có ngài thu xếp, sao điện hạ có cơ hội gặp được những tiểu thư khuê tú đây? Đã không gặp được thì sao nói đến chuyện thích hay không thích?”

Hoàng hậu sửng sốt một chút, lắc đầu bật cười: “Ngươi xem, ta đã hồ đồ rồi. Năm nay Hằng nhi mười lăm tuổi. Nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, quả thật đã đến lúc chọn Thái tử phi. Trước tiên cứ chọn ra đã, dạy dỗ một hai năm rồi đón vào cung, như vậy là tốt nhất. Chờ chuẩn bị xong hôn sự cho Noãn Noãn thì bắt đầu chuẩn bị đến việc này.”

-----

Ở ngoại đình, đại hội diễn võ cũng sắp tan cuộc, để Chử Thanh Huy nói trúng rồi, hiện tại Phùng Trọng Thanh đang bị người ta dồn vào một góc.

Hắn là theo Diêm Mặc tới hành cung, cũng không nghĩ sẽ lẻn vào trong. Trước đó có gặp được tẩu tử, sau lại đụng phải Đại sư huynh, trong lòng vẫn sợ sư huynh sẽ ra tay dạy dỗ mình một trận nên không còn tâm trạng xem náo nhiệt nữa, muốn tìm một cung tường nào đó không có người để trốn ra ngoài.

Đáng tiếc hành cung này chẳng khác gì mê cung, hắn vòng tới vòng lui, càng chạy càng loạn, rốt cuộc vẫn không tìm được đường ra. Vừa xoay người lại muốn chạy theo đường khác đã đụng phải ba tên thị vệ thiếu niên, bọn họ nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt chẳng mấy thiện ý.

Phùng Trọng Thanh là âm thầm lẻn vào, vốn đã không được quang minh chính đại gì, hiện tại lại bị người bắt được nên hắn có chút hoảng loạn.

Trương Chí Châu vừa thấy hắn giống đứa trẻ mới lớn như vậy, bèn nói với hai đồng liêu bên cạnh: “Nhìn thấy không, đã bị ta đoán đúng rồi, tên tiểu bạch kiểm này lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết không phải người tốt mà.”

Hắn lại nói với Phùng Trọng Thanh: “Tiểu tử, nếu ngươi có vào được đây thì chứng tỏ ngươi vẫn có chút tài cán, cũng đừng nói ta khi dễ người khác, hai ta sẽ so tài một trận, thế nào?”

Phùng Trọng Thanh chần chờ một chút mới gật đầu, nói: “Nếu ngươi thua phải đưa ta ra ngoài.”

Trương Chí Châu cười nhạo một tiếng, đồng ý.

Hai đồng liêu bên cạnh nhỏ giọng hỏi hắn: “Không phải nói cùng nhau lên sao? Sao giờ lại biến thành so tài vậy?”

Trương Chí Châu thản nhiên nói: “Tất nhiên lúc đầu ta phải nói cho bùi tai hắn rồi, hai người các ngươi chờ một chút đi, nếu ta đánh thắng được hắn thì thôi, còn nếu tên tiểu tử này khó chơi thì các ngươi phải nhìn chuẩn thời cơ mà cùng nhau lên, biết chưa?” (Tiểu Pi: rồi Lâm tỷ tỷ có biết huynh chơi bẩn vậy không? -_-)

Hắn có đủ năng lực, trong đám thị vệ thiếu niên này xem như hắn cũng có chút uy tín, bọn họ cũng ngầm xem hắn là lão đại. Lúc này, hai gã thị vệ liếc nhau một cái, tuy rằng cảm thấy lời này thật sự vô sỉ nhưng vẫn mặt dày gật đầu.

Trương Chí Châu vặn cổ, tiến lên một bước, còn Phùng Trọng Thanh thì bẻ khớp ngón tay, thủ thế. Rất nhanh, hai người bọn họ đã lao vào nhau đánh túi bụi.

Nếu là trước kia thì Trương Chí Châu cũng không phải là đối thủ của Phùng Trọng Thanh, nhưng trong khoảng thời gian này được Diêm Mặc chỉ dạy nên hắn đã tiến bộ không ít. Tuy so ra vẫn còn kém Phùng Trọng Thanh, nhưng trong lúc nhất thời hai người bọn họ đánh đến mức bất phân thắng bại.

Hai gã thị vệ còn lại đứng bên ngoài nhìn đến hoa cả mắt, rốt cuộc cũng không biết có nên xông lên hay không.

Mà hai người trong cuộc cũng có chút bất ngờ.

Trương Chí Châu là không ngờ được, nhìn tên tiểu bạch kiểm này vậy mà lại thâm tàng bất lộ như vậy. Người khác nhìn không ra nhưng hắn lại biết, đánh càng lâu thì mình càng không phải đối thủ của tên này. Nghĩ đến trước đó còn dõng dạc nói phải dạy dỗ tên tiểu bạch kiểm này một trận, hiện tại hắn có chút nóng nảy, xuống tay càng thêm nhanh và mạnh.

Phùng Trọng Thanh cũng đánh đến mức sốt ruột, trước đó, khi hắn trộm xiêm y đã giao thủ với một thị vệ khác, hạ gục người nọ dễ như trở bàn tay. Vốn tưởng rằng người trước mặt này cũng ít khi giao chiến nên mấy chiêu là có thể giải quyết, không ngờ đối phương càng đánh càng hăng hái. Hắn muốn tốc chiến tốc thắng, thân thủ cũng càng lúc càng nhanh.

Đúng lúc này, Trương Chí Châu không kịp phòng bị nên bị trúng một quyền nện vào hốc mắt, nhất thời hú lên một tiếng quái dị, bụm mặt nhảy ra khỏi vòng chiến.

Phùng Trọng Thanh bị tiếng kêu của hắn dọa sợ, hoài nghi nhìn nắm tay mình, chẳng lẽ một quyền vừa rồi có uy lực mạnh như vậy, khiến hắn kêu thảm thiết đến thế?

Trương Chí Châu nghiến răng nghiến lợi, nói: “Đánh người không vả mặt, tiểu tử ngươi không biết quy củ sao?!”

Không chỉ Phùng Trọng Thanh, ngay cả hai gã thị vệ kia cũng quay mặt sang nhìn nhau, từ khi nào mà đánh nhau cũng có quy củ vậy?

Trương Chí Châu cũng không để ý, hắn tới đánh tên tiểu bạch kiểm này là vì muốn tranh công với Phó thống lĩnh, đổi lấy một hai ngày nghỉ ngơi để lén đi gặp nương tử tương lai của hắn. Kết quả, lúc này lại bị người ta đánh vào mặt, mặt mũi nào mà hắn dám xuất hiện trước mặt nương tử nữa đây?! Gương mặt anh tuấn của hắn bị người ta đánh hỏng rồi, nói nương tử làm sao thích hắn nữa?!

Hắn nhìn chằm chằm Phùng Trọng Thanh, giở giọng hung tợn: “Xông lên cho ta, phải đánh cho tên tiểu bạch kiểm này thành cái đầu heo luôn!”

Một đám liền lao vào nhau, vốn dĩ lúc đầu còn dùng vài chiêu thức cho có vẻ, đến khi trên mặt Trương Chí Châu vô tình lại lãnh thêm một quyền nữa, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, tung người nhào lên đánh như bọn lưu manh ngoài đường, bị người ta quật ngã ra đất, hắn quay người đánh đến mặt xám mày tro.

“Ai nha!”

“Ôi chao!”

“Ngươi...... Không phải ngươi đã nói không vả mặt sao?!”

Trương Chí Châu cười dữ tợn: “Đánh đến lão nương nhà ngươi cũng nhận không ra! Hự -- cái mũi của ông!”

-------------------

Spoil chương sau:

Dùng xong một chén cháo tổ yến, mấy khối điểm tâm, Chử Thanh Huy ăn không nổi nữa, đẩy tay hắn ra.

Diêm Mặc đem chén đũa để sang một bên, lại bưng rượu hợp cẩn lên.

Lúc này hắn không cần phải đút nữa, hai người bọn họ, từng người uống nửa ly, lại đan tay vào nhau, uống hết nửa ly còn lại.

Sau đó hắn lại bế người lên, đi tới hỉ giường.

Nhìn màu đỏ rực trên giường đệm, lúc này lại Chử Thanh Huy bất giác hoảng loạn.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.